á, giờ dạ dày cũng đau. 2 ngày ngủ 8 tiếng ăn 2 bữa. muốn chết mà:(((
—————
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Quán cafe SIGN ở thành tây.
Tô Vị Nhiên bước vào quán, một nữ phục vụ đi tới. Tô Vị Nhiên nói với cô mấy câu, nữ phục vụ gật đầu, dẫn hắn tới một gian phòng riêng nhỏ.
” Elvis thân ái, đã lâu không gặp. Tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi không?” Joe thấy Tô Vị Nhiên bước vào, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thật tươi.
“Không.” Tô Vị Nhiên ngồi xuống, nhận lấy menu nữ phục vụ đưa tới: “Một ly Cubita.”
“Thật là vô tình mà. Đã biết em thể nào cũng sẽ nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không được.” Joe mỉm cười cầm ly cà phê uống một ngụm: “Mấy năm nay có khỏe không?”
“Không tốt cũng không tệ.” Tô Vị Nhiên ngả ra sau, thản nhiên nói.
“Nhưng giờ em vẫn đang ở A thành, không phải sao?” Joe nhìn Tô Vị Nhiên. Hắn biết có một nam nhân Trung Quốc tên Phương Quân Dục đã chiếm cứ toàn bộ tâm Elvis. Thật là làm cho người khác phải ghen tị mà.
“Đúng vậy, tôi còn ở A thành…” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lặp lại lời Joe, thanh âm trầm thấp, mang theo đắc ý khó nói rõ. Sau đó, hắn nhìn thẳng vào mắt Joe, khẽ cười nói: “Anh là muốn khuyên tôi rời đi sao?”
“Tôi có suy nghĩ này, hơn nữa cũng chưa từng biến mất.” Joe ảm đạm cười: “Nhưng tôi biết đây là chuyện không có khả năng.”
“Vì sao anh biết không có khả năng?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Thật sao? Em là đang ám chỉ tôi có cơ hội sao? Đừng trêu trọc tôi, tôi sẽ làm thật đó.” Joe cười nói.
“Ta chỉ nói tôi có thể sẽ rời khỏi A thành, nhưng cũng không có nghĩa anh có cơ hội.” Tô Vị Nhiên cầm tách ca phê nữ phục vụ đưa tới, dùng thìa quấy nhẹ.
“Elvis, vì sao không thể cho người khác một cơ hội?”
“Joe, mỗi lần anh đến Z quốc gặp tôi cũng chỉ là muốn thuyết phục tôi cho anh một cơ hội sao?” Tô Vị Nhiên bưng tách café nhẹ nhàng thổi một hơi nhưng không uống, cứ vậy bưng tách cà phê nhìn Joe.
“Tôi thích em, dĩ nhiên là sẽ hi vọng như vậy.” Đôi mắt Joe thâm thuý lẳng lặng nhìn Tô Vị Nhiên.
Tô Vị Nhiên khẽ bật cười, chậm rãi uống một ngụm cà phê: “Nhưng đáp án của tôi hình như cũng đã nói ra rất nhiều lần rồi.”
Tô Vị Nhiên và Joe quen nhau ở Thụy Sĩ. Khi đó, Tô Vị Nhiên còn chưa biết Phương Quân Dục.
“Trước khi kết quả còn chưa ngã ngũ, đáp án gì cũng đều có thể phủ định, không phải sao?” Đối mặt với Tô Vị Nhiên không chút khách khí cự tuyệt, Joe nói. Hắn sớm đã quen bị Tô Vị Nhiên cự tuyệt cho nên cũng không thất vọng.
Tô Vị Nhiên cười cười: “Vậy tuỳ anh.”
“Nhiều năm vậy rồi, em vẫn là một chút cũng không thay đổi.” Joe mỉm cười nói: “Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em…” Ánh mắt Joe có chút hoài niệm.
” Sao?” Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng: “Tôi cảm thấy đó cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.”
“Tôi lại không cho là vậy.” Joe nhẹ nhàng quấy tách cà phê, ánh mắt lại nhìn Tô Vị Nhiên.
Là Tô Vị Nhiên tiếp cận Joe trước. Khi đó, Tô Vị Nhiên cũng không biết thân phận của Joe. Bất quá, điểm này cũng không quan trọng, cho dù Tô Vị Nhiên biết thân phận của Joe, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Tô Vị Nhiên cùng đám bạn đánh cược có thể kéo nam nhân anh tuấn này lên giường không. Kết quả, bọn họ thật sự đi thuê phòng. Sau khi vào phòng, Tô Vị Nhiên liền tính toán rời đi bởi vì mục đích của hắn đã đạt được. Nhưng khi đó, nam nhân bình thường còn lâu mới cho phép người khác trêu đùa hắn như vậy, huống hồ người này còn vừa mới lên chức người đỡ đầu Mafia.
Thế nhưng thời điểm Joe chân chính động thủ với Tô Vị Nhiên mới phát hiện, thiếu niên thoạt nhìn còn chưa trưởng thành nhu nhược xinh đẹp này lại có thân thủ phi phàm. Chỉ là dù thân thủ có tốt đến mấy thì khí lực cũng không đấu lại nam tử trưởng thành.
Khi Tô Vị Nhiên bị Joe đè trên giường, Joe cho là hắn sẽ kích động. Nhưng lúc hắn cẩn thận quan sát thiếu niên bị đặt dưới thân này, thần sắc người thiếu niên kia… hoàn toàn không chút kích động, cho dù là ánh mắt có thể dễ dàng nhất bán đứng một người cũng là một mảnh bình tĩnh. Joe có thể đoán được là thiếu niên thật sự trấn tĩnh mà không phải ra vẻ trấn tĩnh.
Hắn cởi hai cúc áo trên cùng của thiếu niên ra. Cổ áo thiếu niên mở rộng, để lộ cần cổ trắng nõn cùng phần xương quai xanh xinh đẹp. Joe cảm giác được thân thể hắn vô thức nóng lên.
Toàn bộ biểu tình của Joe đều bị Tô Vị Nhiên thu hết vào mắt, khẽ nở nụ cười.
“Bảo bối, đừng phản kháng, tôi sẽ làm em thực thoải mái.” Joe vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vị Nhiên: “Là em chọc tôi trước.”
“Vậy sao?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. Sau đó, Joe phát hiện hạ thân hắn bị một thứ gì đó lạnh như băng chỉa vào: “Bất quá trước đó, anh nên suy nghĩ một chút xem mình có phúc hưởng không đã.”
Joe đối với vật này vô cùng quen thuộc: “Tôi vậy mà lại không phát hiện em đem súng theo.”
“Nếu không anh nghĩ tôi có thể ung dung cùng anh đi mướn phòng sao?” Tô Vị Nhiên xấu xa dùng súng đè lên huynh đệ của Joe: “Khỏi lấy, đạn trong súng của anh bị tôi lấy ra rồi.”
Joe theo ánh mắt Tô Vị Nhiên nhìn qua, chứng kiến ở một góc phòng là một băng đạn rơi lả tả.
Hoá ra trước đó thiếu niên này đánh nhau với hắn cốt để tháo đạn trong súng của hắn. Mà cả quá trình hắn lại hoàn toàn không phát hiện!
“Tôi còn chưa ngu xuẩn đến độ nghĩ mình có thể đánh thắng anh. Lấy cứng đối cứng là chuyện ngu xuẩn nhất.” Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong lên thành một nụ cười: ” Anh cũng có thể thử một chút là tay anh nhanh hay là súng của tôi nhanh.”
Joe vốn muốn đoạt súng cuối cùng vẫn đành phải từ bỏ ý định. Trực giác nói cho hắn biết, thiếu niên này không phải đang đe doạ suông. Chỉ cần hắn cử động, thiếu niên này sẽ lập tức nổ súng.
“Đi xuống.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nhìn cái đầu gối giữa hai chân mình, lấy tay chế trụ cổ Joe, hướng cổ hắn khẽ thổi: “Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, vạn nhất tay tôi run lên sẽ không tốt.”
Joe có thể cảm nhận được khẩu súng kia đang chọt chọt hạ thân hắn vài cái.
“Dưới tình huống này mà anh còn có thể cứng.” Tô Vị Nhiên đùa cợt nói: “Anh đói khát đến vậy sao?”
“Vậy chỉ có thể nói bảo bối cưng quá mê người.” Joe cười nói.
“Cám ơn khích lệ, nhưng nhìn anh tôi cứng không nổi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đi xuống.”
Joe chỉ có thể xuống khỏi người Tô Vị Nhiên, thần sắc tiếc hận: “Thật đáng tiếc.”
Tô Vị Nhiên chậm rãi cài lại cúc áo: “Không phải là một ngày đầy kích thích sao?”
“Tôi không cho là như vậy.” Joe tiếc nuối nhún vai.
“Nhưng tôi thì đánh bại được lưỡi dao độc của gia tộc Weingast nha.” Tô Vị Nhiên rời khỏi phòng, trong một khắc đi qua cửa hắn mỉm cười nói.
—
“Bị súng chĩa vào nơi đó còn xem là một hồi ức đẹp.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng quấy tách cà phê: “Sở thích của anh đúng là quái dị.”
“Không, tôi chỉ thật là vinh hạnh khi được gặp em thôi.” Joe không chút để ý cười nhạo của Tô Vị Nhiên mà nói.
“Anh chấp nhất như vậy, không phải chỉ vì không thể lên giường với tôi mà canh cánh trong lòng sao?” Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm cà phê.
“Tôi là thích em.” Joe nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận.
“Nhưng tôi không thích anh.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
Một lát sau, Tô Vị Nhiên đứng lên: “Tôi phải đi.”
“Nhanh như vậy?”.
“Ừh.” Tô Vị Nhiên nhàn nhạt đáp: “Anh còn phải quay về B thị.”
“Ừh.” Hắn là lén ngồi phi cơ từ B thị tới đây.
“Rất vui lại có thể gặp anh, Joe.” Tô Vị Nhiên đi trước, mỉm cười nói.
Nhìn bóng lưng Tô Vị Nhiên rời đi, Joe cười khổ nói: “Em toàn nhè lúc tôi vừa cố gắng bình tĩnh lại thì trêu ghẹo tôi thôi.”
Phương Quân Dục ngồi trong phòng làm việc, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
“Phương tổng.” Một nam nhân có vẻ già giặn đi đến: “Tô thiếu gia đã rời khỏi Sign cà phê, Jonson đã đến sân bay.”
Phương Quân Dục gật đầu. Phó Triêu Dương nói: “Mục đích lần này Jonson tới Z quốc chỉ sợ không đơn giản.”
Phương Quân Dục cười nói: “Jonson thân phận phức tạp, nếu không phải chuyện quan trọng thì sao có thể sẽ đích thân đến Z quốc? Lần gần đây nhất là ba năm trước đây, lần đó hắn và Vệ gia hợp tác, cướp lấy mối vũ khí đạn dược ở Đông Nam Á từ tay đối thủ cũ Tư Lâm gia tộc.”
“Căn cứ tin tức truyền đến, lần này Jonson tới Z quốc cũng là vì Vệ gia.”
“Vệ gia…” Ngón tay Phương Quân Dục hơi cong, nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Vệ gia đã đoạt được phần lớn thương trường ở Đông Nam Á. Quá tham lam cũng không tốt.” Vệ gia hợp tác cùng Jonson sau khi cướp được mối vũ khí đạn dược từ tay Tư Lâm gia tộc, hai bên đã bàn bạc chia đôi. Thị trường vũ khí đạn dược của Joson chủ yếu ở Âu Châu, thị trường Đông Nam Á là đích đến tiếp theo. Mục đích chủ yếu là muốn làm suy yếu thế lực của Tư Lâm gia tộc.
Tính tổng các giao dịch vũ khí đạn dược ở Đông Nam Á, Phương gia chiếm 70%, Tư Lâm gia tộc chiếm 25%, năm phần trăm còn lại là do các tổ chức rải rác khác chiếm. Sau khi Tư Lâm gia tộc bị cướp mối, Vệ gia chiếm 15%, Jonson ít nhiều gì cũng chiếm được 10%.
“Lần này Vệ gia hợp tác cùng Jonson, Vệ gia là do lòng tham, nhưng mục đích của Jonson là cái gì?” Phó Triêu Dương nghi hoặc. Vệ gia là vì thị trường vũ khí đạn dược của Đông Nam Á, nhưng Tư Lâm gia tộc đã muốn rút khỏi thị trường Đông Nam Á, chẳng lẽ Jonson đang bắt đầu khuếch trương thế lực sang Đông Nam Á sao?
“Vận mệnh của thị trường Đông Nam Á đã định, năm phần trăm vụn vặt kia không đáng để Vệ Đào để vào mắt.” Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Vậy chỉ có một con đường có thể đi, về phần Jonson… chắc là không nhịn được đi.”
“Không sai, quá tham lam cũng không tốt.” Phó Triêu Dương nói: ” Lúc này lá gan của Vệ gia đúng là quá lớn rồi.”
“Không phải gan lớn, mà là Vệ Đào không còn cách nào chỉ có thể ra hạ sách này.” Phương Quân Dục nói: “So với ngồi chờ chết, không bằng cố sức giãy dụa một hồi.”
“Có ý gì?” Phó Triêu Dương hỏi.
Phương Quân Dục cười nhạt, lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp tư liệu.
Phó Triêu Dương cầm tư liệu, càng xem mày càng nhíu chặt: “Tô gia?”
“Không phải Tô gia, là Tô Sùng Hoa.”
“Tay Tô Sùng Hoa đúng là dài thật.” Phó Triêu Dương nói: “Bây giờ nên làm gì?”
“Cậu đi báo cho Quý Triển Bằng, nói với hắn tạm ngừng cung cấp vũ khí đạn dược cho Myanmar.”
“Này…” Phó Triêu Dương do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Này không phải là cho Vệ gia chỗ trống để chui sao?”
“Chỗ trống?” Phương Quân Dục chậm rãi nói: “Chỉ sợ hắn chui vào được lại ra không được.”
————–
Vài lời của beta: Đoạn đối thoại trong quá khứ của Tô Vị Nhiên và Joe lúc đầu để là ta – ngươi, có lẽ vì hai người ko quen thân nên Chuông cỏ mới để như thế nhưng beta xin mạn phép để lại là tôi và anh. Đọc từ
Edit: để vậy đi hay hơn. Lúc edit em cũng hok để ý
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...