chương đầu tiên của Đương nữ vương gặp phúc hắc lên sóng!!!!!!!!!!!
sẽ cập nhật mục lục sau nhé
P/s: tuần sau t4 ta sẽ đi quay Quỷ hành (ở ngoài thành phố nhưng ko quá xa) ai đi làm staff giúp ta dc hok:(((( please
————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“A ——” Thời điểm Tô Vị Nhiên nhận được tin tức chỉ có thể trào phúng cười một tiếng. Tay hắn chậm rãi nắm chặt, tờ giấy trong tay bị vò nát, sau đó kết thúc trong thùng rác. Tô Vị Nhiên vẫy tay cho thủ hạ lui, thư phòng vốn vắng vẻ chỉ còn lại một mình Tô Vị Nhiên trống trải, im lặng. Yên tĩnh đến mức khiến cho người khác nhịn không được mà muốn đánh tan sự nặng nề này.
Tô Vị Nhiên lẳng lặng ngồi trong thư phòng. Con ngươi của hắn bình tĩnh như nước thế nhưng lại sâu không thấy đáy.
Không thích nam nhân? Tô Vị Nhiên nhớ tới người nam nhân kia khi đó đã nói với hắn như vậy, lạnh lùng nhếch khóe miệng.
“Không thích nam nhân, vậy bây giờ anh tìm nam nhân để làm gì?” Tô Vị Nhiên thì thào tự nói. Khi ấy sao hắn lại ngu xuẩn như vậy, nghe không hiểu ám chỉ của Phương Quân Dục.
—— “Tôi không phải không thích nam nhân, tôi chỉ là không thích cậu mà thôi.”
Tay hắn chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng để trước ngực. Nguyên lai, tim của hắn, vẫn có thể đau. Hai năm, hắn cho là mình đã có thể tiêu sái quên người nam nhân kia mà trong mắt người bên ngoài thì đúng là như vậy. Hai năm trước, từ sau khi hắn tiếp nhận Tô gia, hắn không còn gặp Phương Quân Dục lấy một lần. Hắn cũng lừa mình dối người cho là như vậy, tự nhận là đã hoàn toàn buông xuống.
Chỉ là, lừa mình dối người cũng vô ích. Đáy lòng hắn biết rõ chính mình chưa từng buông người nam nhân này. Tô Vị Nhiên mở ngăn kéo, ba túi văn kiện chiếm cứ toàn bộ mặt bàn. Nội dung trong từng văn kiện hắn đều nhớ rõ thanh thanh sở sở. Trong những túi văn kiện này đều là tin tức hai năm qua của Phương Quân Dục.
Mười hai năm trước, Tô Vị Nhiên mười sáu tuổi là đứa con trai độc nhất của Tô gia. Hắn được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Cũng năm đó, hắn gặp Phương Quân Dục.
Tô gia C thành và Phương gia A thành là thế giao. Hai nhà đều là hắc đạo thế gia, thế lực tương đương. Tô gia ngồi trên chiếc ghế cao nhất của thế lực hắc đạo C thành, còn A thành là thiên hạ của Phương gia.
Tô Vị Nhiên từ nhỏ đã bị cha đưa đến Thụy Sĩ du học, thời gian ở trong nước không nhiều. Bất quá với giao tình của Tô gia và Phương gia thì hắn cũng biết Phương lão gia tử và đương gia đương nhiệm của Phương gia Phương Hoành Hàng.
Ngày đó, hắn được nghỉ về nước, cha dẫn hắn đến Phương gia. Bởi vì mấy hôm nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Phương gia đại thiếu gia Phương Quân Dục. Đó là lần đầu tiên hắn gặp Phương Quân Dục. Cũng chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhận định Phương Quân Dục. Hắn mê muội yêu Phương Quân Dục.
Hắn cứ như vậy mặc kệ tất cả kề cận Phương Quân Dục. Khi đó Phương Quân Dục đã rời khỏi nhà lớn Phương gia ra sống một mình, hắn thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách để được vào biệt thự của Phương Quân Dục. Nếu không phải Phương Quân Dục nể mặt Tô gia thì phỏng chừng đã đá hắn đi từ lâu.
Tô gia Phương gia đối với hành vi của hắn một mắt nhắm một mắt mở, đều cho ràng Tô Vị Nhiên như vậy bất quá cũng chỉ là nhất thời mới mẻ. Chỉ là ai cũng không dự đoán được Tô Vị Nhiên thật sự rất chấp nhất. Lần ở này ở tới mười năm. Trừ bỏ mấy năm đầu, hắn vì chuyện học hành nên chỉ có có thể trở về vào ngày nghỉ. Nhưng sau khi tốt nghiệp, hắn cơ hồ xem biệt thự của Phương Quân Dục thành nhà mình. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng hắn cùng Phương Quân Dục là một đôi, ngay cả hắn cũng cảm thấy như vậy.
Thẳng đến mười năm sau, khi Phương Quân Dục chính miệng nói cho hắn biết mình không thích nam nhân, hắn mới hiểu được, sở dĩ Phương Quân Dục chịu đựng hắn, bất quá chỉ vì mối giao tình của hai nhà. Mà năm đó, Tô gia cũng liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, Tô Vị Nhiên trở về Tô gia.
Tạm biệt, không gặp nữa. Chuyện này đối với hai người mà nói có lẽ đều là giải thoát. Hắn tuỳ hứng mười năm, nếu tỉnh mộng cũng nên trở về với thực tế.
Hai năm sau đó, lộ trình của hắn luôn chật ních. Hắn lấp kín toàn bộ thời gian rảnh. Tựa hồ chỉ có làm việc không ngừng mới có thể giúp hắn không có thời gian mà suy nghĩ đến Phương Quân Dục.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Tô gia thiếu gia trong vòng một đêm đã hoàn toàn thay đổi. Từ một người ngạo nghễ tuỳ hứng biến thành lạnh lùng thờ ơ. Có người nói là do vụ phiến loạn của Tô gia, có người lại nói là vì chia tay với Phương Quân Dục, lại có người đoán là cả hai nguyên nhân trên. Tóm lại Tô Vị Nhiên Tô gia đại thiếu gia ngạo nghễ hồi trước giờ đã lột xác thành Tô gia gia chủ lạnh lùng lãnh huyết.
Trước kia, mọi người từng nghĩ Tô gia sau đợt phiến loạn sẽ sụp đổ, nhưng sau khi Tô Vị Nhiên tiếp nhận Tô gia, thế lực lại càng mạnh lên.
Mọi người cho rằng Tô Vị Nhiên đã triệt để buông được Phương Quân Dục. Chỉ có Tô Vị Nhiên là tự biết hắn thầm để ý tới Phương Quân Dục đến mức nào.
Cho tới hôm nay… Phương Quân Dục có tình nhân mới.
—— mười hai năm, cũng nên có một cái chấm dứt.
Tô Vị Nhiên lấy ba túi văn kiện khỏi ngăn kéo, đặt trên mặt bàn. Ba túi văn kiện ngay ngắn chồng lên nhau. Trong túi văn kiện trên cùng, là một tấm ảnh. Trong ảnh là một người cực kì xinh đẹp một nam nhân.
Tấm ảnh này được đưa tới cùng tấm vừa bị Tô Vị Nhiên vò nát ném vào thùng rác.
Tô Vị Nhiên cầm tấm ảnh hồi nãy không nhìn kĩ lên. Người trong ảnh mỉm cười, phảng phất như đang cười nhạo sự thất bại của Tô Vị Nhiên.
“Đây chính là mẫu người của anh sao?” Tô Vị Nhiên nhìn người trong ảnh, thì thầm. Nam nhân trong ảnh chính là tình nhân hiện tại của Phương Quân Dục. Cho dù ưa soi mói như Tô Vị Nhiên cũng không thể không thừa nhận người nam nhân này rất đẹp, dung mạo âm nhu, ngũ quan tinh xảo đến yêu mị. Nhưng người nam nhân này hắn có cảm giác rất quen. Chỉ là nhất thời không nghĩ ra là giống ai.
Hắn đem ảnh trong tay bỏ vào một túi văn kiện, sau đó cầm lấy toàn bộ túi văn kiện trên bàn, đi tới trước lò sưởi bằng đá cẩm thạch trong tường. Lò sưởi này vốn dĩ chỉ để trang trí, bất quá lúc này xem như cũng có chút tác dụng. Tô Vị Nhiên khẽ nở nụ cười, kế đó bật lò sưởi. Ánh lửa ánh lên khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của hắn. Hắn đem túi văn kiện trong tay ném vào lò sưởi, nhìn túi văn kiện bị ngọn lửa bén vào, thẳng đến khi cháy rụi, chỉ còn lại một làn khó…
Từ nay về sau, thực sự không còn quan hệ.
Một năm sau
Đầu ngón tay Tô Vị Nhiên vuốt ve tấm thiệp mời, mỉm cười, trong mắt lại là lạnh lùng. Thiệp mời đỏ tươi, chữ hỷ mạ vàng, rõ ràng là một thứ tượng trưng cho vui mừng nhưng trong mắt Tô Vị Nhiên, màu đỏ trước mắt lại cực kì chói mắt. Hắn hơi híp mắt, trong mơ hồ, màu đỏ của tấm thiệp mời phảng phất ánh lên một tia đỏ của máu.
Thiệp mời theo lòng bàn tay hắn trượt xuống, xoay vòng, rơi xuống đất. Thiệp mời hơi hé ra, trên mặt giấy vàng nhạt bên trong in hai cái tên: Phương Quân Dục – Phong Viễn.
Trong văn phòng, ngay cả không khí cũng mang theo sự nặng nề.
Sau một lúc lâu, Tô Vị Nhiên cười rộ lên, khóe miệng khẽ nhếch mang theo chua xót không dễ gì thấy được. Hắn châm một điếu thuốc, khói lượn lờ khiến vẻ mặt của hắn trở nên mơ hồ.
Gạt tàn thuốc để trên bàn, nhưng Tô Vị nhiên chỉ ngồi trên ghế, không đứng dậy. Tàn thuốc theo kẽ tay hắn rơi trên mặt đất. Thuốc lá chậm rãi ngắn dần, đến khi sắp cháy đến đầu, Tô Vị Nhiên mới dụi tắt thuốc. Hắn lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại: “Tô Lê, kiểm tra giúp tôi chuyến bay từ C thị đến Canada, đêm nay tôi muốn đi Canada.” Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng hắn gặp Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên đứng lên, rời khỏi văn phòng. Trên mặt đất, thiệp mời vẫn lặng lặng nằm đó, màu đỏ tươi không chút hợp với căn phòng.
Màn đêm buông xuống, một chiếc Lexus màu đen từ Tô gia chạy đi, thẳng đến sân bay.
Tô Vị Nhiên bước khỏi xe, theo hành lang Vip trực tiếp lên phi cơ đi Canada. Tô Vị Nhiên từ khi rời khỏi Tô gia đến khi đăng ký vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Phi cơ cất cánh. Tô Vị Nhiên dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại chợp mắt. Một lát sau, hắn mở mắt, đánh giá xung quanh một chút. Trong khoang hạng nhất đều là người của Tô gia, Tô Vị Nhiên quét mắt một vòng, hỏi: “Tô Lê đâu?”
Thủ hạ có người nói: “Anh Tô nói công ty có chuyện khẩn cấp cần xử lý, nên quay về công ty. Anh ấy đã đổi lại thành chuyến bay ngày mai. Anh ấy nói đã nói với ngài.”
Tô Vị Nhiên khẽ nhíu mày, hắn căn bản không biết chuyện này.
Từ khi nhận được thiệp mời của Phương Quân Dục thì tinh thần của hắn luôn bị vây trong trạng thái mỏi mệt, cho nên ngay cả chuyện Tô Lê không đăng ký cũng không biết. Tô Vị Nhiên xoa mi tâm, suy nghĩ của hắn đang vô cùng hỗn loạn nên cũng không nghĩ nhiều.
Đúng lúc đó, phi cơ vang lên cảnh báo khẩn cấp, toàn bộ thành viên phi hành đoàn đều được huy động. Thông báo của cơ trưởng thông qua Radio càng làm cho tất cả mọi người trên phi cơ hoảng sợ, hành khách xôn xao bất an, cả khoang trở nên hỗn loạn, thậm chí đã có người khóc toáng lên.
—— phát hiện bom trên phi cơ, hơn nữa loại bom này ngay cả nhân viên tổ máy cũng bất lực. Càng tệ hơn chính là, ngay cả hệ thống định vị cũng bị nhiễu.
Hiện giờ phi cơ đang bay trên biển Thái Bình Dương. Lúc này chỉ có một cách hạ cách khẩn cấp trên Thái Bình Dương, nhưng cho dù vậy, cũng chỉ có một phần vạn hi vọng. Thời gian không đủ, chưa biết chừng còn chưa kịp hạ cánh thì bom đã nổ. Thứ hai, bây giờ đang là nửa đêm, cho dù thành công hạ cánh xuống Thái Bình Dương, nhiều khả năng có thể sẽ bị chìm giữa biển.
“Tô Lê…” Tô Vị Nhiên chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm. Thực sự có chuyện trùng hợp như thế? Khóe miệng Tô Vị Nhiên cong lên một vòng cung lạnh lẽo. Hắn thật sự không ngờ, Tô Lê đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy lại có thể phản bội hắn.
“Dẫn tôi đi nhìn xem.” Tô Vị Nhiên nói với cơ trưởng.
Cơ trưởng gật đầu. Đối mặt với tình huống nguy hiểm này, cho dù là một chút hi vọng bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, cho nên cơ trưởng lập tức dẫn Tô Vị Nhiên đến khoang điều khiển. Lúc Tô Vị Nhiên nhìn thấy dụng cụ tinh vi đan xen của quả bom, ngón tay đột nhiên co giật.
Loại bom hẹn giờ này là kiểu bom nghiên cứu chế tạo mới nhất của Tô gia. Trước mắt còn đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển, không được đưa vào thành phố. Cho dù là thành viên tổ thí nghiệm, cũng là tay không đi vào tay không đi ra, trên đường còn phải trải qua đủ loại kiểm tra nghiêm ngặt. Có thể tiếp xúc với thành phẩm, trừ bỏ Tô Vị Nhiên cũng chỉ còn lại Tô Lê và Tô Nguyên. Tô Nguyên và Tô Lê đều là tâm phúc của hắn. Cho tới bây giờ hắn cũng sẽ không nghi ngờ lòng trung thành Tô Nguyên.
Mà Tô Lê… Tô Vị Nhiên hơi ngước mắt nhìn về phía cabin, ánh mắt lại tựa như không có tiêu cự, nhìn về một nơi xa xăm. Hắn đã biết Tô Lê và Tô Sùng Hoa có liên quan, hắn cũng từng đem một ít cơ mật của Tô gia tiết lộ cho Tô Sùng Hoa. Trong lòng Tô Vị Nhiên tuy cũng có đề phòng, nhưng nghĩ đến tình nghĩa bán mạng nhiều năm qua, ngoại trừ không cho hắn tiếp xúc với cơ mật của Tô gia, cũng không bạc đãi hắn. Lại không ngờ Tô Lê có thể vì Tô Sùng Hoa mà đâm hắn một đao trí mạng như vậy. Nhiều năm phục vụ quên mình và tình nghĩa như thế, nhưng khi đối điện với cái gọi là tình yêu lại có thể yếu ớt không chịu nổi đến như vậy. Tô Vị Nhiên cười châm chọc. Mọi người đều nói hắn Tô Vị Nhiên lãnh huyết vô tình, nhưng sự thực cho tới bây giờ hắn đối với thủ hạ huynh đệ của mình đều chưa từng vô tình. Kết quả lại đổi lấy loại phản bội không chút lưu tình này.
Cảm tình đúng là một gánh nặng mà. Tô Vị Nhiên nhìn quả bom, ánh mắt triệt để lạnh đi.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của tổ phi hành đoàn, Tô Vị Nhiên tiếc nuối lắc đầu: “Tôi thật sự không có cách.” Lúc Tô Vị Nhiên thốt ra những lời này, tia sáng sâu trong mắt mọi người đều tắt lịm.
Loại bom này không thể phá. Thời gian cũng không còn lại nhiều lắm, không thể chống đỡ được đến lúc hạ cánh. Hiện giờ điều duy nhất có thể làm, chính là chờ chết.
Tô Vị Nhiên trở lại ghế ngồi xuống. Bây giờ hắn còn có thể sống năm phút.
Một người trước khi chết sẽ nghĩ đến cái gì? Tô Vị Nhiên không biết người khác nghĩ gì, nhưng trong đầu hắn đều là bóng dáng Phương Quân Dục. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Quân Dục, đến khi bóng lưng cuối cùng của Phương Quân Dục khi hắn rời đi. Giống một bộ phim chiếu chậm, mỗi một hình ảnh chậm rãi mà rõ ràng hiện lên.
Môi Tô Vị Nhiên xẹt qua một nụ cười, đời này, toàn bộ tình cảm của hắn cơ hồ đều dành cho Phương Quân Dục. Hắn cũng mệt rồi.
—— nếu hết thảy có thể lặp lại, ta nhất định sẽ không tiếp tục yêu ngươi.
—————–
Vài lời của Trangki: Huhu cuối cùng cũng gặp lại các mem yêu quý trong dự án mới của Chuông cỏ chấm nước mũi Đùa chứ mới chương đầu truyện đã xác định bộ này ngược công rồi. Bộ này theo motif song trọng sinh nghĩa là cả công và thụ đều sống lại và thường thường công có lỗi với thụ ở kiếp trước kiếp này khốn khổ theo đuổi. Bộ này được nhiều người đánh giá là khá hay và một thời cũng được lùng sục trên các trang chia sẻ đam mỹ. Vì khá nhiều người thích nên ta mới khuyên Chuông cỏ làm và tin bạn đi, đọc bộ này ko phí đâu. Bé thụ lạnh lùng từ từ đưa những người giết bé vào chỗ chết, mưu kế đan xen chồng chồng chất chất, bé công thì bị ngược, bị bé thụ quay lưng nhưng nhẫn nhục để làm tất cả cho bé. Kết thúc ổn thỏa quá trình hoành tráng, chúc mọi người “ ngon miệng ”:3
Vài lời of Chuongco: lúc mới đọc c1 em tưởng niên hạ, đang mừng rơn vậy mà L(((( Mà 1 c ko dài nhưng chữ ko, tâm trạng ko nữa a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...