Thẩm Cảnh Nhiên bèn gọi điện, nhưng không thấy em ấy bắt máy, chắc là đang đi mưa nên không nghe được.
Thẩm Cảnh Nhiên đứng trước cửa kính nhìn ra ngoài, mưa như trút nước, mong là cô bé ngốc này sẽ không đội mưa mà đi.
Thẩm Cảnh Nhiên nhận được cuộc gọi của Lâm Thu Đồng đã là chuyện của tám giờ tối.
"Thẩm Cảnh Nhiên, em không nghe thấy chị gọi."
Giọng Lâm Thu Đồng có chút run rẩy.
"Cũng không gì, trời mưa nên muốn đưa em về thôi, nhưng em lại về trước mất."
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn tăng ca ở công ty.
"Em không phải dằm mưa về đấy chứ?"
"À...!ờm, em không sao."
Lâm Thu Đồng ướt nhẹp, đồ ăn xách trên tay vẫn chưa kịp cất vào bếp, quần áo thì đang cởi nửa chừng, nhớ tới di động vừa móc ra, liền thấy số bàn ở phòng làm việc của Thẩm Cảnh Nhiên.
"Chị vẫn đang tăng ca sao?"
"Giọng em run quá, cho nên nói, em dằm mưa về?"
Thẩm Cảnh Nhiên không trả lời câu hỏi Lâm Thu Đồng, ngược lại bắt được chi tiết nhỏ.
Lâm Thu Đồng bị đoán trúng, cũng không nói lại được, cười trừ.
"Ha~ vâng, hôm nay trời mưa quá nên hơi lạnh chút."
"Vậy em tắm nhanh đi, nhớ nấu canh gừng mà uống, tránh bị cảm lạnh."
Thẩm Cảnh Nhiên cau mày, hơi không vui nói.
"Lớn đầu rồi, trời mưa cũng không biết tránh mưa, chuyện gấp gì mà phải đội mưa về như vậy."
Không có chuyện lớn gì, chỉ muốn mua nguyên vật liệu sớm, vì để mỗi ngày có thể ăn đồ tươi ngon, Lâm Thu Đồng chỉ đi chợ cho một ngày.
Chỗ bán nguyên vật liệu cũng không xa nhà lắm, ngồi xe buýt thì không đợi được, bắt xe thì càng không cần phải nói, Lâm Thu Đồng chỉ đành chạy bộ ra mua rồi về, nhưng vẫn không ngờ lại lạnh quá.
Giờ phút này Thẩm Cảnh Nhiên quan tâm khiến Lâm Thu Đồng thấy ấm áp, run run nói.
"Hì, không sao, vậy chị nhớ về sớm, trước khi về thì mặc thêm áo, tiết trời bên ngoài lạnh lắm đấy."
Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy, lúc làm việc tiếp rõ ràng cô cứ bồn chồn không yên, còn nói không phải đứa nhỏ, lớn đầu rồi, trận mưa này rất to, chỉ cần một lúc thôi cũng sẽ ướt sũng, haiz! Thẩm Cảnh Nhiên khép laptop lại, bỏ đi, về thôi!
Gần đây Quan Tư Thành luôn ít xuất hiện, bấm độ tính toán, cũng gần nửa tháng, Thẩm Cảnh Nhiên ngược lại được yên tĩnh.
Về đến nhà, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không yên tâm, tính tình Lâm Thu Đồng có phần tỉ mỉ, nhưng cũng có khi rất tùy tiện, cô dứt khoát gọi điện qua thăm dò thử, tránh cho đứa nhỏ bị cảm lạnh.
Điện thoại không ai nghe máy, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thời gian, đã hơn mười giờ, cũng khá muộn, chắc là Lâm Thu Đồng đã ngủ.
Sang ngày hôm sau, mưa cũng bớt đi nhưng vẫn còn lâm râm, Thẩm Cảnh Nhiên đi làm, đến công ty liền bắt đầu bận rộn, giữa chừng rãnh tay thì nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy hơi yên tĩnh, cô đẩy cửa phòng thư ký, không có ai.
Lúc này Khang Mạc tới gõ cửa bảo đã đến giờ họp, Thẩm Cảnh Nhiên bận rộn tới buổi trưa thì bụng kêu ọt ọt, mới nhớ ra, ah, cơm trưa hôm nay...!không có.
Một người vốn đã lười ra ngoài ăn, hôm nay Lâm Thu Đồng cũng không đi làm, Thẩm Cảnh Nhiên nhịn giờ cơm hôm nay, đến lúc tan làm, dạ dày Thẩm Cảnh Nhiên bắt đầu đau.
Quả nhiên, dạ dày được chăm bẵm bấy lâu dễ thành sa ngã, mới đói một xíu đã đau rồi, Thẩm Cảnh Nhiên đè lại bụng chậm rãi xoa, ánh mắt rơi vào cánh cửa, cả ngày hôm nay, quả thật, yên tĩnh, trong lòng cũng thấy yên tĩnh một cách quỷ dị.
Thẩm Cảnh Nhiên quyết định hôm nay tan làm sớm đi thăm Lâm Thu Đồng, trước khi đi có gọi điện, Lâm Thu Đồng hết nửa buổi mới nghe máy, ấp úng thêm nửa buổi, mới khàn giọng nói.
"Ừm, hình như em bị cảm nhẹ rồi, xin lỗi nhé, em mơ màng ngủ say quá nên quên xin nghỉ, em mới vừa uống thuốc, ngủ thêm một giấc nữa sẽ khỏe lại ngay thôi."
"Còn cơm tối?"
Thẩm Cảnh Nhiên hơi nổi giận.
"Định đi ngủ với cái bụng rỗng sao?"
Cả ngày không ăn gì, còn quá đáng hơn cả cô, dù gì Thẩm Cảnh Nhiên cũng đã ăn sáng.
"Dạ...!em cũng không muốn ăn lắm."
Lâm Thu Đồng chậm rãi nói, sau đó thì quấn quýt.
"Bữa trưa của chị thế nào? Lúc trưa em tính gọi cho chị, bất tri bất giác lại ngủ quên mất..."
Nghe khẩu khí, rất không được bình tĩnh.
"Đừng lái sang chị!"
Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên tăng cao âm lượng, dọa Lâm Thu Đồng đứng tim, miệng cứng ngắc, quên cả định nói gì, thanh âm Thẩm Cảnh Nhiên lộ ra nghiêm khắc.
"Tối qua em đã không uống canh gừng phải không?"
"Dạ..."
Trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Không phải nói phải uống canh gừng sao? Tại sao không nghe lời?"
Chúa tể sơm lâm tiếp tục giáo huấn, rõ ràng không phải quát to hay gì cả, nhưng con muỗi nọ cứ phải run cầm cập.
"Em, em tưởng là..."
Con muỗi nọ ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói cho ra hồn, rõ ràng là được quan tâm, nhưng trong lòng lại sợ run cầm cập.
"Em xin lỗi..." o(>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...