Khúc Tri Tịch thoáng mơ thấy ác mộng, kể cả khi nàng đã hoàn toàn tỉnh giấc nhưng cảm giác sợ hãi đó vẫn đeo bám lấy nàng không buông. Trên trời xẹt qua một vài hồi sét nổ vang khiến nàng giật nảy mình. Khúc Tri Tịch cảm thấy cả cơ thể đang không ngừng run rẩy, lòng ngực thắt chặt, trái tim đập một cách mạnh mẽ.
Kể từ lúc tỉnh dậy, hơi thở nàng bất giác trở nên nặng nề. Khúc Tri Tịch đã mơ về đêm hôm đó, cảm giác sợ hãi lại một lần nữa bủa vây. Không có cách nào trấn an được cảm xúc trong lòng, vậy nên trong vô thức nàng liền rúc vào lòng Dương Diên Vĩ. Mãi cho đến khi gửi thấy mùi hương cơ thể ngọt ngào, Khúc Tri Tịch mới có lại chút bình tĩnh.
Nàng không biết hành động vừa rồi đã làm Dương Diên Vĩ tỉnh giấc. Từ trong cơn mơ màng, bàn tay của nữ nhân khẽ vỗ lên lưng nàng nhè nhẹ. Khúc Tri Tịch rơi vào nghi hoặc, cũng dần lấy lại nhịp thở ổn định. Nàng cố nén kinh hãi trong lòng, không chút do dự ôm chặt lấy cô.
Thật ra ác mộng không đáng sợ, thứ đáng sợ là cảm giác kinh hãi mà nó đem đến. Đã nhiều lần nàng từ trong mơ tỉnh giấc, lòng ngực đập mạnh, sống lưng lạnh toát, vội vã muốn tìm ai đó để xoa dịu cảm giác bất an trong lòng. Nhưng rồi khi nhớ ra bản thân chỉ luôn có một mình, Khúc Tri Tịch liền ép mình vào góc tường, đem người co lại tự trấn an bản thân. Nếu ai chưa từng vì ác mộng mà tỉnh giấc, chắc chắn sẽ không hiểu được loại cảm giác này. Thật sự là vô cùng chơi vơi.
Dương Diên Vĩ mặc kệ nàng ngủ hay thức, vừa dỗ dành vừa thì thầm vào tai: “Ngủ ngoan…”
Dường như lúc đó, Khúc Tri Tịch cũng chậm rãi nhắm mắt.
…
“Không có đứa trẻ nào vừa sinh ra đã xấu xa, chỉ có đứa trẻ không được dạy dỗ đúng cách…”
Khúc Tri Tịch nghe giảng một hồi liền ngây ngốc, lén lút đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài nghĩ ngợi. Lúc sáng, khi Dương Diên Vĩ đưa nàng trở về nhà, trong nhà hoàn toàn không có ai, có vẻ như bà Khúc cả đêm không về nhà, vậy nên bà hoàn toàn không biết con gái mình cũng như vậy.
Khúc Tri Tịch không dám chắc điều gì, chỉ sợ một ngày, không sớm thì muộn nơi đó cũng trở thành ngôi nhà hoang, không ai lui tới.
Khi tiếng chuông báo tiết reo vang vài giây, cả người nàng liền không trụ được mà nằm xuống bàn. Dạo này nàng luôn cảm thấy chán nản, chỉ riêng mỗi lúc gặp Dương Diên Vĩ là không như thế. Đời sống tinh thần của nàng rất tệ, ngoài việc ôn bài ra còn lại rất ít khi rời khỏi nhà.
Cửa phòng học bị ai đó kéo mạnh, ngay lập tức liền thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
“Ai là Khúc Khúc Tri Tịch? Khúc Tri Tịch có trong lớp này không?”
Một đám học sinh nữ ngạo mạn bước vào, hết trừng mắt với người này lại quát tháo người khác. Trong mắt Khúc Tri Tịch lại chẳng khác gì một bọn không có giáo dục. Hạ Vi Vi lo lắng nhìn người bên cạnh, hai mày hơi nhíu lại.
“Là học sinh của lớp thường, vậy mà cũng dám lên lớp danh dự gây náo loạn? Tri Tịch, bọn họ sao… lại tìm cậu?”
Khúc Tri Tịch sắc mặt không tốt lắm, đối mặt với câu hỏi của cô cũng chỉ nhún vai, nói: “Không biết.”
Lúc nàng ngẩng đầu, bọn họ đã đứng thành một vòng trước mặt, những học sinh không liên can lại sợ hãi né xa nàng ra, vốn dĩ là không muốn bị nàng liên lụy.
“Khúc Tri Tịch sao?”
Khúc Tri Tịch thả lỏng mi mắt, thần sắc trong con ngươi liền biến chuyển, trở nên vô cùng cứng rắn.
“Có việc gì? Trong quy định có ghi, học sinh của các lớp không được tùy tiện vào phòng học của lớp khác, các cậu không đọc nội quy sao?”
Người đứng đầu trong đám nữ sinh kéo đến là Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta dùng thái độ hống hách đập mạnh tay xuống bàn.
“Cậu biết Kiều Tư Yến không?”
Khúc Tri Tịch chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt ngước lên cao, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bằng đôi mắt đầy phiền phức.
“Biết. Kiều Tư Yến của lớp danh dự 2, có vấn đề gì không?”
“Đó là bạn trai tôi. Anh ấy nói đã thích cậu nên muốn chia tay với tôi. Khúc Tri Tịch, cái mặt xinh đẹp đó của cậu thật dày, đây là muốn làm kẻ thứ ba xen vào chuyện của người khác sao?”
Khúc Tri Tịch nghe nói mà không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Biết Kiều Tư Yến là do cậu ta trong trường quá phong lưu đào hoa dẫn đến nổi tiếng, trong quá khứ cả hai đã từng cạnh tranh để vào được lớp danh dự 1, sau khi thất bại, Kiều Tư Yến lại chuyển sang dùng mỹ nam kế, nhưng kết quả càng thảm hại hơn. Cả hai là đối thủ cạnh tranh, cũng có đôi lúc nói chuyện với nhau như hai người bạn thật thụ.
Khúc Tri Tịch không thích Kiều Tư Yến, càng dám cam đoan Kiều Tư Yến không thích nàng. Vừa muốn tìm cớ chia tay vừa muốn chơi trò đâm xỏ, cái tên thần kinh này đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...