Đường một chiều, ngược lối yêu nhau


Sau đó Du Ngọc lại cùng Tưởng Mộ Thừa nói về món điểm tâm đã mang từ Thụy Sĩ về cho anh đợt trước, hỏi anh: “Còn muốn ăn món điểm tâm ngọt kia không? Cuối tuần này dì lại đi Thụy Sĩ công tác.”
 
Tưởng Mộ Thừa mỉm cười, cũng không khách khí: “Vậy làm phiền dì ạ.”
 
Lại hỏi: “Dì có công việc ở bên kia à?”
 
Du Ngọc gật đầu: “Gần đây có hợp tác với một công ty bên đó làm dự án, phải thường xuyên qua đó, vừa vặn có thể mang một ít món điểm tâm về giùm con.”
 
Tưởng Mộ Thừa: “Vợ con đúng là có lộc ăn, lần trước cả thùng lớn mà dìmang về kia đều do cô ấy ăn hết, bữa sáng cũng ăn.”
 
Lúc đầu Lạc Táp còn đang buồn bực vì cái câu 'Muốn ở cạnh tôi đến vậy sao? Hử? ' kia của Tưởng Mộ Tranh, nghĩ xem phải đáp trả lại anh ta kiểu gì nên không nghiêm túc nghe cuộc đối thoại giữa Tưởng Mộ Thừa và Du Ngọc.
 
Sau đó lại hoàn hồn nghe được món điểm tâm ngọt gì đó, cô tò mò: “Món điểm tâm ngọt nào ngon vậy?”
 
Du Ngọc: “Của bên Thụy Sĩ, con không thích ăn đồ ngọt nên mẹ không mang về cho con. Lần trước mẹ đi công tác, dì Đào của con có gửi nhờ mẹ mang về một ít.”
 
Lạc Táp hơi hơi gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô liền cố ý hỏi thêm: “Sao đêm đó con đi gặp mẹ, không thấy mẹ cầm gì.”
 
Tưởng Mộ Tranh chợt ngước mắt.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Du Ngọc: “Lúc con tới thì anh Năm của con mới vừa đi.”
 
Lạc Táp mỉm cười: “À, ra là vậy.”
 
Ánh mắt nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh, đúng lúc anh cũng nhìn qua đây. Nhưng không như dự đoán, sắc mặt anh vẫn bình thường, giống như căn bản là anh không đặt cái hiểu lầm này trong lòng.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Cô có cảm giác như đấm thẳng vào bông.
 
Vừa vô lực lại bất đắc dĩ.
 
Lúc sau, Du Ngọc cùng Tưởng Mộ Thừa và Tưởng Mộ Tranh luôn nói chuyện công việc, Lạc Táp không tham gia vào được nên yên lặng ngồi ăn.
 
Nhưng cô ăn mà chẳng biết mùi vị ra sao. 
 
Cô rất buồn bực, sao một người đàn ông lại có thể tự phụ đến trình độ như vậy.
 
Du Ngọc biết Tưởng Mộ Thừa ngoại trừ làm ngành sản xuất dược phẩm, mấy năm trước còn tham gia vào bất độc sản, thuận miệng hỏi anh đã đầu tư những khu dân cư nào. 
 
Tưởng Mộ Thừa nói tên mấy cái khu dân cư.
 
Du Ngọc kinh ngạc: “Cái khu biệt thự kia con có cổ phần à?”
Tưởng Mộ Thừa gật đầu: “Con cũng sống trong đó.”
 
Du Ngọc cười: “Thật là có duyên, Lạc Lạc cũng ở trong khu dân cư đó đấy.”
 
Tưởng Mộ Tranh đang gắp đồ ăn, chiếc đũa khựng lại, ngay sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn.

 
Ngay sau đó, di động anh có tin nhắn, đến từ ‘tay theo dõi thiện nghệ’: 【Ngày đó tôi không theo dõi anh, là mẹ tôi bảo tôi đến khách sạn, biệt thự kia cũng là mẹ tôi mua cho tôi! 】
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn tin nhắn vài giây như suy tư gì, đang định trả lời cô, tính xin lỗi vì hai sự hiểu lầm nhỏ này. 
 
Chỉ cần là anh sai, cho dù mất thể diện thì anh vẫn sẽ xin lỗi.
 
Kết quả còn chưa kịp gõ chữ, ‘ tay theo dõi thiện nghệ’ lại nhắn tới một tin nữa: 【Tôi đã nói rồi, không phải tôi vừa mắt anh. Tôi cũng không phải người keo kiệt. Sau khi anh xin lỗi tôi thì việc này xem như qua. 】
 
Tưởng Mộ Tranh khe khẽ 'a' một tiếng, cũng không nhìn cô, anh đặt điện thoại ở dưới bàn, bắt đầu gõ: 【Ngày đó cũng là dì bảo các cô chụp lén, bảo cô nhắc nhở tôi di chuyển xe, bảo bạn cô theo tôi tới lầu 8? Ngày xảy ra va quẹt kia, cũng là dì bảo cô tỏ tình với tôi? 】
 
Nhấn gửi đi.
 
Vài giây sau, di động Lạc Táp rung lên, đầu tiên là cô nhìn qua Tưởng Mộ Tranh, anh đang cười như không cười nhìn cô, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
 
Cô trừng mắt nhìn anh, cúi đầu xem tin nhắn. Sau khi xem xong, cô: “...”
 
Im lặng thật lâu.
Ngày hôm đó nhất định là cô bị trúng tà, mới có thể 'tỏ tình' với, anh, với mức độ tự luyến của anh thì sợ là cả đời này cô chẳng thể tẩy sạch nổi cái tội danh mơ ước có được anh kia. 
 
Lúc này Du Ngọc quay đầu lại: “Lạc Lạc, con đang làm gì đấy? Ăn uống đàng hoàng nào.” Ánh mắt ra hiệu cho cô, cùng người khác ăn cơm mà vẫn luôn cúi đầu xem di động là hành vi rất không lễ phép. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Lạc Táp ngượng ngùng cất di động, trong ngực thì như bị đè bởi một tòa núi lớn, mà Tưởng Mộ Tranh lại đang đứng ở đỉnh núi, lấy tư thái của người thắng nhìn xuống cô.
 
Lúc ra khỏi quán ăn tư gia cũng đã gần 10 giờ, vừa rồi khi ăn cơm mỗi người đều uống chút rượu vang đỏ, Tưởng Mộ Tranh cùng Tưởng Mộ Thừa đều có tài xế đưa về.
 
Du Ngọc uống rượu không thể lái xe, bà nói vậy để xe lại đây rồi gọi xe về. 
 
Tưởng Mộ Thừa: “Dì, để con đưa dì về.”
 
Du Ngọc uyển chuyển từ chối: “Dì không có cùng đường với con, đưa dì về xong vòng lại nhà con chắc phải rạng sáng. Như vậy đi, Lạc Lạc ngồi xe con về nhé, các con ở cùng một khu dân cư, cũng tiện.”
 
Tưởng Mộ Thừa theo bản năng liếc nhìn qua Tưởng Mộ Tranh. Anh đang đứng cách đó không xa hút thuốc.
 
Tưởng Mộ Thừa nói với Du Ngọc: “Đúng lúc con đi đón vợ tan làm, bệnh viện của cô ấy cũng gần nhà dì, Lạc Lạc ngồi xe Tiểu Ngũ về vậy.”
 
Du Ngọc: “Vậy làm phiền hai anh em các con.”
 
Lại dặn dò Lạc Táp: “Con ngồi nhờ xe anh Năm về nhé. Anh Năm con cũng nói rồi đó. Nếu ngày mai anh ấy có rảnh mà con muốn đi nhảy dù thì nói với anh ấy một tiếng, để anh ấy sắp xếp cho con một huấn luyện viên giỏi.”
 
Vừa rồi nói chuyện mới biết được, một người bạn thân của Tưởng Mộ Tranhcó cổ phần trong câu lạc bộ nhảy dù kia.
 
Lạc Táp không muốn mẹ lo lắng nên ngoài miệng vẫn đáp: “Vâng. Mẹ, mẹ nhanh về đi.”
 
Lại vẫy vẫy tay với Tưởng Mộ Thừa: “Tạm biệt, anh Tư.”
 
Sau khi Tưởng Mộ Thừa và Du Ngọc rời đi, xung quanh trở nên yên ắng. Trên bầu trời đêm, trăng tròn đã lên cao, ánh trăng màu bạc chảy xuống xuyên qua những tầng mây.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh

 
Yên tĩnh lại mông lung.
 
Tưởng Mộ Tranh vứt bỏ tàn thuốc, đi tới.
 
Lạc Táp không muốn ở một mình với anh, càng không muốn đi nhờ xe anh về, quét mắt liếc anh một cái, cũng chẳng thèm chào hỏi, cô nhấc bước quay đi.
 
“Đi đâu đấy! Xe ở bên này!” Giọng Tưởng Mộ Tranh vang lên ở phía sau.
 
Lạc Táp suy nghĩ lại, vẫn nên nói rõ ràng với anh, cô quay đầu: “Tôi đi taxi về.”
 
“Đi taxi?” Tưởng Mộ Tranh đã đến gần, hai tay anh đút trong túi quần, rũ mắt nhìn cô: “Nếu muốn tự bắt taxi về, sao vừa rồi ở trước mặt dì không nói cho rõ ràng?”
 
Lạc Táp: “Tôi không muốn mẹ lo lắng.”
 
Tưởng Mộ Tranh quăng lại một câu “Tùy cô” rồi xoay người đi luôn. 
 
Lạc Táp nhìn chằm chằm lưng anh vài giây, thu hồi tầm mắt, rời đi.
 
Cô cũng không bắt taxi, nơi này không quá xa khu cô sống, mất khoảng hơn một tiếng đi bộ. Buổi tối ăn hơi nhiều, đúng lúc có thể tản bộ tiêu thực.
 
Dọc theo ven đường, cô cứ từ từ mà đi. Cuối mùa thu, buổi tối đã hơi se lạnh, thỉnh thoảng cô lại xoa xoa cánh tay mình, sau khi đi được một đoạn đường thì cơ thể cũng ấm lên.
 
Trên đường vẫn còn nhiều người qua lại, nhưng cô cứ cảm thấy như phía sau có người đi theo mình, lại đi được vài bước, cô đột ngột quay đầu. Khi nhìn thấy người ở đằng sau, cô không thể tin nổi mà chớp chớp mắt.
 
Tay trái Tưởng Mộ Tranh là áo vest vắt ngang khuỷu, tay phải thì cầm một điếu thuốc, ánh đỏ lập lòe trong bóng đêm, rất dễ thấy.
 
Lạc Táp học theo giọng điệu của anh mà đánh trả: “Theo dõi tôi? Muốn ở cạnh tôi đến vậy à?”
 
Tưởng Mộ Tranh chợt cười: “Khi nói những lời này cô không thấy chột dạ?”
 
Lạc Táp: “...”
 
Tưởng Mộ Tranh lại nói: “Nếu cô nói sẽ bắt taxi về ngay trước mặt dì, cô xem tôi có thể ăn no căng lại rảnh mà đi bộ theo cô không!”
 
Lạc Táp nhấp môi: “Bây giờ mới hơn 10 giờ, do anh nghĩ nhiều thôi.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Mấy giờ tôi cũng mặc kệ, chuyện đã hứa với người khác thì tôi sẽ làm được. Lui một vạn bước mà nói, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?”
 
Bên cạnh vừa vặn có thùng rác, anh tắt tàn thuốc, ném vào đó. Sau khi đến gần, anh ném thẳng áo vest của mình qua cho cô.
 
Lạc Táp theo bản năng lui về phía sau một bước nhưng vẫn tiếp được áo vest.
 
Tưởng Mộ Tranh nói như ra lệnh: “Mặc vào.”

 
Lạc Táp: “Tôi không lạnh.”
 
Người này bị bệnh tâm thần à.
 
Tưởng Mộ Tranh liếc cô một cái: “Lần sau có thể đừng mặc kiểu như vậy rồi lắc lư trên đường lớn không?”
 
Lạc Táp hừ một tiếng:“Tôi mặc kiểu gì chứ!”
 
Một chiếc váy đơn giản lại chẳng hề hở hang, qua miệng anh lại như không ra thể thống gì.
 
Tưởng Mộ Tranh muốn cạn lời, có vài lời nếu nói ra anh có cảm giác rất lưu manh, anh chống tay bên hông, căng hàm.
 
Lạc Táp đưa áo vest trả lại.
 
Anh rối rắm hai giây, nhìn về phía cô: “Vừa rồi có người đàn ông nào đi qua mà không nhìn chằm chằm vào cô đâu chứ!”
 
Những người đàn ông đó nhìn phía sau lưng cô, sau khi vượt qua cô lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cô. Anh đi theo cô được mấy trăm mét rồi, lại phải chạy về xe cầm theo áo vest.
 
Nói xong, tầm mắt Tưởng Mộ Tranh dừng ở trước ngực cô, cũng chỉ có vài giây, tỏ ý nhắc nhở cô xong, anh lập tức dời mắt đi.
 
Lạc Táp: “...”
 
Mang tai ửng đỏ.
 
Chiếc váy tối nay bó sát người, cho nên dáng người cô đều được tôn ra rõ ràng.
 
Cô ho nhẹ hai tiếng, lại yên lặng cầm lấy áo anh.
 
Lạc Táp mặc áo vest của anh vào, vừa vặn phủ qua mông cô, trên áo đều là mùi hương của anh, mát lạnh dễ ngửi.
 
Hai tay cô cắm trong túi áo, cùng anh sóng vai đi về phía trước, chẳng ai nói chuyện.
 
Sau đó Tưởng Mộ Tranh đánh vỡ trầm mặc, hỏi cô: “Ngày mai muốn đi nhảy dù?”
 
Lạc Táp chần chờ một lát mới nói: “Không đi nữa.”
 
Tự cô đi chứ không muốn đi cùng anh, bức bối.
 
Tưởng Mộ Tranh cười lạnh một tiếng, không đáp lại.
 
Lúc sau, suốt cả chặng đường không nói năng gì thêm nữa.
Anh đi nhanh, cô chỉ có thể theo sát.
 
Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư, Tưởng Mộ Tranh sờ sờ túi quần tính lấy di động ra, kết quả túi quần trống không. Anh tìm túi bên kia, hai túi đều không có.
 
Anh nhìn về phía Lạc Táp: “Trong túi áo có di động không?”
 
Lạc Táp lắc đầu: “Không có, tay tôi vẫn luôn đặt ở bên trong.” Nói rồi còn lấy tay ra vỗ vỗ lên túi áo.
 
“Có phải để quên ở chỗ nào rồi không?”
 
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ: “Có thể là để quên ở quán ăn.”
 

Anh duỗi tay: “Cho tôi mượn di động một chút.”
 
Lạc Táp mở túi xách ra, mở khóa điện thoại rồi đưa cho anh.
 
Tưởng Mộ Tranh bấm số điện thoại của mình, nhấn gọi, trên màn hình đột ngột xuất hiện ‘tên bỉ ổi ngu ngốc’.
 
Anh: “...”
 
Vẻ mặt lạnh lùng, chân mày nhíu chặt. 
 
Đột nhiên, lại bật cười.
Là bị chọc tức. 
 
Anh lẳng lặng nhìn qua cô, cô đang nghiêm túc nhìn đèn tín hiệu.
 
Đèn xanh bật sáng, Lạc Táp ra hiệu cho anh, anh ‘ ừ ’ một tiếng, cùng cô băng qua đường.
 
Rốt cuộc cũng có người nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng phụ nữ: “Chào anh, điện thoại di động của anh Tưởng để quên ở quán của chúng tôi.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Vâng, tôi là Tưởng Mộ Tranh đây, giúp tôi giữ nó một lúc, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến lấy.”
 
“Vâng, vâng.”
 
“Cảm ơn.”
 
Tưởng Mộ Tranh cúp điện thoại.
 
Quakhỏi ngã tư, Lạc Táp hỏi: “Ở quán ăn?”
 
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu, ngay sau đó lại gọi điện thoại cho tài xế, nhờ anh ta đi lấy di động.
 
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tưởng Mộ Tranh cũng không đưa điện thoại lại cho Lạc Táp. Lạc Táp nhìn anh: “Đưa di động cho tôi chứ.”
 
Tưởng Mộ Tranh hỏi: “Ai ngu ngốc?”
 
Lạc Táp không rõ nguyên do: “??”
 
Tưởng Mộ Tranh lắc lắc di động, cố ý hù dọa cô: “Có tin tôi dùng di động của cô phát tin vào vòng bạn bè, nói là cô thích tên ngu ngốc này không?”
 
Lạc Táp lập tức phản ứng lại, tức giận muốn đoạt lại di động.
 
Tưởng Mộ Tranh giơ di động lên cao, cô với không tới.
 
Dưới tình thế cấp bách, đôi tay cô nắm chặt cổ áo anh, dùng sức giẫm lên chân anh: “Đưa điện thoại cho tôi!”
 
Tưởng Mộ Tranh bị cô giẫm đau đến hít một hơi, cô càng giẫm càng dùng sức, anh híp híp mắt, bỗng nhiên khom người, một tay ôm lấy eo cô, một tay kia vòng xuống khuỷu chân cô, nhấc bổng cô lên. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Sợ cô mặc váy bị lộ, anh xoay người một cái, đối mặt với lùm cây ven đường.
 
Lạc Táp lập tức ngây ngốc, thân thể lơ lửng, sợ bị té ngã, cô theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy cổ anh. Lúc bốn mắt nhìn nhau, đại não cô trống rỗng.
 
Tưởng Mộ Tranh cúi đầu nhìn cô: “Còn giẫm nữa không, hử?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui