Vừa nói xong, đáy lòng Thu Đồng cũng liền nóng lên, nụ cười nhàn nhạt của Thẩm Cảnh Nhiên thì càng sâu sắc.
"Em đúng thật là..."
Vừa nói, vừa bất đắc dĩ lắc đầu, động tác này của Thẩm Cảnh Nhiên đã nói lên quá rõ.
Lâm Thu Đồng cũng biết Thẩm Cảnh Nhiên đâu thể nào thích cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô lắc đầu phủ nhận, trong lòng quả thật lại có tư vị.
Sáng sớm thứ hai, Quan Tư Thành đi nước ngoài về, nghe nói Lâm Thu Đồng đang ở nhà, hắn liền bỏ hết công việc sang một bên trực tiếp từ công ty về nhà.
Quan Tư Thành chia quà chuẩn bị cho Lâm Thu Đồng với Thẩm Cảnh Nhiên, tặng Lâm Thu Đồng là chiếc đồng hồ bằng vàng, còn Thẩm Cảnh Nhiên là một cái túi xách tay hàng hiệu bản số lượng có hạn, nhưng cũng không có ai nhận, cô nâng cổ tay mình lên lắc lăc.
"Tôi có đồng hồ rồi, hơn nữa chạy chuẩn lắm."
Thẩm Cảnh Nhiên lại càng chưa từng nghĩ nhận quà cáp này nọ, có lẽ từ sau khi biết chuyện Quan Tư Thành có tiểu tam, hoặc có lẽ từ cái buổi Quan Tư Thành bóng gió nhắc nhở này nọ, trong lòng Thẩm Cảnh Nhiên đã vạch ra ranh giới rõ ràng với hắn.
Do thứ hai Lâm Thu Đồng có nhiệm vụ, nên điểm tâm chỉ ăn được vài miếng liền bắt xe đi.
Thẩm Cảnh Nhiên ngồi trên bàn cơm ung dung dùng bữa sáng, Quan Tư Thành tắm xong cũng ngồi xuống, hỏi thăm tình hình gần đây, Thẩm Cảnh Nhiên mặt không cảm xúc trả lời ngắn gọn, khiến tâm tình Quan Tư Thành mới sáng sớm đã bị nhục ê chề.
"Cảnh Nhiên, rốt cuộc em làm sao vậy? Giữa chúng ta đã đến mức không có lời nào để nói à?"
"Anh hỏi em cũng đã trả lời, anh còn muốn biết gì thêm không?"
Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi hỏi, lãnh đạm nói.
"Hoặc, anh muốn biết tuần rồi em có còn tối về muộn nữa không, có còn lộn xộn với phụ nữ nữa thôi? Nếu ở nhà nói chuyện phiếm với con gái anh cũng tính, thì đúng là em có."
"Em!"
Quan Tư Thành đập đũa xuống bàn.
"Thẩm Cảnh Nhiên, loại đùa giỡn này không nên nói lung tung!"
Thẩm Cảnh Nhiên cười giễu cợt, Quan Tư Thành càng thêm tức giận.
"Đồng Đồng còn nhỏ, nếu em có lòng quản nó giúp anh, anh không có gì để nói, nhưng đừng có làm hư nó!"
Quan Tư Thành thất vọng, hắn kỳ vọng rất lớn vào Thẩm Cảnh Nhiên, tại sao cô cứ luôn khiến hắn phải thất vọng.
"Haha, anh ngược lại chỉ thật sự quan tâm cho cái danh tiếng của mình đấy chứ, danh tiếng Thẩm Cảnh Nhiên em trong mắt anh không đáng một xu như vậy nhỉ?"
Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Quan Tư Thành.
"Cũng may từ đầu em không đáp ứng dìu dắt Lâm Thu Đồng giúp anh, bằng không, sau này con gái anh mắc lỗi, đều là tại em cả rồi nhỉ."
Thẩm Cảnh Nhiên đang suy nghĩ có phải vì cô giữ khoảng cách chưa đủ xa với Lâm Thu Đồng hay không? Dù cô không ghét Lâm Thu Đồng, nhưng cũng không thích, giữ khoảng cách nhất định, chưa chắc đã là chuyện không tốt.
Quan Tư Thành giận đùng đùng nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, hắn không muốn nói chuyện, sợ lời đả thương người sẽ càng phá hỏng mối quan hệ đã đang bắt đầu dao động của bọn họ.
Quan Tư Thành nổi giận, nhìn trong mắt Thẩm Cảnh Nhiên lại rất buồn cười, cô cũng bật cười thật, lòng tốt nhắc nhở.
"Nếu tập đoàn Cảnh Trí chiêu mộ mà cô ấy thắng cuộc, tôi sẽ có tiếp xúc với Lâm Thu Đồng nhiều hơn, nếu anh thấy không yên tâm, vậy cứ cho người giám sát con bé mọi lúc."
Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên thấy hơi hối hận, đã khiến Lâm Thu Đồng liên quan tới chuyện tranh tài, thay vì nói hối hận, không bằng nói Thẩm Cảnh Nhiên không ngờ tới Lâm Thu Đồng lại tham gia.
Thẩm Cảnh Nhiên rời nhà đi làm, Quan Tư Thành chán nản ngồi trong phòng khách, cái nhà này, từ lúc nào lại bắt đầu không giống cái nhà nữa rồi.
Liên quan tới Lâm Thu Đồng, rốt cuộc hắn phải làm sao mới tốt? Nó không chịu kế nghiệp, mà Quan Tư Thành cũng không muốn ép buộc Lâm Thu Đồng, ít nhất cho tới nay vẫn chưa thể ép được.
Vốn tưởng Thẩm Cảnh Nhiên sẽ là người dạy dỗ tốt dành cho nó, nhưng người dạy dỗ này lại có vẻ ngày càng xa cách hắn, lẽ nào hắn thật sự đã không thể tiếp tục tín nhiệm Thẩm Cảnh Nhiên?
Ba năm qua, Quan Tư Thành chưa hề chạm vào Thẩm Cảnh Nhiên, hắn dùng phương thức của mình để tự giải quyết lấy, bao dưỡng tiểu tam, hắn cũng không muốn làm loại chuyện này, huống hồ hắn với cô cũng không chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác.
Quan Tư Thành cảm thấy mình là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý cũng là một việc bình thường, mới đầu hắn không hề xem lời Thẩm Cảnh Nhiên nói cô có tính lãnh đạm là thật, cho thấy hắn quả thật đã rất có sự chờ mong (vào việc ấy ấy vs Cảnh Nhiên ák ==), nhưng không ngờ, trong ba năm qua Thẩm Cảnh Nhiên lại thật sự không hề có ham muốn.
Quan Tư Thành cũng từng nghĩ, Thẩm Cảnh Nhiên có thể nào cũng dùng một phương thức nào đó để tự thỏa mãn như mình, một phương thức để xã dục vọng ra ngoài? Quan Tư Thành trăm nghĩ ngàn nghĩ, cũng không hề nghi ngờ tới vấn đề nằm ở tính hướng của Thẩm Cảnh Nhiên, trước khi bị gửi hình tới, Quan Tư Thành chỉ tận lực nghĩ Thẩm Cảnh Nhiên là một người lãnh đạm mà thôi, nhưng bây giờ, cái cách để hắn hiểu ra sự việc lại táo bạo đến thế.
Người được Quan Tư Thành bao dưỡng, trẻ trung lại có vài nét tương đồng Thẩm Cảnh Nhiên, cũng học cùng trường với cô, cũng còn trẻ, và cũng là người gây sự chú ý.
Cho nên từ lần đầu tiên gặp, Quan Tư Thành liền có cảm giác như đã từng quen biết, vậy nên mấy bận cũng không muốn kết thúc mối quan hệ này, cũng chưa từng ngoan tâm kiên quyết.
Về sau, mối quan hệ càng tải càng nhiều, giờ muốn cắt đứt đã không còn là chuyện dễ dàng như thế.
"Nghe nói anh về rồi hả?"
Người trong điện thoại là người được Quan Tư Thành bao dưỡng, thanh âm ôn nhu.
"Về mà không nói với em, em cũng nhớ anh lắm."
Giờ phút này trong lòng Quan Tư Thành được lấp đầy thoải mái, ngay cả cơn giận vừa rồi cũng giảm đi không ít.
"Ừ, vừa về tới nơi, anh về nhà trước, bây giờ em có thời gian không?"
"Bây giờ chưa được, buổi tối đi, hôm nay em có việc phải làm."
Người phụ nữ mềm nhũn nói, khi thì lại nghịch ngợm như đứa trẻ.
"Có mang quà về cho em không? Không mang em không cho gặp đâu đấy."
"Có chứ, haha, buổi tối anh sẽ tới tìm em."
Quan Tư Thành thu thập quà tặng cho Lâm Thu Đồng với Thẩm Cảnh Nhiên lại, trực tiếp đi làm.
Sáng sớm Lâm Thu Đồng bắt xe trực tiếp tới phòng chụp ảnh, bối trí đã làm xong, còn người mẫu ảnh cũng đã được trang điểm.
Có lẽ do Tiểu Q từng nhắc tới, nên Lâm Thu Đồng cũng cố ý liếc nhìn người mẫu, nửa bên mặt bị thợ trang điểm cản trở, lộ ra nửa còn lại đã được trang điểm xong, lớp trang điểm để lộ ra khí chất không hợp với độ tuổi, chẳng phải nói mới hơn hai mươi thôi sao? Lâm Thu Đồng nhìn kiểu gì cũng thấy khí chất lão luyện như đã gần ba mươi vậy.
Lớp trang điểm đắp lên ngũ quan, Lâm Thu Đồng cũng chỉ liếc vội qua, cho nên, không dòm cẩn thận, lúc cô đang quan sát người mẫu, thì người mẫu cũng đang quan sát cô, chỉ cảm thấy người chụp ảnh toát lên anh khí không giống một cô gái lắm, không giống như quảng cáo trên mạng.
Diệp Tu chọn trúng phòng làm việc Giang Nam, hoàn toàn chỉ là tình cờ, vì nhìn thấy đoạn quảng cáo về thợ chụp ảnh của phòng làm việc này, Lâm Thu Đồng.
Diệp Tu người này quả thật dang xứng với người, cho nên, đối với việc chụp ảnh, cũng bổ sung thêm điều kiện: Chính là thợ chụp ảnh nhất định phải cảnh đẹp ý vui, bằng không cô không thể thả hết hồn vào công việc.
Thích cái đẹp thì ai cũng có, chuyện này cũng bình thường, nhưng lại khó cho công ty quản lý, bởi vì thợp chụp ảnh nghệ thuật toàn mang hơi thở của đại thúc, để râu, mũ cao, hoặc không thì giống như đồ cổ...!Diệp Tu vừa nhìn đã muốn ói, còn Lâm Thu Đồng vừa nhìn đã biếc có đủ sắc vị.
"Được rồi được rồi, bắt đầu luôn nào!"
Có người kêu gọi trước mặt, Lâm Thu Đồng nói chỉ phụ trách chụp ảnh thôi, thế nhưng, lần đầu tiên đi làm thế này, cô vẫn tận tâm tận lực, bày biện bưng bê, bài trí các loại, cô đều tham gia giúp đỡ.
"Vị này là Diệp Tu người mẫu ảnh của chúng tôi, còn đây là Lâm Thu Đồng nhiếp ảnh gia phòng chụp ảnh Giang Nham."
Mấy người đứng cạnh hỗ trợ giới thiệu, Lâm Thu Đồng vẫn có lễ nghi công việc, chủ động đưa tay, nói.
"Lần đầu gặp mặt, mong nhận được chiếu cố."
Diệp Tu nhìn Lâm Thu Đồng ở khoảng cách gần, quả thật có thể dùng từ tuấn tú bảnh bao để hình dung, mỉm cười, nhu mị nói.
"Chào cô, cũng mong được cô chiếu cố."
"Ừm, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Trong lúc làm việc Lâm Thu Đồng rất nghiêm túc, Diệp Tu cũng vậy, cho nên cả hai phối hợp ngược lại rất ăn ý.
Lâm Thu Đồng chỉ cần nói ra yêu cầu, Diệp Tu gần như đều có thể đáp ứng, bất luận là nhân ý hay là cảnh trí, Lâm Thu Đồng đại khái vừa nói, thì Diệp Tu liền có thể nắm bắt.
Chụp cho tới tận trưa, rất thuận lợi, giữa đường Tô Tú tới thăm dò, nghe thấy công ty đối phương khen Lâm Thu Đồng chụp ảnh không ngớt, trong lòng cũng vui vẻ không thôi.
Thời gian cơm trưa, Tô Tú đã làm sẵn cơm từ trước, Diệp Tu nhìn Lâm Thu Đồng đứng nói chuyện với Tô Tú cách đó không xa, cũng nói với người bên cạnh vài câu.
Chỉ chốc lát, phụ tá chạy tới.
"Các cô nếu không thấy ngại, có thể dùng bữa cùng Diệp Tu được không, cũng gần đây thôi, cô ấy biết chỗ cũng được lắm."
Tô Tú nhìn Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng dường như không tình nguyện cho lắm, liền nói.
"Không cần đâu, chúng tôi có chỗ ăn rồi."
Đang nói như vậy, Diệp Tu đã tới, cười nhạt nói.
"Sao thế? Ăn cơm cùng thôi mà, chuyện này cũng không thể cho tôi chút mặt mũi nữa hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...