Dưỡng Nữ Thành Phi

Edit: Khánh Linh

‘Người không phạm ta, ta không phạm người’, đó là tôn chỉ xưa nay của Mạn Duẫn. Dù sao hiện nàng đang ở trong Hoàng cung, đối phương lại là chất nhi chất nữ của Phụ Vương, Mạn Duẫn cũng không muốn trêu chọc chi cho thêm phiền toái.

Mạn Duẫn tiếp tục nhìn vào mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, lòng vô cùng bình tĩnh.

Tịch Kỳ Nhiễm muốn vươn tay chạm vào đầu vai Mạn Duẫn, nhưng còn chưa chạm vào được thì Mạn Duẫn đã di động sang bên phải, cách tay hắn khoảng một thước (0.33m). Tốc độ cực nhanh, thật sự là một công phu làm người ta sững sờ.

cô gái này thế mà lại có võ công!

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn vào thân ảnh kỳ diệu kia, nghĩ bụng, trông thế này chắc cũng chỉ khoảng mười lăm tuổi thôi. Tuy rằng hiện tại chỉ có thể nhìn được cái lưng, nhưng không hề nghi ngờ gì cô gái này có dáng vẻ bề ngoài cực kỳ cuốn hút.

“Ngươi trốn cái gì, bản điện không có ác ý.” Thấy tay mình chụp vào khoảng không, Tịch Kỳ Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn cô gái trước mặt.

Đám người kia trước nay đều muốn nhân bất kỳ cơ hội nào mà nịnh bợ hắn, không ai dám trắng trợn né tránh hắn như vậy. Tịch Kỳ Nhiễm lại vươn tay, một lần nữa muốn đụng vào Mạn Duẫn, bắt lấy bả vai của nàng.

Mạn Duẫn không thích người khác đụng vào nàng, đây hầu như là xuất phát từ bản năng sát thủ trước kia, nên một lần nữa lại tránh thoát bàn tay đánh úp lại của Tịch Kỳ Nhiễm.

Mạn Duẫn càng né tránh, Tịch Kỳ Nhiễm càng muốn đụng tới nàng cho bằng được. Cứ thế, một người tránh một người đuổi. Vài thiếu nam thiếu nữ kia đứng đơ ra đó mà nhìn màn này, hành động kia trông giống như Thái Tử muốn quăng cô gái vào trong hồ nước.

Thấy Thái Tử vẫn chưa từ bỏ ý định đụng vào nàng, Mạn Duẫn xoay người, không di chuyển về hướng phải nữa mà quay đầu lại bỏ đi. Mạn Duẫn vừa quay người lại, toàn bộ đám thiếu nam thiếu nữ đứng phía sau đều sửng sốt. một mỹ nhân tuyệt sắc, dung nhan tuyệt mỹ, mái tóc đen bóng suông thẳng thả dài đến quá hông, mày liễu tinh tế, tròng mắt đen láy lấp lánh, môi hồng đầy đặn, đẹp hơn cả hoa đào chúm chím.

Đám thiếu niên kia vốn tưởng rằng Ngũ công chúa là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp nhất Hoàng Đô rồi, nhưng sau khi thấy được dung nhan của Mạn Duẫn thì ngay lập tức sửa lại cách nhìn.

Sao trước giờ không nghe nói đại thần nào trong Hoàng Đô có một cô con gái xinh đẹp như vậy nhỉ?


Mọi người còn ngây ngẩn chưa kịp thu hồi ánh mắt từ trên mặt Mạn Duẫn thì bỗng bên tai nghe oành một tiếng. Thái Tử rơi vào trong nước, hồ nước ầm một tiếng lớn, bọt nước bắn tứ tung khắp nơi. Tịch Kỳ Nhiễm hạ quyết tâm đụng tới Mạn Duẫn cho bằng được, nhưng không dự đoán được rằng đối phương thế mà lại dứt khoát quay đầu rời đi, khiến hắn không kịp thu hồi tay chụp nên vớ vào khoảng không mất đà, gót chân lại không trụ vững bèn ngã thẳng vào trong hồ nước.

đã vào đầu mùa hạ nên nước hồ cũng không đến nỗi lạnh như băng. Đây là lần đầu tiên Tịch Kỳ Nhiễm mất hết mặt mũi ngay trước mặt mọi người, nên phóng ánh mắt phẫn nộ sang hướng Mạn Duẫn.

Khi Mạn Duẫn ngoái đầu lại nhìn, thiếu niên đang bì bõm trong nước cũng lập tức sửng sốt ngốc lăng tại chỗ, biểu cảm trên mặt giống đám thiếu niên kia như đúc.

Đương triều Thái Tử là con cả của Hoàng hậu, năm nay mười bảy tuổi, là kẻ được xem là xuất chúng nhất trong đám hoàng tử con Vua.

Từ nhỏ đã được nâng niu sủng ái cho nên cũng có hơi không coi ai ra gì.

Mạn Duẫn quét mắt nhìn một vòng mọi người, không hề mở miệng nói câu nào.

“Tiểu Quận chúa, lão nô xử lý chuyện đó xong rồi.” Lý công công vội vã từ xa xa bước tới, nhìn thấy hoàng tử công chúa đang đứng đầy một chỗ ngây ngốc thì trong đầu tràn ngập nỗi nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Thái Tử đang bì bõm trong hồ nước thì sắc mặt nháy mắt liền trở nên đen thui như lọ nghẹ.

“Các ngươi còn đứng thất thần đó làm gì? Nhanh chóng nâng Thái Tử điện hạ ra, nếu không bị cảm lạnh thì làm sao!” Lý công công lớn tiếng sai khiến vài tên thái giám nhảy xuống nước đỡ Tịch Kỳ Nhiễm lên bờ.

Rồi sau đó Lý công công đi đến bên cạnh Mạn Duẫn, sau khi nhìn suốt lượt thấy vị tiểu chủ tử này hoàn hảo vô khuyết mới an tâm một chút. Nếu tiểu Quận chúa xảy ra chuyện gì, Cửu vương gia còn không lột bộ da già nua nhăn nheo của hắn mới là lạ.

Tiểu Quận chúa?

Ánh mắt mọi người chuyển sang nhìn chằm chằm vào Mạn Duẫn, hỏi Lý Dịch: “Lý công công, vị tiểu thư này là Quận chúa Vương phủ nhà ai vậy?”

“Vị này là tiểu Quận chúa Sầm Vương phủ. Tiểu Quận chúa vừa về nước không lâu, cho nên các ngươi không biết cũng phải thôi.” Lý công công cười nịnh, ngón tay nhoáng một cái tạo thế Lan Hoa Chỉ.

Sầm Vương phủ thì ai mà chẳng biết! Hóa ra nàng ta lại là nữ nhi sủng ái nhất của Cửu vương gia... Ánh mắt mọi người lúc này không giống như vừa rồi, trong mắt bắt đầu lộ ra một chút tia hâm mộ.


Thái Tử ướt đẫm như chuột lột, sau khi được vớt lên mắt luôn trừng trừng nhìn Mạn Duẫn đầy căm tức. Thù hận giữa hai người hôm nay xem như đã buộc kết.

“Thái Tử ca ca, ngươi không sao chứ?” Ngũ công chúa Tịch Vi Thanh chạy tới, phụ nâng Tịch Kỳ Nhiễm, trong lòng tràn đầy nỗi ghen tị với Mạn Duẫn. Nhưng dung mạo là do Trời ban cho, cho dù nàng có ghen tị thế nào đi chăng nữa thì dung nhan kia của Mạn Duẫn cũng không thể chuyển sang mặt nàng được.

Tịch Kỳ Nhiễm sặc ra hai ngụm nước, dùng tay gặt mớ tóc đen ướt nhẹp bẹp dí trên trán. “không có việc gì, chỉ uống hai ngụm nước mà thôi.”

Lý công công khép ngón Lan Hoa Chỉ, phân phó đám thái giám xung quanh: “Các ngươi nhanh chóng đưa Thái Tử hồi Vị Ương Cung đổi y phục ngay đi. Mặc y phục ướt dễ bị cảm lạnh lắm.”

Hai thái giám lên tiếng vâng dạ, cun cút đỡ Tịch Kỳ Nhiễm rời khỏi Ngự hoa viên. Tịch Kỳ Nhiễm trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua Mạn Duẫn, trong bụng hoàn toàn là một nỗi phẫn nộ. Từ khi hắn sinh ra đến giờ, chưa bao giờ lại mất mặt như vậy, mà ngày hôm nay, trước mắt bao nhiêu người... bị biến thành ướt sũng như chuột.

“Tiểu Quận chúa, chúng ta hồi Ngự thư phòng đi, phỏng chừng Hoàng Thượng và Cửu vương gia đã đàm đạo xong chuyện tình rồi.” Lý công công lắc lắc phất trần, cười nói.

“Được.” Mạn Duẫn gật đầu.

Sắc mặt Tịch Mân Sầm không được tốt lắm. Đây là ý tưởng đầu tiên sau khi Mạn Duẫn quay lại và nhìn thấy Phụ Vương. Cho dù không biết hai người đã nói với nhau những gì, nhưng Mạn Duẫn cũng đoán được lần nói chuyện này nhất định không bằng tình cảm.

Tịch Khánh Lân thấy Mạn Duẫn bước vào Ngự thư phòng, gương mặt đang căng cứng liền hé vẻ tươi cười, “Tiểu chất nữ đã quay lại rồi, chúng ta đi dùng bữa đi. Dạ yến tối nay đã an bài rất nhiều vũ cơ, đến lúc đó chúng ta có thể thưởng thức nhiệt tình.”

Mạn Duẫn cũng nhìn ra được vẻ tươi cười của Tịch Khánh Lân là gượng ép, mỉm cười gật đầu, “Dạ, Hoàng bá bá.”

Mạn Duẫn đi tới cạnh Phụ Vương, kéo nhẹ tay hắn, nhéo nhẹ, đôi con ngươi long lanh ánh nước nhìn sâu vào mắt hắn như muốn hỏi ‘có chuyện gì vậy’? không khí giữa Phụ Vương và Hoàng bá bá cực kỳ quái dị.

“Ăn cơm trước đi.” Tịch Mân Sầm trở tay nắm lại tay Mạn Duẫn trong lòng bàn tay hắn, ý bảo với nàng rằng ‘không có việc gì’.


Tịch Khánh Lân nhiều năm làm Hoàng Đế như vậy nên động tác nhỏ giữa hai người đương nhiên không qua được mắt hắn. Nhưng vẫn giả vờ như không nhìn thấy điều gì, Tịch Khánh Lân đi qua bên cạnh hai người rồi ra khỏi Ngự thư phòng trước.

Thời gian trôi thật sự nhanh vô cùng, đảo mắt mà đã tới ban đêm rồi.

Đêm nay trong Hoàng cung đèn lồng được thắp khắp nơi. Bầu trời đêm như một biển sao lấp lánh, ánh sáng những vì tinh tú lập lòe trên cao như muốn đáp lời những ngọn đèn lồng được thắp dưới nhân gian mà chợt lóe chợt tắt. trên những cỗ bàn trong Nghi Phi điện đã được bày đầy những món ngon vật lạ rượu thơm trên thế gian, văn võ bá quan đã sớm ngồi vào vị trí của mình.

Chính giữa đại điện là bốn năm vũ cơ đang uốn éo tận tình hiến vũ theo điệu nhạc réo rắt, lưng thon để trần, tay chân dẻo dai mà linh hoạt, từng động tác đều mang vẻ kích tình cuồn cuộn.

Mạn Duẫn ngồi bên phải Tịch Mân Sầm, đôi mắt trong suốt và dáng người linh động đã lập tức khiến cho mọi người chú mục ngay khi nàng vừa mới tiến vào chỗ này. Khuôn mặt tuấn mỹ của Cửu vương gia cũng là thần trong vạn người, nên hai người đứng chung một chỗ trông vô cùng đẹp mắt.

Nhiều công tử Hoàng tôn quý tộc đều đặt ánh mắt trên mặt Mạn Duẫn, nếu không vì ngại Cửu vương gia hiện đang ngồi bên cạnh nàng thì chắc họ đã sớm kiếm cớ lân la lại gần.

Ai cũng đều biết Cửu vương gia ái nữ như si, không ai dám can đảm chạm đến vảy ngược của Cửu vương gia, nên lúc này chỉ có thể đứng từ xa xa mà chiêm ngưỡng nàng.

Ánh mắt si mê trắng trợn của mọi người đều không kiêng kị che giấu gì. Tịch Mân Sầm nhíu nhíu mày nghĩ bụng, hôm nay Mạn Duẫn vừa xuất hiện là đã mê đảo không biết bao nhiêu nam nhân. Liếc nhìn sang người ngồi bên hướng phải, thấy Mạn Duẫn chẳng tỏ vẻ quan tâm gì đối với những ánh mắt này, chỉ ngẫu nhiên gắp lên vài miếng đồ ăn đưa vào miệng.

Thái Tử và Ngũ công chúa vừa khéo ngồi đối diện với Mạn Duẫn.

Ngũ công chúa vốn là đối tượng luôn được các vị công tử ngưỡng mộ, mà hôm nay... bởi vì sự xuất hiện của Mạn Duẫn, những nam tử trước kia luôn vây quanh nàng, lấy nàng làm trung tâm mà xoay quanh, giờ đều toàn bộ si ngốc nhìn Mạn Duẫn mà chẳng nhìn ai khác.

Nỗi ghen tị chậm rãi bành trướng trong nội tâm Ngũ công chúa, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia từ từ nheo lại tràn ngập ý xấu. Trong điện, điệu múa uyển chuyển của những vũ cơ dần dần dừng lại, tiếng đàn miên man cũng theo đó mà dần tắt tiếng. Thanh âm cao vút của Lý công công cất lên, tuyên bố buổi thọ yến bắt đầu. Đầu tiên là các vị hoàng tử tiến lên biểu đạt lời chúc phúc với Hoàng Thượng, dâng lên lễ vật trân quý. Tiếp theo sẽ là các đại thần. Người đầu tiên bước lên chúc thọ là Thái Tử, bởi Thái Tử là người đứng đầu trong các vị hoàng tử đương triều. Sau khi nói một tràng dài các câu chúc thọ, Thái Tử lấy từ trong ống tay áo ra một cái cái hộp nhỏ.

Sinh nhật của Hoàng Thượng là một thời cơ tuyệt hảo để cho các vị hoàng tử trổ tài nhằm lôi kéo sự chú ý của Hoàng Thượng. Tất cả mọi người ai cũng chuẩn bị tỉ mỉ lễ vật của mình, muốn chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng. Thái Tử có thể ngồi trên vị trí này, nếu không có tâm nhãn thì sẽ ngồi không ổn không lâu.

Mạn Duẫn ngước mắt lên, nhìn thiếu niên đang đứng giữa đại điện chậm rãi mở ra hộp gỗ nhỏ ra.

Hộp gỗ hình vuông, trông thật mộc mạc, nhưng điêu khắc trên hộp lại cực kỳ tinh xảo, nhìn là đã biết phải tốn công tốn của rất nhiều.


Tịch Kỳ Nhiễm khẽ cười, nói: “Nhi thần cung chúc Phụ Hoàng phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Phụ Hoàng đã ngồi trên thiên hạ, có được đủ loại kỳ trân dị bảo trong tay, cho dù nhi thần có dâng lên thêm một loại mỹ vật gì đó chẳng qua cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ trước mặt Phụ Hoàng. Cho nên nhi thần tự tay làm một vật này để kính dâng cho Phụ Hoàng.”

Tịch Khánh Lân hơi chớp nhẹ mắt, cười ấm áp: “Hoàng nhi mau mau mở ra đi, đừng chọc khẩu vị Phụ Hoàng.” Ngồi trên đài cao cửu kiều, Tịch Khánh Lân nhìn xuống Thái Tử đứng phía dưới.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cái hộp nhỏ trong tay Thái Tử, bao gồm cả Mạn Duẫn.

“Lúc nhi thần ra ngoài làm công việc Phụ Hoàng giao, đi thăm các nơi, thu thập năm loại này —— lúa gạo, lúa nếp, lúa tắc, lúa mạch, đậu. Gộp mấy thứ này lại bỏ chung vào một cái túi gấm. Nhi thần biết Phụ Hoàng không hiếm lạ gì những món đồ chơi quý giá mà chỉ hy vọng quốc thái dân an, ngũ cốc được mùa cho Phong Yến quốc. Cho nên nhi thần cố ý làm một cái túi gấm như vậy để tặng cho Phụ Hoàng, hy vọng Phụ Hoàng thích.”

Gạo, nếp, tắc, mạch, đậu – là ngũ cốc. Người ta phải ăn để sống, thức ăn là thứ quan trọng nhất của loài người, thân là Thiên Tử, quan trọng nhất là đặt dân chúng lên hàng đầu, lợi ích bản thân đặt phía sau. Lời này của Thái Tử có thể nói là tiêu chuẩn nguyên tắc cơ bản của một bậc quân vương.

Tịch Khánh Lân cười tươi như hoa nở, mệnh Lý công công tiếp nhận cái hộp nhỏ, lấy túi gấm ra, nói: “Lễ vật của Hoàng nhi, thật tâm ý.”

nói không chừng chẳng bao lâu nữa trọng trách trên người mình có thể giao lại cho Thái Tử được rồi. Nghĩ đến đây, Tịch Khánh Lân lại nở nụ cười.

Mạn Duẫn thầm than trong đầu, vị Thái Tử này cũng thật biết cách chiếm được niềm vui của Hoàng bá bá, khó trách tới giờ vị trí Thái Tử vẫn có thể ngồi vững như vậy. Các hoàng tử công chúa lục tục đưa lễ vật sau đó cũng không có gì ngoài những món đồ chơi quý giá.

Đến phiên Ngũ công chúa, Ngũ công chúa liếc mắt cười nhẹ, thanh âm mang theo ý làm nũng, nói: “Phụ Hoàng, Thanh nhi soạn một điệu vũ, muốn dâng tặng Phụ Hoàng.”

“Vậy Thanh nhi múa đi. Cũng lâu rồi Phụ Hoàng chưa thấy kỹ thuật múa của con.” Tịch Khánh Lân cười nói, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

Những đứa bé lớn lên trong hoàng thất cũng ít kẻ đơn giản. Những năm gần đây, hắn âm thầm quan sát tất cả bọn chúng, cũng chỉ thấy mỗi độc nhất Thái Tử là có thể được mài dũa thành châu báu.

Tiếng đàn vang lên hòa vào nhau, Ngũ công chúa như một con bướm bay nhảy, màu sắc sặc sỡ, lúc thì tung bay, lúc thì xoay tròn. Y phục lụa nhẹ phấp phới bay lượn theo gió, tay áo dài tung hoành dọc ngang. Điệu múa uyển chuyển, tản ra nhập vào, động tác này tiếp nối động tác kia liên tục không dứt.

Nếu so với các vũ cơ vừa múa lúc nãy, kỹ thuật múa cũng không thua kém.

Rất nhiều người vừa nhìn Ngũ công chúa múa, vừa đối ẩm. Đặc biệt, một số thiếu niên cùng tuổi nhìn vũ điệu này không rời mắt.

Tiếng đàn mềm nhẹ nhỏ dần, điệu múa của Ngũ công chúa cũng dần dần đi tới kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui