Dương Lão Sư Ở Trên Tôi Ở Dưới

Buổi sáng, lớp học vốn rất náo nhiệt, thành phố vào những ngày mưa liên tục ám một màu tối tăm. Vân vũ giăng kín trời, gió thổi vào trong phòng cũng mỗi lúc một mạnh bạo. Khúc Tri Tịch ngồi an ổn ở chỗ ngồi, im lặng giải bài tập, mặc cho xung quanh có ồn ào đến mức nào, vào tai nàng mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa.

Hạ Vi Vi phấn khởi từ bên ngoài bước vào, đặt cặp xuống liền ngả về phía nàng.

“Nghe nói tổ toán lại có thêm một giáo viên mới, cực kỳ đẹp trai, cậu có nghe qua chưa…”

Khúc Tri Tịch chợt dừng bút, ngẩng đầu nhìn Hạ Vi Vi.

“Chưa nghe qua. Vậy cậu có biết người đó là ai không?”


Hạ Vi Vi tỏ ra hơi đăm chiêu, nói:

“Ba tớ nói thầy ấy là giáo viên từ thủ đô chuyển về…”

Lại là giáo viên từ thủ đô? Khúc Tri Tịch nghe đến đây liền cảm thấy ngờ hoặc, mọi chuyện hình như có hơi trùng hợp thì phải? Không hiểu vì sao, trong lòng nàng lại dâng lên một trận bất an khó tả.

Hạ Vi Vi lại tiếp tục.

“Ây, còn nữa. Thầy Lưu dạy toán lớp ta cũng đã chuyển công tác rồi, hình như giáo viên mới sẽ thay thầy ấy dạy chúng ta…”

Bên ngoài nổ một hồi sấm vang trời, tia sét mang theo lửa điện chớp nhoáng, khiến Khúc Tri Tịch và Hạ Vi Vi có phần bất ngờ. Nàng vô thức siết chặt cây bút, trong đầu chợt thoáng qua một dự đoán. Tiết tiếp theo vừa hay là tiết toán, trùng hợp có thể gặp mặt giáo viên mới, nàng càng đợi càng cảm thấy căng thẳng, hi vọng những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu sẽ không thành hiện thực.

Nhưng ông trời, vốn luôn phụ lòng người.

Tiếng chuông báo tiết reo vang một hồi, vài phút sau đó, cửa phòng đột ngột bị kéo ra. Khúc Tri Tịch miết chặt hai tay, lo lắng cầu xin ông trời đừng dùng cách tàn nhẫn như vậy mà đối xử với nàng. Khoảnh khắc nàng mở mắt, dáng vẻ cao ngạo ấy liền đập thẳng vào mắt.

Dường như người đó cũng nhận ra được Khúc Tri Tịch trong đám đông. Nàng mơ hồ nhận thấy, nụ cười trên môi đối phương là dành cho mình. Hai tay nàng buông thõng, ngoài trời lại nổi lên một tia sét chấn động, chẳng mấy chốc kéo đến một trận mưa to.


Cố Tử Khâm, là người đàn ông ấy. Sắc mặt Khúc Tri Tịch chuyển biến rõ rệt, chuyện này hình như đã đi xa hơn dự tính của nàng. Lẽ nào đợi đến khi Dương Diên Vĩ đồng ý đi cùng anh ta, anh ta mới thật sự buông tha hay sao?

Khúc Tri Tịch lén lút lấy điện thoại, gửi cho cô một tin nhắn: “Cô Dương, người tên Cố Tử Khâm đó sao lại trở thành giáo viên lớp em rồi?”

Dương Diên Vĩ không trả lời.

Khúc Tri Tịch lại cất điện thoại vào ngăn bàn, kích động nhìn Cố Tử Khâm đang tỏ ra hòa nhã. Anh tự mình giới thiệu tên tuổi, còn không quên kèm theo một nụ cười nhàn nhạt. Tại giờ phút ấy, trong lớp vì một giáo viên mới mà ồn ào náo nhiệt, còn nàng vì người giáo viên đó là Cố Tử Khâm, cả người liền chết lặng không nói nên lời.

Tiết học cứ vậy bắt đầu, chưa bao giờ Khúc Tri Tịch cảm thấy tiết toán mà mình luôn yêu thích lại trở nên kinh khủng như vậy, quả thật là bi kịch trong những bi kịch.

Cố Tử Khâm vừa giảng vừa đi một vòng, cuối cùng liền dừng lại ở bàn học của Khúc Tri Tịch và Hạ Vi Vi. Nàng khẽ siết chặt cây bút trong tay, theo quán tính liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương. Cố Tử Khâm nghiêng đầu nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, hóa ra Dương Diên Vĩ thích nàng cũng là có lý do, xinh đẹp như vậy, có ai lại không nâng niu một đóa hoa rực rỡ cơ chứ?


Khóe môi Cố Tử Khâm nhếch lên, ánh mắt Khúc Tri Tịch liền rũ xuống, nhìn anh giống như kẻ thù không đội trời chung. Khác xa với dáng vẻ xù lông của nàng, anh lại tỏ ra vô cùng hòa nhã, trước khi rời đi chỉ lưu lại một câu rất khẽ.

“Lại gặp nữa rồi, bạn nhỏ…”

Hạ Vi Vi thích thú nhìn Cố Tử Khâm không rời mắt, hoàn toàn không để ý đến cô bạn bên cạnh mình đã giận đến mặt mày đỏ bừng. Hai chữ “bạn nhỏ” đó, Khúc Tri Tịch chỉ cho phép Dương Diên Vĩ gọi. Cố Tử Khâm cố tình gọi nàng như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì? Ánh mắt của anh ta vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng sắc sảo, Khúc Tri Tịch làm sao giữ được cô đây?

Khi Dương Diên Vĩ đọc được tin nhắn của Khúc Tri Tịch, ánh mắt thoáng chốc sa sầm. Thật ra chuyện này cô sớm đã biết rồi. Cố Tử Khâm cố tình tiếp cận cô với tư cách là một đồng nghiệp, như vậy có thể thường xuyên theo dõi, dễ dàng kiểm soát cô hơn. Dương Diên Vĩ nhìn bầu trời tối đen trước mắt, bề ngoài tưởng chừng an ổn, nhưng bên trong sớm đã rối bời.

Cố Tử Khâm nhất quyết dồn cô vào đường cùng, như cái cách mà ba cô đã từng làm với cô trước kia. Dương Diên Vĩ cô cũng là con người, sao họ có thể đối xử với cô như thế chứ? Lẽ nào phải chết thêm một lần thì bản thân mới được buông tha sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận