Đường Một Chiều

Edit: YanaIshi

Beta: LynCáo HTH

***

Tưởng Mộ Tranh híp mắt lại, cơ bắp căng cứng, không quên liếc mắt nhìn biển số xe, khi chiếc xe màu đỏ rẽ vào đường quốc lộ, ngay lúc đó anh đã kịp nhìn rõ biển số xe.

À!

Bị anh vạch trần tâm tư cho nên tức đến hộc máu? Còn tưởng là phụ nữ có phẩm hạnh, nhất định lúc ấy đầu óc anh bị nước vào rồi, chứ không sao còn xuống xe nói chuyện với cô.

Áo sơ mi ướt hơn phân nửa, trên mặt còn đọng vài giọt nước.

Anh sờ vào túi quần, không có khăn giấy, chỉ có thể lấy tay lau nước, từ đầu xuống cổ không nói lên được tư vị gì.

Khi chiếc xe màu đỏ đã đi vào đường quốc lộ, Lạc Táp quay đầu lại, không nhìn thấy người đàn ông đứng ven đường đó nữa.

Mới vừa rồi cô liếc mắt, chỉ thấy hình dáng mơ hồ, không nhìn thấy rõ trông như thế nào, nghĩ không biết có phải người đàn ông ăn cơm mềm đó không.

Còn không chờ cô hỏi, Chu Nghiên chủ động khai báo: "Là người đàn ông ăn cơm mềm đó đấy."

Lạc Táp: "So đo với người không đáng làm gì."

Chu Nghiên: "Chị nhìn anh ta không thuận mắt tí nào, ỷ vào mình đẹp trai liền tưởng rằng muốn làm gì thì làm à? Sau này người phụ nữ nào đi theo anh ta, cũng là vận rủi tám đời."

Điện thoại Lạc Táp vang lên, là Du Ngọc gọi điện đến.

"Alo, mẹ ạ."

"Lạc Lạc hả, tối nay có trực ca không?"

"Không có ạ, tối nay nghỉ."

"Vậy thì tốt, mẹ vừa mới xuống máy bay, mang cho con vài thứ, mẹ chỉ ở Bắc Kinh một đêm, buổi tối còn kí hợp đồng, sáng mai còn phải bay đi Hồng Kông, hai giờ nữa mẹ sẽ tới khách sạn Bốn Mùa, con qua đó một chuyến, mẹ đã lâu lắm rồi không có gặp con."

Âm thanh Lạc Táp rất thấp: "Được, con biết rồi."

"Vậy không nói nữa, mẹ có cuộc gọi khác đang gọi tới rồi."

Chu Nghiên nhìn cô một cái: "Dì đến đây à?"

Lạc Táp cất điện thoại: "Ừm" cảm xúc không vui.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, mẹ em một lát nữa đến khách sạn Bốn Mùa kí hợp đồng, bảo em qua đó trước, nói lâu rồi không gặp em, ngày mai còn muốn đi Hồng Kông."

Chu Nghiên thở dài: "Ôi chao, dì cũng không dễ dàng gì, em đừng không vui nữa."


Lạc Táp: "Không có, em hiểu mà."

Cô cũng không biết phải dùng từ nào thích hợp để hình dùng tâm trạng của mình bây giờ, thật bất đắt dĩ lại rất bi thương.

Chu Nghiên: "Chị biết không có ai giống như em vậy, đêm khuya còn chạy đến khách sạn gặp mẹ mình đang bàn công việc, gặp được mười phút lại phải xa nhau, ai cũng không vui nổi."

Lại an ủi cô: "Nhưng dì cũng bận rộn, chỉ ở Bắc Kinh có một đêm, thì phải quay về nhà, em cũng nên thông cảm cho dì ấy."

Lạc Táp nhìn đèn hai bên đường, đang chiếu sáng những ngôi nhà xung quanh đó.

Nhưng cô không có nhà.

Cô có một biệt thự rất lớn, và chỉ có một mình cô ở đó.

Khái niệm về ngôi nhà của cô chỉ dừng lại khi cô bảy tuổi, về sau cha mẹ ly hôn, ba chuyên tâm vào tổ chuyên án, thỉnh thoảng một hai tháng cũng không về nhà lấy một lần, mẹ cô thì đã có gia đình mới.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ những ngày nghỉ lễ cô đến nhà cậu, còn những ngày bình thường căn bản đều ở một mình.

Lúc nhỏ trong nhà còn có tài xế và cô giúp việc, khi đã trưởng thành đi làm rồi, cô ăn cơm ở nhà cực kì ít, cô giúp việc chỉ đến vào ban ngày để thu dọn nhà cửa, cũng không có ở lại.

"Lạc Lạc?" Chu Nghiên thấy cô ngây người ra, liền gọi cô một tiếng.

Lạc Táp quay đầu: "Dạ?"

"Cuộc sống không có ai hoàn hảo cả, ít suy nghĩ những điều mình thiếu hụt đó đi, mà hãy suy nghĩ về những điều hiện tại mình đang có." Chu Nghiên cố gắng thay đổi tình trạng không vui của cô.

"Em xem có nhiều người ở Bắc Kinh ra sức kiếm tiềm, quanh năm suốt tháng cũng không trở về thăm nhà lấy một lần, liều mạng kiếm tiền thế mà còn không mua nổi lấy nhà riêng cho mình, mua nhà cũng là nhà cho thê, muốn mua quần áo đều phải đặt trên mạng để người ta chuyển phát tới."

Đúng lúc đèn đỏ, Chu Nghiên dừng xe lại, xoay mặt nói với cô: "Em bây giờ có cả căn biệt thự, bao nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đó."

Lạc Táp cười cười, không nói thêm một câu nào.

Có thể là bởi vì đã lớn nên suy nghĩ đã khác trước, cô đối với chuyện đó cũng không còn quan tâm lắm, nếu có thì chắc đáy lòng đã chết lặng lâu rồi.

Nếu như có thể trở lại hai mươi năm trước, cô thà lấy một nửa căn biệt thự để đổi lại cuộc sống của ba mình không còn bận bịu nữa, có thể quan tâm đến cô một chút thôi cũng được.

Sau đó sẽ lấy một nửa căn biệt thự còn lại để đổi lại người mẹ thuộc về riêng cô, không cần phải chia sẻ tình thương cho ai khác.

Chu Nghiên vỗ vỗ bả vai cô: "Chị gái đây sẽ lập tức đem hôn nhân đại sự của em lên hàng đầu, đăng tin tuyển người yêu, tìm một người đàn ông tốt yêu thương em."

Lạc Táp thu hồi suy nghĩ trong đầu, cười nói: "Em không tin vào ánh mắt nhìn người của chị đâu."

Chu Nghiên: "..."

Không phục: "Mắt chị kém chỗ nào hả?!"

Lạc Táp: "Nhớ lấy lời chị nói, về sau phải đến khoa mắt khám thử đi nhé."

Chu Nghiên nghẹn một hơi, tức giận trợn hai mắt lên.


Lạc Táp ra hiệu cho cô ấy đèn chuyển sang màu xanh rồi, Chu Nghiên hừ một tiếng, mới nổ máy xe, lại nghĩ đến chuyện gì đó nói: "Em không vội đi khách sạn chứ?"

Lạc Táp lắc đầu: "Mẹ em còn chưa ra sân bây."

Chu Nghiên: "Vậy thì tốt, sau khi chị về đến nhà em lái xe này đi đi, để cho thuận tiện."

Lạc Táp: "Không cần, em đón xe. Em lái rồi sáng mai chị đi làm thế nào?"

Chu Nghiên: "Chồng chị đưa chị đi làm, nếu không được thì chị gọi xe. Một mình cô gái xinh đẹp như em, đêm khuya đón xe một mình không an toàn. Được rồi, em không cần nói gì nữa, cứ quyết định như vậy đi."

Lúc này bên phía Tưởng Mộ Tranh, tài xế đã tới đón anh, ngồi lên xe, anh vẫn còn buồn bực.

Tài xế hỏi: "Giám đốc Tưởng, đi đâu ạ?"

Tưởng Mộ Tranh: "Đi đến khu mua sắm gần đây đi, sau đó đến khách sạn Bốn Mùa."

"Dạ được."

Điện thoại trong túi rung lên, lấy ra nhìn một cái, ấn đường anh cau lại, nhấn nút chấp nhận: "Alô, mẹ ạ, sao lại dậy sớm thế ạ?"

Anh và mẹ thi thoảng có chút không hợp.

Đào Doãn Phàm: "Chính là nhắc nhở cậu đừng quên liên lạc với dì Du của cậu."

Tưởng Mộ Tranh: "Con không quên, lập tức đi ngay đây ạ."

Đào Doãn Phàm lại căn dặn: "Tôi gửi dì Du mang đến vài thứ, cái túi lớn đó đều là cho anh của cậu, đều là thức ăn mới, bảo đảm chất lượng, nhưng hạn dùng chỉ có năm ngày thôi, cậu đến lấy rồi sau đó trực tiếp đem đến cho anh của cậu."

Tưởng Mộ Tranh cảm giác không tốt cho lắm: "Cái túi lớn đều đưa cho anh ấy hết hả?"

Đào Doãn Phàm: "Đúng vậy, anh cậu nói với tôi là nó thích bánh ngọt, chị dâu của cậu cũng rất thích ăn, tôi làm mang đến cho nó. Biết cậu không thích ăn đồ ăn ngọt, nên cho cậu lấy hai cái thôi."

??

Đưa cho anh ấy một túi lớn, còn mình thì chỉ có hai cái bánh nhỏ?

Ngực Tưởng Mộ Tranh hơi khó chịu: "Buổi tối con còn có buổi tiệc xã giao quan trọng, lại còn phải đem đồ cho anh ấy ăn hả?"

Giọng Đào Doãn Phàm nhẹ nhàng: " Ừ, hừ, nếu không thì sao?"

"Vậy sao mẹ không để anh ấy tự mình đến lấy?"

"Anh của cậu tan làm còn đi đón vợ, cậu thay chân anh cậu đi đi."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Đem cửa xe hạ xuống, hít thở không khí.


Thực sự kim đâm vào tim mà.

"Mẹ, sao lúc sinh ra con mẹ không bóp chết con đi? Để tránh cho con phải chịu khổ như thế này."

"Nếu như bóp chết cậu, thì bây giờ lấy ai thay cậu làm chân chạy vặt chứ?"

"..."

Đào Doãn Phàm cười: "Chờ cậu tìm được người yêu, thì chân chạy vặt kia để cho anh cậu với vợ nó làm."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Anh biết mẹ vòng đi vòng lại cũng lấy chuyện hôn nhân ra mà thôi, nhanh miệng ngắt lời: "Chỉ là đi lấy một túi đồ, anh ấy không có thời gian, thì có thể để cho tài xế hoặc cô giúp việc tới lấy cũng được ạ, sao lại sai con đi chứ?"

Đào Doãn Phàm: "Mẹ và dì Du mặc dù nhiều nằm rồi không có liên lạc, nhưng khi học đại học, hai chúng ta rất thân nhau, dì ấy là trưởng bối giúp các cậu đem đồ ăn đến, các cậu thì khỏe rồi, để cho tài xế với giúp việc đi tới lấy là sao? Vậy là không tôn trọng người ta đó, có hiểu không?"

Xe ô tô chạy đến bãi đậu xe khu mua sắm, tài xế đem xe dừng lại.

Tưởng Mộ Tranh đẩy cửa xe đi xuống cùng mẹ nói một câu: "Con biết rồi, cúp đây ạ, có điện thoại gọi tới."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, anh đi thẳng vào khu mua sắm.

Áo dính nước đã loang lổ, đi gặp người ta thì quá thất lễ, về nhà thay áo khác thì sợ không kịp, chỉ có thể đi mua áo mới rồi thay luôn.

Khu quần áo dành cho nam giới ở tầng năm, Tưởng Mộ Tranh không đi thang máy, đến chỗ cầu thang bộ.

Hành lang không có bóng người, chỉ có tiếng bước chân của anh vọng lại, anh từng bước đi lên bậc thang, sắp tới tầng năm, còn chưa kịp đẩy cửa thoát hiểm, thì cửa thoát hiểm bên trong bị đẩy ra.

Hai người đều là ngẩn ra.

Bắc Kinh lớn như vậy, ở chỗ nhỏ như thế cũng gặp được.

Tưởng Mộ Tranh đưa tay ra, khách khí chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."

Phó Duyên Bác cũng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay anh: "Quả thật đã nhiều năm rồi."

Hai người từ nhỏ đến lớn sống trong cùng một khu, nhưng lại không có giao tình gì, sau khi lớn lên thì lại học chung học viện quân sự rồi cùng ở lại trong quân đội.

Sau đó Tưởng Mộ Tranh chuyển sang Hải quân, còn Phó Duyên Bác lại chuyển nghành vào Cục Điều tra Hình sự.

Từ đó, hai người không có gặp lại nữa.

Tưởng Mộ Tranh đưa cho anh ta điếu thuốc, Phó Duyên Bác cũng không hề khách khí, vươn tay nhận lấy điếu thuốc, hai người ăn ý đi đến khu bên kia hút.

Ai cũng không ngồi xuống, chỉ đứng bên cửa sổ.

Phó Duyên Bác lên tiếng hỏi trước: "Vẫn còn ở quân đội hả?"

Tưởng Mộ Tranh châm điếu thuốc, hít một hơi mới trả lời anh ta: "Buôn bán dầu mỏ."

Những cái khác đều không nói thêm.

Phó Duyên Bác khá sững sờ, nhưng nghĩ lại Tưởng Mộ Tranh từng ở Đại đội Quân khu số 6 làm tiếp viện quân sự, thi hành những nhiệm vụ khó khăn, đều thập tử nhất sinh, chắc hẳn sau đó người nhà phản đối, nên anh lựa chọn xuất ngũ.

Anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.


Tưởng Mộ Tranh liếc mắt nhìn anh ta: "Còn cậu? Vẫn còn ở Cục Điều tra Hình sự sao?"

Phó Duyên Bác nhả khói, sau đó mới nói: "Cấp trên mới vừa điều đến Cục Giao thông."

Khi anh ta nói, chính mình cũng cười cười, bộ dạng bất đắc dĩ.

Trong nhà tạo áp lực, bức cho anh ta phải từ bỏ Cục Điều tra, an bài ở nơi khác, ít nguy hiểm.

Đáy mắt Tưởng Mộ Tranh hiện lên một tia kinh ngạc, anh hỏi, "Đến Cục Giao thông? Không phải chính là anh hùng không có đất dụng võ sao?"

Phó Duyên Bác: "À, cũng tạm được, lâu lâu còn có thể đi điều tra về án giao thông."

Tưởng Mộ Tranh nghiêng mắt: "Cục trưởng đi phá án giao thông sao?"

Phó Duyên Bác chậm rãi nhả khói: "Phó cục thôi."

Tưởng Mộ Tranh trêu đùa nói: "Đều giống nhau, mặc kệ trưởng hay phó, về sau người khác đều phải gọi hai tiếng Phó cục."

Phó Duyên Bác cũng cười.

Lúc sau lại trầm mặc.

Vốn hai người đàn ông cũng không có đề tài gì để nói, lại thêm không thân thiết gì nhiều năm, đều đã chuyển công tác, thân phận mỗi bên đều có chút không thích hợp để nói nhiều.

Chẳng ai nói thêm điều gì nữa.

Hai người đều chỉ đứng đó hút thuốc, nhìn về phía đèn đường bên ngoài cửa sổ.

Không hiểu vì sao, khi nhắc tới Cục Giao thông, phản ứng đầu tiên của Tưởng Mộ Tranh chính là về người phụ nữ họ Lạc anh gặp vừa rồi, loại phụ nữ này, về sau ai cưới phải thì đúng là xui xẻo 8 kiếp.

Nhưng chắc cũng không có người đàn ông nào coi trọng cô ta đâu, trừ phi mắt mù, đầu óc hỏng rồi.

*

*

Tác giả có lời muốn nói: "Lạc Táp à! Tôi muốn biết, khi nào cô mới đấm vào mặt Tưởng Mộ Tranh."

Tác giả: "Không phải cô đã nói là sẽ đem mặt anh ấy đánh sưng thành cái đầu heo luôn sao?"

Lạc Táp: Cũng đúng, chị phải nhớ rõ đến ngày đó miêu tả tôi soái khí một chút.

Tác giả: Chuyện nhỏ!

Tưởng Mộ Tranh nghe xong, phun ra một ngụm máu

Tiểu Hạ sốt ruột nói: Anh! Để em giúp anh đánh nhé?

Tưởng Mộ Tranh: Cậu là ai?

Tiểu Hạ: Em chính là Tiểu Hạ đây.

Tưởng Mộ Tranh: Cậu không phải là nữ sao?

Tiểu Hạ: Ủa, có ai nói em là nữ sao?

Tưởng Mộ Tranh:....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui