NGUYỆT NAN VIÊN (TRĂNG KHÓ TRÒN)
________________________________________
Hạ phủ, thành Tây.
Hạ Vũ Chi ngồi xích đu trong vườn hoa, lắc lư nói, “Ca, không phải bá phụ đã nói muốn đưa ta vào cung sao, ta còn chưa được thấy Hoàng đế dài ngắn thế nào, tối nay ca đưa ta đi xem nhé.”
Hạ Dư Chi lắc đầu, “Hoàng thượng có cái gì đẹp đâu, Chi nhi, muội tin lời bá phụ nói thật đó à?”
Hạ Vũ Chi đẩy xích đu lên thật cao, “Quan tâm gì chuyện ta có tin hay không, Hoàng Thượng lên ngôi đã ba năm, đến giờ vẫn chưa lập một phi tần nào, thế gia cô nương trong kinh thành đều đang khấp khởi mong chờ tuyển tú nữ, sao ta lại không thể tò mò? Huống chi Hoàng Thượng cũng nói yến tiệc Nguyên tiêu có thể mang theo gia quyến, ca mang ta đi thôi…”
“Hồ đồ! Hiện giờ người sáng suốt đều hiểu Hoàng Thượng đang muốn kiềm hãm Hạ gia, những ai có thể biếm chức cũng bị biếm chức hết rồi, nay chỉ còn chúng ta ở lại kinh thành, thế lực Hạ gia sớm đã chẳng còn gì. Ta nói cho muội nghe, bá phụ chỉ đang luyến tiếc hào quang ngày xưa thôi, tới giờ vẫn chưa chịu ngừng hi vọng hão huyền. Đưa muội tiến cung? Đó không phải cho muội làm Hoàng phi, mà là bắt muội làm con tin đó!”
“Ca chẳng thú vị gì cả.” Hạ Vũ Chi bĩu môi nhảy xuống khỏi xích đu, “Mấy cái đạo lý lớn của mọi người ta không muốn nghe, mà nghe cũng không hiểu. Ta bất quá chỉ muốn tới góp vui, Hoàng phi gì gì ta không cần. Ca cũng nói rồi còn gì, Hạ gia chúng ta đã không còn hào quang nữa, hiện tại chắc đang có rất nhiều thiên kim tiểu thư xếp hàng bên trên ta, có quay vòng cũng chẳng đến lượt ta đâu.”
“Muội hiểu là được rồi.”
“Cho nên á, ca dẫn ta đi xem một lần thôi? Nếu Hoàng đế không đẹp thì cho ta xem hoa đăng trong cung cũng được rồi.”
Tiểu cô nương vừa nói vừa túm lấy cánh tay ca ca làm nũng, Hạ Dư Chi chẳng biết làm sao, bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý, bụng nhủ thầm dù sao đến lúc đó Hoàng đế cũng ngồi xa tám trượng, chắc sẽ không vấn đề gì.
Hạ Vũ Chi thấy hắn đáp ứng, hoan hô một tiếng rồi chạy đi lựa xiêm y, chạy được hai bước lại vòng về, “Ca, ta nhớ ca thường hay nhắc tới một quan viên họ Lạc, có phải hắn ức hiếp ca không?”
Hạ Dư Chi nhíu mày, “Hỏi làm gì?”
Hạ Vũ Chi cười giảo hoạt, “Khì, ca là quân tử, quan trường ca đâu thể dùng thủ đoạn, còn ta là nữ nhi nên có thể báo thù cho ca nha, cứ chỉnh hắn một chút là được.”
Hạ Dư Chi vỗ trán nàng, không biết nên khóc hay nên cười, “Muội bớt lo chuyện thừa cho ta. Người ta là nhất phẩm Đại Thừa tướng đó, người ta chẳng dư hơi đi ức hiếp ca ca tép riu của muội đâu. Còn ta, ta chỉ nhìn hắn không vừa mắt mà thôi.”
Hạ Vũ Chi bưng trán, cẩn thận xem xét vẻ mặt ca ca, tặc lưỡi nói, “Ca biết không, ta với ca là song sinh, trong lòng ca nghĩ cái gì, ta vừa nhìn đã hiểu. Cái thứ không vừa mắt ca nói ấy, thực ra nó gọi là…”
“Gọi là gì?”
“Gọi là hâm mộ ghen tị oán hận.” Hạ Vũ Chi nói xong bỏ chạy, ha hả cười, “Ca nhận đi, rõ ràng rất muốn thỉnh giáo người ta, còn cố tình ra vẻ chống đối bất mãn. Ca lúc nào chẳng thế, khẩu thị tâm phi là sở trường của ca rồi!”
“Nha đầu chết tiệt nói gì đó!”
Hạ Dư Chi cầm chén trà làm bộ muốn đánh, nhưng đương nhiên hắn không thể đánh nàng. Ngượng ngùng hạ tay xuống, ống tay áo vô tình quét rơi mấy cánh hoa mai trên mặt bàn đá, một làn hương thơm ngát len lỏi vào khoang mũi.
Khuôn mặt hắn thoạt xanh thoạt trắng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
________________________________________
Chạng vạng, Hạ Vũ Chi ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn ra ngoài, ca ca của nàng ngồi một bên nhàm chán đọc sách.
Hắn đọc đến đoạn Hứa công tử viết “Giai tiết chí, lương nhân lai” (Ngày hội tới, phu quân đến), chợt nghe Hạ Vũ Chi nói, “Ta thực muốn nhìn Lạc Thừa tướng một chút, xem mặt mũi hắn như thế nào. Là một lão già nghiêm khắc? Hay là nhìn hung dữ như bá phụ? Hoặc là một tham quan? Tay trái tay phải đeo đầy phỉ thúy đại ban chỉ?”(nhẫn ngọc bích lớn đeo ngón cái)
Hạ Dư Chi thở dài, gấp sách gõ nhẹ lên đầu nàng, “Đầu muội cả ngày suy nghĩ cái gì thế? Lại còn phỉ thúy đại ban chỉ, muội nghĩ hắn là địa chủ đất à?”
“Sao chứ, nếu hắn không phải tham quan thì vì sao ca lại không ưa hắn?”
“Tham quan sao…” Hạ Dư Chi nghĩ nghĩ, “Ta chưa từng thấy hắn tham ô thứ gì, kỳ thật nhìn hắn cũng thanh nhã, nói năng lễ độ hiền hoà, sắc mặt cũng thoải mái, không có vẻ ngang ngược gì cả…”
Hạ Vũ Chi cười hì hì, “Ca, ca xem lại mình kìa, chính ca bảo nhìn người ta không vừa mắt, ta mới nói xấu người ta mấy câu, ca đã thay người ta biện hộ nửa ngày.”
Hạ Dư Chi nghiêm mặt, “Ta chưa nói hết! Tuy vậy nhưng hắn… Hành vi cử chỉ của hắn, người quân tử phải khinh thường! Vì bản thân mình mà phản bội Cảnh Đế, nịnh bợ lấy lòng Hoàng Thượng, ngấm ngầm chèn ép triều thần, lời của hắn Hoàng Thượng không bao giờ không nghe. Muội không biết, để Hạ gia chúng ta rơi vào tình cảnh này, hắn cũng góp không ít công lao đó!”
“Ừm.” Hạ Vũ Chi căm phẫn gật đầu, “Thì ra là một con cáo già.”
Hạ Dư Chi không nói thêm gì, vén rèm định hít thở không khí, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, xa giá tiếp tục đi, hắn không tự chủ được phải ngoái đầu nhìn.
“Ca?” Hạ Vũ Chi thấy hắn bất thường, hỏi, “Ca nhìn cái gì đấy?”
Hạ Dư Chi hồi hồn, suy nghĩ một chút, bảo mã phu dừng xe, chỉ chỉ phía sau, nói với muội muội, “Đó, kia chính là cáo già Lạc Thừa tướng.”
Hạ Vũ Chi tò mò nhìn lại, chỉ thấy ở đó toàn người là người, làm sao phân biệt nổi ai với ai?
“Ca đùa ta phải không, đó là mấy người bán hàng rong trên phố, Thừa tướng đại nhân sao có thế ở đó được? Mà còn nữa, cho dù hắn có ở đó thật, người nhiều như vậy, chẳng lẽ ca liếc mắt một cái đã nhận ra luôn?”
“Không đùa muội đâu, chẳng phải muội nói muốn nhìn thấy hắn sao, lát nữa trời tối, chúng ta lại ngồi cách xa hắn và Hoàng Thượng, nhất định không nhìn được rõ, chẳng bằng bây giờ muội xem luôn cho thoả nguyện. Đằng kia kìa, y phục trắng, lưu tô (*) màu xanh ngọc.”
“Ta xem ta xem ta xem!”
Hạ Vũ Chi nhóng cổ nhìn, quả nhiên thấy có một người áo trắng đứng lẫn vào đám đông bình dân bách tính, ngón tay thon dài đang đưa tiền qua, gương mặt thấp thoáng phía sau làn hơi nước của một sạp đồ ăn cũng dần hiện rõ.
“Trẻ quá!” Hạ Vũ Chi không khỏi kinh hô, “Thừa tướng không phải đều già khú đế sao?!”
Hạ Dư Chi nắm cổ áo nàng kéo vào trong xe, ra hiệu cho mã phu tiếp tục đi tới, “Được rồi, nhìn xong rồi, giờ ta nói cho muội biết, người này chúng ta không thể trêu vào được, muội ngàn vạn lần đừng làm loạn.”
“Biết rồi, ca.” Hạ Vũ Chi len lén vén rèm lên nhìn lại, chỉ thấy người nọ khẽ mỉm cười, cất một thứ gì đó vào trong tay áo, như có như không thoáng nhìn về phía bọn họ bên này, sau đó xoay người lên xa giá.
Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngơ ngác hoàn hồn.
Rõ ràng là một người thật hiền hoà nha…
Liếc mắt sang ca ca, nàng thầm nghĩ, quả nhiên không phải nhìn không vừa mắt. Có đôi khi, cái gọi là không quân tử, ngược lại càng khiến cho người ta thêm ngưỡng mộ, chẳng qua phần lớn thế nhân không muốn thừa nhận mà thôi.
________________________________________
Hoàng cung đã được thắp sáng, hoa đăng đủ màu treo cao trên từng hành lang uốn lượn, lung linh lấp lánh, mông lung huyền ảo, so với hà đăng trong suốt thả trên sông ngày tết Trung nguyên thì đẹp đẽ theo một cách hoàn toàn khác biệt.
Chu Đường ngồi ở vị trí cao nhất, Hạ Vũ Chi ngồi bên cạnh ca ca, cố gắng nhóng cổ nhìn, nhưng tất cả chỉ mơ mơ hồ hồ, thậm chí mặt mũi Hoàng đế thế nào cũng không thấy được, chỉ có thể mang máng phân biệt ra một dáng dấp xuất chúng, nổi bật giữa hai hàng bề tôi.
Hạ Dư Chi nói cho nàng, “Ngồi ở hàng đầu tiên bên trái là Phương Tấn – Phương Thái úy, hàng đầu tiên bên phải là Lạc Bình – Lạc Thừa tướng. Hai người đó… Nói thế nào nhỉ, một văn một võ, nửa bạn nửa thù, tóm lại đều khiến kẻ khác nhìn không thấu.”
“Ừ.”
Tới dự yến tiệc Nguyên tiêu không chỉ có bá quan văn võ, mà còn cả nữ quyến hoặc dịu dàng, hoặc xinh đẹp của họ. Con gái của Tự khanh, em gái của Thượng thư, em vợ của Ngự Sử, nói chung là có đủ, ai nấy đều điểm trang lộng lẫy, diễm lệ động lòng người.
Hạ Vũ Chi nhìn mỹ nhân nườm nượp, nghĩ thầm thực sự đến xem hoa đăng phỏng chừng chẳng có mạng nào, bao gồm cả nàng, tất cả đều một mực hướng về phía ba người ngồi nơi cao nhất. Hoàng đế, Thái úy, Thừa tướng, ba kim quy tế (rùa vàng)quyền lực nhất đương triều, có ai không muốn làm thân chứ?
Nhập tiệc, lễ quan trình lên tuế cống (cống phẩm hàng năm) của Tây Chiêu, Nam Lai và Bắc Lăng.
Cống phẩm cực kỳ phong phú, vàng bạc, tuấn mã, Hàn Huyền Thiết, Hổ Phách hương, Trịch Trục ngọc, Nam Hải châu vân vân, rực rỡ muôn màu. Có thể nhận thấy tâm trạng Hoàng Thượng vô cùng tốt, ban thưởng ngay cho Phương Thái úy một cây cung ô kim (vàng đen), cho Lạc Thừa tướng một khối Trịch Trục ngọc, cũng tự mình chọn một thanh bảo kiếm Hàn Huyền Thiết, cất cao giọng nói:
“Khi ấy chinh chiến sa trường nơi Bắc cảnh, trẫm từng có một thanh Thốn Tuyết kiếm. Thanh kiếm đó là người trong lòng trẫm tặng cho, trẫm dùng nó giết hơn vạn địch, hàng đêm đặt nó cạnh gối đầu để ngủ, đáng tiếc cuối cùng nó lại gãy trên chiến trường, không thể tìm về nữa. Sau khi thiên hạ thái bình, trẫm vẫn luôn cảm thấy bên người thiếu đi thứ gì đó. Hôm nay rốt cục trẫm đã ngộ ra, thứ trẫm thiếu chính là thanh kiếm nhắc nhở trẫm, sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy. Trẫm đặt cho thanh kiếm này cái tên ‘Thốn Tuyết’, từ nay nó sẽ là Thiên tử kiếm, nhìn thấy Thốn Tuyết cũng như nhìn thấy trẫm.”
Quần thần cùng hô vạn tuế, trong lòng ai cũng thầm nhủ, ồ, Hoàng Thượng có người trong lòng, là ai vậy nhỉ?
Chu Đường hứng trí bừng bừng, đưa mắt nhìn biểu cảm ngạc nhiên đã được che giấu của Lạc Bình, không khỏi có chút tự mãn, tiểu phu tử xem đi, tình ý của ngươi đối với ta, ta nửa phần cũng chưa bao giờ quên! Chỉ cần ngươi cũng như Thốn Tuyết, mãi mãi ở bên cạnh ta…
Lạc Bình nhấp một ngụm rượu, khéo léo tránh ánh nhìn chăm chú của y.
Sứ giả Nam Lai và Bắc Lăng lần lượt yết kiến, Chu Đường đáp lại mấy lời xã giao hy vọng trăm năm giao hảo, sau đó lễ quan xướng cao, “Tây Chiêu Quốc sư và Công chúa điện hạ hạ tuế (bái kiến chúc mừng) Bệ hạ.”
Lạc Bình vừa nghe, cả người cứng lại. Chu Đường để ý thấy, nhớ tới mối liên hệ giữa hắn và Tây Chiêu, đuôi mày khẽ rung động.
Tây Chiêu quốc sư đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ như mới ba mươi, nghiễm tụ (áo dài) ưu nhã, đôi mắt tựa lưu hà khuynh tả (mây chiều đổ bóng), tiên phong đạo cốt. Còn Tương Vãn Công chúa là một tuyệt sắc mỹ nhân, nàng vận một thân hoa phục Tây Chiêu, tôn lên làn da trắng như tuyết, dung mạo có phần tương tự với mẫu thân của Lạc Bình, nói chuyện hay mỉm cười đều vô cùng đa tình gợi cảm.
Quốc sư hành lễ, cung kính nói, “Bệ hạ, Đại Thừa thiên thu vạn tuế, Tây Chiêu nguyện cùng Đại Thừa gắn bó nghìn đời. Để biểu đạt thành ý, Quốc vương mệnh ta đưa Tương Vãn Công chúa dâng lên Bệ hạ, hi vọng Bệ hạ mở lòng thương yêu, cùng Tây Chiêu vĩnh kết Tần Tấn.” (Kết giao bền vững như hai nước Tần, Tấn.)
Chu Đường trong đầu trống rỗng, y đã xem qua danh mục lễ vật, thấy có nhắc tới chí bảo Tây Chiêu sẽ được Quốc sư Tây Chiêu tự tay dâng tặng, nhưng y không ngờ bảo vật đó lại là con gái của Tây Chiêu Vương.
Bá quan cũng không ngờ trước được việc này, nhất thời ồ lên.
Lạc Bình ngồi vững tại chỗ, không hề dao động, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy các đốt ngón tay quanh chén ngọc giờ đã trắng bệch.
Thật lâu sau, Chu Đường nói, “Quốc sư xin đứng lên, đây là chuyện trọng đại, trước tiên hãy đưa Công chúa đi nghỉ ngơi, để sau bàn bạc tiếp.”
Tây Chiêu Quốc sư thản nhiên nhìn Lạc Bình ngồi cách đó không xa, không nói gì thêm, chỉ cùng Tương Văn Công chúa lui về. Ánh mắt của Tương Vãn Công chúa cũng đảo về phía Lạc Bình, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười.
________________________________________
Sau yến tiệc, Chân Ương Điện.
“Tiểu phu tử vừa nói gì?”
“Bệ hạ, thần nghĩ, hiện tại thiên hạ an định, bách tính an khang, giờ đã đến lúc Bệ hạ cân nhắc chuyện nạp phi. Tương Vãn Công chúa lãnh sứ mệnh vinh nhục của quốc gia mà đến, thỉnh Bệ hạ quyết định cho đúng, đừng làm tổn hại tới bang giao hai nước.”
“Lạc Bình!” Chu Đường tức điên, cố gắng áp chế lửa giận, ánh mắt nhìn hắn không dám tin, “Đây là lời khuyên đầu tiên ngươi nói với ta sau khi làm Thừa tướng?!”
“Bệ hạ…”
“Ta trả lại Công chúa đó y nguyên thì đã sao? Tây Chiêu dám đụng vào ta? Ừ nhỉ, ta quên béng đi mất, mẹ của ngươi xuất thân từ hoàng tộc Tây Chiêu, hẳn là ngươi đang nói hộ Tây Chiêu nhỉ?”
Chu Đường giận không thể kìm chế, “Ai cũng có thể khuyên ta nạp phi, chỉ mình ngươi là không được!”
Lạc Bình nhắm mắt, “Bệ hạ, Người là Quân vương, Người không thể cả đời không lấy vợ. Đừng vì giận dỗi với thần mà làm ngơ quốc sự, bằng không thần sẽ là tội nhân của Đại Thừa.”
“Trẫm thích ai là chuyện của trẫm! Không phải quốc sự!”
“Đúng, Bệ hạ thích ai là chuyện của riêng mình, nhưng Bệ hạ nạp ai làm phi chính là quốc sự.” Lạc Bình cố nén âm thanh run rẩy, “Thần cả gan, khẩn cầu Bệ hạ tiếp nhận Tương Vãn Công chúa, đồng thời lập thêm một nữ tử Đại Thừa làm phi.”
“Một chưa đủ, ngươi còn muốn đẩy kẻ nào vào lòng ta nữa?!”
“Nhi nữ Hạ gia, Hạ Vũ Chi… A…”
Một cái tát giáng xuống mặt Lạc Bình, bên má hắn lập tức hằn lên năm dấu ngón tay đỏ ửng.
Bản thân Chu Đường cũng choáng váng, “Tiểu phu tử, ta không phải…”
Giọng nói của Lạc Bình vẫn rất bình tĩnh, “Hạ gia tuy giờ đã thất thế, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn lan rộng, trước đây Bệ hạ mạnh bạo muốn gạt bỏ thế lực Hạ gia trong triều, khiến cho họ thập phần bất an, nếu lúc này kết thân cùng họ…”
“Tiểu phu tử! Đừng nói nữa!”
“Nếu lúc này kết thân cùng họ, có thể trấn an tâm tư của các cựu thần. Còn thành hôn cùng Tương Vãn Công chúa, đối với cả hai nước đều trăm lợi mà không một hại, xin Bệ hạ cẩn thận cân nhắc.”
“Được rồi! Ta lấy hết! Ta sẽ cho cả hai người đó tiến cung!” Chu Đường bị bức phát điên.
“Bệ hạ anh minh.”
Chu Đường run rẩy khẽ chạm vào bên má trái sưng tấy của Lạc Bình, khóe miệng hắn còn chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, “Tiểu phu tử, ngươi nói gì ta cũng nghe, ngươi bảo ta lấy bọn họ thì ta sẽ lấy, đây là quốc sự. Nhưng ngươi có biết người ta yêu là ai không?”
Lạc Bình lùi về phía sau từng bước, quỳ xuống hành lễ quân thần thật lâu, không nói thêm một lời nào nữa.
________________________________________
Lạc Bình hồi phủ, nghe thấy tiếng Lạc Tiểu An còn đang ầm ĩ không chịu đi ngủ.
Hắn bước vào phòng Lạc Tiểu An, cho phó nhân lui, ôm lấy nó nhẹ nhàng vỗ về, “Tiểu An ngoan, phụ thân về rồi.”
Tiểu An rúc vào lòng hắn, “Phụ thân, Tiểu An đói bụng, không ngủ được.”
“Ừ, phụ thân mang đồ ăn về cho con đó. Xem này…”
Lạc Bình lấy một chiếc bát con từ trong tay áo, mở ra, bên trong là thang viên* nguội lạnh. (*chè trôi nước)
“Phụ thân quên mất, để hâm nóng lại cho con ăn nhé.”
“Không cần đâu phụ thân, ăn ngon mà.”
Tiểu An ăn từng ngụm lớn, ngẩng đầu muốn đút cho Lạc Bình một viên, đột nhiên ngây ngẩn cả người, “Mắt của phụ thân…”
Trong mắt của phụ thân có rất nhiều nước, nước không có chỗ đi, vậy nên cứ thế tràn ra ngoài.
________________________________________
Chu Đường nhìn chằm chằm nơi Lạc Bình quỳ xuống, ở đó đặt một chiếc bát con.
Y mở ra, bên trong là thang viên nguội lạnh.
Lý ký thang viên.
Buổi sáng hôm nay, y sai người mang giấy bút lên, hai chữ đầu tiên y viết là “Lý ký”.
Tết nguyên tiêu nhiều năm về trước, chỉ có hai người bọn họ cùng trải qua —-
“Tiểu phu tử, đoạn này ta không hiểu.”
“Thôi, ngươi cũng học nhiều rồi, ăn chút gì trước đã.”
“Đây là gì thế?”
“Lý ký thang viên, ta quên mất, nguội rồi, để hâm lại đã nhé.”
“Không cần đâu tiểu phu tử, ăn ngon mà!”
Lý ký thang viên là bánh trôi nước nhân hạt sen, hương vị rất giống tiểu phu tử.
Nếu có thể bỏ tiểu phu tử vào miệng rồi ăn luôn thì tốt quá.
Nếu có thể làm cho người này tan chảy trong miệng, rồi nuốt hắn vào bụng luôn thì tốt rồi.
________________________________________
~
Tiết Nguyên tiêu còn gọi là tết bánh trôi, người ta hay ăn chè trôi nước vào ngày này. Ôi Lạc Bình ơi… :((
(*) lưu tô là cái này:
Phỉ thuý đại ban chỉ:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...