Kiều Hiểu Kiều đang dặn dò Vệ Kiến Đông vài việc thì nhìn thấy Đại Vệ –
người tiếp ca trực đến. Nghĩ ngợi một lúc, Kiều cảnh quan thay đổi chủ
ý.
“Kiến Đông anh hãy ở lại đây tiếp tục theo dõi, lá thư này để tôi mang về đồn. Đại Vệ!”
“Có!”
“Anh đi theo Cận Ngữ Ca, bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
“Hở…. ?”
Lô Đại Vệ, chàng trai thanh lịch trắng trẻo đeo kính há hốc mồm, anh còn
chưa phản ứng ra ai là Cận Ngữ Ca thì bên kia, chủ nhân của cái tên đã
nhíu mày vào nhau,
“Tôi tự có vệ sĩ, không cần các vị bảo vệ.”
Kiều Hiểu Kiều nghiêng đầu nhìn cô, “Cận tổng đừng quá tin tưởng vào năng
lực của vệ sĩ nữa, nếu không em gái của cô cũng không bị bắt cóc đâu.”
Chưa kịp chờ Cận Ngữ Ca phản bác lại thì bà nội của cô đã lên tiếng:
“Được đấy được đấy, hãy để cảnh sát bảo vệ Tiểu Ca! Tiểu Ca con phải nghe
lời, đừng để xảy ra chuyện gì nữa, cũng không biết hiện giờ Nhan Nhan
như thế nào, những người đó sẽ làm gì nó đây…”
Vừa nói nước mắt
đã lại tuôn trào, Lộ Vy cũng rút khăn giấy lau nước mắt. Sự tình diễn ra như thế Ngữ Ca cũng không thể chối từ nữa, đành chiều lòng nội.
Ra khỏi cửa nhà, Cận Ngữ Ca nét mặt lạnh lùng xung phong đi trước. Đại Vệ có hơi khó xử mà gãi đầu, anh gọi Kiều Hiểu Kiều,
“Sếp ơi….”
“Sao?”
“Chúng ta…đổi chỗ nhau được không?”
“Sao?”
“Tôi đưa vật chứng về đồn, sếp…sếp đi bảo vệ tổng… tổng giám đốc kia đi….”
Kiều Hiểu Kiều dừng bước, quay lại nhìn Đại Vệ rồi nhe răng cười,
“Anh sợ cô ấy à?”
Đại Vệ hơi đỏ mặt xấu hổ song cũng gật đầu.
“Tôi cũng sợ đó.” Hiểu Kiều tiếp tục cười.
Đại Vệ nhìn cô bất lực, “Vậy nên sếp mới kêu tôi đi đúng không?”
“Đúng đấy! Thông minh!”
“Vậy buổi tối sao đây?”
“Buổi tối tôi sẽ thay anh!”
Bên kia Cận Ngữ Ca đã đi đến cạnh xe, tài xế mở cửa chờ sẵn, trước khi bước vào cô ngước lên nhìn Kiều Hiểu Kiều, tình cờ trông thấy Hiểu Kiều đang cười tươi rói nói chuyện với Đại Vệ.
Đã lâu rồi không nhìn thấy
nụ cười ấy, nhưng nó lại không phải dành cho mình. Trái tim vốn đã chứa
đầy phiền muộn chợt như bị gì đó rất nặng đè lên. Cúi mắt bước vào xe,
mặc kệ vậy, cứ xem như không thấy.
Thư ký Quan đứng bên cánh cửa
xe còn lại nhìn ra đằng xa, thấy Hiểu Kiều vỗ vỗ lên vai Đại Vệ, sau đó
chàng cảnh sát liền chạy tới chỗ cô.
“Chào anh.”
“À, xin chào.”
“Mời lên xe.”
“Ồ, cảm ơn cô.”
Đứng trước cô thư ký Tiểu Quan trong bộ đồ công sở màu trắng kem với mái tóc ngắn năng động, trái tim của Lô cảnh quan tuấn tú chợt đập “thình
thịch”, mặt lại đỏ lên.
Đến khi ngồi vào xe, nhìn thấy gương mặt
như bị đóng băng ba tấc của Cận Ngữ Ca, Đại Vệ lại càng khẩn trương,
chàng thanh niên mạnh mẽ thường ngày bỗng dưng không biết phải làm sao
khi ngồi trong chiếc xe sang trọng này, ngay cả đôi tay cũng không biết
nên đặt đâu cho phải.
Cũng may Tiểu Quan rất hiểu chuyện, cô tìm đề tài trò chuyện với anh, không khí mới bớt căng thẳng.
Cận Ngữ Ca ngồi đối diện với họ, đưa mắt nhìn Tiểu Quan rồi lại nhìn Đại
Vệ, cuối cùng quay ra cửa sổ. Ánh mắt dần trở nên trống rỗng, suy nghĩ
cũng không biết lạc về đâu.
Hai năm trước, Kiều Hiểu Kiều cũng đã xông vào cuộc đời cô trên danh nghĩa người bảo vệ an toàn giống hệt như bây giờ.
…………………………………
Người sáng lập tập đoàn Cận Thị ông Cận Ân Thái sinh trong trong một gia tộc
hoạt động chính trị, bố xuất thân từ quân đội. Tuy nhiên, dưới tình thế
thay đổi khôn lường của giới chính trị, Cận Ân Thái lựa chọn rút lui và
bắt tay vào lĩnh vực kinh doanh. Người xưa có câu “Trong triều có nhánh
việc dễ thành”, huống chi bản thân ông vốn đã có đầu óc thương nghiệp,
thế là tập đoạn Cận Thị xuất hiện và phát triển thuận buồm xuôi gió,
thậm chí ngày càng lớn mạnh, mấy mươi năm trôi qua, sớm đã dựng nên cơ
ngơi vững cố, tương lai cũng là một màu xanh tươi đẹp.
Thế nhưng, đứa con trai độc nhất của ông – Cận Trung – lại không phải một người
thừa kế lý tưởng. Từ nhỏ đã có hứng thú với việc vẽ vời, Cận Trung dường như chịu dành thời gian cho sở thích của mình hơn là kinh doanh sự
nghiệp gia tộc, sự kỳ vọng của cha không hề lay động được lòng nhiệt
huyết ông dành cho hội họa, kể cả khi khi thi đại học, nguyện vọng của
ông cũng chỉ là đồ họa chứ không phải ngành Quản trị kinh doanh như Cận
Ân Thái đã mong mỏi.
Cận Trung quen biết Lộ Vy vào lúc ấy, bấy
giờ Lộ Vy là sinh viên khoa điêu khắc, cả hai có cùng chí hướng, tính
cách lại hợp nhau, họ trở thành cặp đôi từ thời sinh viên, rồi thuận lợi tiến đến hôn nhân, sinh con. Hai vợ chồng sau khi hoàn thành nhiệm vụ
thì để lại con gái Cận Ngữ Ca cho Cận Ân Thái gửi gắm niềm hy vọng, bản
thân thì chu du khắp nơi, sống trường kỳ tại Châu Âu, hấp thụ hơi hướng
nghệ thuật để kích thích linh cảm sáng tác, hưởng thụ thế giới của hai
người. Về sau thì Cận Hoan Nhan ra đời, họ giữ con gái nhỏ ở bên cạnh,
từ đó gia đình nhỏ được điểm thêm niềm vui thiên luân, có thể nói là chỉ nguyện làm uyên ương chứ chẳng ngưỡng mộ thần tiên.
Người xui xẻo chỉ có Cận Ngữ Ca.
Bắt đầu từ khi hiểu chuyện thì cuộc sống của cô đã được sắp đặt rõ ràng.
Khi nào phải thức dậy, mấy giờ ăn sáng, bữa sáng dùng bao nhiêu mẩu bánh mì bao nhiêu quả trứng gà, tài xế nào phụ trách chở cô đến trường và ra về, đây là những điều đã cố định, cô không phải bận tâm về nó. Cận Ngữ
Ca chỉ cần chuyên tâm học tốt những khóa học chuyên ngành và kỹ năng mềm mà Cận Ân Thái yêu cầu ở cô, để khi trưởng thành cô có thể thuận lợi
tiếp quản Cận Thị. Từng bài học nhớ đời trong cách dạy con, vì vậy trong cách giáo dục cháu gái, Cận Ân Thái không dung thứ cho bất kỳ ai xen
vào, ông sợ Cận Ngữ Ca – cháu gái mà ông đã đặt hết tâm huyết vào sẽ lại đi lên vết xe đổ của con ông.
Đương nhiên, Cận Ngữ Ca không hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn hoàn mỹ trong ông về người thừa kế, bởi vì, cô
là con gái. Nhưng đâu còn cách nào khác, người luôn sống tự do theo cách của mình như Cận Trung, lý nào để vợ phải chịu cực chỉ vì tư tưởng
trọng nam khinh nữ của ba mình?
Cận Ngữ Ca đã trưởng thành trong
hoàn cảnh như thế. Thật ra khi còn đi học, có một thời gian cô đã tìm
hiểu rất nhiều về lịch sử của ngành điện ảnh, cũng từng suy nghĩ về nó.
Song, cũng chỉ là từng nghĩ đến mà thôi, đến khi đăng ký nguyện vọng cô
vẫn đã ngoan ngoãn lựa chọn con đường mà ông nội kỳ vọng ở cô. Rất nhiều người ngưỡng mộ Cận Ngữ Ca được sinh ra trong gia đình giàu có, không
cần phí công sức đã sở hữu vinh hoa phú quý, ăn no mặc ấm, song cái giá
đằng sau những cái “được” ấy, lại có mấy ai nhìn thấy được.
Chính trong lúc Cận Ân Thái chuẩn bị chính thức giao Cận Thị cho Cận Ngữ Ca
thì ông đột nhiên phải đối mặt với một nguy cơ sinh tồn vô cùng nghiêm
trọng.
Trước tiên là phòng làm việc của tổng giám đốc nhận được
một bưu kiện lạ, đó là một chiếc hộp hình vuông, người không chú ý thông thường sẽ tiện tay mở ra xem. Khi ấy thư ký của Cận Ân Thái còn là ông
Tống – giám tốc phòng nhân sự của Cận Thị hiện nay, giám đốc Tống lão
luyện và cẩn thận, lập tức nhận thấy sự kỳ lạ bèn cho người mang đi kiểm tra. Quả nhiên trong đó là một quả bom có uy lực khá lớn, chỉ cần va
chạm là nổ ngay.
Ngay sau đó, kẻ xấu tiếp tục ra tay với xe
chuyên dụng của tổng giám đốc, bố thắng bị bôi mỡ dầu lên, nếu không nhờ tài xế cẩn thận, tốc độ không nhanh, hậu quả thật sự khó lường.
Cận Ân Thái lập tức được bảo vệ toàn diện, và người thừa kế của ông – Cận
Ngữ Ca, cũng đã nhận được “đãi ngộ đặc biệt” từ phía cảnh sát.
Kiều Hiểu Kiều bấy giờ chỉ mới vào nghề chưa đến hai năm, trong giai đoạn
thực tập đã phá được một vụ án lớn, có chút thành tích. Đồn cảnh sát chỉ có ba cảnh hoa, ngoài cô ra thì hai người kia đều làm việc văn phòng,
do đó nhiệm vụ bảo vệ Cận Ngữ Ca rất tự nhiên mà rơi vào người của Kiều
cảnh quan.
Lần gặp gỡ đầu tiên của hai người nồng nặc mùi thuốc
súng, Cận đại tiểu thư lâu nay nói một không hai, không ai dám nghịch ý
làm sao chịu để bên cạnh mình xuất hiện một người lạ?
“Cô còn đi theo nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Bị nữ cảnh sát này lẽo đẽo suốt cả ngày trời, không thể chịu đựng được nữa, Cận Ngữ Ca đưa ra thông điệp cuối cùng.
“Tôi chính là cảnh sát đây, cô còn muốn báo cảnh sát nào nữa?”
Lúc ấy tính tình của Kiều Hiểu Kiều còn rất dễ chịu, không nóng nảy không gấp gáp, nhưng cũng tuyệt đối không nhượng bộ.
“Bây giờ tôi phải về nhà!”
Kiều Hiểu Kiều nhún vai xòe hai tay ra với vẻ mặt vô tội, “Tôi đâu có ngăn cản cô?!”
“Vậy có thể đừng đi theo tôi nữa không?”
“No!” Lắc đầu một cách kiên định, sau đó Hiểu Kiều lại chùn mặt xuống, “Cô
tưởng tôi muốn như vậy sao? Bên phía tôi còn đủ thứ việc đấy chứ! Nhưng
mà thị trưởng đã ra lệnh rồi, thông cảm một chút đi!”
Cận Ngữ Ca nhấc máy lên, “Thị trưởng nào? Tôi gọi điện nói với ông ấy!”
“Cô mà gọi điện thì ngày mai tôi có thể nghỉ hưu sớm rồi đó!” Kiều Hiểu
Kiều úp tay lên ống nghe, ngón tay ấn vào nút tắt và nhìn Ngữ Ca nói.
“Cô nghỉ hưu thì liên quan gì tôi?”
“Không liên quan, vậy nên tôi phải ngăn cản cô từ bây giờ.”
Cận Ngữ Ca, vị tổng giám đốc tương lai đầy lòng tin chuẩn bị tiếp quản cả
một đế quốc Cận Thị lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị đánh bại, cô nhắm
mắt lại, muốn nổi giận cũng không còn sức lực nữa.
Đứng dậy, thu dọn đồ đạc, cô không nói thêm một lời nào.
Kiều Hiểu Kiều thấy cô như chuẩn bị ra ngoài bèn nhanh chóng xách ba lô leo
núi của mình lên, ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa. Cận Ngữ Ca xếp các tập hồ sơ cần xử lý trong buổi tối vào túi công sở, lại đeo giỏ xách của
mình vào, lạnh mặt nhìn một vòng phòng làm việc rồi ra về.
Khi
đóng cửa, Cận Ngữ Ca vừa đeo túi xách lại cầm cặp công sở, một tay còn
lại bỗng trở nên đần độn. Kiều Hiểu Kiều đứng ở bên cạnh xòe tay ra,
“Tôi cầm giúp cho.”
Cận Ngữ Ca dừng lại và nhìn bàn tay đang xòe ra trước mặt mình, lại hướng
mắt về Kiều Hiểu Kiều, gương mặt sáng sủa lúc này vô cùng thản nhiên,
tựa như cô vốn dĩ phải làm như thế vậy. Nghĩ lại sự bực dọc lúc nãy, Ngữ Ca chợt do dự.
Từ chối ư, hình như không hay lắm? Dẫu sao cũng
là ý tốt của người ta, nếu làm thế thì mình có vẻ như hơi nhỏ mọn. Nghĩ
vậy, cặp công sở từ từ đưa qua, Hiểu Kiều nhanh chóng đón lấy, còn cười
tươi nhìn Cận Ngữ Ca.
Nụ cười ấy khiến vị tổng giám đốc tương lai nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cô hoang mang cúi đầu khóa
cửa rồi nhanh chóng đi trước.
Sao cô ấy lại đỏ mặt chứ?
Kiều Hiểu Kiều tự hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...