Lucius từ trong giấc ngủ tỉnh lại, Narcissa ở bên cạnh anh, tiếng hít thở an tường tản ra. Lucius cảm giác mình cảm ứng được cái gì, anh tùy ý phủ thêm áo ngủ, đi xuống đại sảnh. Một cái ghế đơn đưa lưng về phía anh, ngọn lửa trong lò sưởi còn chưa tắt. Lucius ngừng thở, từng bước một đến gần cái ghế kia, anh cảm thấy có người nào đó đang ngồi ở chỗ đó, mà kết quả là…
Snape dựa vào ghế lặng im nhìn ngọn lửa thiêu đốt trong lò sưởi.
“Severus?” Lucius kinh ngạc, hơn nửa đêm không mời mà tới cũng không phải là phong cách của Snape.
“Lucius, thật có lỗi, muộn như vậy tới quấy rầy anh.” Snape nói.
“Severus, hôm nay cậu không sao chứ.”
“Lucius, cho tới nay anh đều là bạn của tôi, tuy nhiên phương thức kết bạn của Slytherin và Gryffindor vô cùng giống nhau. Hôm nay tôi tới là nhắc nhở anh sớm quyết định.” Snape đứng dậy quay lại nhìn Lucius.
“Không đến một tháng, thời đại của Lord sẽ kết thúc.” Snape mặt không biểu tình bỏ xuống quả boom tấn này, nổ hồn Lucius bay ra ngoài.
“Thân phận Draco anh biết tôi biết, có lẽ Albus Dumbledore cũng biết, nhưng đừng để người khác biết. Đương nhiên, có Draco, Albus Dumbledore cũng sẽ ủng hộ Malfoy, dù sao ông ta cũng không muốn trở thành kẻ thù chúa giết cha cứu thế chủ.”
“Merlin, Severus, cậu là nội ứng?” Lucius đã hiểu, cho dù anh rất kinh ngạc. Là anh dẫn dắt Severus trở thành tử thần thực tử, là anh mang Severus đến trước mặt Lord, nhiều năm như vậy anh nhìn thiếu niên trẻ trung từng chút một trưởng thành trở thành nhân vật làm người nghe tin đã sợ mất mật như ngày nay, anh và Severus thân nhau như thế, nhưng anh nhưng không biết hết thảy đều là âm mưu.
“Đúng vậy, không chỉ là nội ứng mà thôi, Lucius… Tôi ‘giết’ Lord, dùng độc dược tôi am hiểu nhất. Không đến một tháng, hắn sẽ chết.”
“Vì sao cậu nói cho tôi biết?” Lucius trừng lớn hai mắt, Snape có thể mặc kệ, không nói gì. Nhưng Snape đã đến, Lucius đã biết chân tướng, nhưng thế nhưng lúc này anh cũng không biết mình nên hận Snape hay là nên cảm ơn Snape…
“Tôi đã nói, vì anh luôn là bạn tôi.”
…
Đi trên đường phố quen thuộc, bước chân Snape thong dong nhàn nhã, nhẹ nhõm. Đều đã xong, hoặc là giờ mới bắt đầu, bóng đêm qua đi, ánh sáng xuất hiện.
“Sev.”
Người nọ đứng ở đầu đường bàn xoay, thở hồng hộc, dưới đèn đường chiếu rọi như tan ra dưới ánh sáng. Snape dừng bước nhưng không lên tiếng.
“Anh nói em tốt nhất buổi tối tới tìm anh nhưng hiện tại cũng sắp sáng…” James có chút co quắp, nói như thế nào đây? Anh nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm thấy giáo sư đã xảy ra chuyện cho nên gấp gáp đến nhà giáo sư, lại phát hiện giáo sư không ở nhà cho nên sốt ruột lao đi tìm người…
“Đã trễ thế như vậy, anh, anh đi đâu vậy?” James cảm thấy giáo sư có chút… khác.
Snape cười nhàn nhạt rồi đi đến bên James, cầm tay đối phương, giống như rất nhiều năm trước ở đầu đường London James cầm tay anh.
“Đi thôi, chỉ sợ sắp tới anh phải tới chỗ em ở.” Snape nói xong nắm tay James đi về.
“Vì sao?” James đi theo Snape, nghe vậy kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Bởi vì anh ‘giết’ Voldemort, hiện tại đã thành đối tượng truy nã của tử thần thực tử.” Tuy không phải ‘giết’ thật. Nhưng cũng không khác nhau, không phải sao?
“Anh! Anh làm! Chuyện kia, anh…” James há to miệng, Merlin, chẳng lẽ giáo sư không thể nói với anh một tiếng rồi mới đi sao? Khó trách nửa đêm mình bỗng nhiên tỉnh lại! Nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Anh còn không biết giáo sư đã lâm vào nguy hiểm! Vừa nghĩ tới có khả năng này, James rét run.
“Yên tâm đi, anh chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.” Vì báo thù, Snape chuẩn bị năm năm, sau đó lại dùng ba tháng đến hoàn thành, hôm nay chỉ là lấy kết quả mà thôi, thời gian nguy hiểm nhất đã qua.
“Vậy, Voldemort hiện tại?” Tha thứ James thật sự không phản ứng kịp, quá đột ngột, giờ thì anh cảm nhận được tại sao khi Harry Potter trong một đêm tiêu diệt chúa tể hắc ám mọi người lại kinh ngạc như vậy, ngoài ý muốn như vậy. Anh hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng, mỗi bộ phận trên thân thể đều kêu gào: đây không phải là thật, không thật chứ?
“Sev, anh quá vĩ đại!” James thật vất vả khép lại miệng, anh mừng rỡ như điên hô to.
Hai người chạy tới nhà Snape. Snape nhớ lại lúc trước chính là ở nơi này, James ôm ấp anh vừa mất đi cha mẹ, nói mình thích anh. Snape nghĩ, có lẽ từ lúc đó anh cũng đã…
“James, anh chỉ nói một lần, em phải nghe rõ, nhớ kỹ.” Giọng Snape du dương trầm bổng trong bóng tối.
Tim James đập thình thịch, anh nhìn vào đôi mắt đen của Snape, không dời được mắt.
“Anh thích em, vĩnh viễn ở bên nha, đến ngày che quan tài.”
James say, anh cảm thấy vì giờ khắc này, chết cũng đáng giá…
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, quanh quẩn tiếng đối thoại của hai người…
“Sev, về sau… anh có tính toán gì không?”
“Ý định? Anh muốn đến nhà em đọc sách.”
“Lại đọc sách a… Vậy được rồi, anh đọc sách, em ngắm anh.”
Trang viên gia tộc Potter ẩn nấp ở trong rừng rậm, bình tĩnh giống thường ngày. Lão quản gia run rẩy kích động nắm chặt vai James, ông nhìn thoáng qua Snape đi theo James, tuy nghi hoặc nhưng lại chưa từng có nhiều địch ý. Snape lễ phép gật đầu, đáy mắt mang theo chút nhu hòa.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại.” Kevin còn cho rằng thiếu gia đã chết.
“Kevin, thật vui khi gặp lại ông! Hết thảy đều đã xong!” James nói rồi anh thoải mái cầm tay Snape, hình ảnh hai người sóng vai dắt tay rất đẹp…
Kevin cảm thấy mình đã hiểu cái gọi là ‘Kết thúc’, cũng đã hiểu chân tướng, nhưng ông chỉ là quản gia mà thôi, chiến tranh cũng tốt, hòa bình cũng thế, những cái đó không liên quan đến ông.
“Hoan nghênh về nhà thiếu gia, ngài Snape.”
Trong tôn giáo Ấn Độ có một loại biểu tượng rắn, rắn cắn lấy cái đuôi của mình hình thành một hình tròn trọn vẹn. Đầu lại là đuôi, đuôi lại là đầu, bắt đầu là kết thúc, kết thúc chính là bắt đầu.
Mọi chuyện thường thường không có kết thúc chân chính, cũng không có cái gọi là bắt đầu. Giống như Voldemort, trong một đêm biến mất trong tầm mắt của mọi người, phảng phất cho tới bây giờ hắn chưa từng xuất hiện. Voldemort rời đi không có dấu hiệu, hắn cũng không để lại câu nào, không có người biết rõ hướng đi của hắn của kể cả Lucius, hắn cứ như vậy sống không gặp người, chết không thấy xác biến mất trên thế giới này. Tử thần thực tử, Kim Tự Tháp đã từng vô cùng huy hoàng, từ đỉnh bong ra từng mảng, từng chút từng chút một sụp đổ…
Bộ pháp thuật chúc mừng, hội Phượng Hoàng chúc mừng, toàn bộ thế giới pháp thuật chúc mừng, bọn họ cho rằng đã xong. Nhưng cũng có những người thông minh như Albus biết rõ, hết thảy giờ mới bắt đầu… Mà câu chuyện tương lai, thuộc về linh hồn mạnh mẽ kia và cậu bé bạch kim.
Tử thần thực tử chân chính sụp đổ tan rã thì đến thời gian thẩm phán tù chiến tranh. Lucius bằng vào địa vị siêu nhiên của mình ở bộ pháp thuật, hy sinh rất nhiều lợi ích bảo vệ gia tộc Malfoy. Nhưng Lucius cũng biết thứ chân chính bảo vệ nhà Malfoy không phải địa vị của anh, là cậu bé giờ phút này đang uốn ở trong ngực anh ngáy oo… Anh quyết định bảo vệ bí mật này, đây cũng là ý kiến của Albus.
Draco hiện tại đã bốn tháng rồi nhưng tất cả mọi người biết cậu bé mới ba tháng, được rồi. Draco hiện tại vẫn không rõ chuyện phức tạp như vậy, cậu bé đang vì khỏe mạnh phát triển mà nỗ lực ăn rồi ngủ. Nhưng gần đây Draco ngủ không yên, mới tí tuổi đã học được bực bội, có thể thấy được tương lai tính tình cũng không tốt.
Bởi vì có một tên đáng ghét không xấu luôn mặc đồ đen thừa dịp cậu ngủ chạy vào trong đầu cậu nói liên miên cằn nhằn, phiền chết đi được. Draco ghét nhất người khác quấy rầy cậu khi cậu ngủ cho nên cái tên tự xưng ‘cha đỡ đầu’ bắt đầu để lại ấn tượng rất xấu rất xấu trong lòng của cậu bé.
Ngoại trừ Malfoy gia, còn có rất nhiều quý tộc bị sờ đến, đương nhiên cả Black gia… Albus ở toà án làm chứng chứng minh Regulus là gián điệp hội Phượng Hoàng, Regulus thoát được, tất cả mọi người hẳn là đi xem mặt Sirius, quá đặc sắc.
Kỳ thật Regulus đã nghĩ qua mình tuyệt đối có thể bảo vệ chính mình. Nhưng cha mẹ anh, người nhà chị họ thì sao? Cho nên Regulus quyết định dùng chuyện mình biết đến bảo vệ toàn bộ gia tộc Black! Anh biết rõ tình báo của mình tuyệt đối đủ giá trị! Vì vậy anh tìm cao tầng bộ pháp thuật và hội Phượng Hoàng nói chuyện.
“Tôi có thể nói cho mấy người biết một trường sinh linh giá của Voldemort ở đâu và phương pháp xử lý nó, thậm chí tôi có thể mang mấy người tới đó.” Regulus nói.
“Nhưng mấy người phải thả gia tộc Black, toàn bộ gia tộc Black. Nếu mấy người muốn vượt qua cái hồ đen sì thành công lấy bắt được vật trở về thì cần một tế phẩm sống, tôi sẽ trở thành tế phẩm sống.” Ưu nhã thong dong, nhưng Regulus lại dùng nó tự thuật tử vong của mình. Anh đã từng nói hi sinh nếu như không thể đổi lấy vinh quang vậy không thể gọi hi sinh, chỉ có thể gọi là tử vong. Mà bây giờ, tử vong của anh có thể chuyển thành hy sinh…
“Tôi phản đối!” Sirius nhảy dựng lên, vui đùa cái gì! Sao phải là em trai anh đi chịu chết!
Albus kinh hãi nhảy dựng khi thấy Sirius lớn giọng.
“Bình tĩnh một chút.” Albus thở dài.
“Rey, cậu nghĩ kĩ chưa?” Albus đã từng nói chiến đấu cần hi sinh. Ông cũng không ngại Rey tự đề cử mình hi sinh, nếu như có thể cầm một trường sinh linh giá của Voldemort, hi sinh là đáng giá.
“Ngài Dumbledore, trên thực tế khi tôi phát hiện cái chỗ kia và trường sinh linh giá, tôi đã nghĩ kỹ.” Regulus cười.
“Khi đó Voldemort như mặt trời ban trưa, tôi biết rõ hắn làm như vậy thì đã từng nghĩ tới làm anh hùng một lần, vụng trộm mang thứ đó đi hủy diệt. Đương nhiên, hiện tại tôi làm anh hùng cũng không muộn đúng không?”
“Mấy người có đang nghe tôi nói hay không a! Tôi nói tôi phản đối! Chẳng lẽ các người không nghe thấy sao!” Sirius cáu kỉnh, Merlin đồ lót! Làm sao không ai nghe anh nói!
“Vậy được rồi, Rey, nếu như cậu kiên trì, gia tộc Black sẽ cảm kích cậu hi sinh, thế giới pháp thuật sẽ cảm kích cậu hi sinh.” Albus gật gật đầu, hiển nhiên người bộ pháp thuật cũng đồng ý cách làm này, dù sao ai cũng không hy vọng người một nhà đi làm kẻ chết thay.
Sirius không nhịn được nữa! Đám người kia xem anh không tồn tại sao?
Cá tính, tư duy, ý nghĩ, cách làm của Sirius bình thường đều là đơn giản nhất trực tiếp nhất, mà giờ phút này anh cũng vậy, Sirius kéo Regulus đang nói chuyện đi ra cửa.
“Đi! Về nhà!” Sirius tức giận trầm mặt nói.
“Anh…” Regulus dở khóc dở cười, bỗng nhiên anh vươn tay ôm lấy Sirius, ôm thật chặt.
“Anh, anh nên về nhà, ba mẹ đều rất nhớ anh, em cũng rất nhớ anh.” Giọng Regulus ôn hòa nhẹ như gió. Vì thế Sirius bỗng nhiên run rẩy.
“Em chết, anh phải thay em hiếu thuận cha mẹ, dù sao hiện tại đã xong, Voldemort mất tích, tử thần thực tử cũng không đối địch hội Phượng Hoàng rồi. Ba mẹ đã lớn tuổi, đã đến tuổi hưởng phúc rồi.”
Sirius cau mày, trầm mặc một lúc rồi hỏi.
“Em nhất định phải đi?”
Regulus gật gật đầu, chỉ có như vậy bộ pháp thuật mới bỏ qua Black.
“Vậy anh đi cùng em.” Sirius nói.
“Anh!” Regulus kinh hãi.
“Được rồi!” Sirius không kiên nhẫn nói.
“Không phải nói hai người cùng đi sao? Chúng ta đều họ Black, anh không đi với em ai đi!” Không phải là chút độc dược thối sao…Quyết định xong, Sirius cũng không sửa đổi. Giống như lúc anh quyết định muốn gia nhập hội Phượng Hoàng thì liều lĩnh dũng cảm tiến tới.
Regulus cũng không biết Sirius nghĩ gì giờ phút này nhưng anh không muốn anh trai chứng kiến tử vong của mình, quá chật vật.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Albus nói trước khi Regulus phản đối.
“Sirius, cậu và Rey đi cầm vật kia về.” Albus rất ngạc nhiên, hai anh em này ai sẽ trở về, ai sẽ trở thành vật hi sinh? Có lẽ… Albus cười, có khả năng a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...