Dương Lão Sư Ở Trên Tôi Ở Dưới

Một trăm hai chục phút trôi qua, kể từ lúc Khúc Tri Tịch bước vào phòng thi, Dương Diên Vĩ ở bên ngoài càng không tài nào bình tĩnh được. Vài giáo viên bên cạnh khuyên cô đừng quá căng thẳng, nhất định phải tự tin vào học sinh của mình.

Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, lòng ngực Dương Diên Vĩ tựa như muốn ngừng đập. Thời gian đã hết rồi, không rõ Khúc Tri Tịch bên trong làm bài như thế nào, có chắc chắn không. Hơn mười phút sau, bóng dáng nàng mơ hồ xuất hiện. Biểu cảm trên mặt chợt thoáng qua một tia kích động, dường như không có mấy u sầu như những học sinh khác.

Khúc Tri Tịch đến nơi liền ngẩng đầu nhìn Dương Diên Vĩ, khóe miệng nhếch lên vô cùng xinh đẹp.

“Cảm thấy thế nào?”

“Cũng không tệ ạ.”

Tại thời điểm này, kết quả có ra sao cô cũng không còn để tâm nữa, chỉ cần bạn nhỏ nhà cô tự tin, cô chắc chắn nàng sẽ làm được. Biểu cảm sảng khoái của Khúc Tri Tịch hoàn toàn khác xa với hai bạn học còn lại. Một người mi mắt rũ xuống, không thể cười nổi, một người tỏ ra thản nhiên dường như đã cảm thấy xứng đáng với kết quả của mình.

Dương Diên Vĩ động viên Khúc Tri Tịch mấy câu, còn có kết quả phải đợi một tuần sau mới có thể công bố. Danh sách học sinh không đạt được giải sẽ được gửi về các trường học, tuy nhiên danh sách học sinh đạt được kết quả tốt sẽ được dán tại bảng thông báo của chính nơi dự thi.


Một ngày trọng đại cuối cùng cũng kết thúc. Khúc Tri Tịch lén lút nắm lấy ngón tay giáo viên đại nhân, khẽ lung lay.

“Cô Dương, em đói rồi.”

Dương Diên Vĩ tỏ ra vô cùng cưng chiều, nói:

“Được, vậy chúng ta đi thôi… Em muốn ăn gì?”

Khúc Tri Tịch cười vui vẻ, nũng nịu bên cạnh cô.

“Ăn gì cũng được ạ.”



Dương Diên Vĩ nhìn chai rượu mà Khúc Tri Tịch đang ôm trong vòng tay, mi mắt khẽ giật giật, hỏi bằng giọng không chắc chắn.

“Em thật sự muốn uống nó à?”

Khúc Tri Tịch khẽ mím chặt cánh môi, quả quyết gật đầu. Nàng khó khăn lắm mới thuyết phục được chủ cửa hàng bán rượu cho mình, nếu như cô không uống, há chẳng phải sẽ phụ lòng tốt của nàng sao?


“Được, chiều em vậy.”

Dương Diên Vĩ dùng lực mở nút rượu, hương thơm thoang thoảng bung ra, phảng phất ở nơi chóp mũi khiến cô có phần ngây ngất. Không vì lý do gì, hai má cô liền bỗng chốc ửng hồng, loại rượu này cũng thơm quá đi mất. Đem rượu rót vào hai chiếc ly thủy tinh trước mặt xong, cô thản nhiên ngả người xuống sô pha, thả lỏng trút ra một hơi thở dài.

Khoảng thời gian này Dương Diên Vĩ vô cùng mệt mỏi, vừa phải tăng tiết ôn tập cho Khúc Tri Tịch, vừa phải tìm cách đối phó với Cố Tử Khâm. Hôm nay bạn nhỏ vừa thi xong, xem ra chuỗi ngày dạy thêm của cô miễn cưỡng kết thúc.

Dạo gần đây không thấy Cố Tử Khâm làm phiền tới mình, Dương Diên Vĩ đương nhiên có phần thoải mái hơn. Có điều, cô vẫn cảm nhận được Cố Tử Khâm rõ ràng vẫn còn theo dõi từng nhất cử nhất động của cô. Sự im lặng đó không khiến cô cảm thấy an tâm, ngược lại càng khiến trong lòng dấy lên bao nhiêu nỗi lo.

Nghĩ đến đây cô liền không muốn nghĩ nữa, đem rượu trong ly uống hết một hơi. Lúc nhìn Dương Diên Vĩ, hai má Khúc Tri Tịch liền nhiễm chút phiếm hồng. Nàng cứ chăm chú nhìn cô như vậy, càng nhìn càng cảm thấy rung động.

Dương Diên Vĩ đang chăm chú xem phim, lại có cảm giác bản thân đang bị nhìn trộm, mới vô thức cúi đầu nhìn Khúc Tri Tịch. Bắt gặp ánh mắt thâm tình ấy, trái tim cô có chút rung rinh. Đứa trẻ xinh đẹp ấy lại dùng biểu cảm gì nhìn cô thế này?

Dương Diên Vĩ thầm nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng có hơi dịch chuyển. Một tay Khúc Tri Tịch nhẹ nhàng đặt lên tay cô, nàng nhướng người, khẽ chạm một cái vào môi đối phương. Ngay lập tức, bàn tay Dương Diên Vĩ liền siết lấy eo nàng.

Cô nâng cằm nữ nhân đang tỏ ra ngây ngốc trước mắt, chỉ kịp nhìn nàng vài giây liền cúi đầu, hôn sâu vào môi đối phương.


“Nghịch ngợm… em có biết khuôn mặt của em rất xinh đẹp hay không? Mỗi lần em nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ đó, tôi liền không nhịn được, thật sự rất muốn…”

Dương Diên Vĩ khẽ liếm cánh môi, sau đó duỗi tay cầm lấy ly rượu, hớp một ngụm. Cô để Khúc Tri Tịch tì vào thành sofa, sau đó cưỡng ép hôn nàng, đem rượu trong miệng mình truyền vào miệng đối phương.

Khúc Tri Tịch không đỡ hết, rượu liền tràn ra khóe miệng, chảy thành một dòng xuống cổ. Nàng hơi cựa quậy, muốn nhúc nhích cơ thể nhưng Dương Diên Vĩ đã vội lên tiếng.

“Đừng cử động.”

Cô vừa nói xong, đầu liền cúi xuống liếm sạch rượu trên cổ. Ngay giờ phút này, tham vọng vốn dĩ đang ngủ yên trong lòng cô triệt để bị đánh thức. Khúc Tri Tịch nhìn cô, ánh mắt như đọng một tầng nước mơ màng, khác xa với dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, trong mắt nàng lúc này ám đầy dục vọng.

“Bạn nhỏ… đêm nay vui vẻ một chút đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận