Dương Lão Sư Ở Trên Tôi Ở Dưới

Hạ Vi Vi duỗi căng người sau khi nghe tiếng chuông tan học, vội vàng dọn dẹp sách vở rồi đứng dậy, nói: “Tri Tịch, tớ vừa tìm được một nơi rất thú vị, cậu có muốn đến không? Chúng ta cùng đi.”

Khúc Tri Tịch xem giờ trên điện thoại, lại nhìn lịch học đã được sắp xếp riêng cho mình, mệt mỏi từ chối: “Hôm nay rất bận. Một lát nữa vẫn còn có lớp bồi dưỡng.”

Không rủ được Khúc Tri Tịch, Hạ Vi Vi đành phải ra về. Buổi chiều bầu trời thường ảm đạm, nàng đi loanh quanh sân trường một hồi mới ghé vào nhà ăn mua chút nước uống. Trở về lớp học, Khúc Tri Tịch liền ngủ quên mất, cho đến lúc bắt đầu lớp bồi dưỡng nàng vẫn chưa có ý định tỉnh giấc.

Dương Diên Vĩ được phân công dạy ngày đầu tiên. Vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Khúc Tri Tịch mệt mỏi nằm trường trên bàn. Bạn học phía dưới cảm thấy tình hình không tốt, duỗi tay muốn đánh thức nàng dậy nhưng lại bị cô ngăn cản.

“Để em ấy ngủ một lúc.”

Dương Diên Vĩ tự giới thiệu bản thân, trên người toát ra một luồng khí chất cao ngạo không thể chọc vào.

Vốn còn không biết Khúc Tri Tịch khi nào tỉnh dậy thì điện thoại đặt kế bên nàng liền reo lên inh ỏi, thành công đem nàng từ giấc mộng đâu đó trở về. Khuôn mặt Khúc Tri Tịch hơi ngơ ngác, lười biếng nhặt điện thoại lên xem.


“Em xin phép ra ngoài một chút.” Nàng nói xong liền chậm chạp bỏ ra ngoài.

Chỉ biết trong phòng hiện tại đang có giáo viên, còn người đó là ai, kỳ thực nàng không có nhìn rõ. Khúc Tri Tịch nhìn chữ “mẹ” hiển thị to tướng trên màn hình điện thoại, chỉ khẽ liếm lấy cánh môi rồi nhấc máy:

“Mẹ… con nghe đây.”

Không biết đã bao lâu mẹ nàng chưa gọi về, nàng chung quy cũng không còn nhớ giọng nói của mẹ trong, đục như thế nào.

“Tri Tịch à, con đang ở đâu vậy? Mẹ vừa từ nước ngoài trở về liền chẳng thấy ai ở nhà, ba con ông ấy đi đâu rồi?”

Khúc Tri Tịch hơi trĩu mi mắt, nói: “Con hiện tại vẫn còn ở trường, có lẽ hơn bảy giờ mới trở về. Còn ba con… ông ấy nói có chuyến công tác dài hạn, hai tháng nữa mới xong việc…”

Bà Khúc nghe xong liền ồ một tiếng, nói tiếp: “Con tranh thủ về sớm nhé. Bây giờ mẹ có việc bận nên phải đi, có lẽ sẽ trở về hơi muộn. Con…”

“Được. Con nhớ rồi. Mẹ đi đường cẩn thận.” Khúc Tri Tịch cố nén ưu phiền trong lòng, trả lời xong liền cúp máy.

Lúc này, đầu óc nàng mới tỉnh táo trở lại, không còn bất kỳ cơn buồn ngủ nào nữa, thay vào đó là cảm giác buồn chán, tâm trạng tụt dốc không phanh. Lúc Khúc Tri Tịch xoay người, lại không ngờ sẽ đụng phải Dương Diên Vĩ.

Dương Diên Vĩ từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe môi khẽ nhếch nhẹ. Khúc Tri Tịch ban đầu vốn không tin, còn cho rằng bản thân đang gặp ảo giác, nhưng chớp mắt mấy lần mà ảo giác cũng không hề tan. Vậy thì chỉ còn một trường hợp, cái mà nàng cho là ảo giác thật sự tồn tại.

“Diên Vĩ… sao chị lại ở đây? Hay chị cũng là học sinh của trường này… Ấy, không đúng…” Nàng càng nói càng cảm thấy sai. Biểu cảm trên mặt cũng trở nên phức tạp.

Dương Diên Vĩ ép Khúc Tri Tịch ngược vào lại tường, nói: “Sao tôi lại ở đây, em sớm sẽ biết thôi… Có điều, tôi cảm thấy thắc mắc. Người giáo viên mà em vừa xin phép ra ngoài, em thật sự không nhìn rõ mặt của người đó sao?”


Đến giờ phút này, nếu Khúc Tri Tịch còn không hiểu thì nàng đúng thật là kẻ ngốc. Hai cánh môi nàng lắp bắp vỗ vào nhau, hoàn toàn không thể nói gì, đối với tình huống hiện tại càng không biết nói gì. Đây là đang muốn trêu đùa nàng sao, người nàng đã từng lăn lộn trên giường không những cùng một trường, lại còn là giáo viên của nàng.

Khúc Tri Tịch nở ra một nụ cười móp méo. Giáo viên ưu tú mà hiệu trưởng từng nhắc đến hóa ra là Dương Diên Vĩ. Trái đất cũng thật tròn, lại để nàng gặp lại cô trong tình huống éo le như thế này.

“Sao lại không nói gì vậy? Có phải rất ngạc nhiên không? Lúc tôi nhận được danh sách, biểu cảm của tôi cũng giống hệt em… không ngờ… chúng ta lại có duyên phận như vậy.” Dương Diên Vĩ cười trong bất lực, sau đó liền buông Khúc Tri Tịch ra.

Nhìn thấy mặt mày nàng đỏ như vang, khiến cô một phần hồi tưởng về đêm hôm ấy. Bây giờ cảm xúc của Khúc Tri Tịch vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào. Kể từ lúc gặp Dương Diên Vĩ, mọi thứ trong nàng dường như bị xáo trộn.

“Chị…” Khúc Tri Tịch khẽ gọi, hai tay lo lắng miết chặt vào nhau.

Dương Diên Vĩ ra vẻ không hài lòng, liền cố tình hỏi lại:

“Gọi là gì nào?”

Khúc Tri Tịch ngẩng đầu nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Cô… Dương. Thật sự là giáo viên sao?”

Dương Diên Vĩ nhún vai.


“Tôi không phải phụ huynh của em, cũng không phải bạn học của em, càng không phải là tạp vụ… vậy em nói xem trong lớp học này, tôi còn có thể là gì?”

Khúc Tri Tịch nuốt vào một ngụm nước bọt, mặt mày hết đỏ lại đen, Dương Diên Vĩ thật sự là giáo viên của nàng, chuyện này… chuyện này làm sao có thể?

Dương Diên Vĩ nhìn Khúc Tri Tịch, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Được rồi. Chuyện này để sau hẵng nói, em mau đi rửa mặt rồi trở vào lớp học. Mọi người vẫn đang đợi em đấy.”

Khúc Tri Tịch cứng ngắc gật đầu rồi chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh. Lần này không ổn thật rồi, loại diễn biến này cũng thật quá bất ngờ rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận