Hướng Tư Nghiêu không đồng ý với lời đề nghị của Tân Nhạc.
Cậu cảm thấy sống ở đây thật tốt, cảm ơn Tân Nhạc đã quan tâm đến mình, nói mình cần nghỉ ngơi một chút, ngày mai nhất định sẽ đi làm đúng giờ, đảm bảo sẽ không đến muộn.
Tân Nhạc vẫn giữ nguyên tư thế đó, đợi một lúc không có câu trả lời, lại hỏi: "Có phải cậu quên gì đó không?"
"À?" Hướng Tư Nghiêu, "Tôi nhớ, tôi sẽ đưa quần áo cho anh khi chúng khô."
"Danh thiếp của tôi" Tân Nhạc nói, "trên đó có số điện thoại di động của tôi."
Hướng Tư Nghiêu trầm mặc nhìn Tân Nhạc, rốt cuộc cũng hiểu ra, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số bên trên danh thiếp, lưu vào rồi gọi cho Tân Nhạc.
"Đây là số của tôi." Cậu nói với Tân Nhạc.
Sự chú ý của Tân Nhạc chuyển sang điện thoại di động của Hướng Tư Nghiêu, nhìn không mới lắm, trên màn hình còn có một vài vết nứt.
Hắn đột nhiên cảm thấy Hướng Tư Nghiêu rất đáng thương nên không tiếp tục đưa ra yêu cầu, chính mình tự lưu dãy số kia.
Ngay khi Hướng Tư Nghiêu vừa đóng cửa lại, điện thoại di động của cậu sáng lên.
WeChat nhận được lời mời kết bạn của Tân Nhạc dựa trên số điện thoại di động của hắn.
Ngay khi nhấp vào "Đồng ý", cậu nhìn thấy ảnh đại diện của Tân Nhạc, đã thay đổi từ ảnh chụp chứng minh thư chuẩn chỉ của một luật sư cứng nhắc, biến thành một bức tranh phong cảnh màu lam.
"Hướng Tư Nghiêu, cậu đang nhìn cái gì mà ngu ngốc vậy", bạn cùng phòng đánh gãy suy nghĩ của cậu, "Mau tới phun chất tẩy rửa tin tức tố."
Hướng Tư Nghiêu cần lọ khử mùi tin tức tố lên, vừa xịt vừa nhớ ra điều gì đó: "Nhân tiện, Lý Đông Minh, người vừa rồi có tin tức tố mùi gì vậy?"
Lý Đông Minh khinh thường liếc nhìn cậu một cái: "Viêm mũi của ngươi còn chưa khỏi, như vậy mà còn ngửi không được, nhân lúc còn sớm thì mau đi trị khỏi đi.
Đừng để về sau hối hận."
"Là mùi trà xanh" Lý Đông Minh nói.
Đang giặt giũ thì ông cậu gọi điện đến.
Hướng Tư Nghiêu ngõ ngón tay ướt vào loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên mà nói chuyện với ông nội.
"Hôm nay trò chuyện cùng với Tân Nhạc thế nào rồi?" Ông nội hỏi.
"Tốt lắm, anh ấy yêu cầu cháu bắt đầu thực tập vào ngày mai." Hướng Tư Nghiêu nói, "Cháu khá lo lắng.
Dù gì thì hôm nay cháu cũng đến trễ do tau điện ngầm bị mất điện, còn bị ngã vào..."
Hướng Tư Nghiêu khẩn cấp sửa miệng, đổi thành: "Còn làm đổ cà phê lên quần áo của anh ấy.
Anh ấy cũng không so đo."
"Thằng bé này nhất định phải cho ta chút mặt mũi." Ông nội nói, "Tốt xấu gì, đó cũng là con trai đồng chí cũ của ta."
Hướng Tư Nghiêu chỉ đáp "Vâng", tiếp tục giặt quần áo, lại trò chuyện tiếp với ông nội về Tân Nhạc.
Sau lại kể chuyện hắn để cậu nghỉ ngơi, đưa cậu về nhà.
Ông nội nghe được thì rất hài lòng, khen Tân Nhạc là người tốt, phải đối xử tốt với người ta.
Cho đến khi cậu đột nhiên nhận ra, cùng ông nội không khác biệt lắm về tuổi tác còn là chiến hữu, có phải sinh con có chút quá muộn rồi hay không?
Thao, bị lừa.
_______________________________________
Hướng Tư Nghiêu sáng sớm ngày hôm sau đã tới công ty, đứng trước cửa văn phòng Steven Tan.
Vị giám đốc công ty chân chính - luật sư Tản Đà vừa đi công tác về tức giận nhướng mày: "Được rồi, Tân Nhạc, để cậu giúp tôi phỏng vấn một thực tập sinh, cậu chiếm phòng làm việc của tôi, còn lái xe của tôi? Chính mình không có mấy thứ đó hay sao?"
"Xe của anh đắt tiền hơn nên dùng nó để giả vờ." Tân Nhạc nói, "Ai kêu anh đặt một cái tên tiếng Anh lên cửa văn phòng, chúng ta đều là họ Tan, 500 năm trước là người một nhà, cho mượn chút đi.
*Hai người có họ đồng âm với nhau đều là Tan khi viết sang chữ cái Latinh.
Tân Nhạc (谭跃 - tán yuè), còn tổng boss hàng real là Tản Đà (檀大 - tán dà).
Giám đốc Tản đã ngoài 50.
Ông nghi ngờ rằng Tân Nhạc đang cố gắng nhắm vào căn bệnh cao huyết áp của ông để cho ông nghỉ hưu sớm.
"Sau đó có người nói cậu đánh sinh viên thực tập, điều đó có đúng không?" Giám đốc Tản hỏi.
"Hoàn toàn là sự thật." Tân Nhạc đáp, "Chủ yếu là do cậu ta phát tán tin tức tố Omega muốn câu dẫn tôi trước."
Đối mặt với loại cấp dưới không sợ chết này, giám đốc Tản quyến tâm tung ra độc chiêu: "Cậu bị đuổi việc rồi! Cút ngay!"
_______________________________________
Ngay sau khi ông ấy rống lên một tiếng, cánh cửa văn phòng mở ra.
Hướng Tư Nghiêu tỏ vẻ e ngại đến gặp mặt giám đốc "Tan" thực sự, người được cho là vừa trở về sau một cuộc họp ở nước ngoài hôm nay.
Vừa mở cửa ra, cậu đã nghe được tin tức xấu này.
"Không cần thiết..." Hướng Tư Nghiêu lẩm bẩm.
Tuy rằng Tân Nhạc chơi cậu một vố, cậu thực sự cảm nhận được Tân Nhạc có chút không đúng, nhưng nhìn thấy hắn bị đuổi thô lỗ lại đơn giản như vậy, cậu cũng cảm thấy có chút đáng thương.
"Được." Tân Nhạc gật đầu, "Tôi đi thu dọn ngay bây giờ."
"Giám đốc Tản!" Giọng của Hướng Tư Nghiêu trở nên to hơn một chút, "Thật ra cũng không phải lỗi của Tân Nhạc, là tôi ngay từ đầu nhận nhầm anh ấy."
Tân Nhạc đang giả vờ đi ra ngoài, nghe được câu này này của Hướng Tư Nghiêu liền dừng lại, từ phía sau cười nhếch mép sau đó nói: "Cậu không cần nói giúp tôi, là tôi quá vô dụng."
Hướng Tư Nghiêu vẫy vẫy tay với Tân Nhạc: "Không sao đâu, đây cũng là chuyện của tôi."
Cậu nói thêm với giám đốc Tản: "Anh ấy mượn xe của anh vì muốn đưa tôi đi khám vết thương, nếu không thì phạt tôi đi, không thuê tôi nữa cũng được."
Giám đốc Tản thở dài, nói với Hướng Tư Nghiêu: "Vậy cậu ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện với cậu ấy một lát."
Lúc Hướng Tư Nghiêu đóng cửa lại, giám đốc Tản nói với Tân Nhạc, "Tư cách đối tác của cậu đã không còn, một thời gian sau lại thăng lên." (Không học luật nên cũng không hiểu lắm, đại khái là anh công bị giáng cấp).
Tân Nhạc cảm thấy không tồi, hắn lại kiến nghị: "Nếu không thì trừ lương của tôi hai tháng đi, phạt tôi thật nặng."
"Cút đi." Giám đốc Tản nói.
_______________________________________
Nửa giờ sau, toàn bộ công ty luật sư đều biết Tân Nhạc đã không còn là đối tác.
"Còn bị khấu trừ hai tháng tiền lương" Có người bổ sung.
Hướng Tư Nghiêu không khỏi xoay người hỏi: "Trừ lương như thế này có phạm luật không?"
Những người khác vui vẻ cười: "Vậy cứ để Tân Nhạc kiện đi."
Cho dù Hướng Tư Nghiêu có ngu ngốc đến đâu, cậu cũng biết Tân Nhạc không thể kiện được, cậu cảm thấy Tân Nhạc thật khổ sở, liền hỏi phòng làm việc thực sự của Tân Nhạc ở đầu, đi một vòng tới phòng trà, rót một ly nước trái cây.
Cậu gõ cửa rồi mới bước vào, Tân Nhạc quay lưng về phía cậu, nghe thấy động tĩnh cậu đi vào, hình như hắn ta đang đưa tay lên lau nước mắt.
Hướng Tư Nghiêu thực sự rất vụng về, cậu để nước trái cây lên bàn quá mạnh, làm ướt đống tài liệu trên bàn.
Cậu nhanh chóng lấy giấy ăn lau đi, Tân Nhạc lại đi tới chỗ cậu hỏi: "Có phải phòng giám đốc Tân nhỏ hơn nhiều không?"
Hướng Tư Nghiêu lắp bắp: "Anh vẫn còn trẻ, nên sau này nhất định có thể làm được."
"Bây giờ tôi còn không phải là đối tác." Tân Nhạc cảm thấy buồn bực nói, "Tôi cũng không phải là người thành công."
Hướng Tư Nghiêu không còn cách nào khác ngoài việc an ủi hắn: "Đã là rất tốt rồi.
Nhìn tôi đây này, tôi vẫn đang thuê một căn gác xép.
Thực ra, khi còn nhỏ tôi đã nghĩ rằng anh rất tốt, anh nhất định sẽ được nhận vào một trường đại học tốt."
"Thật ra ngày hôm qua tôi nói dối cậu." Tân Nhạc cụp mắt xuống, "Căn nhà tôi thuê không có nhiều phòng, tôi chỉ thuê duy nhất một phòng.
Vị trí cũng không được tốt lắm, giống với nơi cậu đang ở, đều phải phải mất một giờ mới đến công ty."
Hắn tự giễu cười: "Ngày hôm qua tôi biết cậu sẽ không đồng ý mới cố ý nói.
Cũng may là cậu không đi."
"Sau này anh sẽ ngày càng thành công" Hướng Tư Nghiêu nói, "Nếu như anh mời tôi một lần nữa, tôi nhất định sẽ đi."
"Thật sao?" Tân Nhạc dường như nghe được tin tức trọng đại nào đó, nhưng lại vội vàng lắc đầu, "Quên đi, lúc trước cậu nói nhất định phải cùng đến trường đại học với tôi."
Hắn nói: "Tôi trúng tuyển đại học X đã đợi bốn năm, cậu năm nào cũng không có trong danh sách tân sinh viên.
Một năm, hai năm, ba năm lại bốn năm, cậu có biết ngóng nhớ một người từ đêm khuya đến rạng sáng là như thế nào không?"
Hướng Tư Nghiêu nghĩ: "Chết tiệt, chính mình cũng muốn thi đậu!" Ba năm đầu tiên ở trung học, năm thứ tư lại bị học lại.
Đến khi cậu thi đậu hắn đã rời đi rồi.
"Quên đi, chúng ta đừng nói chuyện đó nữa." Tân Nhạc nói, "Sau này tôi lái xe đưa cậu, đừng lo, đó không phải là xe của giám đốc Tản."
Nhiều lần trải qua kinh hỉ như vậy, Hướng Tư Nghiêu vẫn là lại lúng túng từ chối như ngày hôm qua.
Sau khi Hướng Tư Nghiêu rời đi, Tân Nhạc ngồi xuống, nhấp một ngụm nước trái cây mà Hướng Tư Nghiêu đưa tới, rồi gọi một cuộc điện thoại.
"Xin chào? Tôi muốn thuê một chiếc xe hơi." Tân Nhạc nói, " Tôi muốn mẫu Chery QQ có được không? Ngũ Lăng Hoành Quang cũng được, loại cũ.
Càng sớm càng tốt."
____________________________
Editor có điều muốn nói: Anh công này quá nham hiểm rồi:< Giả đói, giả khổ dụ bé thụ vào tròng a.
*Chery QQ:
*Ngũ Lăng Hoành Quang:
.