tự dưng thấy lười….
————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Ba ngày sau, Tô Vị Nhiên lại đến nhà Tô Nguyên. Tô Vị Nhiên vừa vào cửa liền thấy Tô Nguyên đang ôm laptop ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Tô Nguyên liếc về phía cửa, thấy là Tô Vị Nhiên thì lại quay đầu tiếp tục gõ laptop: “Tư liệu cậu cần tôi đã chỉnh lý và gửi vào email của cậu rồi. Không cần phải tới tận đây.”
Tô Vị Nhiên đi đến sa lon, ngồi xuống cạnh Tô Nguyên: “Chẳng lẽ tôi không thể tới gặp cậu sao?”
“Tôi lại cảm thấy cậu thích gặp Phương Quân Dục hơn.” Tô Nguyên đầu cũng không thèm nâng.
“Sao lại nghĩ thế, cho dù có Phương Quân Dục tôi cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu mà.” Tô Vị Nhiên dùng ngón tay nâng cằm Tô Nguyên lên, mỉm cười ôn nhu nói.
Tô Nguyên hất cằm khỏi tay Tô Vị Nhiên, ngữ điệu không chút phập phồng: “Tôi không hứng thú với cậu.”
Tô Nguyên đưa laptop cho Tô Vị Nhiên: “Tư liệu cậu muốn tôi tìm.”
Tô Vị Nhiên gật đầu, thu lại ý cười trên mặt, xem lướt qua tư liệu trên màn hình.
Một lát sau, Tô Vị Nhiên xem hết toàn bộ tư liệu, khẽ cười nói: “Tô Sùng Hoa đúng là quá tham lam.” Lòng người, chuyện khó làm nhất chính là thỏa mãn. Sau khi có được thì không phải thu tay, mà là nghĩ cách làm như thế nào mới có thể có được càng nhiều hơn. Năm đó, thứ hắn cho Tô Sùng Hoa đã đủ nhiều, so với cha hắn cho còn nhiều hơn nhưng Tô Sùng Hoa vẫn không hài lòng. Khi người ta không có gì thì chỉ nghĩ muốn một chút, nhưng đến khi lấy được nhiều hơn so với mong muốn thì nội tâm lại muốn càng nhiều hơn, cuối cùng là tất cả.
“Này là do tự bản thân hắn dâng lên cửa.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
Tô Vị Nhiên lấy di động ra bấm số Tô Lê. Sau vài tiếng reo, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng của Tô Lê: “Thiếu gia có gì phân phó?”
” À” Tô Vị Nhiên cười nhẹ: “Chẳng lẽ tôi gọi không thể là do nhớ cậu sao?”
Đầu kia điện thoại lặng im một lát, sau đó truyền đến tiếng Tô Lê cười khẽ: “Chẳng lẽ thiếu gia muốn tôi lên giường với ngài?”
“Tôi muốn lên giường với cậu mà còn phải đợi tới bây giờ sao?” Tô Vị Nhiên cúi đầu cười nói: “Chẳng lẽ cậu lúc nào cũng nôn nóng muốn lên giường của tôi như vậy?”
“Chỉ cần là thiếu gia dặn dò, vô luận là chuyện gì, tôi đều sẽ làm theo.” Tiếng nói Tô Lê truyền đến từ bên kia điện thoại.
” Vậy sao?” Tô Vị Nhiên cười: “Năm đó cậu đâu ngoan như vậy.”
“Vậy nên giáo huấn rất sâu, không phải sao?”
“Biết vì sao lúc ấy tôi lại cứu cậu không?” Tô Vị Nhiên nói.
Bên kia điện thoại là trầm mặc, nhưng Tô Vị Nhiên có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tô Lê. Hắn biết, Tô Lê nhất định đang nghe.
“Lúc đó cậu tựa như một con thú bị nhốt. Trong ánh mắt tràn ngập hung dã ( hung dữ + hoang dã).” Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Tôi cũng biết, cho tới bây giờ cậu cũng không phải một con thỏ ngoan.”
Bên kia điện thoại vẫn là sự im lặng. Một lát sau, Tô Vị Nhiên mở miệng nói: “Mấy hôm nữa, cậu đi gặp Tề Tư Hành một chuyến. Về phần Tề Tư Hành, cậu hẳn phải biết hắn rồi.” Tề gia là nhà giàu nhất A thành, án kiện con riêng tranh gia sản lại náo nhiệt như thế, nên trong khoảng thời gian này trở thành tin tức vang dội nhất A thành, người ở A thành hiếm ai không biết đến Tề gia.
“Thiếu gia nhìn trúng Tề gia sao?” Tô lê hỏi.
“Nhìn trúng Tề gia không phải tôi.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.
“Là đại thiếu gia?” Tô lê nói.
“Thật thông minh.” Tô Vị Nhiên cười khích lệ nói, trong ngữ khí mang theo đắc ý khó có thể nắm bắt: “Sao cậu biết là đại ca Thân ái của tôi.”
“Đại thiếu gia luôn không chịu thua kém ai.” Tô Lê thản nhiên nói. Tô Lê nói chuyện rất có chừng mực, lời này mặt ngoài là thổi phồng Tô Sùng Hoa, nhưng với người đã biết mọi chuyện như Tô Vị Nhiên hoặc Tô Nguyên, vừa nghe đã có thể nghe ra trong lời này của hắn là tầng tầng cảm xúc.
“Người khác cũng nhìn không ra vậy mà cậu mới gặp vài lần đã có thể nhìn ra.” Tô Vị Nhiên cười nhạt. Trước kia, Tô Lê và Tô Sùng Hoa không tiếp xúc nhiều, cũng chỉ mới gặp qua vài lần.
“Trực giác.” Tô Lê nói: “Thiếu gia cần tôi làm gì?”
“Cậu nói với Tề Tư Hành, Tề Thiên Tường đã mua chuộc truyền thông, nếu còn tiếp tục, thì sự tình sẽ chỉ phát triển theo hướng bất lợi cho bọn họ.” Tô Vị Nhiên nói: “Với lại nói cho bọn họ biết, Tề Thiên Tường vừa tiếp xúc với Hoàng Thụy Cương, chuẩn bị bắt đầu sử dụng Hoàng Thụy Cương làm trưởng luật sư tư vấn.” Tưởng Lăng là một trong những luật sư cao cấp nhất chuyên về tài sản trong nước, mà Hoàng Thụy Cương cũng đồng dạng là luật sư già dặn nhất A quốc, sở trường các loại án dân sự. Thành tích đáng sợ nhất của hắn là từng giúp một gã nhà giàu có chứng cớ giết người vô cùng xác thực thoát tội. Gã nhà già đó đã di dân sang Mĩ, hiện vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
“Làm sao để Tề Tư Hành tin?” Tô Lê hỏi: “Tề Thiên Tường có liên quan với đại thiếu gia, chỉ e hắn có thể sẽ không nghe chúng ta.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở bọn họ còn tin hay không tuỳ bọn họ. Đến lúc đó một đồng cũng không giữ lại được thì đừng trách sao tôi không nhắc. Cậu cứ nói với bọn họ như vậy là được.”
“Tôi đã biết.” Tô Lê nói.
“Tôi mong là sẽ có được một câu trả lời thuyết phục càng sớm càng tốt.” Tô Vị Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
“Cậu không sợ Tề Tư Hành nói chuyện cậu nhúng tay vào cho Tô Sùng Hoa sao?” Tô Nguyên nghe Tô Vị Nhiên nói xong, hỏi.
“Cậu đang nói chuyện trực tiếp với tôi, có thể đừng chỉ nhìn vào máy tính không. Chẳng lẽ tôi không hợp nhãn cậu đến vậy sao?” Tô Vị Nhiên ôn nhu oán trách.
“Nếu trên mặt của cậu cũng giống như màn hình có thể hiện ra thứ tôi muốn nhìn, lúc đó tôi sẽ suy xét đến việc nhìn cậu.” Tô Nguyên chăm chút gõ bàn phím đáp lại.
“Được rồi.” Tô Vị Nhiên thở dài một tiếng như thể rất mất mát, nhưng vẻ mặt lại bán đứng hắn, nụ cười trên mặt vẫn vô sỉ như vậy.
“Tề Tư Hành chắc chắn sẽ không nói cho Tô Sùng Hoa.” Tô Vị Nhiên trở lại chuyện chính: “Hắn không hoàn toàn tin tưởng Tô Sùng Hoa.”
“Sao cậu biết?” Tô nguyên hỏi.
Tô Vị Nhiên chậm rãi nở nụ cười: “Tô Sùng Hoa vốn có thể không cần đến A thành, hắn chỉ cần chỉ huy từ xa, chờ Tề gia nội loạn là được. Nhưng lần này hắn lại sốt ruột đến mức tự mình đến A thành. Hơn nữa hắn không gặp Tề Tư Hành, mà là Tề Thiên Tường. Bởi vì hắn cảm thấy Tề Tư Hành không còn là một còn rối chỉ biết nghe lời, mà đã bằng mặt không bằng lòng.”
Hắn lấy laptop trong tay Tô Nguyên qua gõ vài cái khóa, trên màn hình nhảy ra một văn bản: “Thấy không, bọn họ còn lén tìm luật sư khác nhưng lại gạt Tô Sùng Hoa, dùng tài khoản ngân hàng ở Monaco. Tuy rằng chuyện này Tô Sùng Hoa cũng biết nhưng ngụ ý thì không cần hỏi cũng biết. Tô Sùng Hoa dùng bọn họ, đồng thời cũng chuẩn bị sau khi cầm được tiền thì vứt bỏ.”
“Vậy nên Tô Sùng Hoa tìm Tề Thiên Tường, là để tạo áp lực cho mấy kẻ con riêng không biết điều, nhân đó làm lớn chuyện hơn.” Tô Nguyên mặt không đổi sắc nói.
“Mục đích khi hắn tìm Tề Thiên Tường không phải chuyện này, đây chỉ là việc nhỏ. Mục đích quan trọng để hắn tới đây là vì đường hàng không trong tay Tề gia.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Hơn nữa cũng để qua mặt Tô gia.”
Cho dù đã nghe thấy câu sau của Tô Vị Nhiên, Tô Nguyên vẫn bình tĩnh, ngay cả lông mi cũng không thèm nâng.
“Cậu cấp bách ép Tề Tư Hành động thủ sớm một chút, là muốn khiến Tô Sùng Hoa còn chưa trải đường xong trở tay không kịp. Đến lúc đó chẳng còn hơi đâu mà chú ý tới đường hàng không phải không?” Tô Nguyên nói.
“Cũng là cậu hiểu tôi nhất.” Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Đường hàng không quan trọng, tiền cũng quan trọng. Tôi phải cảm tạ đại ca tự dưng mang tới cho mình không ít tiền chứ nhỉ? Hôm nào phải mời hắn ăn cơm mới được.”
Tô Nguyên trả lời hắn bằng tiếng gõ bàn phím.
Tô Vị Nhiên bấm số điện thoại của Phương Quân Dục, một lát sau, bên kia điện thoại truyền đến tiếng Phương Quân Dục: “Vị Nhiên?”
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Em nói đi.” Phương Quân Dục nói.
“Tôi muốn ngày mai toàn giới truyền thông có thể có chung một tin tức trên đầu đề.” Tô Vị Nhiên nói. Ở A thành, có thể dùng truyền thông để đưa tin với tốc độ nhanh nhất và thống nhất nhất mà không bị chút áp lực chỉ có Phương gia.
“Tin gì.”
“Tề gia đã cùng Hoàng Thụy Cương gặp mặt, nghi ngờ có liên quan đến án tranh gia sản.”
“Được.” Phương Quân Dục chỉ đáp một chữ, cũng không hỏi nguyên nhân. Nhưng Tô Vị Nhiên biết, chuyện Phương Quân Dục biết không ít hơn hắn.
Ngày hôm sau, tiêu đề toàn bộ báo ở A thành đều có chung một nội dung Tề gia và Hoàng Thụy Cương vừa tiếp xúc. Đưa tin rất chi tiết, thậm chí còn có hình đính kèm.
Sáng sớm, Tô Vị Nhiên cầm tờ báo tựa vào lưng sô pha.
Phương Quân Dục đưa một ly cà phê qua, Tô Vị Nhiên tùy tay cầm lấy: “Bài này do ai viết vậy, nếu tôi không biết chân tướng mà xem báo thì tuyệt đối sẽ tin là thật đó.”
“Anh nhờ bộ phận quan hệ xã hội viết. Cụ thể là ai nếu em muốn biết anh có thể giúp em hỏi một chút.”
“Không cần.” Tô Vị Nhiên chậm rãi uống một ngụm cà phê: “Bộ phận quan hệ xã hội của Phương thị đúng là năng lực xuất chúng.”
“Anh biết nguyên nhân Joe đến Z quốc phải không.” Tô Vị Nhiên nói.
“Biết.” Phương Quân Dục mỉm cười nói.
Tô Vị Nhiên để cà phê xuống bàn. Tại sao hắn lại nói chuyện này với Phương Quân Dục? Nhắc nhở Phương Quân Dục? Không nói Phương Quân Dục không cần hắn nhắc, thì cũng mắc gì hắn phải nhắc chứ?
Nhìn hành động của Tô Vị Nhiên, đáy mắt Phương Quân Dục lộ ra một tia vui vẻ.
Sau vài ngày, vụ kiện tranh gia sản của Tề gia trở thành tin tức sốt dẻo nhất A thành. Bốn anh em Tề gia cùng đám con riêng của Tề gia đua nhau chiếm tin tức đầu đề, truyền thông không ngừng đưa tin tiến triển mới. Con riêng Tề gia lại càng tác động liên tục, một bộ không chết không ngừng.
Giá cổ phiếu Tề thị giảm mạnh trên diện rộng khiến người chơi cổ phiếu bình thường bắt đầu bán tống bán tháo cổ phiếu Tề thị trong tay. Thậm chí cả cổ đông lớn nhỏ của Tề thị cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Lúc này Tề Thiên Tường đã là ốc còn không mang nổi mình ốc (thân mình lo không xong), hơi đâu mà nhớ đến chuyện hợp tác với Tô Sùng Hoa.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Tô Sùng Hoa ở trong tối mua không ít cổ phần.” Tô Nguyên nói.
“Để hắn tiếp tục.” Tô Vị Nhiêna khẽ cười: “Hai ngày sau, giá cổ phiếu Tề thị sẽ tăng trở lại. Như vậy hắn sẽ thu được càng nhiều.”
“Cậu tính làm gì?” Tô Nguyên hỏi. Tuy rằng đây là một câu câu hỏi, nhưng càng có vẻ giống câu trần thuật hơn.
“Tôi kêu Dung Cẩm Huy hai ngày sau lấy danh nghĩa người khác đầu tư cho Tề thị.” Dung Cẩm Huy là cậu Tô Vị Nhiên, cũng là đương gia hiện tại của Dung gia.
“Cổ phiếu Tề gia sẽ tăng lại trong thời gian ngắn. Như vậy mới lấy được tin tưởng của người mua.” Tô Vị Nhiên cười tà: “Cậu nói, đến lúc cứ tưởng đã giải quyết xong thì bất ngờ rút vốn, cổ phiếu trong tay thành giấy vụn là cảm tưởng gì? Nhất định sẽ rất kích thích a.”
“Vậy cậu cũng không cần tài sản của Tề gia sao?”
“Thứ đáng giá trong tài sản Tề gia cũng không chỉ có cổ phiếu.”
——-
Tóm tắt chút cho ai chưa hiểu nhé vì bản thân bạn cũng thấy rối. Tề gia chia làm 2:
Anh em Tề gia do Tề Thiên Tường làm chủ.
Con riêng Tề gia do Tề Tư Hành dẫn đầu.
Tô Sùng Hoa dùng Tề Tư Hành khiến Tề gia rối loạn.Đồng thời cũng liên lạc với Tề Thiên Tường để nhân lúc này thu mua mối làm ăn của Tề gia. Ai dazzz, có thế thôi mà lúc dịch loạn hết cả lên à
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...