Dung Sâm vội vàng bay tới Tê Long sơn, vừa đến liền nhìn thấy Yến Chỉ Hoài đang nói chuyện với thổ thần Tề huyện. Khi nghe hắn ba hoa miêu tả thủy phủ của mình, không khỏi có chút buồn cười. Dung Sâm hiện thân giữa không trung, đứng sau Yến Chỉ Hoài cười nói: “Thần quân đang tả thủy phủ của bản quân sao? Trân châu làm đường, ngọc thạch làm tường …Bản quân thật sự xa xỉ vậy sao?”
Yến Chỉ Hoài đang nói đột ngột dừng lại, còn chưa kịp quay đầu thì bị một bàn tay khoát lên vai.
“Lâm Hư chân quân?”
Bàn tay trên vai tựa hồ cương một chút,Yến Chỉ Hoài quay đầu lại, mặt không đổi sắc cười nói: “Long quân đang kêu ai vây?”
Đôi măt sâu thẳm của Dung Sâm nhìn hắn: “Không phải là danh hào cũ của thần quân sao?”
“Tiểu thần họ Yến, danh Chỉ Hoài.” Yến Chỉ Hoài vẻ mặt lạnh nhạt: “Tiểu thần cấp thấp kém sao có thể là bậc chân quân, e rằng Long quân nhận sai rồi.”
Dung Sâm im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú. Lục Cận ở một bên mơ hồ nhận thấy không khí giữa hai người có chút không bình thường nên cáo từ trước, chỉ để lại Yến Chỉ Hoài cùng Dung Sâm trầm mặc đối diện với nhau.
“Ngươi nói ta nhận sai người.” Thật lâu sau, Dung Sâm chậm rãi mở miệng: “Không sai, ta đích thật không biết Lâm Hư chân quân kia là người phương nào. Sau khi từ Hoán Long Trì đi ra, ta liền quên hết tất cả chuyện trước kia. Nhưng Ngao Lăng nói cho ta biết, ba trăm năm trước, Lâm Hư chân quân đã thay một con yêu giao hạ giới chắn thiên kiếp, bị phạt hạ giới thành một tán tiên. Trong mấy trăm năm nay, yêu giao hóa rồng lên thiên đình chỉ có mình ta. Vậy Lâm Hư chân quân vì ai mà chắn thiên kiếp?”
Yến Chỉ Hoài hạ mi, nét mặt lạnh lùng nói: “Ta bất quá chỉ là một sơn thần của Tê Long sơn nho nhỏ, chuyện thiên đình biết rất ít. Nếu như cả Long quân cũng không nhận thức vị Lâm Hư chân quân kia, ta tất nhiên lại càng không biết hắn là ai. Long quân hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây?”
“Vậy thì tại sao … tướng mạo của thần quân lại giống như đúc vị Lâm Hư chân quân kia?”
Yến Chỉ Hoài đột nhiên cả kinh, cảm thấy hoảng sợ, sao Dung Sâm biết được bộ dáng của Lâm Hư chân quân? A… đúng rồi, thái tử Nam Hải Ngao Lăng ở Ích Thủy thủy phủ đã vô tình bắt gặp hắn, Ngao Lăng đã từng gặp hắn, chắc chắn gã cảm thấy kinh ngạc nên đã nói với Dung Sâm đi?
Nhưng không có bằng chứng, chỉ dựa vào chuyện tướng mạo tương tự Dung Sâm cũng chưa thể chắc chắn bản thân là Lâm Hư chân quân năm đó.
Yến Chỉ Hoài ngẩng đầu cười nói: “Tiểu thần giống hệt như vị Lâm Hư chân quân kia sao? Long quân cũng chưa từng thấy tận mắt sao có thể chắc chắn như vậy? Còn nữa,người có tướng mạo tương tự trên thế gian này rất nhiều, tiểu thần đã nói Long quân đã nhận sai người rồi.”
Dung Sâm còn muốn nói tiếp lại bị Yến Chỉ Hoài đánh gãy: “Tiểu thần rời động phủ đã mấy ngày, cảm thấy không yên lòng nên quay về xem. Nhận được Long quân nhiệt tình đối đãi, ngày khác sẽ chuẩn bị lễ vật đến phủ thăm viếng. Xin cáo từ.” Chấp tay, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Dung Sâm ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, một hồi sau mới chậm rãi xoay người.
Y không rõ vì sao Yến Chỉ Hoài luôn lãnh đạm với y như vậy. Tuy lời nói khách khí nhưng thái độ lại thập phần xa lạ. Hơn nữa rất rõ ràng,Yến Chỉ Hoài không muốn ở lâu với y.
Bản thân đã từng đắc tội hắn sao? Hay là….hắn quả thật chính là Lâm Hư chân quân kia, thay mình cản thiên kiếp nên bị phạt nặng, nhưng bản thân lại quên mất hắn…cho nên mới không muốn nhìn thấy hắn?
Nếu hắn không chịu thừa nhận mà mình lại không đủ chứng cứ để chứng minh Yến Chỉ Hoài đích thực là Lâm Hư chân quân, như vậy sợ rằng phải lên thiên đình hỏi thăm một chút chuyện năm xưa.
Đôi mắt Dung Sâm hơi trầm xuống, không chút do dự bay đi.
Sau khi Yến Chỉ Hoài trở lại động phủ của mình, vừa mới bước vào cửa động, một khối lông xù gì đó liền nhào lên chui vào trong áo, cái đầu liều mạng cọ cọ lồng ngực hắn. Yến Chỉ Hoài kéo nó ra nhìn thì biết là A Man, bởi vì nhiều ngày nó không thấy hắn trở về, nên vẫn canh giữ trong động, hiện giờ thấy hắn nên vui vẻ nhào lên làm nũng.
Yến Chỉ Hoài lập tức cười rộ lên, nhẹ nhàng ôm lấy nó nói: “Sợ ta bị Tiểu Long quân khi dễ sao? Đừng sợ, ta đã thay ngươi dạy dỗ nó rồi.”
A Man lẩm bẩm nhu thuận cọ cọ, dán lên mặt hắn, một đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn hắn.
A Man là một tiểu mi hầu tinh ở vùng phụ cận, thuở nhỏ bị song thân vứt bỏ, là Yến Chỉ Hoài nhặt nó mang về nuôi dưỡng ở trong động. Chờ nó lớn hơn một chút, liền thường xuyên hái chút dã quả về cho hắn ăn, còn học được cách nhưỡng hầu nhi tửu, mỗi lần đều phi thường cao hứng kính biếu cho Yến Chỉ Hoài. (dã quả: hoa quả dại; nhưỡng hầu nhi tửu: ủ rượu)
Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng vuốt ve đầu A Man, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu mình bỏ đi thì nó lại trở thành cô nhi, chẳng phải rất đáng thương sao.
Sinh lão bệnh tử là chuyện mà thường nhân không thể tránh khỏi. Nhưng mà A Man không hiểu, từ thuở nhỏ nó liền không muốn rời xa Yến Chỉ Hoài, nếu ngày nào đó bỗng nhiên không tìm thấy hắn nữa, chỉ sợ sẽ chạy khắp núi rừng tìm kiếm hắn. Bây giờ nó còn nhỏ yếu như thế, ngay cả tiểu Long quân cũng có thể khi dễ nó đến thương tích đầy mình, nếu nó không sớm học được cách tự bảo vệ mình, tương lai làm sao có thể sinh tồn trong Tê Long Sơn này?
“A Man.” Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng kéo nó từ trong ngực ra, hỏi nó: “Tâm pháp khẩu quyết mà ta đã dạy cho ngươi đã nhớ rõ chưa?”
A Man gật đầu: “Nhớ kĩ rồi.”
“Có chiếu theo đó mà tu luyện hay không?”
“Có.” A Man nhu thuận trả lời: “Con không có lười biếng, những gì tiên quân đã dạy thì con đều ngoan ngoãn tu luyện.”
Yến Chỉ Hoài khẽ cười, sờ sờ đầu nó: “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, phải chăm chỉ tu luyện, trở nên cường đại thì mới có thể bảo vệ tốt bản thân. Ta phải rời khỏi nơi này một thời gian, chờ đến lúc ta trở lại, nếu ngươi còn giống như bây giờ tùy tiện bị yêu tinh khác khi dễ, ta sẽ đánh mông ngươi.”
A Man lập tức khẩn trương: “Tiên quân muốn đi đâu? Tiên quân … không cần A Man nữa sao?”
Yến Chỉ Hoài cười nói: “Ta có một số việc cần làm nên phải rời đi, cũng không biết chính xác khi nào mới trở về. Trong lúc ta vắng mặt thì ngươi phải hảo hảo thay ta coi chừng động phủ. Nếu tiểu Long quân kia lại tới khi dễ ngươi thì trốn đi, chờ ta trở về lại thay ngươi trút giận được không?”
A Man nắm chặt góc áo hắn, nước mắt lưng tròng: “Không thể mang A Man cùng đi sao?”
Yến Chỉ Hoài khẽ thở dài, lau đi nước mắt của nó, dỗ nó: “Khóc cái gì? Ta cũng không phải một đi không trở lại. Ta phải đi một địa phương rất xa, ngươi không được đi tìm ta, chờ ta trở về có biết không?”
A Man hốc mắt hồng hồng, cúi đầu chấp nhận, lại lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương chạy ra bên ngoài, đi nhìn xem hầu nhi tửu nó nhưỡng đã được chưa. Nó nghĩ Yến Chỉ Hoài phải đi, tốt xấu phải được uống thêm một lần.
Yến Chỉ Hoài nhìn thân ảnh của nó biến mất, yên lặng thở dài.
Hắn thầm nói với A Man, thật sự xin lỗi, chuyến đi lần này ta sẽ một đi không trở về.
Trước đây hắn cũng từng lừa gạt Dung Sâm như vậy, cười cười phất tay với y, nói ngày khác tái kiến, chúng ta còn nhiều thời gian. Biết rõ khi gặp lại, y cũng đã quên mất khuôn mặt cố nhân, nhưng hắn vẫn như không có chuyện gì, bịa đặt giống như là lời chân thật.
A Man nhất định sẽ tin lời hắn, vừa tu luyện vừa ở trong sơn động này chờ hắn. Sau đó qua vài chục năm, mấy trăm năm, có lẽ sẽ từ từ quên mất hắn.
Sẽ quên là từng có một sơn thần, nói thích uống nhất là hầu nhi tửu mà A Man nhưỡng, nói A Man phải chờ hắn về. Chấp niệm sâu nặng, chỉ cần qua một thời gian liền bị ăn mòn, đến lúc mà A Man trở thành Mi hầu đại vương uy phong lẫm lẫm, khi hồi tưởng lại, chắc là cũng chỉ nhớ mang máng một thân ảnh mơ hồ mà thôi.
Chuyện mà hắn có thể vì A Man làm được cũng chỉ có như thế mà thôi.
Xoay người bước ra động phủ, ngẩng đầu nhìn trời, có một vầng trăng sáng cô đơn hết sức thê lương.
Yến Chỉ Hoài lộ ra nụ cười khổ.
Hắn vốn nghĩ cứ ở Tê Long sơn như vậy, đến cuối cuộc đời, nhưng hiện tại xem ra cũng không được nữa rồi. Dung Sâm nhất định sẽ lại tới tìm hắn, đã đến nông nổi như vậy rồi, cần gì phải dây dưa với hắn nữa? Hắn cùng với Dung Sâm mấy đời dây dưa đã nói không rõ là ai thiếu ai. Cho tới bây giờ Dung Sâm đã thoát khỏi luân hồi trói buộc, hóa thân thành rồng, không còn nhớ rõ hắn, đây đã là kết cuộc tốt nhất, tội gì còn liên lụy thêm một đời nữa.
Mà hắn từ lúc tóc bắt đầu trở thành màu xám trắng, không biết khi nào sẽ kết thúc sinh mệnh thì chẳng lẽ lúc sắp chia tay còn muốn đâm vào tâm Dung Sâm một đao rồi lưu y lại một mình sống trên đời sao?
Còn không bằng cứ như vậy mà từ biệt. Đợi cho chuyện Lục Cận chấm dứt, hắn sẽ rời khỏi Tê Long sơn, thiên hạ to lớn, sẽ có chỗ mà Dung Sâm tìm không thấy hắn. Thời gian trôi đi sẽ là lúc người nọ lại quên mất hắn.
Nếu nói là vô tình, có lẽ hắn mới là người vô tình nhất.
Đối với Dung Sâm như thế, đối với A Man cũng như thế, mà ngay cả vài vị hảo hữu ít ỏi của hắn, nhất là Lăng Hoa tiên quân cũng sẽ không hẹn tái ngộ.
Tùy tiện tìm một chỗ hoang sơn dã lĩnh, ngồi nhìn mây bay gió thổi, đi hết đoạn đường cuối cùng của hắn.
Lại nói Dung Sâm đã lên thiên đình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết tìm vị tiên quân nào hỏi thăm chuyện của Lâm Hư chân quân. Cũng không thể tùy tiện kéo một vị tiên quân, lỗ mãng mở miệng hỏi chuyện xưa mấy trăm năm trước. Đột nhiên nhìn thấy một vị tiên quân từ trong đại điện đi ra, có chút quen mặt, thấy vị tiên quân kia thần tình đạm mạc đi lướt qua mình. Y đột nhiên nhớ lại,vị tiên quân này tựa hồ là Lăng Hoa tiên quân.
Dung Sâm từng nghe Ngao Lăng nhắc tới vị Lăng Hoa tiên quân này, nói gã tu vi cao thâm, đã sớm là Thái Ất Kim tiên thể. Dung Sâm định kỳ lên thiên đình báo cáo công tác, cũng từng gặp ra gã vài lần, nhưng chưa từng giao tiếp lần nào. Y vẫn luôn cảm thấy vị tiên quân này, hình như có chút địch ý đối với y.
Nếu Lăng Hoa tiên quân có địa vị không thấp trên thiên đình, nói vậy nhất định biết rõ chuyện cũ ba năm trước. Dung Sâm cũng không quản nhiều như vậy, tiến lên ngăn cản đường đi của Lăng Hoa tiên quân, kính cẩn hỏi: “Lăng Hoa tiên quân, tiểu thần là Long Quân của Ích Thủy thủy phủ. Ta có vài việc muốn hỏi tiên quân, không biết có tiện không?”
Lăng Hoa tiên quân lạnh nhạt liếc y một cái: “Thì ra là Long quân Ích Thủy. Ngại quá, ta rất vội, nếu Long quân có chuyện gì quan trọng, hay là đến hỏi tiên quân khác đi.”
Dung Sâm rùng mình một cái, thầm nghĩ mình cùng vị này tiên quân có thể nói là chưa từng nhận thức, vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy? Y nhẫn nại thấp giọng hỏi: “Tiểu thần chỉ muốn hỏi Lăng Hoa tiên quân có từng quen biết Lâm Hư chân quân không?”
Lăng Hoa tiên quân bỗng nhiên biến sắc, nâng mắt nhìn chằm chằm Dung Sâm, không dám tin tưởng hỏi: “Ngươi … chẳng lẽ ngươi nhớ ra rồi?”
Dung Sâm sửng sốt hỏi: “Cái gì? “
Lăng Hoa tiên quân thấy vẻ mặt y mờ mịt, nhất thời một cơn tức giận xông thẳng lên ngực, quay đầu lạnh lùng nói: “Thì ra ngươi cái gì cũng không nhớ ra …vậy ngươi vì sao phải hỏi chuyện của Lâm Hư chân quân? Nếu ngươi nghe thấy những tin đồn thất thiệt, ta khuyên ngươi đừng tin, Lâm Hư chân quân không hề quen biết người.”
Hai mắt Dung Sâm lóe lên, thấy gã xoay người muốn đi, vội kéo cổ tay gã, trầm giọng hỏi: “Tiên quân cũng biết từ lúc ta từ Hoán Long Trì đi ra thì đã quên mất tất cả chuyện trước kia. Năm đó ta có thể phi thăng hóa rồng là do Lâm Hư chân quân chắn thiên kiếp sao? Vậy Lâm Hư chân quân… hiện giờ có phải đã bị phạt, xuống hạ giới làm sơn thần Tê Long sơn tên là Yến Chỉ Hoài không?”
Lăng Hoa tiên quân chau mày, giựt tay ra, quay đầu nhìn y cười lạnh nói: “Sao, qua ba trăm năm thì ngươi mới muốn hỏi chuyện xưa trước kia sao? Nếu đã biết thì ngươi có năng lực làm gì? Khi đó ngươi còn là yêu giao, là ai hao tâm tốn sức giúp ngươi tu luyện? Là ai liều mạng phá hủy cơ thể, cam chịu hình phạt cũng muốn trợ ngươi hóa rồng? Ngươi bất quá đã quên, nếu quên rồi thì còn truy vấn làm gì nữa. Chẳng lẽ là vì nghe thấy những tin đồn gì đó nên mới cảm thấy áy náy sao?” Lạnh lùng liếc qua Dung Sâm, phất tay áo nói: “Ta khuyên ngươi không cần rỗi hơi, Lâm Hư bất quá cầu người được người. Hiện giờ tiên tịch bị tước thì không còn can hệ tới ngươi nữa, ngươi cũng đừng tới quấy rầy hắn!”
Thân thể Dung Sâm rúng động, sắc mặt trong nháy mắt vô cùng tái nhợt. Lăng Hoa tiên quân cũng không nhìn hắn nữa, xoay người đi thẳng. Dung Sâm ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên xoay người bay xuống hạ giới.
Y rốt cục biết vì sao Lăng Hoa tiên quân đối xử với y như vậy, luôn luôn là thái độ lãnh đạm. Như vậy hẳn trước đây Lăng Hoa tiên quân cùng Lâm Hư chân quân khá thân thuộc nên nhất định biết rõ chuyện xưa kia, vì thế mới tức giận bản thân đã quên hết chuyện xưa, bao lâu nay lại đem Lâm Hư chân quên hết không còn một mảnh. Lời nói của Lăng Hoa tiên quân, mặc dù không nói rõ Lâm Hư chân quân là Yến Chỉ Hoài, lại nói bản thân đừng đi quấy rầy hắn nữa. Không phải trong lúc vô ý đã thừa nhận Yến Chỉ Hoài là Lâm Hư chân quân sao?
Vì sao Yến Chỉ Hoài chết cũng không chịu thừa nhận?
Chính mình cũng không phải cố ý quên mất, nhưng năm xưa … lại vì sao can tâm tình nguyện bước vào Hoán Long Trì, quên hết tất cả về Yến Chỉ Hoài?
Nhanh như chớp bay tới Tê Long sơn, đã thấy từng trận thiên lôi, hiển nhiên là đại kiếp. Dung Sâm kinh hãi vội vàng hóa quang bay đi, nhìn thấy Yến Chỉ Hoài đang kinh ngạc đứng cạnh một gốc cây bị bổ đôi, vẻ mặt bi thương cùng có chút xuất thần. Hắn đột nhiên thấy y liền cả kinh muốn tránh đi, Dung Sâm vội vàng kéo hắn lại.
“Long quân.” Yến Chỉ Hoài thoáng lui về phía sau, giãy không ra đành bất đắc dĩ nói: “Đây là ý gì?”
Dung Sâm nắm chặt cánh tay hắn, tỉ mỉ quan sát hắn một lần, thấy hắn không ngại mới nhẹ nhàng thở ra: “Ta thấy Tê Long sơn bỗng nhiên xuất hiện thiên lôi, chính là đại kiếp, nên lo lắng tới tìm ngươi. May mắn là ngươi vô sự.”
Yến Chỉ Hoài cau mày nói: “Ta cũng không phải yêu tinh, thiên kiếp đó không liên quan tới ta. Long quân không cần lo lắng.”
Dung Sâm bình tĩnh nhìn hắn: “Cho dù ngươi không phải yêu tinh, nhưng từ lâu đã không phải thần tiên.Thần quân …không, Lâm Hư chân quân, ngươi còn muốn dối gạt ta đến bao giờ nữa?”
Yến Chỉ Hoài biến sắc, dùng sức hất tay Dung Sâm ra: “Ta đã nói không biết Lâm Hư chân quân, ngươi nhận sai người rồi!”
“Ba năm trước Lâm Hư chân quân đến tột cùng vì sao mà bị phạt hạ giới, ta đã biết nhất thanh nhị sở.” Dung Sâm cũng không để hắn giãy ra, gằn từng chữ một: “Vì sao ngươi phải tránh ta? Bởi vì ta đã quên hết chuyện liên quan tới ngươi phải không?” (nhất thanh nhị sở: rõ ràng, tường tận)
Yến Chỉ Hoài trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Dung Sâm, nếu ngươi đã quên hết mọi chuyện trước kia, thì cứ xem nó như mây khói. Cần gì phải chấp nhất chuyện xưa, rồi lại đến dây dưa với ta? Ta đã chịu giáo huấn một lần, không muốn dính dáng tới ngươi nữa.”
Dung Sâm giống như bị đánh một gậy, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi không muốn gặp lại ta sao?”
“Năm đó ta đã hối hận, vì ngươi tránh thiên kiếp làm hại chính mình rơi vào kết cục thế này.” Yến Chỉ Hoài mỉm cười: “Hiện giờ ta rất tiêu dao, chẳng lẽ lại muốn dây dưa với ngươi không dứt rồi bị trời trừng phạt lần nữa? Nếu ngươi thật tình suy nghĩ cho ta thì đừng đến hại ta nữa.”
Trên mặt Dung Sâm xanh mét, Yến Chỉ Hoài muốn thuyết phục y, muốn giãy ra rời đi, nhưng không ngờ bị kéo mạnh nên đứng không vững ngã vào lòng Dung Sâm. Kinh hãi ngẩng đầu, lại nghe thấy Dung Sâm lạnh lùng nói: “Coi ta là ngốc tử sao? Nếu ngươi thật sự ghét ta đến thế, cần gì ở Tê Long sơn này mấy trăm năm không chịu rời đi? Còn đeo sợi dây tơ hồng trên cổ tay mà không chịu vứt bỏ? Mặc kệ ngươi nói cái gì, cho dù ngươi không tình nguyện, ta đây nhất định phải mang ngươi về thủy phủ.”
Yến Chỉ Hoài vừa sợ vừa vội, hắn dĩ nhiên thời gian không còn nhiều. Vốn định đêm nay rời đi, tùy tiện tìm một nơi hoang sơn dã lĩnh rồi khi đại nạn tới hồn phách trở về với thiên địa, không còn tiếc nuối nữa. Chẳng lẽ Dung Sâm muốn mang hắn về thủy phủ, trơ mắt nhìn hắn thiên nhân ngũ suy, chết trước mặt y sao? (thiên nhân ngũ suy: đã chú thích ở chương trước)
Nhưng mà Dung Sâm lại không cho hắn nhiều lời, lập tức bay đi. Yến Chỉ Hoài tiếp tục giãy dụa, Dung Sâm đánh hắn hôn mê, trực tiếp ôm lấy đáp mây bay đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...