Đường Một Chiều


Tưởng Mộ Tranh buồn bực mất một lúc, viên kim cương hồng quý hiếm mà anh mất nhiều tuần để có được, cô lại nhẹ nhàng một câu đòi bán đi?
Anh thương lượng với Lạc Táp: “Lạc Lạc, thật ra em không biết, viên kim cương hồng kia không giống với kim cương bình thường đâu, nó là loại cực kì quý hiếm đấy.

Nhà cửa thì mua lúc nào cũng được, em thích nhà kiểu gì cũng có thể tìm ra.

Nhưng kim cương hồng thượng đẳng như vậy thì không phải em có tiền là có thể mua được đâu, còn phải xem vận may đấy.

Nên em giữ lại mà đeo đi.”
Lạc Táp ra vẻ thẹn thùng: “Nhưng cái này quý giá quá, cảm thấy như đang đeo trên ngón tay mấy căn hộ vậy.

Cứ thấy hơi khoe của, lại không an tâm, lỡ như bị trấn lột thì sao? Em chỉ muốn khiêm tốn làm một phú hào ngầm thôi.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Vẫn nói không thông, đúng không?!
Anh nhìn vào đáy mắt cô, bắt giữ được chút giảo hoạt chợt lóe qua.
“Em cố ý!” Anh nói với giọng chắc nịch.
“Cố ý cái gì?” Cô thì bày ra vẻ mặt vô tội.
Tưởng Mộ Tranh bắt đầu cù cô, Lạc Táp cười không ngừng, “Tưởng Mộ Tranh, anh bỉ ổi vừa thôi!”
Cánh tay cô có thương tích nên anh không dám lộn xộn, dừng lại đúng lúc, “Biết cái nhẫn kim cương hồng kia của anh không phải ý nghĩa bình thường đúng không?!”
Lạc Táp giả ngu giả ngơ: “Không phải là nhẫn do bão cát thổi tới à?”
“Lại giả bộ!”
Lạc Táp cười: “Em biết chiếc nhẫn này là bất ngờ anh tặng cho em sau chuyến đi công tác rồi.”
Cô cũng không nói là dùng để cầu hôn.

Tưởng Mộ Tranh bất đắc dĩ, nhưng cũng không luẩn quẩn chuyện này nữa, trước mắt cô có thể đeo ở trên tay là được rồi.

Anh hỏi cô: “Nhẫn đâu? Anh đeo cho em.”
Lạc Táp: “Không đeo, quá quý giá, với lại em cũng không có cuồng kim cương.

Anh tặng cho em rồi thì xem như đã thuộc về em, em có toàn quyền với nó.”
Cô bày ra vẻ tự hỏi, xong một lát sau thì nói với anh: “Em vẫn cảm thấy bán đi lời hơn chút.

Đối với người yêu thích nó thì kim cương có giá trị liên thành*.

Nhưng đối với người không có năng lực thưởng thức nó như em thì cũng chỉ là một cục đá hơi nặng và có chút lấp lánh, không có ý nghĩa gì.

Em sẵn sàng bán nó để mua mấy căn nhà trước khi kết hôn.”

*giá trị liên thành: giá trị vô cùng to lớn
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Anh quơ quơ hai tay: “Thật muốn bóp chết em.”
Lạc Táp cười ra tiếng: “Anh dám!”
Tưởng Mộ Tranh nhìn nhìn môi cô, cúi xuống hôn lên.
Lạc Táp cảm thấy bản thân có chút thay đổi, cũng có thể là do mang thai, cô thích được tiếp xúc da thịt với anh, giống như bây giờ, cô đang quấn lấy cổ anh.
Hôn đến khó xa khó rời, anh quấn lấy đầu lưỡi cô, cô phối hợp đáp lại.
Anh ngậm lấy cánh môi cô, cô cũng mút lấy môi anh.
Cơ thể Tưởng Mộ Tranh có phản ứng, thứ cứng rắn đặt giữa hai chân cô.

Hơi thở của anh trở nên gấp gáp và nặng nề hơn, tay thì đang rúc trong áo choàng tắm của cô không buông tha.
“Lạc Lạc, bác sĩ nói với em thế nào?”
“Nói cái gì?”
“Khi nào có thể tiếp xúc cự ly âm?”
“...” Cô không lên tiếng.
Tưởng Mộ Tranh cố ý chơi xấu: “Nghe không hiểu phải không? Vậy để anh nói thô tục hơn một chút, khi nào chúng ta...”
Lạc Táp biết anh lại muốn nói lời vô sỉ, vội vàng cắt lời anh: “Bác sĩ nói ba tháng đầu và mấy tháng cuối là không thể.” Cô nói rất khẽ.
Tưởng Mộ Tranh nhíu nhíu mày: “Mang thai tổng cộng hơn chín tháng, kiêng ba tháng đầu, còn lại sáu tháng.

Em mang thai hơn một tháng rồi, vậy là còn tầm bốn tháng hơn.

Mấy tháng cuối không thể kia là mấy tháng? Nếu bốn tháng sau đều không thể, thì anh...”
Nghẹn chết mất.
Anh thở dài, cắn vành tai cô: “Chúng ta sinh một đứa thôi, kiên quyết không sinh đứa thứ hai.”
Lạc Táp: “...”
Rốt cuộc cả ngày trong đầu anh toàn nghĩ cái gì đâu không.
Cô ngáp một cái, hơi buồn ngủ.
“Anh không đến công ty à?”
“Đi liền đây.”
Tưởng Mộ Tranh sửa sang lại áo tắm cho cô, kéo chăn lên: “Ngủ đi, anh sẽ về nhanh thôi.”
Lạc Táp đáp ‘ ừ ’, buồn ngủ đến không mở nổi mắt nữa, nghiêng người đi, chỉ vài phút sau đã ngủ say.

Tưởng Mộ Tranh vừa đến công ty, còn chưa kịp mở máy tính thì Phùng Khiếu Vịnh cũng tới rồi.
Xem ra chuyện còn khẩn cấp hơn anh nghĩ.
Phùng Khiếu Vịnh cũng không quanh co, sau khi nói xong chuyện Du Ngọc thì nói thẳng qua chuyện Lão Viễn, ông nói: “Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cần con hỗ trợ.”
Tưởng Mộ Tranh rót trà cho ông: “Ba, ba nếm thử đi.”

Anh ngồi trở lại vị trí của mình, hỏi: “Hỗ trợ chuyện gì ạ?”
Phùng Khiếu Vịnh: “Nếu cơ hội cho phép, con cố gắng xác nhận vị trí hiện tại của Lão Viễn, tiện cho mọi người bên này hành động.”
Lão Viễn vẫn luôn ở nước ngoài, để tiến vào vòng kinh doanh của hắn rất khó, cần rất nhiều thời gian, nhưng bọn họ cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Thật ra, Tưởng Mộ Tranh là nhân tuyển phù hợp nhất cho việc phá hủy cứ điểm của Lão Viễn.

Anh có kinh nghiệm trong phương diện này, hơn nữa hiện tại anh lại có cả thân phận thương nhân nên sẽ không bị đối phương hoài nghi.
Nhưng hiện tại Tưởng Mộ Tranh là người có gia đình, cho dù vợ tương lai của Tưởng Mộ Tranh không phải con gái ông đi nữa thì ông cũng sẽ không ích kỷ mà để Tưởng Mộ Tranh đi mạo hiểm.
Vì lỡ như, nếu để Tưởng Mộ Tranh đi tham gia hành động lần này, nếu bại lộ thân phận thì người nhà của anh rất có thể sẽ bị trả thù.

Cho nên cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng bọn họ chỉ cần anh phối hợp để có được chút manh mối hữu ích, còn lại không có yêu cầu gì nữa.
Tưởng Mộ Tranh không hề do dự, “Ba, ba yên tâm đi, việc đạo nghĩa không thể chối từ.”
Tuy vẫn có nguy hiểm, nhưng cơ bản đều là kiểm soát được, anh sẽ tùy cơ ứng biến.

Nếu thời cơ không thích hợp thì anh sẽ thành thành thật thật làm chuyện kinh doanh của mình, sẽ không lấy trứng chọi đá.
Để tránh rút dây động rừng.
Anh vất vả hơn nửa năm trời mới gầy dựng được lòng tin của đối phương trong mối quan hệ hợp tác này, không thể thành công dã tràng được, nếu không thì thứ anh tổn thất không chỉ là tiền tài.
Năm ngoái vị khách Malaysia từng mời anh một lần, rủ anh đến một đảo nhỏ câu cá, còn có thể dắt chó đi dạo.

Nhưng anh khéo léo từ chối, cười tự giễu rằng vợ còn chưa kiếm được nên chẳng có tâm tư đó.
Mấy ngày hôm trước, vị khách Malaysia kia lại gọi điện thoại mời lần nữa, nói là đầu tháng năm thời tiết rất thích hợp, hỏi xem anh có muốn cùng ghé đảo tư nhân chơi hay không.
Anh vẫn chưa trả lời.
Khách hàng không nói cụ thể là đảo nhỏ đó ở đâu, ngay cả ở châu lục nào cũng chưa nói.

Anh suy đoán, liệu đảo nhỏ đó có phải là cứ điểm cuối cùng của bọn họ, mà ông chủ đứng sau lưng bọn họ là Lão Viễn cũng ở nơi đó chăng?
Đầu tháng năm này, cho dù có thu hoạch gì hay không thì có lẽ anh cũng phải đi một chuyến.
Hơn mười ngày sau, vết thương của Lạc Táp khỏi hẳn, đi làm bình thường lại.

Chỉ là cô ăn uống càng ngày càng kém, sáng sớm rời giường còn nôn mửa.
Tới tháng năm, Lạc Táp nôn nghén cũng trở nên nặng hơn, hơi có mùi khói dầu thôi cũng không chịu được.
Chỉ có thể ăn chút cháo trắng và cải bẹ.
Tưởng Mộ Tranh bay chuyến giữa trưa, tình trạng của Lạc Táp như vậy khiến anh không thể yên tâm nổi.
“Lạc Lạc, hay là mấy ngày nay em đừng ở nhà mà qua chỗ mẹ em ở đi, ít nhất có người chăm sóc em, anh cũng yên tâm hơn.”
Lạc Táp không muốn đi: “Không sao đâu, cả nước cũng đâu phải mình em mang thai, không phải lâu lâu vẫn có tin tức nói về mấy người sắp sinh đến nơi rồi mà còn có thể làm công việc tốn thể lực đấy sao? Thật sự không sao đâu mà.”
Tưởng Mộ Tranh: “Làm việc tốn thể lực là một chuyện, vì có người sinh ra đã có thể chất tốt.


Còn việc trong nhà không có ai lại là một chuyện khác, nếu như buổi tối thân thể em có gì khó chịu thì cũng phải có người để em còn dựa vào.”
Lạc Táp: “Từ nhỏ em đã quen dựa vào chính mình rồi, chút chuyện này em vẫn ứng phó được.”
Tưởng Mộ Tranh không bướng bỉnh lại cô, con nói thêm nữa thì sẽ chọc cho cô không vui.
Đành phải theo ý cô: “Em thật sự không muốn đi thì thôi vậy.”
Hơn nữa thứ hai này Du Ngọc bắt đầu chính thức đến Trung Liên của bọn họ làm việc, chắc cũng không có nhiều thời gian và sức lực để chăm nom cho cô.
Tưởng Mộ Tranh lại dặn dò cô: “Dịch vụ quản lý của khu chung cư này cũng không tệ.

Nếu như thật sự có chuyện gì, em cứ gọi điện thoại thẳng đến trung tâm quản lý tài sản, bọn họ sẽ đến trong vòng năm phút đồng hồ.”
Anh còn muốn nói một tiếng với anh Tư, để người giúp việc nhà anh ấy ở lại nhà anh vào buổi tối trong khoảng thời gian này, có thể chăm sóc cho Lạc Lạc mọi lúc.
Lạc Táp đưa áo khoác cho anh: “Sao hôm nay anh nói nhiều quá vậy? Đâu phải lần đầu tiên đi công tác.”
Tưởng Mộ Tranh khoác áo vest vào, anh cũng cảm thấy bản thân trở nên lảm nhảm.

Anh cười cười với cô rồi nắm tay cô xuống lầu.
Tới dưới lầu.
“Thời tiết ấm áp, gió thổi vào mặt thoải mái ghê.” Lạc Táp cũng chỉ thuận miệng nói như vậy.

Nhưng Tưởng Mộ Tranh thì lập tức suy nghĩ phức tạp: “Thời tiết có tốt thì buổi tối cũng không được ra ngoài tản bộ một mình.

Muốn đi thì giữa trưa có thể đi tới đi lui trong sân của đơn vị.”
Lạc Táp: “...”
Hôm nay cái người này dông dài quá đi mất!
Trên đường, Lạc Táp hỏi anh lần này đi công tác mấy ngày.
Tưởng Mộ Tranh: “Khó mà nói được, sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể.” Trong nhà có vợ đang mang thai, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì anh cũng không muốn đi công tác lâu như vậy.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Hình như phụ nữ có thai còn phải đi bệnh viện khám thai nhỉ?”
Nhớ trước kia Tiểu Mễ chính là như vậy.

Có hôm chồng của Tiểu Mễ bận, anh còn đặc biệt lái xe đưa Tiểu Mễ đi bệnh viện một lần.
Lạc Táp: “Ừm, lần đầu tiên khám thai chúng ta sẽ cùng đi.”
“Chắc chắn sẽ đi với em.”
“Còn phải siêu âm, có thể nhìn thấy cục cưng bé như hạt đậu nhỏ đấy.”
Tưởng Mộ Tranh đã bắt đầu chờ mong: “Khi siêu âm anh có thể đi vào xem không?”
“Chắc là có thể.”
Tưởng Mộ Tranh hưng phấn không thôi, nắm lấy tay cô cùng đặt lên tay lái.

Anh nghĩ sau khi trở về sẽ cùng cô đi chụp siêu âm.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện ca hát, Tưởng Mộ Tranh trưng cầu ý kiến của cô: “Buổi tối anh vẫn còn đang trên máy bay, không thể hát cho em nghe.

Hay là bây giờ anh hát luôn hai bài của buổi tối cho em nghe trước nhé?”
Lạc Táp gật đầu, nghĩ nghĩ xem muốn nghe bài gì.
Trong khoảng thời gian này đều là cô chọn, anh hát.
Ba phút qua đi, Lạc Táp còn chưa quyết định xong.
“Chưa nghĩ ra thì anh hát đại đấy, sắp đến đơn vị của bọn em rồi.”

“Muốn nghe 《Khi tình yêu trở thành quá khứ 》.”
“Không hát.”
“Tại sao?”
“Quá bi thương.”
Anh đề ra một quy định: “Về sau chỉ cho phép chọn mấy bài vui vẻ thôi.”
Lạc Táp lại nghĩ nghĩ: “Vậy 《 Em là con gái 》.”
Cô mỉm cười nhìn anh.
Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt liếc cô: “Thèm ăn đòn phải không?”
Lạc Táp cười.
Chính cô cũng chưa nhận ra rằng từ khi ở bên cạnh Tưởng Mộ Tranh, số lần cô cười trong một ngày còn nhiều hơn gấp bội số lần cô cười trong một tháng của trước kia.
Sau đó Tưởng Mộ Tranh hát một bài tiếng Anh, một bài tiếng Quảng Đông.

Lạc Táp chẳng nghe hiểu được bài nào, nhưng giọng hát của anh đủ để khiến cô mê mẩn trong chốc lát.
Giống như hát cái gì cũng không hề quan trọng, chỉ cần ánh mắt chăm chú của anh là đã đủ rồi.
Ô tô dừng hẳn, xuống xe.
Lại đến thời điểm chia ly.
Lạc Táp không biết phải nói gì cho thích hợp.

Trên đường người đến người đi, lần đầu tiên cô chủ động duỗi tay ra ôm eo anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh thuận thế ôm lấy cô: “Đã mua cho em ít ô mai, để trong kệ ở phòng bếp.

Khi nào không thoải mái thì ăn mấy viên.”
“Ừm.”
“Không được chơi game.”
“Biết rồi.”
Tưởng Mộ Tranh buông tay, ra hiệu cho cô đi vào.
Lạc Táp nhìn anh thêm vài lần, xoay người đi vào sân của đội cảnh sát.

Khi sắp đến cổng lớn, cô vẫn đưa lưng về phía anh nhưng đột nhiên vươn tay trái lên vẫy vẫy.
Khóe Tưởng Mộ Tranh cong lên, ngón áp út trên tay trái cô đang đeo chiếc nhẫn mà anh tặng.
________________________
*Giá trị liên thành: đây là một điển tích
Người xưa thường hay nói ngọc bích liên thành là chỉ điển tích viên ngọc họ Hòa, nước Tần rất thích tìm cách chiếm đoạt nó, bày mưu là đổi lấy 15 thành trì để dụ nước Triệu.

Nước Triệu cử Lạn Tuơng Như sang nước Tần làm thuyết khách cuối cùng bảo vệ được viên ngọc không bị nước Tần chiếm đoạt.

Bạn có thể tham khảo điển tích này ở hồi 96 trong Đông Chu Liệt Quốc.

Về sau giá trị liên thành là để chỉ những vật có giá trị rất lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui