Cuối mùa thu.
Qua một cơn mưa, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, trong không khí xen lẫn mùi hoa quế thoang thoảng. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Bắc Kinh hiếm khi có thời tiết tốt như vậy.
Đang là giờ tan tầm cao điểm, trên đườngchật như nêm cối.
Đến giao lộ, Lạc Táp dừng xe lại, nhìn bần quơ về phía bên ngoài.
Bỗng nhiên, mí mắt phải giật vài cái, cô dùng ngón tay ấn lên mí mắt.
Chu Nghiên ngồi ở bên ghế phụ đang trang điểm, kẻ xong viền mắt, cô liếc nhìn đèn tín hiệu, nhắc nhở: “Lạc Lạc? Đèn xanh rồi.”
Lạc Táp hướng cằm về bục giao thông ngay ngã tư: “Nghe theo hướng dẫn, hiện tại lượng xe ở các hướng đông tây đang kẹt trầm trọng, cho bọn họ đi trước.”
Lúc này Chu Nghiên mới cẩn thận nhìn về phía bục giao thông bên kia, anh cảnh sát giao thông trực ở đó đang ra hiệu cho dòng xe ở hướng đông tây tiếp tục đi qua. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
“Ồ, hôm nay lại là Tiểu Hạ trực ban à?”
Lạc Táp ‘Ừ ’ một tiếng.
Tiểu Hạ cùng cô và Chu Nghiên đều là đồng nghiệp, cùng thuộc phi đội cơ động, Lữ đoàn 2 của lực lượng cảnh sát giao thông.
Tối hôm qua cô cùng Chu Nghiên trực đêm, hôm nay thì tan làm như bình thường.
Chu Nghiên bắt đầu chuốt mascara, không quên nói chuyện phiếm: “Tiểu Hạ là người đại diện cho nhan sắc và dáng người của phi đội tụi mình, phải thường xuyên lộ mặt ra đường, nhìn cũng đẹp mắt.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Nói rồi cô lại không khỏi thở dài: “Cả ngày cứ phải nhìn cái gương mặt thất bại kia của chồng tớ, sợ là ngày nào đó hai mắt tớ sẽ kháng nghị thôi, mù luôn.”
Lạc Táp: “...”
Trêu chọc cô ấy: “Vậy mà lúc trước còn gả cho anh ấy.”
Chu Nghiên: “Đây còn không phải là do tớ có lòng tốt muốn cứu vớt gien nhà bọn họ một chút sao.”
Ai ngờ, cứu vớt không thành công, ngược lại còn bị kéo xuống nước.
Con trai và chồng cô quả thực là như một khuôn mẫu đúc ra.
Chuốt mascara xong, Chu Nghiên hỏi Lạc Táp: “Nhìn xem lông mi tớ sau khi chuốt thế nào? Vợ của bạn chồng tớ mang về từ nước ngoài giúp tớ đấy, nói sau khi chuốt xong lập tức sẽ trở nên dày và dài.”
Lạc Táp liếc mắt nhìn một cái, ra vẻ kinh ngạc: “Cậu đã chuốt rồi đó hả?Sao vẫn còn ngắn vậy?”
Chu Nghiên: “...”
Cô híp đôi mắt lại, hung hăng liếc xéo Lạc Táp một cái, phẫn hận mà gập kính trang điểm lại một cái 'cộp'.
Lạc Táp không nhịn được, khẽ bật cười.
Sau đó mí mắt phải lại giật giật vài cái
Đèn xanh bật.
Tiểu Hạ cho làn xe bên phía các cô được đi.
Sắp đến nhà hàng, Lạc Táp muốn xác nhận lại với Chu Nghiên: “Cậu không về nhà hai ngày rồi, thật sự muốn ở bên ngoài ăn cơm rồi mới về hả?”
Chu Nghiên: “Hai ngày này nhóc con đang cai sữa, tớ phải chờ nó ngủ rồi mới về được, bằng không nó lại quấy tớ.”
Tới dưới lầu của nhà hàng.
Thật vất vả mới tìm được vị trí đậu xe, bỗng nhiên Lạc Táp dừng lại, nhìn về phía trước, hướng bên trái.
“Làm sao vậy?” Chu Nghiên nhìn theo tầm mắt cô.
Lạc Táp: “Không có gì.”
Bên kia có chiếc xe đang đậu, một chiếc việt dã sang trọng màu trắng.
Biển số xe cũng chói lọi như chiếc xe vậy, là biển tứ quý.
Đây cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm là chiếc xe này chiếm dụng lối thoát hiểm.
Chu Nghiên cười: “Cậu lại nổi bệnh nghề nghiệp à? Hôm nay không phải cậu trực ban, chẳng lẽ còn muốn quay về đơn vị đổi đồng phục, lấy hóa đơn phạt?”
Thúc giục cô: “Trước hết đậu xe tụi mình lại đi đã, cậu còn không mau lên thì bị chiếm mất chỗ đấy. Lát nữa đi qua xem thử sao lại như vậy, thật sự không ổn thì gọi trung tâm chỉ huy báo chủ xe di chuyển chiếc xe.”
Lạc Táp đành phải đậu xe trước đã.
Trước sau đều đã có xe đậu kín, cô phải đánh lái dịch xe từng chút một.
Trong lòng nghĩ lát nữa sẽ gọi báo cảnh sát để chiếc xe kia rời khỏi vị trí đó.
Có vài người cảm thấy để xe như vậy và chiếm dụng lối thoát hiểm cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng lỡ như xảy ra hỏa hoạn hoặc là tình huống liên quan đến mạng người thì sao, có khi trì hoãn một phút đồng hồ thôi cũng đã lỡ mất thời gian vàng để cấp cứu. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp còn đang cẩn thận dừng xe, chiếc xe dịch vào trong từng chút một, kiên nhẫn của cô cũng bị mài mòn theo từng chút một.
Bởi vậy tại sao lại phải lái xe đến chỗ này để ăn cơm hả?
Đột nhiên Chu Nghiên la lên ‘Ôi trời đất quỷ thần ơi ’, cực kì kích động: “Nhìn kìa nhìn kìa, Lạc Lạc, trai , trai đẹp kìa!”
Đã rất nhiều năm rồi cô chưa thấy được người đàn ông nào gợi cảm như vậy.
Nhanh chóng lấy di động ra chụp ảnh.
Lạc Táp chuyên tâm dừng xe, không rảnh mà thưởng thức cái gọi là trai đẹp.
Cũng không có hứng thú.
Chu Nghiên vừa chụp vừa phát sóng trực tiếp: “Thì ra đàn ông mặc áo sơmi đỏ rượu cũng có thể mang vẻ cấm dục như vậy, nhưng lại mang theo chút không kềm chế được. Ôi chao, dáng vẻ hút thuốc cũng đẹp trai nữa.”
Người đàn ông dựa vào một chiếc xe thể thao màu đen, toát lên vẻ lười biếng không nói rõ được.
Đôi mắt anh ta hẹp và dài, cái cằm sắc bén, hững hỡ nhìn những chiếc xe đi qua.
Tay trái kẹp một điếu thuốc, trong miệng chậm chạp nhả ra những làn khói, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị gió thổi tan.
Đột nhiên, có vẻ như ánh mắt người đàn ông ấy quét bề phía này, Chu Nghiên cũng không để ý tới, tiếp tục chụp.
“Lạc Lạc, người đàn ông này quả thực chính nam thần hoàn mỹ trong lòng phái nữ đó.”
Hiện tại các cô gái đều là bị cuồng tay, cuồng chân, cuồng dáng người, cuồng mặt, còn có cuồng cả giọng nói, rõ ràng người đàn ông trước mắt này đã thỏa mãn đủ bốn yếu tố đầu tiên cho một bạn trai quốc dân. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tạm dừng, Chu Nghiên điều chỉnh góc độ điện thoại, đáng tiếc còn chưa kịp chụp, người nọ đã dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Cô đành phải từ bỏ.
Thu hồi di động, Chu Nghiên xem lại những hình ảnhvừa chụp: “Cũng không biết giọng anh ấy thế nào, nếu giọng cũng dễ nghe thì anh ấy đã thỏa mãn tất cả ảo tưởng trong lòng phái nữ chúng ta đối với một người đàn ông rồi.”
Rốt cuộc Lạc Táp cũng đậu xe xong, lúc này mới có rãnh rỗi mà đáp lại Chu Nghiên: “Cậu để hình chụp người đàn ông khác trong di động, không sợ bị chồng hiểu lầm à?”
Chu Nghiên: “Chồng tớ tự tin mà, cảm thấy tớ như kiểu nếu không phải là anh ấy thì không thể.”
Cô xóa mấy tấm ảnh chụp không đẹp đi, “Tớ chụp cho con trai tớ xem đấy chứ, nghe người già nói, xem ảnh của trai đẹp nhiều thì khi trưởng thành, nhóc con có thể đẹp hơn chút đó.”
Lạc Táp: “...”
Không còn lời gì để nói.
Chu Nghiên đưa điện thoại đến trước mặt Lạc Táp: “Nhìn đi, có phải kiểu cậu thích không, nếu cậu thích, chị đây dù lên trời hay xuống đất cũng tìm ra được anh ấy cho cưng, trói đến trước mặt cưng.”
Lạc Táp không có hứng thú, nhìn cũng không nhìn, đẩy di động ra: “Tớ chẳng có hứng thú với trai đẹp.”
Chu Nghiên: “Cục cưng à, công việc dù quan trọng cũng không quan trọng bằng tìm một anh chồng đẹp trai. Để tránh cho cưng dẫm vào vết xe đổ của chị, nhất định chị phải giúp cưng tìm một chàng đẹp trai chút, sinh một cô nàng, sau đó gả cho con trai nhà chị.”
Lạc Táp cởi bỏ đai an toàn, xoay người lấy túi xách ở ghế sau.
Chu Nghiên lại lần nữa nhìn về phía chiếc xe thể thao màu đen, người đàn ông đã xuống dưới, đi về phía lối thoát hiểm, hai tiếng tít tít vang lên, chiếc xe việt dã màu trắng được mở khóa. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Chu Nghiên sửng sốt, xoay mặt nói với Lạc Táp: “Không nghĩ tới chiếc xe việt dã đậu sai cũng là của người đàn ông kia.” Đột nhiên ấn tượng tốt về người đàn ông đó tụt vèo vèo như rơi xuống vực.
Lạc Táp đẩy cửa xuống xe, đi thẳng đến hướng chiếc xe việt dã trắng kia, nếu chủ xe ở bên trong, cô đỡ phải phiền toái, trực tiếp bảo anh ta di chuyển một chút là được.
Lạc Táp cầm thẻ cảnh sát của mình, bắt đầu gõ cửa sổ chiếc xe kia, rất nhẹ.
Người trong xe sửng sốt, sau khi phản ứng lại, hạ cửa sổ xe.
Cửa kính chậm rãi hạ xuống.
Trong xe và ngoài xe là hai thế giới.
Người đàn ông đang dựa lưng vào ghế, cánh tay thoải mái đặt trên cửa sổ xe, cả người đều lộ ra cảm giác nhàn nhạt không kềm chế được. Anh đang nhìn cô, cười như không cười, đáy mắt có chút nghiền ngẫm xen lẫn chút khinh thường.
Khẳng định là coi cô như mấy cô gái tham mộ hư vinh rồi.
Lạc Táp cũng không để ý, đưa thẻ cảnh sát ra, “Chào đồng chí, xe của anh chiếm dụng lối thoát hiểm, phiền anh di chuyển xe một chút, cảm ơn đã phối hợp.”
Tưởng Mộ Tranh hơi giật mình, nhưng tia kinh ngạc trong ánh mắt chỉ lướt quagiây lát, khóe miệng anh vẫn mang theo nụ cười không rõ ý, “Ồ, đồng chí cảnh sát à, chào cô.”
Nói rồi, anh lấy thẻ cảnh sát qua, nghiêm túc lật xem.
Ảnh trên thẻ rất đẹp, ngũ quan cũng nhu hòa.
Nhưng hiện tại người thật đang đứng ngoài cửa ô tô thì lại hết sức lạnh lùng.
A, cô gái này thật đúng là biết giả vờ.
Tưởng Mộ Tranh lấy di động ra, bắt đầu chụp thẻ cảnh cát.
“Anh làm gì đó!” Lạc Táp theo bản năng duỗi tay ra đoạt lại thẻ cảnh sát của mình.
Tưởng Mộ Tranh rụt tay vào trong, Lạc Táp không với tới.
Anh thong thả nói: “Hiện tại thẻ giả đầy rẫy, dân chúng bình thường như chúng tôi cũng không nhìn ra được thật giả thế nào, chụp để giữ lại xác minh một chút ấy mà.”
Đã chụp xong.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Cảnh sát Lạc, thế này không quá đáng chứ?”
Ánh mắt Lạc Táp lạnh đi rất nhiều, nhưng lại chẳng thể phản bác.
Tưởng Mộ Tranh khép lại thẻ cảnh sát, đưa cho cô: “Cảm ơn cảnh sát Lạc.”
Nói rồi, tay đã đặt lên tay cầm, nhẹ nhàng đẩy mở cửa xe.
Lạc Táp lui lại sau mấy bước, chừa khoảng đủ rộng để anh mở cửa xe. Đại khái là cô đoán được người đàn ông này sẽ không dễ dàng phối hợp di chuyển xe.
Tưởng Mộ Tranh từ trên xe bước xuống, trong tay còn cầm một túi văn kiện, đứng cách cô vài bước, nhìn từ dưới lên trên đánh giá cô một phen, ánh mắt bằng phẳng rồi lại hơi hiện lên chút không để tâm.
Mái tóc dài của cô được cột lên, mặc một áo khoác gió dài màu kaki, kiểu dáng cực kỳ đơn giản.
Phối với một chiếc quần jeans màu xanh chín tấc, để lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Ăn mặc đơn giản gọn gàng, lại đặc biệt gợi cảm.
Lạc Táp cao mét bảy, nhưng đứng ở trước mặt anh lại có cảm giác áp bách kì lạ.
Tuy rằng cực kì phản cảm với hành vi của người đàn ông trước mặt này, nhưng cô chịu đựng, giọng nói cũng coi như ôn hòa: “Thưa anh, phiền anh di chuyển xe, đây là lối thoát hiểm.”
Giọng điệu Tưởng Mộ Tranh lười nhác lại không đứng đắn: “Nếu tôi không di chuyển thì sao? Cảnh sát Lạc, cô tính làm gì? Hử?”
Lạc Táp không cam lòng yếu thế: “Không có đường thương lượng.”
Tưởng Mộ Tranh đối diện với cô vài giây, rồi anh chợt cười, còn là nụ cười mỉa mai.
Anh nói: “Tôi còn có việc, cần phải đi lên trên ngay, làm phiền cô.” Dứt lời, anh ném thẳng chìa khóa xe qua cho cô.
Lạc Táp theo phản xạ mà đón lấy chìa khóa xe, đúng lúc chìa khóa xe chuẩn bị đáp lên trên ngực cô thì hai tay cô nhanh chóng chụp lại, nhưng không có bắt kịp, chìa khóa rơi thẳng xuống.
Nhưng nó không rơi xuống mặt đất.
Lạc Táp híp híp mắt, lồng ngực hơi hơi phập phồng, vành tai cô vô ý thức đỏ lên.
Tưởng Mộ Tranh:“...”
Ngay sau đó anh dời tầm mắt đi.
Anh thề dưới ánh mặt trời, thật sự không phải anh cố ý.
Một lát sau, anh quay mặt lại liếc nhìn cô một cái: “Cảnh sát Lạc, vất vả rồi, sau khi di chuyển xe xong, cô cứ giao chìa khóa xe cho bảo vệ của tòa nhà là được.”
Ho nhẹ hai tiếng, anh nâng bước rời đi.
Lúc này Chu Nghiên đi tới, cô nhìn vẻ mặt buồn bực của Lạc Táp, lại liếc liếc nhìn chiếc xe việt dã, cửa xe đang mở một nửa, người đàn ông kia cũng đã đi xa, đây là có ý gì?
“Sao rồi?”
Lạc Táp tức giận: “Bị chó điên cắn một miếng!”
Chu Nghiên không hiểu ra sao: “...”
Lạc Táp xoay người đi về phía ô tô của mình, cửa xe việt dã chưa đóng, Chu Nghiên đành phải đứng tại chỗ, cô lớn tiếng hỏi Lạc Táp: “Lạc Lạc, cậu làm gì đó?”
Lạc Táp: “Lấy chìa khóa, di chuyển xe.”
Chu Nghiên không rõ nguyên do: “Cậu lấy ở đâu đấy?”
Lạc Táp không lên tiếng.
Lấy ở đâu hả?
Trong lồng ngực cô chứ đâu!
Bên trong áo gió, cô mặc một chiếc áo sơmi cổ thấp, chìa khóa theo ngực trượt xuống, áo sơmi lại nhét vào quần jeans, cho nên chìa khóa xe trượt đến tận bụng. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Kim loại tiếp xúc với da thịt, cảm giác lành lạnh.
Khẳng định là anh ta cố ý.
Cố ý ném chìa khóa ném về phía ngực cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...