Lạc Táp ngây người, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông ôm thân mật đến vậy, cô vừa hơi khẩn trương vừa không biết làm sao.
Vài giây qua đi, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh.
Khi Tưởng Mộ Tranh đối mặt với cô, hô hấp cứng lại, đầu óc có một thoáng trống rỗng.
Điều này chưa từng xảy ra trong suốt ba mươi năm cuộc đời anh.
Bởi vì đối với anh mà nói, chậm chạp vài giây thì rất có thể đã bị kẻ địch giết chết, anh không thể sai lầm.
Nhưng vừa rồi...
Còn vì sao đầu óc lại trống rỗng, chính anh cũng đang tự hỏi.
Người đi đường qua lại thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn bọn họ.
Trai đẹp gái xinh ở cạnh nhau hết sức hợp mắt, họ đều không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút.
Mãi cho đến khi trong bóng đêm vang lên tiếng còi ô tô, Lạc Táp mới hoàn hồn.
“Buông tôi ra.”
Lập tức, cô lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước.
Tưởng Mộ Tranh cười nhàn nhạt: “Thả xuống để cô tiếp tục giẫm chân tôi?”
Cánh tay anh quá mạnh mẽ, cũng biết cách để khống chế được cô.
Lạc Táp giãy giụa rất nhiều lần cũng đều uổng phí, cô dần dần khôi phục bình tĩnh: “Vừa hay, tôi cũng không muốn đi bộ nữa, anh ôm tôi về nhà luôn đi.”
Lời này cực kì hiệu quả, tay phải của Tưởng Mộ Tranh buông chân cô ra.
Sau khi cô tiếp đất thì bàn tay trên eo cô cũng lập tức rời khỏi.
Không khí có chút kì quái và xấu hổ, chẳng qua trong nháy mắt, đã bị lời nói của Tưởng Mộ Tranh phá vỡ.
Anh cười nhẹ: “Chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng cũng thuần thục lắm.”
Lạc Táp chẳng buồn biện hộ: “Quá khen.”
Tưởng Mộ Tranh ‘A’ một tiếng.
“Đưa di động cho tôi.” Cô nhướng mày, lạnh lùng nói.
Tưởng Mộ Tranh tính xóa bỏ cái tên kia trong danh bạ, nhưng đã lỡ mất thời gian chờ, di động đã tự động khóa lại, anh không mở được.
Lạc Táp nhìn ra tâm tư của anh: “Yên tâm, cái tên đấy không tồn tại trong điện thoại tôi được bao lâu đâu, chờ có kết quả phí sửa chữa xe, tôi trả tiền lại cho anh xong sẽ lập tức xóa bỏ, kéo vào danh sách chặn.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Lạc Táp thấy anh thả lỏng, tiến lên một bước, đoạt lại di động từ trong tay anh.
Sau đấy bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, có vẻ như hai người cố tình duy trì một khoảng cách ở giữa, một trước một sau.
Không ai nói gì nữa.
Trên đường ngày càng ít người qua lại, ngay cả những chiếc ô tô cũng có vẻ trở nên vội vã hơn, giống như đang vội trở về nhà.
Đã sắp 11 giờ, gió cũng lớn hơn một chút.
Lạc Táp theo bản năng kéo kéo áo khoác.
Lúc này có một đôi tình nhân đi ngược lại, chắc là mới vừa xem phim xong, hai người còn đang hào hứng thảo luận về mạch phim, trong tay cô gái còn cầm một hộp kem.
Cô nhìn chăm chú, thầm nghĩ, rốt cuộc là tuổi trẻ, đã trễ thế này, thời tiết cũng lạnh, vậy mà còn có thể nuốt trôi được hộp kem lớn như thế.
Đợi đến khi đôi tình nhân trẻ kia đi qua, Tưởng Mộ Tranh bước nhanh lên đuổi kịp cô, hỏi: “Muốn ăn à?”
Ánh mắt Lạc Táp khó hiểu: “Cái gì?”
Tưởng Mộ Tranh: “Nhìn cô thèm đến sắp chảy cả nước miếng rồi kìa.”
Lạc Táp: “...”
Tưởng Mộ Tranh nhìn quanh khắp nơi, bên này không có cửa hàng tiện lợi hay là tiệm bánh ngọt, anh nói với cô: “Đến đằng trước sẽ mua cho cô một hộp.”
Dừng lại, còn bổ sung một câu: “Mua một hộp to hơn hộp của cô gái kia.”
Rõ ràng nhìn anh cực kì không vừa mắt, hận không thể giẫm anh dưới lòng bàn chân mà đay nghiến, nhưng mấy câu nói vừa rồi của anh lại như chạm vào tận đáy lòng cô một cách kì lạ.
Nhưng bóng đêm rất giỏi che giấu nỗi lòng.
Cô ho nhẹ hai tiếng: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Sau khi nói xong thì rõ ràng nện bước nhanh hơn.
Tưởng Mộ Tranh nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô nàng này, không chỉ cứng đầu mạnh miệng, lại còn ưa làm bộ làm tịch.
Anh nâng bước theo sau.
Cứ như vậy đi thêm hơn nửa tiếng đồng hồ, Tưởng Mộ Tranh nhàm chán nên hỏi cô một câu: “Cô vừa mới đến ngã tư kia trực à?”
Anh thường xuyên đi ngang qua ngã tư đó nhưng không có ấn tượng gì về cô.
Lạc Táp không quay đầu, hiếm có khi tốt tính mà đáp lại anh: “Không phải, vài tháng rồi.”
Tuy rằng cô nhìn không thấy, nhưng anh vẫn gật gật đầu.
Tới cổng lớn khu biệt thự, dù Lạc Táp không tình nguyện nhưng vẫn nói một tiếng cám ơn.
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay: “Đưa áo vest cho tôi.”
Lạc Táp không hề nghĩ ngợi: “Giặt xong sẽ trả cho anh.”
Đây là lễ phép cơ bản nhất.
Vẻ mặt Tưởng Mộ Tranh muốn cười nhưng không cười: “Muốn dựa vào quần áo để tạo cơ hội gặp lại?”
Lạc Táp: “...”
Cô lạnh mặt, cởi áo vest ra ném vào anh, “Bệnh tâm thần!” Xoay người rời đi.
Tưởng Mộ Tranh chợt cười, mãi cho đến khi bóng dáng cô rẽ sang đường khác rồi khuất dần trong khu dân cư, anh mới thu hồi tầm mắt, mặc áo vest vào rồi rời đi.
Sau khi Lạc Táp về đến nhà thì uể oải nằm liệt trên sô pha, cô xoa xoa bàn chân mỏi nhừ.
Không chỉ có nhức chân, toàn thân cô cũng chẳng còn sức lực.
Mỗi lần gặp Tưởng Mộ Tranh thật giống như lên chiến trường, tuy rằng không phải gió tanh mưa máu, nhưng cũng là muốn dâng luôn nửa cái mạng.
Càng ngày cô càng nhìn không rõ Tưởng Mộ Tranh, cũng bắt đầu nhìn không rõ bản thân mình.
Trong túi truyền đến tiếng di động rung, Lạc Táp mở túi, lấy di động ra, là mẹ gọi.
“Alô, mẹ ạ.”
“Cuối cùng con cũng nhận điện thoại.
Gọi mấy cuộc mà không thấy con đâu, gọi Tiểu Ngũ thì lại là chủ quán cơm nhận điện thoại, nói là cậu ấy không mang theo di động trên người, làm mẹ lo lắng quá.”
Đến bây giờ giọng Du Ngọc vẫn còn kèm theo một chút nôn nóng, chậm rãi bình tĩnh lại, bà hỏi: “Về đến nhà chưa? Sao lại trễ vậy?”
Lạc Táp vẫn dính trên sô pha, “Con vừa về đến, cùng anh Năm tản bộ về, di động để trong túi nên không biết có cuộc gọi.”
Du Ngọc: “Vậy là được rồi, nhanh tắm rửa ngủ đi.”
Lại không quên dặn dò cô: “Ngày mai đi nhảy dù cẩn thận một chút đấy, nhất định phải nghe lời anh Năm của con.”
Lạc Táp đáp cho có lệ: “Dạ, con biết rồi.”
Tên cuồng tự luyến kia, cô có bệnh mới có thể cùng anh đi nhảy dù.
Hôm sau.
Lạc Táp thức dậy sớm hơn cả ngày đi làm, mặc một bộ đồ đơn giản, tết tóc, trang điểm nhẹ rồi ra khỏi nhà.
Cuối thu, đã sáu giờ rồi nhưng trời chỉ mới tờ mờ sáng.
Không khí buổi sớm lành lạnh, lúc bước ra khỏi cửa cô còn rùng mình một cái.
Khi chạy đến cao tốc, mặt trời đã lên cao, ánh nắng dìu dịu xuyên qua cửa kính xe vẩy lên người, mang đến cảm giác ấm áp.
Bầu trời xanh ngắt, thỉnh thoảng lại có mấy đám mây lớn trôi qua.
Đây đã là lần thứ hai cô nhảy dù, tuy không còn kích động như lần đầu tiên, nhưng vẫn cứ hưng phấn chờ mong.
Chưa tới 10 giờ, Lạc Táp đã đến câu lạc bộ nhảy dù.
Đậu xe xong, cô vặn khóa rồi đi vào.
Trong sảnh lớn không có nhiều người cho lắm, cô gái phụ trách tiếp tân mỉm cười chào đón.
Lạc Táp nói mình là chị của Du Dương, có thể là Du Dương đã nói qua trước một tiếng nên thủ tục được xử lý rất nhanh, ngoại trừ phí nhảy dù, cô còn đóng thêm tiền cho phí chụp ảnh.
Nhân viên tiếp tân nói: “Ông chủ sắp xếp cho cô huấn luyện viên tốt nhất, nhiếp ảnh gia cũng sẽ chọn người ưu tú nhất cho cô.”
Lạc Táp thật cảm kích mà nói cảm ơn.
Kí xong hợp đồng, Lạc Táp đi thay đổi trang bị, sau đó đến phòng chờ, đợi lên máy bay.
Kỳ quái chính là trong phòng chờ chỉ có mình cô, có lẽ do còn sớm nên những người nhảy dù khác vẫn chưa đến.
Vài phút trôi qua, huấn luyện viên vẫn chưa tới.
Lạc Táp bưng cà phê đứng trước cửa sổ lớn chạm đất bằng kính, cô nhìn đường băng dài phía trước, xa xa là những chiếc máy bay đang bay lên hoặc hạ xuống.
Bầu trời cũng xem như trong xanh, nghĩ đến bản thân sắp được hòa vào giữa không trung, tâm tình cô cũng trở nên khoáng đạt hơn.
Mới vừa nhấp một ngụm cà phê, tâm tình vui vẻ kia đã lập tức bị phá vỡ bởi thông tin truyền đến từ loa phát thanh: “Xin cô Lạc Táp chuẩn bị để cất cánh sau năm phút đồng hồ nữa, đợt nhảy dù này của cô do huấn luyện viên Tưởng Mộ Tranh phụ trách.”
Tưởng Mộ Tranh?
Suýt chút nữa cô phun cả ngụm cà phê trong miệng ra.
Lạc Táp híp híp mắt, khổ cực nuốt ngụm cà phê xuống.
Ngụm cà phê này có thể nói là đắng ngang ngửa hoàng liên.
Dùng cách thức này để thông báo cho cô biết, đại khái là muốn cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý trước.
Buông ly cà phê, Lạc Táp đi sang phòng kế bên chuẩn bị, đẩy cửa ra, cô ngơ ngẩn.
Một người đàn ông đã trang bị toàn thân đang lười biếng dựa ở cạnh cửa, đeo kính phân cực [1] nhìn cô.
[1] kính phân cực: Kính phân cực hay còn gọi là mắt kính polarized, đeo khi chơi thể thao ngoài trời giúp giảm mỏi mắt, tầm nhìn không bị chói, độ tương phản rõ nét, màu sắc tự nhiên.
(ảnh đính kèm)
Mặc dù anh đeo kính phân cực nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nét vui sướng khi người khác gặp họa nơi đáy mắt anh.
Lạc Táp nhìn anh từ trên xuống dưới rồi đánh giá một phen: “Anh sao? Huấn luyện viên? Tôi yêu cầu thay đổi người.”
Tưởng Mộ Tranh cũng không để bụng lời nói khinh miệt của cô: “Đừng mơ đến chuyện thay đổi người.” Sau đấy lại chậm rì rì mà nói: “Cảnh sát Lạc, cô cho rằng ai cũng có vinh hạnh được tôi tự mình làm huấn luyện viên sao?”
Lạc Táp cười lạnh một tiếng, mặt sưng sỉa.
Tưởng Mộ Tranh nhìn thời gian, “Lập tức cất cánh.”
Lạc Táp vẫn bướng bỉnh: “Nếu không đổi huấn luyện viên, tôi sẽ không nhảy.”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Uy hiếp tôi?”
Anh đứng thẳng dậy, bước lại gần cô, “Cô cho rằng tôi rảnh đến phát khùng mà bay từ Bắc Kinh đến đây để làm huấn luyện viên cho cô à? Nếu không phải tối hôm qua dì Du gọi điện thoại cho tôi, sáng sớm nay lại dặn dò tôi thì cho dù có chính cô cầu xin tôi, tôi cũng không tới.”
Mẹ rất hay lo lắng thái quá, nhưng cô cũng có thể hiểu được tại sao.
Nhưng cô thật sự không muốn nhảy dù cùng người này.
Tưởng Mộ Tranh cũng không kiên nhẫn: “Nhảy hay là không nhảy? Cô chỉ có hai lựa chọn, một là nhảy dù cùng tôi, còn lại chính là không nhảy.”
Lạc Táp tính lừa gạt cho qua, cô có thể chờ tới buổi chiều rồi nhảy, đổi một huấn luyện viên khác.
Nhưng chút tâm tư này của cô há có thể giấu được Tưởng Mộ Tranh, anh vạch trần cô: “Tôi đã nói chuyện với ông chủ ở đây rồi, trường hợp của cô sẽ được chú ý đặc biệt, trừ tôi ra thì sẽ không có huấn luyện viên nào nhảy dù với cô cả.”
Lạc Táp: “...”
Cô đã mong được nhảy dù hơn một tuần rồi, đặc biệt từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn luôn chờ đợi, nếu không nhảy, trong lòng sẽ buồn bực chết mất.
Cô ngước lên nhìn Tưởng Mộ Tranh, cũng đều là suy nghĩ vì an toàn của cô.
Nhưng cô vẫn có chút không hiểu: “Sao anh lại có được bằng huấn luyện viên nhảy dù?”
Tưởng Mộ Tranh nhìn vào mắt cô: “Thi.”
Lạc Táp nghẹn lời.
Tưởng Mộ Tranh quăng lại một câu: “Theo tôi!”, rồi nâng bước đi ra ngoài.
Sao anh lại có bằng huấn luyện viên nhảy dù à?
Vốn dĩ đã biết nhảy dù, sau này xuất ngũ thì nhàn rỗi nên đi thi.
Trước kia ở đội đặc chủng, ngoại trừ tàu con thoi là anh không biết lái, còn lại thì có cái gì mà anh không biết?
Lạc Táp đi ra ngoài, khi nhìn thấy máy bay thì sửng sốt, hỏi anh: “Câu lạc bộ trang bị máy bay tốt như vậy cho chúng ta à?”
Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, vì thấy cô xinh đẹp.”
Lạc Táp: “...”
Trước khi lên máy bay, Tưởng Mộ Tranh hướng dẫn cho cô mấy động tác cơ bản, Lạc Táp gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã nhớ kỹ.
Với tiếng gầm của cánh quạt, máy bay cất cánh bay về khu vực trên không đã định sẵn.
Trong cabin, Lạc Táp nhìn khung cảnh giữa bầu trời và mặt đất xuyên qua lớp cửa kính, tâm tình vui vẻ lúc mới đến đã không còn bao nhiêu, tưởng tượng đến lát nữa Tưởng Mộ Tranh sẽ ôm mình cùng nhảy xuống, cả người lập tức cảm thấy không được tự nhiên.
Tưởng Mộ Tranh nhìn qua phía cô:“Lại đây.”
Lạc Táp phòng bị mà nhìn anh: “Làm gì!”
Tưởng Mộ Tranh nhíu mày: “Chưa nhảy dù bao giờ?”
“Nhảy rồi.”
“Vậy còn nói nhảm gì nữa?”
“...”
Lạc Táp chậm chạp đi đến trước người anh, cô không có giấy phép nhảy dù, chỉ có thể cùng anh nhảy xuống.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô lề mề mà khó chịu, duỗi cánh tay dài ra, dùng sức túm cô đến trước người anh, sau đó ở sau lưng cô tiến hành cố định khóa và các thiết bị trên người mình và cô.
Bỗng nhiên Lạc Táp khó thở một cách khó hiểu.
Lúc này hẳn là cô và anh cách nhau chưa đến 2cm, anh đang cố định khóa, tránh không khỏi việc đụng chạm chân tay giữa hai người.
Tuy rằng cách mấy lớp quần áo thật dày nhưng cô vẫn khẽ run run một chút.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào sau gáy cô, mà cả người cô thì cứ như bị anh ôm vào trong ngực, bên tai cô khẽ ửng đỏ.
Còn hơi hơi nóng.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, muốn dời đi những suy nghĩ miên man này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...