Đường Một Chiều


Lạc Táp ăn xong trước, Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc vẫn còn đang ăn, bởi vì phải đợi Trình Diệc cùng đi trường bắn, nên cô đặt khay đồ ăn vào xe thu dọn xong rồi thì ngồi ở trên ghế nhàm chán nhìn loanh quanh khắp nơi.

Thỉnh thoảng đụng phải tầm mắt của đồng nghiệp, cô cười nhàn nhạt, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, chỉ có thể cụp mắt nhìn chằm chằm đôi tay của mình.
Khi tập huấn không được mang theo di động, đều phải để lại ký túc xá.

Hiện tại nhàm chán đến phát điên, đặc biệt là khi còn phải ngồi đối diện với Tưởng Mộ Tranh - cái người làm cô thấy áp lực.

Không khí quá mức trầm mặc, Trình Diệc dẫn đầu phá vỡ, anh hỏi Tưởng Mộ Tranh: “Trong khoảng thời gian này không bận à?”
Tưởng Mộ Tranh: “Bận, chiều mai sẽ đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Malay, sớm nhất cũng cuối tuần mới có thể trở về.”
Trình Diệc cười như không cười: “Tôi đâu có hỏi khi nào cậu về.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Lạc Táp yên lặng nghe, hai tay nhàm chán mà vặn vẹo vào nhau.

Hai người bọn họ vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm, Trình Diệc hỏi: “Đi qua đó làm gì?”
Tưởng Mộ Tranh hồi: “Hợp tác kinh doanh dầu mỏ.”
Đối phương chủ động tìm đến anh thông qua một đối tác trước đó đã từng hợp tác anh, vốn dĩ hẹn gặp mặt trong nước, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại đổi thành Malay.
Nếu mọi thứ thuận lợi, cuối tuần là có thể trở về.
Nói xong, anh không tự giác nhìn qua Lạc Táp, sẽ có ba, bốn ngày anh không được gặp cô.
Ăn cơm xong, ba người đi thẳng qua trường bắn.
Mới ra khỏi nhà ăn không bao lâu, phía sau có người kêu: “Huấn luyện viên Trình.”
Trình Diệc quay đầu lại, hai nữ cảnh sát giao thông khác trong đại đội hai chạy chậm lại đây: “Huấn luyện viên Trình, có phải các anh đi qua trường bắn đúng không?”
Trình Diệc gật đầu.
Một nữ cảnh sát giao thông trong đó cười nói: “Thật tốt quá, sáng nay huấn luyện xong chúng tôi có cảm giác không được tốt lắm, cũng tính tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa để luyện tập thêm.”
Nói rồi dùng khóe mắt quét về phía Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn cúi đầu xem xét văn kiện, còn việc các cô đã nói gì thì anh chẳng hề để tâm.

Lạc Táp lại càng là thất thần tiếp tục đi về phía trước, đã cách bọn họ khoảng mấy mét.
Trình Diệc không vội trả lời mà dùng ánh mắt có thâm ý đánh giá các cô vài giây, các cô nào phải đi tập bắn, đại khái là để ý Tưởng Mộ Tranh.

Thì ra mê trai cũng chẳng phân biệt ngành nghề.
Ngoài mặt là các cô chăm chỉ hiếu học như thế, anh làm huấn luyện viên lại không thể tạt qua gáo nước lạnh, đành phải nói: “Được chứ, cứ đi theo tôi.”
Hai cô gái vui vẻ trao cho nhau một cái nhìn, rồi đi theo sau mấy người Trình Diệc.
Tới trường bắn, Lạc Táp vẫn đứng ở cái bia huấn luyện hồi sáng.

Trình Diệc bắt đầu dạy một kèm một, đầu tiên kiên nhẫn nói lại một lần các bước căn bản, bao gồm những việc cần chú ý.

Lạc Táp gật đầu, nhưng sau khi súng lên đạn, cô vẫn không tránh khỏi khẩn trương.
Tưởng Mộ Tranh đứng cách đó không xa, còn có hai đồng nghiệp nữ khác trong đại đội của cô.
Khoảnh khắc bóp co, cô ngừng thở, đứng cách xa hồng tâm hai mươi lăm mét, cô cũng không nhìn rõ được rốt cuộc trên bia giấy có dấu vết xuyên qua hay không.
Một đồng nghiệp nữ nhiệt tình vội chạy tới giúp cô xem thành tích.

Cô ta không nói gì mà chỉ nhún nhún vai.
Xem ra vẫn bắn không trúng bia.
Cô cũng tuyệt vọng, yên lặng nhìn Trình Diệc.
Trình Diệc nặn ra một nụ cười: “Không sao, cứ từ từ, từ giờ đến sáng mai còn tận mười mấy tiếng, tôi cũng không tin cô bắn không trúng được bia giấy.”
Lạc Táp nhấp nhấp môi, hai đồng nghiệp nữ nén cười.
Sau đó các cô tự mình đi bắn bia, mới được vài phút đã bắt đầu gọi: “Huấn luyện viên Tưởng, có thể lại đây hướng dẫn cho chúng tôi một chút không?”
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt?
Huấn luyện viên Tưởng? Cách xưng hô này thật mới mẻ.
Nhưng anh lười biếng dựa vào đài điều khiển bên kia, chẳng hề nhúc nhích: “Tôi không biết bắn súng.” Lại chỉ chỉ quần áo trên người mình: “Bộ quần áo này là mượn huấn luyện viên Trình của các cô.”
Rõ ràng hai cô gái toát ra ánh mắt thất vọng, nhưng vẫn rất lễ phép nói tiếng cảm ơn, quay mặt đi tiếp tục luyện tập.
Tưởng Mộ Tranh đút tay vào túi quần, nhìn Lạc Táp trong chốc lát.

Trình Diệc dạy nửa buổi mà cô vẫn chẳng tiến bộ chút nào, anh nhấc chân bước nhanh qua, dùng chân đá đá Trình Diệc, ra hiệu cho anh ta: “Đi qua kia làm mẫu hướng dẫn cho bọn họ một chút đi.”
Trình Diệc liếc xéo anh một cái, nhưng cũng phối hợp mà đi qua.

Lạc Táp xoay mặt nói với Tưởng Mộ Tranh: “Anh đứng cách xa tôi một chút, súng không có mắt.”
Tưởng Mộ Tranh cười, hỏi lại cô: “Em nỡ sao?”
Lạc Táp: “...”
Không biết xấu hổ.
Tưởng Mộ Tranh cũng không dạy cô bắn như thế nào, có vài người trời sinh đã không biết bắn súng.

Anh chỉ nói với cô: “Đều đã như vậy rồi thì cứ để tâm trạng thoải mái đi.

Chẳng ai giỏi được hết mọi thứ đâu, có người bắn súng tốt, nhưng chắc gì họ đã dám nhảy dù, nhưng em thì chỉ cần thời gian chưa đến mười ngày để thi đậu bằng A.

Đừng lấy sở đoản của mình ra để so đấu với sở trường của người ta, không có ý nghĩa gì cả.”
Tuy là Lạc Táp vẫn luôn nhìn bia giấy ở phía trước, nhưng mỗi câu nói của anh cô đều nghiêm túc lắng nghe không sót một chữ nào.

Sau khi anh nói xong, cô khẽ thở ra một hơi, chớp chớp mắt.
Tuy rằng bình thường anh cực kỳ thích chọc phá cô, nhưng mỗi lần cô khẩn trương hay xấu hổ thì anh lại không hề giễu cợt cô, ngược lại còn dùng phương thức đặc biệt để giúp cô giải tỏa áp lực.
Trước đây khi lần đầu tiên cô nhảy dù tự do một mình, anh đã cho cô xem hai tờ giấy nhỏ trên tiền xu.
Bây giờ, anh lại chân thành mà nói một hơi dài như vậy.
Lạc Táp vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, tay phải cầm súng, tay trái đỡ tay phải.


Hai tay cọ xát chảy ra mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt.
Ở trước mặt anh, đây là lần đầu tiên cô làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Một người phải kém tới trình độ nào mới có thể bắn nhiều lần mà còn chưa chạm tới được tấm bia giấy...
Thành tích của cô tệ thì cũng thôi đi, nhưng cố tình anh lại là người am hiểu bắn súng.
Tuy rằng vừa rồi anh nói với hai đồng nghiệp của cô là không biết bắn súng, nhưng cô không tin.
Bởi vì trong khoảng thời gian sống cùng nhau ở câu lạc bộ kia, cô đã nhìn thấy vị trí miệng bàn tay trái của anh có vết chai rất dày, người có thể cầm súng cả tay trái thì hẳn là kỹ thuật bắn không tệ.
Trước nay anh chưa từng đề cập về quá khứ của anh, nhưng cô cũng mơ hồ đoán được chút ít.
Cô khó có thể hiểu nỗi một người đàn ông lý trí máu lạnh giống như anh làm thế nào lại có thể không biết xấu hổ mà bám dính lấy người khác không tha như thế này.

Bên kia, Trình Diệc đang kiên nhẫn dạy cho hai đồng nghiệp nữ, còn tự mình làm mẫu, thậm chí không cần nhìn bia giấy nhưng mỗi phát đạn đều bắn trúng hồng tâm, khiến hai đồng nghiệp nữ kia liên tục vỗ tay.
Lạc Táp xoay mặt qua nhỏ giọng hỏi Tưởng Mộ Tranh: “Kỹ thuật bắn súng của anh chắc còn tốt hơn huấn luyện viên Trình nhỉ?”
Tưởng Mộ Tranh có chút hoang mang, được quan tâm mà hoảng loạn, không nghĩ tới cô sẽ bình tĩnh mà nói chuyện ôn hòa với anh như vậy, anh cười cười: “Như nhau thôi.”
Lời này xem như có chút khiêm tốn.
Bởi vì trình bắn súng của Trình Diệc còn bị anh chướng mắt, thế nhưng Trình Diệc còn tự thổi phồng bản thân thành súng thần.

Tưởng Mộ Tranh khẽ hất cằm về phía bia giấy: “Tiếp tục bắn đi, anh đi xem thành tích giúp em.”
Lạc Táp gật đầu, nói ok.
Không ai trong bọn họ có thể ngờ rằng lần đầu tiên bọn họ hòa thuận với nhau sẽ là ở trường bắn súng, còn là thời điểm mà cô chật vật nhất.
Lạc Táp hít sâu một cái, lên đạn, điều chỉnh tư thế, nhắm chuẩn, bóp cò súng, sau đó cô nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn bia giấy.
Tưởng Mộ Tranh bước qua đó, khi xé bia giấy xuống, anh cố ý dùng chìa khóa chữ thập chọc thủng một lỗ nhỏ chỗ gần mép giấy.

Sau đó anh nhanh chóng thu hồi chìa khóa, cầm bia giấy đi về phía Lạc Táp, cô khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
Tưởng Mộ Tranh lắc lắc bia giấy: “Rốt cuộc cũng bắn trúng bia giấy, tuy rằng còn chưa đến vòng một, nhưng đã tiến bộ rồi.”
Lạc Táp không xem xét kĩ bia giấy, nhìn thấy có lỗ thủng thì trong lòng kích động không thôi.

Bề ngoài cô tỏ vẻ không thèm để ý đến thành tích bắn súng nhưng ai lại có thể bị đội sổ mà thực sự không hề ngại ngùng cơ chứ.
Cô cười cười với anh.

Nụ cười rất khẽ, để lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Tưởng Mộ Tranh dời tầm mắt đi.

Nụ cười này, lực sát thương còn lớn hơn bất kỳ loại vũ khí gì, suýt chút nữa là anh không chống trụ nỗi, ngay sau đó trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập kịch liệt.
Lạc Táp duỗi tay: “Đưa bia giấy cho tôi đi.”
Tưởng Mộ Tranh quay đầu lại: “Lấy bia giấy làm cái gì?”

“Làm kỷ niệm.”
Tưởng Mộ Tranh thoáng do dự, rồi vẫn đưa bia giấy cho cô.
Lạc Táp cẩn thận gấp bia giấy lại, cất vào trong túi.
Tiếp tục luyện tập.
Sau đó Trình Diệc lại đây, hai đồng nghiệp nữ kia cũng cùng đi tới.

Tưởng Mộ Tranh không đứng ở đây nữa, lại trở về bên chỗ đài điều khiển.

Thời gian sau đó, Lạc Táp vẫn bắn không trúng bia, nhưng cô không nhụt chí, tiếp tục luyện tập không từ bỏ.
Tấm bia giấy vừa rồi cất vào túi quần giống như là hy vọng, đó là thành tích bắn súng tốt nhất từ trước đến nay của cô, như là một cột mốc lịch sử trong cuộc đời cô.

Đã đến giờ tập huấn chính thức của buổi chiều, Tưởng Mộ Tranh liền rời khỏi trường bắn, đi qua phòng ký túc xá của Trình Diệc.
Trở lại ký túc xá, anh cũng không nhàn rỗi, bắt đầu xử lý các văn kiện công việc, xem xét mail kế hoạch.

Bận rộn cho đến hơn 5 giờ chiều, vốn dĩ cho rằng có thể nghỉ ngơi, kết quả thư ký gọi điện thoại tới, nói mười phút sau sẽ mở họp qua video.

Tưởng Mộ Tranh rót một ly nước, rồi cầm ly nước đi ra ban công, mở cửa sổ ra bắt đầu hút thuốc.
Hơn 5 giờ chiều đầu đông, sắc trời đã sập tối, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Trong bóng đêm, ánh đèn vàng nhạt của trường bắn đặc biệt ấm áp.
Mới hút được vài hơi, khu ký túc xá đã lập tức náo nhiệt hẳn lên, lục tục có người về ký túc xá, thì ra là mấy người Lạc Táp đã kết thúc buổi tập huấn chiều.
Trường bắn chỉ có một dãy ký túc xá này, đồng nghiệp nữ ở lầu trên, đồng nghiệp nam ở lầu dưới.

Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn ghé vào cửa sổ ngóng ra ngoài, không biết Lạc Táp sẽ về ký túc xá trước hay là đi nhà ăn trước.

Lạc Táp và Chu Nghiên đi nhà ăn dùng bữa, cả một buổi chiều cô đều sắp phát điên rồi.

Người khác đều là từ vòng một tiến bộ đến vòng hai, thậm chí có người là từ vòng năm tiến bộ đến vòng sáu.
Nhưng cô thì sao, có tiến được chút nào hay không thì cũng chẳng ai biết được.

Bởi vì mỗi lần đều bắn không trúng bia, cho nên cũng không thể khẳng định được rốt cuộc là lần đầu tiên gần bia giấy hơn hay là lần thứ hai gần bia giấy hơn.

Sau đó Trình Diệc cũng hoàn toàn tuyệt vọng, nói với cô: “Cô xem bia giấy trở thành Tưởng Mộ Tranh là được, muốn trút giận thế nào thì bắn thế ấy.”
Cô: “...”
Trường bắn không có bất kỳ hoạt động giải trí gì, ăn cơm xong cũng chỉ có thể quay về ký túc xá.
Điều kiện tắm rửa cũng không được tốt, các cô tắm rửa đơn giản xong rồi lập tức bò lên trên giường.
Cả ngày không xem di động, việc đầu tiên khi lên giường chính là mở di động ra, sợ bỏ qua bao lì xì mấy trăm triệu.
Màn hình di động của Lạc Táp trống trơn, không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.

Mà Chu Nghiên ở cùng phòng với cô thì đang bận túi bụi, đến tận mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Sợ ảnh hưởng đến cô, hoặc có thể là suy xét đến tâm trạng của cô, Chu Nghiên đi vào toilet để gọi lại.

Nhưng toilet cũng chẳng có cách âm, chỉ là thêm một cánh cửa ở giữa mà thôi, cảm giác chẳng khác gì khi cô ấy nói chuyện ở mép giường.


Tất cả lời Chu Nghiên nói cô đều nghe được hết.

Đầu tiên Chu Nghiên gọi lại cho cha mẹ, kể lại tỉ mỉ kết quả một ngày huấn cho họ nghe.

Sinh con rồi nhưng cô ấy vẫn sẽ nhõng nhẽo với mẹ, cuộc điện thoại này gọi hơn mười phút.
Sau đó lại bắt đầu nấu cháo điện thoại với chồng.

Lạc Táp chôn mặt vào gối đầu, lúc này có lẽ mẹ đang ở nhà ăn cơm, cũng có thể đi công tác ở bên ngoài.

Ba ba thì sao? Có lẽ đang bận điều tra.

Cô cũng có nói với bọn họ chuyện đi tập huấn bắn súng, nhưng chắc là bọn họ đều đã quên rồi.
Lần nào cũng vậy, chờ tới khi bọn họ nhớ đến thì đã là rất lâu sau đó.

Trong toilet, Chu Nghiên đã tán gẫu xong với chồng, hiện tại đang gọi video với con trai.

Thỉnh thoảng phát cô ấy lại ra tiếng cười ha ha.
Thằng nhóc con mềm mại gọi một tiếng mẹ, Lạc Táp nghe mà ê ẩm trong lòng.
Lúc này di động rung lên, cô vội ngẩng đầu, click mở ra, là Tưởng Mộ Tranh: 【 Ra ban công đi.


Lạc Táp không rõ nguyên do: 【 Làm gì? 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Cả buổi chiều không thấy được em, muốn nhìn em một chút, anh ở bên dưới ký túc xá.


Lạc Táp: “...”
Không trả lời.
Tưởng Mộ Tranh lại nhắn thêm: 【 Cho em hai phút để mặc quần áo, sau hai phút nếu em không ra anh sẽ dùng cục đá ném lên cửa kính của phòng em.


Lạc Táp: “...”
Rõ ràng giữa trưa khi ở trường bắn anh vẫn là một người đàn ông chín chắn, khiêm tốn, đầy mị lực, vậy mà vừa đến buổi tối anh đã lập tức thành tên vô lại.

Còn muốn ném đá vào cửa kính.

Nhưng không thể không thừa nhận, tâm trạng tuột dốc vừa rồi của cô nháy mắt đã bị tin nhắn này của anh xua tan đi không còn chút bóng dáng.

___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Mộ Tranh xin nghỉ phép ~
Một chương này, nhật ký theo đuổi vợ sẽ tạm dừng, ghi chép về chuyện vặt vãnh cũng tạm dừng.
Nguyên nhân xin nghỉ: Bị nụ cười của Lạc Lạc nhà tôi giật cho hôn mê ╭(╯^╰)╮


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui