Vụ án của Lý Nhiên khiến Kiều Hiểu Kiều gặp phải áp lực chưa từng có.
Lãnh đạo trong đồn cứ hai ba ngày lại gọi cô đến “đàm đạo”, chủ đề chỉ có một, chính là bảo cô đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Lão Vương đã đỡ giúp cô không ít, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống đầu cô.
Quá trình triển khai vụ án không ngừng gặp phải trở ngại, tất cả chứng cứ hữu hiệu mà họ có thể lấy được đều đã bị “chiếu cố”, vậy nên, hoặc là chờ mãi không thấy kết quả xét nghiệm đâu, hoặc là kết quả nhận được đều chỉ chứng tội danh của Lý Nhiên.
Thêm vào vụ án cướp giật đã từng bước sáng tỏ, Hiểu Kiều càng không có nhiều thời gian. Nhóm Vệ Kiến Đông đề nghị cô hãy nhờ đến sự can thiệp của truyền thông, sức mạnh của internet sớm đã vượt khỏi sức tưởng tượng của loài người, bằng vào áp lực của dư luận, bí thư trưởng gì đó e cũng không dám quá ngông cuồng. Hiểu Kiều không cần nghĩ ngợi gì đã bác bỏ ngay. Việc này muốn làm đương nhiên là đơn giản, nhưng đối với một cô gái còn trẻ như Lý Nhiên mà nói, tương lai sau này cũng xem như đã tiêu tan. Khó khăn lắm Du Khả mới giúp cô gái suy nghĩ tích cực trở lại, nếu bây giờ làm to chuyện thì chẳng khác nào đẩy cô xuống biển lửa thêm lần nữa.
Kiều Hiểu Kiều và Hứa Lăng Quân chỉ có buổi tối mới có thể gặp nhau nghiên cứu vụ án, tăng ca đến khuya là chuyện bình thường. Buổi sáng lại dành ra thời gian ít ỏi phân nhau chạy đến các bộ phận liên quan. Họ đều đang cố gắng hết mình bằng lương tâm của mình, chỉ vì một con người không hề quen biết.
Bánh dứa hồ điệp của Vạn Giang quả là danh bất hư truyền, vỏ thì giòn nhân thì dẻo, hương vị thơm ngon, khẩu cảm đặc biệt. Điểm tâm sớm đã được ăn hết, nhưng chiếc hộp xinh xắn Hiểu Kiều vẫn giữ trên taplo xe, vừa chạy vừa nhìn nó, trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp. Các thành viên trong F4 đều đã lần lượt mở chiếc hộp đó ra xem, và không một ai là không bị thất vọng, Hoắc Bân búng lên đó một cái kêu ai oán:
“Sếp à!!!! Đã ăn một mình mà còn giữ cái hộp nát này lại làm gì chứ? Cố tình làm tụi này thèm đúng không?”
Hiểu Kiều nhanh tay giật lại, đặt nó trở về chỗ cũ, không ai được động vào đồ của cô. Vệ Kiến Đông và Võ Khoan ngồi cười gian xảo ở ghế sau, bị Lưu Trung Bảo khõ lên đầu mỗi người một cái. Lô Đại Vệ đã có bạn gái, ngày nào cũng không thấy bóng dáng đâu, kết quả là bị toàn thể thành viên của tổ trọng án 3 đồng loạt kỳ thị — trọng sắc khinh bạn!
Phòng họp lớn tại tầng 13 của Cận Thị vừa kết thúc cuộc họp giữa các lãnh đạo cấp cao.
“Ngữ Ca.”
Khương Quỳ cười ôn hòa, gọi với theo Cận Ngữ Ca khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng.
Trong cuộc họp vừa nãy, Ngữ Ca đã tuyên bố một người quản lý mới, Khương Quỳ với thân phận là cháu trai của Khương Đại Minh – nhân viên kỳ cựu của Cận Thị, lại là du học sinh, chức vị giám đốc bộ phận Thương mại Quốc tế là thích hợp với anh nhất.
Ngữ Ca dừng bước, mỉm cười lịch thiệp.
Người đàn ông ở trước mặt tuy đã quen biết từ khi còn rất nhỏ, nhưng lại không phải thanh mai trúc mã như mọi người đã tưởng. Cận Ân Thái quản thúc cháu gái rất nghiêm ngặt, sau khi nhập học, ông không cho phép Ngữ Ca tiếp xúc thường xuyên với bất kỳ người khác giới nào, vì vậy Khương Quỳ với cô mà nói, chẳng qua là con cháu của một gia đình quen biết lâu năm, và bạn học thời trung học mà thôi. Bề ngoài trông họ như rất hòa hợp, thật chất lại không hề thân thiết.
“Cám ơn em.”
“Chỉ là một cơ hội, còn phải xem năng lực của anh. Huống chi, Cận Thị cũng có phần của anh.”
Khương gia có sản nghiệp riêng, nhưng ít ỏi vô cùng. Chủ yếu vẫn phải dựa vào số cổ phần bé tẹo mà họ nắm giữ của Cận Thị, Ngữ Ca không mấy đồng tình với việc ông nội muốn cô sắp xếp một chức vụ cho Khương Quỳ, song cũng không phải quá phản đối. Tính cách và con người của Khương Quỳ lâu nay luôn cho người ta ấn tượng rất tốt, là người trông như không có bất kỳ dã tâm hay ý đồ nào.
“Cận gia gia vẫn khỏe chứ?”
Khương Quỳ có gương mặt nhọn và dài, phía sau cặp kính hình bầu dục, đôi mắt ấy như luôn mang một lớp màn, là lớp ngăn cách mà Ngữ Ca không xác định được.
“Ừm, vẫn khỏe. Anh có thời gian thì có thể đến chơi, dường như ông nội rất thích trò chuyện với anh.”
“Cận gia gia lao tâm lao lực vì Cận Thị bao nhiêu năm qua, bây giờ nghỉ hưu chắc sẽ thấy lạc lõng. Thật ra nghe Cận gia gia kể chuyện năm xưa, tôi cũng học hỏi được khá nhiều.”
“Vậy à? Hai người cũng hợp nhau nhỉ.” Nụ cười của Ngữ Ca rất có chừng mực, lời nói cũng chỉ là ứng phó kiểu khách sáo.
“Nhưng, hôm nay tôi không muốn trò chuyện với Cận gia gia, mà muốn trò chuyện với em.”
“Hửm?”
“Hôm nay em có hẹn không? Cùng ăn tối nhé, xem như là tôi cám ơn em.”
Ngữ Ca không ngờ Khương Quỳ lại đột nhiên hẹn cô, nhưng nhìn đối phương như chỉ là muốn trò chuyện với bạn học cũ, từ chối như vậy dường như không hay lắm. Ngẫm lại cũng không có việc gì quan trọng, thế là Ngữ Ca nhận lời.
“Được, nhưng lát nữa tôi phải ra công trường, có lẽ sẽ về hơi trễ.”
“Không sao, tôi chờ em ở đây.”
Ngữ Ca gật đầu, rồi trở về phòng làm việc của mình.
Thư ký Tiểu Quan cũng bước vào cùng cô,
“Cận tổng, lúc nãy tài xế đến nói hình như xe bị trục trặc gì đó phải mang đi sửa. Vậy lịch ra công trường hôm nay…”
“Vậy à?” Ngữ Ca đặt các hồ sơ trong cuộc họp ban nãy lên bàn, “Tôi tự đi vậy, dù sao cũng không có ai khác. Người phụ trách ở đó đều có mặt chứ?”
“Đều đang chờ cô.”
“Vậy được. Ừm, giờ này sang đó thì chắc chắn sẽ về muộn, em không cần đi theo tôi đâu.”
Tiểu Quan có hơi bất ngờ, cô chớp chớp mắt,
“Cận tổng, như vậy… có được không?”
Ngữ Ca dựa ra cạnh bàn, nở một nụ cười đầy hàm ý. Tiểu Quan đột nhiên thẹn thùng, như bị phát hiện ra bí mật vậy, gương mặt tức thì ửng đỏ.
“Tôi đâu phải là cấp trên không có tình người, em mà về trễ, e sẽ có người phải chờ lâu đấy.”
“Cận tổng…” Nét mặt của Tiểu Quan tuy ngượng ngùng, nhưng không giấu được sự ngọt ngào.
“Người đó tên là… Lô Đại Vệ, đúng không?” Một ngón tay chỉ chỉ lên cằm, Ngữ Ca cố ý muốn trêu ghẹo cô thư ký của mình.
Mặt của Tiểu Quan lại đỏ thêm, giây lát sau mới miễn cưỡng gật đầu.
“Ừm, một chàng trai rất khá.” Ngữ Ca không trêu cô nữa mà vỗ vỗ lên vai Tiểu Quan, “Hãy vui vẻ mà hưởng thụ tình yêu.”
“Vâng, vậy em ra ngoài trước nhé Cận tổng.”
Ngữ Ca gật đầu, và rồi Tiểu Quan lui ra ngoài cùng gương mặt đỏ hồng.
Cửa vừa đóng lại, Ngữ Ca đã thở ra một hơi dài, bất chợt lộ vẻ thất thần: Trước cửa tòa nhà Cận Thị, mỗi buổi chiều đều có một cảnh sát cầm hoa hồng đến điểm danh. Còn ai kia, dường như đã nhiều ngày rồi không thấy lộ diện.
Mảnh đất ở ngoại ô phía nam đã được Cận Thị thâu tóm và đang chuẩn bị đầu tư xây dựng một dự án mới, Cận Ngữ Ca đến để kiểm tra tiến độ công trình, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, cô cũng an tâm. Và bây giờ đây, cô đang lái xe trở về.
Chạy ngang một con đường vô cùng hoang vắng, hai bên là những cây ngô đồng mọc san sát nhau, lá tuy đã rụng nhưng thân cây cũng là nét đẹp. Ngữ Ca vừa lái vừa thưởng ngoạn cảnh vật, đột nhiên, phía trước có hiện tượng bất thường.
Ba người đàn ông đang nắm kéo cổ áo nhau, như có xung đột gì đó. Ngữ Ca có ý thức cảnh giác rất cao, cô lập tức giảm tốc độ, chờ xe của vệ sĩ đến gần.
Khi xe từ từ tiếp cận thì ba người đó đã tụ lại và đánh nhau ngay chính giữa con đường. Xe của Ngữ Ca không qua được, đành dừng bánh đậu ở một bên. Có một người trong số họ trông khá quen, đang định nhìn kỹ hơn thì đột nhiên, ở hướng xéo với cửa xe có một tên nhỏ con xồng xộc chạy ra, và phía sau hắn, Kiều Hiểu Kiều với mái tóc để trần, áo khoác mở toang đang co giò đuổi theo.
Cận Ngữ Ca đang ngồi trong xe lập tức khẩn trương cả lên, dán mắt vào đó không thể rời khỏi. Hiển nhiên là Hiểu Kiều chạy nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc đã nắm lấy áo của tên nhỏ con ấy. Tên nhỏ con vì đang chạy quá nhanh mà bị níu lại, cơ thể tức thì ngã ra phía sau, Hiểu Kiều thừa thế đấm vào mặt hắn rồi nhanh chóng bẻ tay người đó ra sau, thế là xong một tên.
Cả quá trình diễn ra nhanh gọn dứt khoát, Hiểu Kiều thở hổn hển và thẳng lưng lên, một tay giữ lấy tội phạm, tay kia sờ lên thắt lưng lấy cái còng, hoàn toàn không hề nhận ra nguy hiểm ở sau lưng mình.
Một trong ba người đàn ông đánh nhau lúc nãy có một người đã chạy về phía Hiểu Kiều, muốn đánh lén từ phía sau trong lúc cô bắt người.
Có một luồng sáng lóe lên, Ngữ Ca đang ngồi trên xe nhìn thấy luồng sáng sắc lạnh từ tay áo của kẻ đó.
Cơ hồ là không cần suy nghĩ, Ngữ Ca đạp lên chân ga, cậy vào ưu thế khởi động nhanh và tăng tốc siêu việt của xe cao cấp mà vút ngay ra ngoài.
Tên lưu manh với cánh tay đã giơ cao ở sau lưng Hiểu Kiều không ngờ lại có xe từ đâu xông tới mà còn đụng vào đầu gối hắn, lực tông bất ngờ làm hắn văng ra xa mấy mét. Võ Khoan – người đang giằng co với phỉ đồ ở đầu bên kia cảm thấy mình chỉ mới chớp mắt một cái, chiếc xe ấy đã di chuyển từ bên này sang bên kia, mọi việc diễn ra trong tích tắc, chiếc xe cơ hồ dừng lại ngay sát tấm lưng của Hiểu Kiều.
Hiểu Kiều trói người xong thì nghe thấy tiếng đạp phanh vang lên ngay sau lưng mình. Quay người lại, người lái xe lại là Cận Ngữ Ca, cô đang giữ chặt vô lăng, nhìn chăm chăm vào người đàn ông nằm lăn dưới đất. Hiểu Kiều ngẩn người ra, nhất thời cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bên này, Võ Khoan cũng đã trói được người, tên tội phạm bị Ngữ Ca đụng phải còn đang ôm gối kêu réo như mổ heo.
Từ xa vọng đến tiếng còi cảnh sát, Vệ Kiến Đông đã lái xe đến, bắt hai tên bị trói lên xe rồi cùng Võ Khoan nhìn về tên tội phạm còn đang lăn lốc dưới đất. Hiểu Kiều đứng bên xe của Ngữ Ca, còn đang thở dốc, nhưng mắt lại dõi về kẻ đang muốn mượn cớ không chịu đứng dậy.
Cú va chạm ấy trông có vẻ như khá mạnh, Ngữ Ca đích thực định bụng tông hắn ra, sau khi đụng vào cô mới đạp phanh xe. Nhưng lúc đó hắn cũng đang trong đà chạy về phía trước, vì vậy lực tông đã giảm đi. Hiểu Kiều nháy mắt ra dấu với Kiến Đông, anh hiểu ý, liền “sơ ý” tụt tay. Quả nhiên, tên phỉ đồ mới nãy còn kêu sống kêu chết vừa chốp được cơ hội liền bò dậy muốn tẩu thoát.
Đương nhiên là lại bị bắt về thôi, và chân của hắn, tất nhiên cũng không có vấn đề gì. Hiểu Kiều thở phù nhẹ nhõm, ra lệnh cho thuộc hạ giam người lên xe, bản thân cô thì mở cửa xe của Ngữ Ca ra, ngồi vào ghế lái phụ.
Sau khi hơi thở điều hòa trở lại, Hiểu Kiều nghiêng đầu nhìn về Ngữ Ca, cô vẫn còn trong tư thế lúc nãy – không hề lay động. Suy đi nghĩ lại, Hiểu Kiều vẫn đã ngập ngừng nói:
“Lần sau, đừng làm những chuyện như vậy nữa.”
Ngữ Ca nghe vậy, có hơi không tin mà nhìn sang Hiểu Kiều. Song Hiểu Kiều lại không nhìn cô, ánh mắt chỉ hướng về phía trước.
“Cậu làm vậy, lỡ như hắn bị thương, cậu cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt của Ngữ Ca chợt lạnh xuống, lời nói tuôn ra cũng không ngừng hạ áp:
“Vậy theo ý của Kiều cảnh quan, tôi nên nhìn hắn đâm vào người cô, sau đó gọi điện báo cảnh sát?”
“Mình không có ý này…”
“Xuống xe!”
Ngữ Ca không muốn nghe thêm gì nữa, giọng điệu đanh thép, không hề lưu tình.
“Cậu nghe mình nói…”
“Ra ngoài!!” Một cơn giận rất rõ ràng.
Hiểu Kiều nhìn sắc mặt đông cứng của Ngữ Ca, cô biết mình lại đạp trúng địa lôi rồi. Trong lòng có hơi hối hận vì đã không chọn đúng thời điểm, nhưng không nói cũng đã nói rồi, chẳng còn cách nào khác.
Cô đẩy cửa bước ra, cửa vừa đóng lại thì xe của Ngữ Ca đã vút đi, một giây cũng không cần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...