Trai xinh gái đẹp tụ lại một chỗ thì luôn rất bắt mắt, cuối tuần sau 12 giờ, trong khu chung cư người tới xe đi, thỉnh thoảng lại có người quay đầu lại nhìn bọn họ, thậm chí có người lưu luyến nhìn mãi theo từng bước đi.
Lạc Táp đẩy đẩy ngực anh: “Mau buông ra, người ta nhìn kìa.”
Tưởng Mộ Tranh không những không buông tay, còn được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp hôn cô.
Trong lòng Lạc Táp khẽ run lên, đôi tay không khỏi nắm chặt cổ áo khoác của anh.
Thì ra ôm hôn trên đường là kích thích như vậy.
Tưởng Mộ Tranh không hôn sâu, chỉ mút mút nhẹ môi cô, sau đó liền buông ra.
Anh lại xoa bóp cái lỗ tai đang nóng lên của cô: “Mấy đứa nhóc mười bảy, mười tám tuổi khi yêu đương đều là muốn hôn liền hôn, em thẹn thùng làm gì.”
Anh kéo tay cô qua, mười ngón tay đan chặt đút vào túi áo khoác của anh, tiếp tục đi dọc theo con đường.
“Chú Phùng có hỏi gì đến anh không?” Anh nghiêng mặt hỏi cô.
Lạc Táp lắc đầu: “Không, ngay cả điện thoại cũng chẳng gọi cho em cuộc nào, có lẽ là lại có vụ án lớn gì rồi.”
Buổi trưa hôm đó ba ba đưa cơm sườn heo om đến cho cô, hỏi cô khi nào bạn trai về.
Cô nói anh đã về rồi thì ba ba bảo cô buổi tối dẫn bạn trai về nhà ăn cơm.
Kết quả buổi chiều ba ba lại gọi điện thoại cho cô nói phải về Bộ gấp.
“Ừm, nhớ dặn chú Phùng chú ý sức khỏe nhiều hơn.”
“Em vẫn thường xuyên dặn dò ba như vậy.”
Tưởng Mộ Tranh lại hỏi cô xem Du Ngọc thích cái gì, thứ ba gặp mặt cũng không thể đi tay không.
Lạc Táp: “Để em chuẩn bị cho.”
Tưởng Mộ Tranh nói 'Ok', nghĩ nghĩ: “Vậy chú Sở và Sở Tư Tư thì sao?”
Trên măt Lạc Táp không có nhiều cảm xúc cho lắm: "Bọn họ sẽ không đi."
Mẹ biết cô không thích Sở Tư Tư tới cỡ nào, chuyện sinh nhật lần trước cô cũng đã tỏ rõ thái độ, hiện tại quan hệ của cô và mẹ mới vừa dịu bớt, hẳn là mẹ sẽ không để Sở Tư Tư đến.
Tưởng Mộ Tranh nhận ra có vẻ cô cực kỳ không muốn nhắc đến gia đình hiện tại của dì Du, anh cũng không nói thêm nữa.
Lạc Táp không muốn nói đến mấy đề tài mất hứng như vậy, cô hỏi chuyện của Giang Đông Đình: “Chu Tuyền và Giang Đông Đình thế nào rồi? Làm lành chưa?”
Tưởng Mộ Tranh vỗ vỗ cái trán: “Em không nói thì suýt chút nữa anh quên mất.”
Thật đúng là yêu vào rồi thì chẳng còn tâm trí cho chuyện khác.
Anh lấy di động ra: “Anh sẽ gọi cho Giang Đông Đình ngay bây giờ.”
Lạc Táp: “Em ghé cửa hàng tiện lợi phía trước dạo một chút.”
Tưởng Mộ Tranh đã nhấn gọi, liếc mắt nhìn cô một cái: “Không có gì phải tránh né.” Anh nắm chặt tay cô, không buông ra.
Điện thoại được kết nối, Tưởng Mộ Tranh ấn ghi âm.
“Hey, anh Năm, chào buổi chiều.”
“Giang Nghị Hạo, con thèm ăn đòn đấy hả? Ba con đâu!”
“Ba em với mẹ em đang cãi nhau trong phòng làm việc, sắp lật cả nóc nhà lên rồi.”
Tưởng Mộ Tranh nhíu mày: “Mẹ con ở chỗ ba con hả?”
“Đúng vậy, cuối tuần rồi em ở bên chỗ mẹ, hôm nay ăn trưa xong thì mẹ đưa em về.
Đúng lúc ba ở nhà, hai người lập tức gây gổ.”
“Vì chuyện gì?”
“Nói ra thì rất dài.” Giang Nghị Hạo cầm di động lặng lẽ đi vào phòng mình, đóng cửa cẩn thận, khóa trái lại: “Anh Năm, có muốn nghe không?”
Tưởng Mộ Tranh: “Gọi chú Năm!”
“Thôi, gọi anh Năm cho có vẻ trẻ trung.”
“...”
“Anh Năm, có muốn nghe không? Em sẽ mạo hiểm cái tính mạng này để kể cho anh nghe.” Giang Nghị Hạo tựa vào ghế xoay, gác một chân lên chân còn lại, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.
“Ừ, nói đi.”
“Thì không phải ba em bị dì Tuyền Tuyền của em đá sao? Anh biết việc này chứ nhỉ?”
“Biết.”
“Mẹ em biết dì Tuyền Tuyền, hình như công ty của mẹ có giao dịch qua lại với ngân hàng đầu tư bên phía dì Tuyền Tuyền, quan hệ của hai người ấy cũng không tệ lắm.”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Mấy cái này con nghe ai nói?”
“Cô út của em đó.” Giang Nghị Hạo không kiên nhẫn mà nói: “Lúc em nói chuyện anh đừng có cắt ngang được không vậy? Lúc bé thầy cô không dạy các anh rằng cắt ngang lời người khác là việc làm mất lịch sự sao?”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Á khẩu không trả lời được.
Không nghĩ tới có ngày anh lại thua ở trong tay một cậu nhóc con.
Giang Nghị Hạo tiếp tục: “Sau khi mẹ em biết dì Tuyền Tuyền chia tay với ba thì lập tức giới thiệu một người bạn trai cho dì ấy, hình như là Phó tổng mới đến bên công ty mẹ, nghe nói người kia có chí tiến thủ hơn ba em rất nhiều.
Mẹ nói đàn ông như ba em, suốt ngày trôi dạt, sau này già rồi thì cũng chỉ có thể dạt thẳng vào viện dưỡng lão thôi.
Mẹ nói với dì Tuyền Tuyền là đàn ông như ba em không đáng tin cậy.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Vợ cũ giới thiệu cho bạn gái của chồng cũ một anh bạn trai xịn?
Thật đúng là câu chuyện ly kỳ mà.
Anh hỏi Giang Nghị Hạo: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ba em cảm thấy bị xẻo tim.”
Xẻo tim?
Tưởng Mộ Tranh bị chọc cho tức cười: “Giang Nghị Hạo, cả ngày con chỉ biết lên mạng thôi đúng không?”
“Đáp đúng, cho mười điểm.”
Tưởng Mộ Tranh: “Vì việc này mà ba mẹ con ầm ĩ với nhau à?”
“Vâng, suýt chút nữa đánh nhau luôn, trái tim pha lê của ba em đã hoàn toàn tan nát, mẹ em nói đáng đời.”
Tưởng Mộ Tranh hoàn toàn cạn lời.
Bỗng nhiên, Giang Nghị Hạo thần bí mà nói: “Anh Năm, thấy em tốt với anh không, bóc hết ruột rà của ba em cho anh xem luôn rồi.”
Tưởng Mộ Tranh thoáng nhướng mày: “Lại tính toán cái gì đấy?”
“Ha ha, anh Năm, nhờ anh giúp một chút.”
“Qua nhà con khuyên can hả?”
“Không không không, để cho bọn họ ầm ĩ đi, khá là thú vị mà.
Nhìn ba ăn mắng rất vui, bình thường đều là ba dạy bảo em.”
“...”
“Anh Năm, cái hôm em đi làm tình nguyện viên, em ở trên xe buýt của trường có trông thấy anh.
Anh và chú cục trưởng quen thân lắm nhỉ?”
“Tàm tạm, con hỏi cái này làm gì?”
“À, em muốn nhờ anh hỏi chú cục trưởng kia một chút xem chị cảnh hoa xinh đẹp hôm đó tên gì, hay trực trên đường nào.
Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, em muốn đưa quả bình an [1] cho chị ấy.”
[1] quả bình an: Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình An.
Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng'ān yè).
Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng'ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.
Theo bản năng Tưởng Mộ Tranh dùng khóe mắt nhìn qua Lạc Táp, cô đang lơ đãng nhìn phong cảnh ven đường.
Anh thầm nghĩ, cái chị cảnh hoa xinh đẹp kia chính là vợ anh, tự anh cũng biết cô trực ở đường nào.
Cảm thấy thú vị, anh thuận miệng hỏi: “Sao lại muốn đưa quả bình an cho chị ấy?”
Giang Nghị Hạo còn hơi ngượng ngùng, cười ha ha: “Tín vật đính ước á, chờ em trưởng thành thì những người đàn ông đang theo đuổi chị ấy đã già hết rồi, em muốn cưới chị cảnh hoa về nhà.”
Tưởng Mộ Tranh nghẹn trong lòng: “...”
Anh uy hiếp: “Giang Nghị Hạo, con vẫn còn là con nít.
Con nít thì phải tập trung học hành, hiểu không? Đừng có nghĩ tới cái chuyện đưa quả bình an gì đó nữa.
Nếu con không học hành cho đàng hoàng, lát nữa chú sẽ nói cho ba con biết con đã có dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa ra sao lúc kể về chuyện xấu hổ của ba con.”
Giang Nghị Hạo: “...”
Sau đó cậu nhóc hung hăng cắt đứt cuộc trò chuyện, kéo số điện thoại của Tưởng Mộ Tranh vào danh sách chặn.
Khi Tưởng Mộ Tranh gọi lại lần nữa thì không cách nào kết nối được.
Anh đoán được là chuyện gì, gọi thẳng qua cho thư kí của Giang Đông Đình để thư kí giúp anh tìm Giang Đông Đình.
Chỉ vài phút sau, Giang Đông Đình gọi lại đây: “Vừa rồi Hạo Hạo chơi di động của tôi, không cẩn thận kéo mấy số điện thoại trong danh bạ vào danh sách chặn.”
Suýt chút nữa thì Tưởng Mộ Tranh bị sặc, thằng nhóc Giang Nghị Hạo này, vì muốn kéo anh vào danh sách chặn mà hy sinh hẳn một nhóm người.
Anh làm như không biết chuyện Giang Đông Đình và vợ cũ cãi nhau, nói thẳng vào chuyện Chu Tuyền.
Anh không nói gì đến buổi gặp mặt hôm trước, mà là hỏi anh ta: “Giang Đông Đình, anh nói thật với tôi đi, có phải anh vốn không có ý định kết hôn với Chu Tuyền nhà người ta không?”
Giang Đông Đình xoa xoa chân mày, vừa rồi ầm ĩ đến nhức hết cả đầu.
“Sao có thể? Người khác không hiểu tôi, chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”
Từ khi anh ta và Chu Tuyền ở bên nhau, trong bốn năm này, ngoại trừ lần làm bậy kia thì anh ta không hề có tiếp xúc da thịt gì với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Lần làm bậy đó, là Chu Tuyền chiến tranh lạnh với anh nên anh tìm một cô bạn giả bộ làm bạn gái anh, cô bạn kia cũng chỉ khoác lên cánh tay anh thôi, ngoài ra không còn gì cả.
Lúc ấy làm như vậy là muốn khiến Chu Tuyền ăn giấm chua, nhưng sau đó anh đã xin lỗi Chu Tuyền, biết làm như vậy là không đàn ông.
Giang Đông Đình thở dài: "Nếu tôi không muốn kết hôn với cô ấy, cậu cảm thấy với cái độ đào hoa trước kia của tôi thì làm sao mấy năm nay lại chỉ có một người phụ nữ."
Tưởng Mộ Tranh nhắc nhở anh ta: “Nhưng Chu Tuyền sắp ba mươi rồi, anh tính dây dưa đến khi cô ấy bốn mươi luôn sao?”
Giang Đông Đình: “Tôi không có dây dưa, là trước đó cô ấy còn ham chơi, tôi cảm thấy thế giới hai người cũng khá tốt, không muốn kết hôn nhanh như vậy.
Nhưng trước lần cãi nhau này, khi tôi cùng Chu Tuyền đến dự đám cưới của đồng nghiệp cô ấy thì nhìn ra là cô ấy cực kỳ hâm mộ họ.
Lúc đó tôi đã có ý định tìm một thời điểm thích hợp để cầu hôn cô ấy, thật ra nhẫn cũng đặt xong lâu rồi.”
Cảm thấy buồn bực, anh ta cởi vài cái cúc áo, lại châm một điếu thuốc, “Ai ngờ đâu trên đường về, cô ấy lại chủ động nhắc tới chuyện kết hôn với tôi.
Tôi rất kinh ngạc khi cô ấy chủ động như vậy bởi vì trong quan niệm của cô ấy, phụ nữ không thể quá chủ động, đặc biệt là chuyện quan trọng như cầu hôn.”
“Tôi muốn tạo niềm vui bất ngờ khi cầu hôn nên nói là tạm thời không muốn kết hôn, lại chẳng ngờ được sau khi trở về cô ấy lập tức đòi chia tay.”
Tưởng Mộ Tranh đã hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra chỉ là hiểu lầm, anh nói: “Ừ, tôi biết rồi, buổi tối anh đi tìm Chu Tuyền đi.”
Giang Đông Đình kích động không thôi: “Cô ấy chịu gặp tôi?”
Tưởng Mộ Tranh: “Cái này thì tôi không dám bảo đảm, nếu da mặt anh đủ dày thì sẽ có thể gặp mặt.”
“Bây giờ tôi lập tức chạy qua nhà cô ấy.”
Kết thúc trò chuyện, Tưởng Mộ Tranh gửi thẳng bản ghi âm hai cuộc trò chuyện qua cho Chu Tuyền.
Chuyện tình cảm, anh nhiều lời thì ngược lại không tốt, để chính cô ấy tự cảm nhận đi thôi.
Lạc Táp hỏi anh: “Giải quyết ổn cả rồi chứ?”
Tưởng Mộ Tranh: “Cũng gần như vậy.”
Lúc này anh mới phát hiện tay phải cô luôn đặt ở trên bụng dưới, “Sao vậy?”
Lạc Táp: “Buổi trưa Du Dương mua kem, em ăn nhiều quá nên hơi đầy bụng.”
Tưởng Mộ Tranh: “Phía trước có phòng khám, qua đó xem thử.”
Lạc Táp vội nói: “Không cần đâu, em ghé siêu thị mua ít đồ.”
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, chợt ngầm hiểu ra, lần trước cô cũng hành kinh vào đầu tháng.
Anh không nói thêm nữa, nắm tay cô xoay người đi đến cửa hàng tiện lợi.
Lạc Táp: “Tự em đi mua là được rồi.”
“Lần trước anh đã tính mua giúp em rồi nhưng sợ em nói anh lưu manh.”
“...”
Tới cửa hàng tiện lợi, ngoài mua băng vệ sinh, Tưởng Mộ Tranh lại hỏi cô có muốn ăn chút đồ ăn vặt gì không, trong nhà không có.
Lạc Táp: “Khoai lát.”
“Vị gì?”
“Vị dưa chuột và vị truyền thống.”
Tưởng Mộ Tranh cầm bốn ống.
“Em ăn không hết đâu.”
“Anh hai ống, em hai ống, chứ không lúc em ăn thì anh không có việc gì làm.”
“...”
Khi tính tiền, nhân viên thu ngân hỏi Tưởng Mộ Tranh có cần túi mua hàng hay không, Tưởng Mộ Tranh: “Không cần đâu, hình như một cái túi hai xu nhỉ? Rất đắt.”
Nhân viên thu ngân im lặng xuất hóa đơn.
Tính tiền xong, Tưởng Mộ Tranh cầm hai gói băng vệ sinh nhét thẳng vào túi áo khoác.
Bản thân anh cầm một ống khoai lát, còn ba ống kia nhét vào mũ áo khoác của Lạc Táp.
Cái mũ cũng không nhỏ nên miễn cưỡng có thể giữ được.
Lạc Táp dở khóc dở cười: “Anh làm gì vậy? Để em cầm được mà.”
Tưởng Mộ Tranh: “Trời lạnh, cầm ở bên ngoài sẽ bị cóng tay.”
Anh nắm tay trái của cô, lại dặn dò cô: “Nhét tay phải vào trong túi của em đi.”
Lạc Táp làm theo rồi anh mới nắm tay cô rời đi.
Nhân viên thu ngân dõi mắt nhìn theo bóng dáng của bọn họ, lặng lẽ ngậm đầy một miệng cẩu lương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...