Lâm Thu Đồng đứng ở cửa nói.
"Chị nghỉ ngơi ở đây nhé, em đi chợ mua đồ."
Lâm Thu Đồng cũng không vào nhà, cô cất tiếng Thẩm Cảnh Nhiên mới nhận ra.
"Không cần đi chợ, nấu đại gì đó đi."
"Nhà chẳng còn gì để ăn."
Kèm theo tiếng vọng lại khá to, thân ảnh cô bé cũng biến mất.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, Thẩm Cảnh Nhiên cảm nhận rõ rệt khát vọng trong tim, cô khao khát cái ôm của người nọ, muốn hơn bất kỳ lúc nào.
Đơn độc chiến đấu, rất mệt mỏi, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên không thể bỏ cuộc, tập đoàn Cảnh Trí là tất cả của cô.
Đúng thật ban đầu Quan Tư Thành đã giúp đỡ, mua lại Cảnh Trí từ tay một người sắp phá sản, thời điểm đó công ty vẫn chưa mang cái tên Cảnh Trí, mà là truyền thông Thu Diệp.
Từ khi Thẩm Cảnh Nhiên tiếp quản, chuyện đầu tiên cô làm là đổi tên, đổi từ truyền thông Thu Diệp sang tập đoàn Cảnh Trí, đồng thời cũng chấn chỉnh khôi phục.
Phần lớn nhân viên cũ trong công ty đều nghỉ việc, những vị trí cố thủ Thẩm Cảnh Nhiên đều giữ lại, nhưng không để nó trở thành vị trí quan trọng, Trần Phóng từng là một thành viên của truyền thông Thu Diệp, còn Khang Mạc là lứa sau được tuyển vào, Quan Tư Thành sàng lọc giữ lại những người hắn cảm thấy là tốt cho Thẩm Cảnh Nhiên.
Tập đoàn Cảnh Trí tốc độ phát triển rất nhanh, không ít sự giúp đỡ đều đến từ Kiến Nghiệp, các hạng mục ban đầu đều nhờ Kiến Nghiệp đưa cho, về sau phạm vi mới dần mở rộng ngày càng lớn, nhưng vẫn không thể khinh nhờn vị trí của tập đoàn Kiến Nghiệp.
Bây giờ mối hợp tác với Kiến Nghiệp đã gãy, là một tổn thất rất lớn cho Cảnh Trí, nếu hợp tác với công ty A cũng phải dừng lại, vậy Cảnh Trí sẽ rơi vào thời kỳ đóng băng chưa từng có.
Từ lúc bắt đầu có tin đồn, cổ phiếu Cảnh Trí liền bị ảnh hưởng, hiện tại Kiến Nghiệp đã đưa ra câu trả lời chính thức, hơn nữa Quan Tư Thành còn tạo xì căn đan giả, khiến giá cổ phiếu Cảnh Trí rớt xuống thấp nhất trong lịch sử.
Thẩm Cảnh Nhiên tự nhận chưa từng đối xử tệ bạc với Quan Tư Thành, ngoại trừ việc tiếp xúc thân thể, mọi mong muốn còn lại của hắn cô đều tận lực hợp tác.
Nhớ lại thuở ban đầu cái ân tình giúp đỡ cô của hắn, để hợp tác lại giúp xây dựng Kiến Nghiệp, cô đã đặt lợi ích của mình ra sau, tạm thời báo ơn hắn trước.
Bây giờ nhìn lại, hắn chẳng những không cảm kích, mà còn trở mặt lòng lang dạ thú.
Tốc độ Lâm Thu Đồng rất nhanh, lúc về đến nhà còn thở hồng hộc, liếc qua liền biết đã chạy hết tốc lực, cô đi thẳng một đường xuống bếp, Thẩm Cảnh Nhiên vừa chợp mắt, nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt, nhưng trong phòng khách không có ai.
Thẩm Cảnh Nhiên quả thật rất mệt, nhắm mắt lại, bên tai dường như nghe thấy tiếng thái đồ ăn, làm đầu óc cô dần tỉnh lại, Thẩm Cảnh Nhiên không ngủ được nữa dứt khoát ngồi dậy.
Lâm Thu Đồng hình như đang rất nóng, động tác xào rau thường xuyên bị động tác lau mồ hôi cắt ngang, cô thế nhưng muốn thật nhanh nấu cơm xong, cho nên nấu hai bếp một lần, ra lò hai món một lúc.
Thẩm Cảnh Nhiên xoay người lấy khăn lông, ở sau lưng cô nói.
"Phần còn lại để chị!"
Lâm Thu Đồng cũng không quay đầu nói.
"Không sao đâu, để em."
Nhân lúc cô dừng tay, Thẩm Cảnh Nhiên kéo cô lại lau mồ hôi cho cô, động tác ôn nhu giết người, con ngươi cũng thâm tình chuyên chú.
Lâm Thu Đồng nhất thời động tình, quên mất mình phải khống chế, cúi người hôn lên má Thẩm Cảnh Nhiên một cái.
Động tác lau mồ hôi của Thẩm Cảnh Nhiên hơi ngừng lại, Lâm Thu Đồng lập tức lấy lại tinh thần, sợ Thẩm Cảnh Nhiên nổi giận cô chột dạ xoay người tiếp tục xào thức ăn.
Ăn xong bữa cơm, cũng đã chín giờ tối, Thẩm Cảnh Nhiên muốn vào bếp thu dọn bị Lâm Thu Đồng ngăn lại.
Thẩm Cảnh Nhiên đành đứng ở cửa bếp nhìn Lâm Thu Đồng làm việc, biết có người đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Thu Đồng làm việc cũng mất tự nhiên, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong, rửa sạch tay vẩy vẩy nước, cúi đầu nói.
"Xong rồi."
Lúc Lâm Thu Đồng sượt qua vai Thẩm Cảnh Nhiên ở cửa bếp, Thẩm Cảnh Nhiên kéo tay cô lại, Lâm Thu Đồng xoay người, Thẩm Cảnh Nhiên kiễng chân ôm lấy cổ cô, giờ phút này, từ tận đáy lòng cô muốn hôn môi em ấy.
Môi chỉ còn cách bờ môi vài ly, bởi vì hơi thở, mà không khí giữa cả hai liền trở nên ấm nóng.
Lâm Thu Đồng không động đậy, cô vì mong ngóng Thẩm Cảnh Nhiên có thể chủ động mới kiên trì tới cùng, mới lựa chọn chờ đợi.
Cuối cùng Thẩm Cảnh Nhiên rút ngắn khoảng cách về con số không, cảm giác hôn đối với Thẩm Cảnh Nhiên rất lạ lẫm, trong cuộc đời mình, cô chưa từng động tâm thích ai, ngay cả ban đầu với Quan Tư Thành, cũng chỉ là thưởng thức.
Cho nên tất cả với cô bây giờ rất xa lạ, tim đập nhanh như trống dồn khiến thân thể cô run rẩy, toàn thân giống như đang ngâm trong nước ấm, linh xà mềm mại giữa hai bờ môi rất đỗi linh hoạt, Thẩm Cảnh Nhiên muốn bắt lại nhưng không thể, càng không thể thì cô lại càng muốn.
Thẩm Cảnh Nhiên chủ động khiến dục vọng bị kiềm nén bấy lâu của Lâm Thu Đồng mất kiểm soát để Lâm Thu Đồng muốn gần gũi xác thịt, chỉ vỏn vẹn một nụ hôn làm sao mà đủ, với Thẩm Cảnh Nhiên, trong cô vẫn có loại khát vọng này.
Hai đôi môi giằng co lấy nhau, Lâm Thu Đồng ôm chặt vòng eo Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên cũng ghì chặt Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng xê dịch từng bước hướng về phòng ngủ, nếu không phải Quan Tư Thành gọi tới, có lẽ những phát sinh tiếp theo đã diễn ra rất hài hòa.
Tiếng chuông điện thoại kêu như đòi mạng, Thẩm Cảnh Nhiên là người đầu tiên kết thúc nụ hôn nóng bỏng này, dùng khí lực rất lớn mới có thể đẩy người đang dính sát lấy mình ra chút đỉnh.
Lâm Thu Đồng cúi đầu, hơi thở say mê như muốn tiếp tục áp đảo, cô gần như đứng không vững, dựa vào tường, hai tay ôm lấy eo Thẩm Cảnh Nhiên không tính cho chị ấy rời đi.
"Nghe máy đi."
Hơi thở Thẩm Cảnh Nhiên cũng đã xốc xếch từ sớm, giọng thì run run, không hiểu sao trong lòng lại hơi vui mừng, may nhờ có cuộc gọi, dù cô cũng đoán là Quan Tư Thành, nhưng ít ra các cô có thể tĩnh trí lại trước khi tiến thêm một bước.
Di động quả thật do Quan Tư Thành gọi tới, cũng không gọi để hỏi này nọ, chỉ nhắc nhở Lâm Thu Đồng về nhà sớm, dường như hắn đã quên Lâm Thu Đồng còn có ngôi nhà khác.
"Đi thôi, về nhà."
Thẩm Cảnh Nhiên nói với Lâm Thu Đồng sau khi cô cúp máy, Lâm Thu Đồng có chút không thể tin.
"Thật sự muốn về?"
Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu, nói.
"Em với chị sẽ cùng về."
Giọng hơi dừng, lại nói tiếp.
"Em nguyện ý chứ?"
Lâm Thu Đồng không trả lời, chỉ dùng hành động chứng minh, cô nguyện ý.
Dọc trên đường đi, cả hai cực kỳ yên tĩnh, thật ra Lâm Thu Đồng tính hỏi, có phải Thẩm Cảnh Nhiên cũng thích cô, bằng không tại sao lại hôn cô, nhưng...!lỡ đâu câu trả lời là phủ định, vậy chẳng phải ngay cả những gì cô có được ở hiện tại cũng mất đi sao.
Lâm Thu Đồng quấn quít không xong, Thẩm Cảnh Nhiên hướng mặt ra ngoài cửa xe, dường như đang suy tư, tay Lâm Thu Đồng nắm lấy tay Thẩm Cảnh Nhiên chưa từng buông.
Xuống tới nơi, Lâm Thu Đồng vẫn nắm tay Thẩm Cảnh Nhiên như cũ, dù không cảm nhận được lực nắm lại, nhưng chỉ cần Thẩm Cảnh Nhiên không cự tuyệt cô liền không buông tay.
Bước tới mái hiên, Thẩm Cảnh Nhiên theo sau Lâm Thu Đồng đột nhiên dừng bước, Lâm Thu Đồng quay đầu nhìn, tưởng cô ấy định cự tuyệt, nhưng lại cảm nhận thấy lực nắm lại, Thẩm Cảnh Nhiên tiến lại gần hơn, cười nói.
"Lâm Thu Đồng, tin tưởng chị không?"
Lâm Thu Đồng gật đầu, nói.
"Ừm, em tin tưởng chị."
Nụ cười Thẩm Cảnh Nhiên càng sâu hơn.
"Tin tưởng vô điều kiện?"
Lâm Thu Đồng vẫn gật đầu, Thẩm Cảnh Nhiên lại hỏi.
"Cho đến lúc cuối cùng vẫn đứng bên cạnh chị?"
Đáy lòng Lâm Thu Đồng rung động, lời này như thể đang xác định quan hệ của cả hai, cô càng thận trọng, nói.
"Thẩm Cảnh Nhiên, nếu toàn bộ thế giới đối nghịch chị, vậy toàn bộ thế giới sẽ là kẻ thù của em."
Lâm Thu Đồng nói lời thâm tình chỉ đổi lấy sự yên lặng, mặt cô nhất thời 囧, cũng cảm thấy nguyên con sông quê, Lâm Thu Đồng khụ khụ hai tiếng, mất tự nhiên nói.
"Thật, thật ra em muốn nói..."
Vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì, trên má liền bị hôn lên một cái, Thẩm Cảnh Nhiên nâng lên gương mặt vui vẻ, nói.
"Sánh vai tác chiến bên chị nhé."
Lâm Thu Đồng gật đầu mãnh liệt.
Tuy Thẩm Cảnh Nhiên không nói cụ thể chuyện đã xảy ra, nhưng Lâm Thu Đồng cũng biết đại khái, tin tức gần đây cô luôn đọc, biết giữa Quan Tư Thành và Thẩm Cảnh Nhiên đang tràn ngập thuốc súng.
Lâm Thu Đồng không chút do dự, giữa Thẩm Cảnh Nhiên với Quan Tư Thành, cô chọn Thẩm Cảnh Nhiên, nói cô bạc nghĩa trước tình thân cũng được, trước việc Quan Tư Thành ngoại tình, cô cảm thấy như thế cũng không có gì là không ổn.
"Thu Đồng, em muốn có được gì từ chị?"
Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng đang xếp hàng trước thang máy đột nhiên hỏi, Lâm Thu Đồng nghi ngờ nói dạ, Thẩm Cảnh Nhiên mới cười nói.
"Em muốn thứ gì từ chị xem như là báo đáp?"
"Muốn chị bái em một cái."
Lâm Thu Đồng nói đùa, giọng cũng rất tùy tiện, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ mỉm cười không nói gì thêm.
Bầu không khí trở nên hơi lúng túng, Lâm Thu Đồng còn định giải thích gì đó, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên đã tiến tới mở cửa.
Có thể tưởng tượng, Thẩm Cảnh nhiên với Lâm Thu Đồng trắng trợn về nhà cùng nhau, là có ý nghĩa thế nào, Quan Tư Thành sau khi gọi điện cho Lâm Thu Đồng cũng có dự liệu, nhưng không ngờ, Thẩm Cảnh Nhiên không hề cố kỵ, đây quả thật đang công khai khiêu khích!
Có điều, khiêu khích thì đã sao? Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không thèm để ý ánh mắt phun ra lửa của Quan Tư Thành, xoay người nói với tiểu người hầu đang ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
"Em tắm đi, sau khi tắm xong chị sẽ qua tìm em."
Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thời khắc này cái nhìn của Quan Tư Thành có thể đâm thủng mọi thứ, nhưng hắn vẫn không lên tiếng ngăn cản.
Sau khi Thẩm Cảnh Nhiên về phòng, hắn gõ cửa phòng Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng mở ra kẽ hở, hỏi.
"Có chuyện gì? Tôi sắp đi tắm."
"Con, con với Thẩm Cảnh Nhiên?"
Quan Tư Thành không biết phải hỏi thế nào, hắn tự gạt bản thân hết lần này tới lần khác, giữa cả hai chẳng có chuyện gì, dù sao cũng chỉ kéo đi uống rượu, cũng không phải gì gì đó...!cho nên, Quan Tư Thành nghĩ, trước khi cả hai xác thật xảy ra chút gì phải chia cách các cô.
Đứa nhỏ vẫn đứng về phía hắn? Nói muốn báo thù là vẫn đang tiến hành? Quan Tư Thành hơi không xác định, bắt đầu sinh nghi với con gái, cảm giác này thật sự không dễ chịu.
"Ba nói là chuyện mẹ kế kể chuyện cho tôi à?"
Lâm Thu Đồng nói rất tự nhiên, giọng còn hơi lạnh, sau khi nghe thấy tiếng mẹ kế, Quan Tư Thành cảm thấy một mối an tâm vô hình, chắc không đến nỗi làm loại chuyện cấm kỵ đâu...!chắc sẽ không.
Sau khi tắm xong Thẩm Cảnh Nhiên mặc đồ ngủ tiến vào, vừa vào cửa, hai mắt Lâm Thu Đồng liền sáng lên, rất chi mê gái, Thẩm Cảnh Nhiên không muốn xem thường cũng không được, lẽ nào trước nay đứa nhỏ này luôn nhìn mình như vậy? Tựa như muốn nuốt trọng mình luôn vậy.
Thẩm Cảnh Nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng thưởng thức lòng bàn tay Lâm Thu Đồng, sẵng giọng.
"Ánh mắt đó là sao!"
Có lẽ hai ngày qua tiếp xúc thân mật với Thẩm Cảnh Nhiên rất hài hòa, nên lá gan nhỏ của Lâm Thu Đồng làm loạn, tình cảm kềm chế quá lâu cũng rất muốn được phát tiết, Lâm Thu Đồng liền đưa tay đặt Thẩm Cảnh Nhiên dưới thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...