CHƯƠNG 8
“Ách di ~” Thụy Âm cau mày nhìn thái dương mới mọc, thống khổ lắc lắc đầu, “Tại sao trước kia không phát hiện ánh mặt trời chói mắt như vậy. . .” Mặt hắn cứ như cái bánh bao chiều, đào đào lỗ tai, thực hận không thể lấy cái gì nhét vào bít lại, hoặc là bắt nó tê liệt luôn đi, mặc kệ thế nào, chỉ cần không nghe được thanh âm gì là tốt rồi.
“Tiểu Âm Âm, nhân gia nói cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng để bề ngoài của tiểu thúc ta lừa gạt a, thoạt nhìn hắn tựa hồ thực ôn hòa, nhưng kỳ thật hắn là tên đại phôi đản, hắn a, là một kẻ hèn hạ, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, lạm tình, rỗng tuếch, thối nát, phong lưu, háo sắc, trong ngoài không đồng nhất, âm hiểm, giả dối, ác độc, vô tình, lãnh huyết, hung tàn, giết người không chớp mắt, nói dối không đỏ mặt, hãm hại người không biết áy náy, là một hỗn đản siêu cấp biến thái, là người mà nam hài cũng đùa giỡn còn nữ hài thì càng không tha, cho nên Tiểu Âm Âm ngươi phải cảnh giác cao độ a ~ Tiểu Âm Âm? Tiểu Âm Âm? Ngươi có nghe nhân gia nói không?” Vân Kích Tiêu quơ quơ tay trước mặt Thụy Âm, phát hiện người kia thất thần, vội kéo mặt Thụy Âm lại đối diện mặt mình, “Tiểu Âm Âm, nói nhân gia nghe, ngươi có đang nghe nhân gia nói không?”
“Có. . . Ta có nghe ngươi nói. . .” Nếu có thể, thật sự rất không muốn nghe a. . . Thụy Âm vẻ mặt khổ sở nhìn Vân Kích Tiêu, cho tới bây giờ mới biết rằng một người có thể nói nhiều như vậy, nói từ lúc Vân Kích Huyền đi đến tận bây giờ, ngẫm nghĩ lại làm sao mình có thể sống sót qua một buổi tối bị đầu độc như thế a. . . Nguyên lai nhẫn nại lực của mình thực cường đại. . . Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn. . .
“Vậy Tiểu Âm Âm ngươi nhớ kỹ nhân gia nói gì sao?” Vì bảo đảm vạn vô nhất thất (đảm bảo không thể có sơ hở), Vân Kích Tiêu hỏi, “Có cần nhân gia nói lại một lần nữa?”
“Không cần không cần! Thật sự không cần! Những gì ngươi nói ta đã toàn bộ nhớ rõ!” Thụy Âm vội lắc đầu giống như trống bỏi, đùa hả, tiếp tục như vậy, thà chết còn sướng hơn!
“Tiểu Âm Âm ngươi thật sự nhớ kỹ?” Vân Kích Tiêu Hoài nghi nhìn Thụy Âm, “Ta nên nói lại lần nữa đi.”
“Thật sự thật sự! Ngươi không cần tái lặp lại!” Thụy Âm khẩn trương, không ngừng gật đầu.
“Như vậy là tốt rồi.” Vân Kích Tiêu nhẹ nhàng thở ra, đấm đấm vai, nhu nhu đùi, đứng dậy vươn người, “Nói một buổi tối, cả đêm cũng chưa ngủ, Tiểu Âm Âm ngươi mệt không?”
Nga nga, người này rốt cục lương tâm quay về rồi sao?! Thụy Âm vừa định nói mệt chết, kết quả Vân Kích Tiêu lại ôm lấy Thụy Âm nằm xuống giường, “Nhân gia mệt mỏi quá nga, Tiểu Âm Âm, ngủ ngon.” Tựa hồ cảm thấy tư thế này không được thoải mái, Vân Kích Tiêu điều chỉnh một chút, tựa đầu lên vai Thụy Âm, thoải mái mà lẩm bẩm một tiếng, chuẩn bị tiến nhập mộng đẹp.
“Ngủ. . . ngon. . .” Nhẫn nại xúc động muốn đánh người trước mặt, Thụy Âm vẻ mặt vô cùng khó coi, run run trả lời, hắn rốt cục cảm nhận được tâm tình lúc Vân Kích Huyền lấy kiếm tạp đầu Vân Kích Tiêu! Còn có. . . Hảo trọng a ~~ Thụy Âm thống khổ vặn vẹo thân thể.
“Tiểu Âm Âm. . .” Vân Kích Tiêu vẫn nhắm mắt, nói bên tai Thụy Âm, “Không muốn ngoạn hỏa thì đừng động.”
“Ngoạn hỏa?” Thụy Âm ngẩn người, đến khi cảm giác được một cỗ khí ái muội quỷ dị, hắn mới đột nhiên kinh giác, sợ tới mức thân thể cứng ngắc, động cũng không dám động, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ai tới cứu cứu ta a ~~ Thụy Âm khóc rống.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Thạch Dục Lam một thân bạch y xuất hiện, Thụy Âm cho tới bây giờ chưa từng nhận ra, nguyên lai màu trắng lại đẹp đến như vậy. Hắn giống như nhìn thấy Thạch Dục Lam toàn thân phát ra hào quang chói mắt, trên đầu có một cái vòng, sau lưng còn có một đôi cánh thật lớn, “Nga nga, Dục Lam, ngươi thật sự là thiên sứ của ta a ~ ngay cả quỷ nam lão huynh ở phía sau cũng cảm giác hảo ấm áp a!”
“Aha, Kích Tiêu, ngươi đã trở lại a.” Như trong dự đoán, Thạch Dục Lam phát hiện cái người mình vô cùng gai mắt kia, cười khẽ đi đến bên giường, lấy ra tha y bản, “Ta chỉ biết, bằng bản lĩnh của ngươi, đêm qua tuyệt đối sẽ vào cung. Đến, đây là thưởng cho ngươi.”
Lười nhát nhìn thứ trong tay Thạch Dục Lam, Vân Kích Tiêu đem đầu chôn trong cổ Thụy Âm, cọ cọ, “Ta không cần. . .”
“Ngươi cho nơi này là chỗ nào?” Thạch Dục Lam cười xán lạn, ném tha y bản xuống đất, “Lẫm Sát, Lục Li, Thôi Ngôi, động thủ đi.”
Vừa nghe đến sự chấp thuận, ba người liền bổ nhào đến, sống chết đem kẻ kia kéo ra khỏi người Thụy Âm, hung hăng lôi tới tha y bản.
Đang ôm ấp mỹ nhân đột nhiên tiếp xúc đến tha y bản lạnh như băng, khác biệt thật lớn làm cho Vân Kích Tiêu thống khổ đến nước mắt lưng tròng, “55, sao có thể đối xử với nhân gia như thế a ~” Phù Vân Cung Cung Chủ bắt đầu xuất ra mười thành công lực tiêu diệt kẻ xấu trước mắt! “Nhân gia không muốn ~ tha y bản cứng cứng, còn lạnh lạnh, các ngươi nghĩ rằng quỳ trên đây thực thoải mái sao. . . 555, tha y bản, ngươi xem bọn hắn a, ngươi là dùng để cho nhân gia quỳ sao? Ngươi vốn được tạo ra để làm chi? Là dùng để giặt quần áo a! Bọn họ sao có thể tàn nhẫn như vậy, tước đoạt đi giá trị sinh tồn của ngươi? 555, nhân gia hận các ngươi, tha y bản hận các ngươi ~” Vân Kích Tiêu giãy a giãy, cắn tay áo hai mắt đẫm lệ, vừa lòng nhìn đến một đám người mặt mày xanh mét.
Lệ Lẫm Sát xiết chặt kiếm trong tay, giống như ý bảo ngươi nói thêm câu nữa, ta liền làm thịt ngươi.
Thạch Dục Lam vẫn cười ôn nhu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Vân Kích Tiêu, “Không muốn quỳ tha y bản?”
“Ân ân!” Có hi vọng! Vân Kích Tiêu hai mắt sáng long lanh nhìn Thạch Dục Lam.
“Na hảo, không quỳ tha y bản, chúng ta. . .” Thạch Dục Lam ôn nhu nhìn cây cối bên ngoài, quay đầu hướng Vân Kích Tiêu cười, Lục Li Thôi Ngôi ngầm hiểu xoa xoa tay, nở nụ cười tà ác.
. . . Một lát sau. . .
“Phóng ta xuống dưới ~~” bị dây thừng chặt chẽ trói chặt, treo ngược trên cây, Vân Kích Tiêu vẻ mặt cầu xin lắc lư qua lại, “Oa oa, không cần như vậy đối ta, phóng ta xuống dưới ~”
Vừa lòng gật đầu, Thạch Dục Lam đến bên Thụy Âm đã thay y phục hảo “Âm Âm, tối hôm qua hắn không đối với ngươi làm cái gì đi.”
“Đều là bởi vì hắn, hại ta hiện tại mệt chết.” Thụy Âm cau mày, thống khổ bóp vai, “Hảo toan a. . . Một buổi tối không ngủ được, thực không hiểu tinh lực hắn sao hội tốt như vậy. . . Mông hiện tại đau quá nga. . .” Nam nhân kia thế nhưng có thể nói cả một buổi tối, ngay cả một ngụm nước đều có thể không uống, còn tinh thần phấn chấn. . . Còn mình thì, ngồi trên ghế lạnh cứng một đêm, mông thật là đau muốn chết. . .
Nghe nói như thế, tầm mắt mọi người toàn bộ lăng lăng tập trung đến hạ nửa người của Thụy Âm, sau đó lại chuyển qua thắt lưng hắn, “Mệt chết? Hảo toan? Một buổi tối không ngủ? Tinh lực hảo?! Mông đau?!” Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên. Xoát xoát xoát, bốn người trong mắt đầy sát ý, nhìn Vân Kích Tiêu bị treo ngược trên cây đang tả hữu lắc lư giống đồng hồ quả lắc.
Vân Kích Tiêu bỗng cảm giác như bị kim đâm, trừng lớn hai mắt ra vẻ ngây thơ vô tội, “Làm sao vậy?”
“Ngươi đi tử!” Xoát xoát xoát, phi đao thẳng tắp bắn về phía khuôn mặt xinh đẹp kia, Vân Kích Tiêu vội lắc qua bên trái, “Dám đối Âm Âm như vậy!”
“Ngươi đồ cặn bã!” Xoát xoát xoát, phi tiêu lại thẳng tắp bay đến mặt của Vân Kích Tiêu, Vân Kích Tiêu lại vội lắc qua bên phải, “Dám nhìn trộm mặt sau của Âm Âm! Còn dám động thủ!”
“Lẫm Sát.” Thạch Dục Lam nhìn Lệ Lẫm Sát đang đứng bên cạnh, Lệ Lẫm Sát gật gật đầu. Bỗng nhiên hai người hướng Vân Kích Tiêu phóng tới, cùng nhau dậm chân phải lấy đà, nâng lên chân trái hướng mặt Vân Kích Tiêu đá tới, “Chết đi!”
“Oa oa! Các ngươi làm gì a!” Vân Kích Tiêu kêu thảm xoay người, lắc về phía sau một góc 90 độ, mới tránh thoát hai người công kích, nhìn bốn kẻ kia tràn ngập sát khí, sợ tới mức không dám thả lỏng thân thể, “Ta cái gì cũng chưa làm a! Ta có huyền nhai lặc mã a (khi đến bên bờ vực thì biết dừng ngựa)!”
Thụy Âm nhìn đám người đột nhiên đánh nhau, cũng không hiểu ra sao, vốn đang hảo hảo, sao đột nhiên sát khí liền như vậy dày đặc a? (đều là bởi vì ngươi còn gì. . .) đang lúc hắn muốn tiến lên ngăn cản, một bó hoa đỏ rực bất chợt xuất hiện ở trước mặt hắn, “Nữ thần của ta, sáng sớm nhìn đến ngươi, ta có dự cảm, hôm nay ta sẽ gặp vận may liên tục. Cho ta một nụ cười, cả ngày của ta liền rực rỡ.” (Sến quá!!!)
Thụy Âm lạnh sống lưng, hoa hồng, lời kịch buồn nôn, và cả thân ảnh háo sắc này nữa, đây rõ ràng là. . .”Da Tác. . . ” Tại sao tên tóc đỏ này còn ở đây? Không trở về Tây Vực a?
“Nga, nữ thần của ta~ ngươi thật là mĩ lệ~” Hỏa Da Tác giang hai tay, “Đến đây đi, nữ thần, cho ta một cái ôm~”
“Đợi lát nữa tái để ý ngươi, trước tiên cứu Kích Tiêu đã.” Đá văng Hỏa Da Tác, Thụy Âm vén tay áo chạy đến cái cây đang treo ngược Vân Kích Tiêu. Tiếp tục nữa, người kia sẽ sung huyết não mất.
“Nga?” Hỏa Da Tác lúc này mới phát hiện Vân Kích Tiêu đang bị treo ngược trên cây, vô cùng vui vẻ, ha ha, không nghĩ tới tiểu tử này cũng sẽ có hôm nay a! Phong thuỷ luân chuyển a~ “Sáng sớm đã náo nhiệt như vậy?”
“Không phải chúng ta muốn náo nhiệt, là do tên cặn bã này!” Lục Li hung hăng chỉ chỉ Vân Kích Tiêu vẻ mặt khổ sở, quát, “Hắn tinh lực quá hảo, hại Âm Âm cả đêm không ngủ, mệt mỏi chết đi, hiện tại thắt lưng mỏi nhừ (uy uy, Âm Âm thụ có nói tới thắt lưng sao?) mông cũng đau!”
Ngay sau đó, Thụy Âm chạy được nửa đường bỗng nhiên thấy có một bóng đen bay qua đầu, ngửa đầu nhìn, Hỏa Da Tác phi thân tới, một roi hung hăng huy hướng về phía Vân Kích Tiêu đang hai mắt đẫm lệ ủy khuất, Vân Kích Tiêu vội vã không ngừng lắc lư, tránh né từng đợt roi công kích ác liệt, “Đại thúc! Chuyện gì cũng từ từ! Thu hồi ngưu tiên của ngươi đi! Ngưu tiên của ngươi rất dài! Ta thật sự cái gì cũng chưa làm! Chính là cùng Tiểu Âm Âm nói một buổi tối mà thôi!”
Tất cả công kích ngừng lại, mọi người nhìn chăm chú Vân Kích Tiêu, “Thật sự?”
“Thật.” Thụy Âm thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Thạch Dục Lam, “Hắn thật sự chính là cùng ta nói một buổi tối, hại ta ngủ không được. Phóng hắn xuống đi.”
Thạch Dục Lam hồ nghi nhìn Vân Kích Tiêu vẻ mặt ủy khuất, hướng Lệ Lẫm Sát nói, “Lẫm Sát, phóng hắn xuống đi.”
Lệ Lẫm Sát rút kiếm, hướng dây thừng trói Vân Kích Tiêu vung lên, dây thừng lập tức bị chém đứt, Vân Kích Tiêu hung hăng té xuống đất, đau đến nói lầm bầm, “Ta hình như thấy Hắc Bạch Vô Thường . . .”
“Oa! Chiêu vừa nãy là gì? Không đụng tới dây thừng, làm sao chém đứt được?” Thụy Âm tò mò kéo vạt áo Lệ Lẫm Sát, đem mặt người kia đến đối diện mình, “Ngươi làm như thế nào?”
“Kiếm khí.” Lệ Lẫm Sát nhìn gương mặt Thụy Âm gần trong gang tấc, biểu tình mất tự nhiên trả lời.
“Di? Là kiếm khí a! Nguyên lai sử dụng kiếm sẽ có kiếm khí a? Vậy dùng đao sẽ có đao khí? Đao khí. . . Nghe thật kì cục a, giống như có điểm không đúng. . . Còn Phật Sơn Vô Ảnh Cước? Sẽ có cái gì?” Thụy Âm hưng phấn, chớp chớp mắt nhìn Thạch Dục Lam.
“. . . Phù chân. . .” (=)))
“. . . Tử cũng không muốn luyện Phật Sơn Vô Ảnh Cước. . .” Đảo cặp mắt trắng dã, Thụy Âm quyết định từ nay về sau dẹp bỏ ý định luyện cước thượng công phu.
××××× Thụy Âm mở ra hoàng chỉ đầy tự, ngẩng đầu, hướng Hỏa Da Tác cười, “Da Tác, đã in dấu tay lên hiệp ước liên minh, Tây Vực chính là phải vĩnh viễn trung thành với Vương triều của chúng ta nga. Vĩnh viễn không thể phản bội trẫm.”
“Âm Âm, ngươi có thể yên tâm, nếu Tây Vực có người dám đối với Trung Nguyên bất lợi, ắt gặp thiên lôi đánh xuống.” Hỏa Da Tác đứng lên, vén tay áo, nhúng ngón tay cái vào mực đỏ, in dấu vân tay rành mạch lên giấy. Vừa lòng nhìn dấu vân tay của mình, Hỏa Da Tác quỳ một gối xuống, dựa vào người Thụy Âm, “Nguyện Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thu hồi hiệp ước, Thụy Âm đưa cho Thạch Dục Lam, sau đó thân thủ kéo Hỏa Da Tác, “Da Tác, vì chuyện kết minh mà ngươi vất vả rồi, còn bắt ngươi sớm như vậy phải vào cung, trẫm ban thưởng ngươi hoàng kim vạn lượng, bảo mã mười con, long trọng tiễn ngươi về nước.”
Hỏa Da Tác nhìn Thụy Âm, niết hai má người kia, ha hả, hảo hoạt a, “Hoàng Thượng thân ái, ai nói ta phải đi về?”
“Kết minh đều đã xong a.” Những chuyện nên làm đều làm, đối phương còn ở đây làm gì, “Ngươi còn có chuyện gì chưa làm sao?”
“Đương nhiên, còn có chuyện trọng yếu nhất vẫn chưa làm.” Hỏa Da Tác ý vị bất minh cười, ở trong lòng lặng lẽ nói, còn chưa có làm ngươi, sao có thể trở về a, “Âm Âm a, ngươi biết không? Mấy ngày nay, buối tối ta đều nghĩ tới ngươi, nghĩ đến ngủ không được, mất ngủ đã lâu đã lâu.”
“Mất ngủ?” Thụy Âm cả kinh, xong rồi, để boss nước láng giềng tối mất ngủ, nghe nói mất ngủ sẽ làm tính tình trở nên nóng nảy, hỉ nộ vô thường, vạn nhất đối phương đột nhiên tâm tình phiền táo, bội ước thì làm sao bây giờ. . . “Vậy. . . Trẫm tìm cho ngươi chút thuốc ngủ?”
“Thuốc ngủ?” Hỏa Da Tác ngẩn người, thuốc ngủ là cái gì? “Không cần, có một tiểu đông tây có thể giúp ta ngủ thực ngon nga.”
“Không cần phiền toái như vậy. . .” Rất rõ ràng Hỏa Da Tác nói tiểu đông tây đó là Thụy Âm, Lục Li, Thôi Ngôi, cùng Vân Kích Tiêu đã khôi phục một cách thần kỳ sau khi bị treo lúc nãy, mỗi người trong tay cầm một cái ghế dựa, lặng lẽ đứng sau Hỏa Da Tác, âm hiểm cười, cùng nhau đánh sắc lang trước mặt.
Hỏa Da Tác đạm đạm cười, thực nghĩ mình đơn giản vậy a? Tiểu kỹ xảo ấy mình còn không phá được thì đã sớm chết trong hoàng cung Tây Vực. Hỏa Da Tác thân thủ nhanh nhẹn, dễ dàng tránh thoát công kích, Vân Kích Tiêu đột nhiên đem ghế dựa đảo ngang quét qua đùi Hỏa Da Tác, Hỏa Da Tác vội nhảy lên, lui về sau.
“Uy uy, không thể đánh nhau a.” Vẻ mặt ôn nhu tươi cười, tuy rằng miệng khuyên can, nhưng hai tay hai chân một chút động tĩnh đều không có, đã vậy Thạch Dục Lam còn lặng lẽ nhấc chân, đá ghế dựa bên cạnh mình tới chỗ Lục Li Thôi Ngôi, gia tăng số lượng vũ khí.
Hỏa Da Tác kinh hiểm tránh thoát, chuẩn bị từ không trung đánh xuống. Hỏa Da Tác đã sơ suất, bởi vì có người vẫn không hề nói gì, cũng vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn cùng bối cảnh hoàn mỹ dung hợp với nhau, cho nên Hỏa Da Tác cho rằng không có lực sát thương, tự động xem nhẹ. Khả thường thường, cao thủ cực mạnh đều là không có tiếng tăm gì, tổng ở thời khắc tối mấu chốt mới ra tay, hơn nữa vừa ra tay chính là định thắng bại. Nhìn đến Hỏa Da Tác phi thân xuống trước mặt, Lệ Lẫm Sát im lặng cầm kiếm, xoay chuôi kiếm hướng về phía Hỏa Da Tác, nhẹ nhàng đâm tới.
Giống như một con chim nhỏ có thể làm rơi một chiếc phi cơ, một tảng đá có thể làm xe lửa trật đường ray, một nhát nhẹ như vậy, Hỏa Da Tác lập tức mất trọng tâm. “Phun” một tiếng, đầu hung hăng nện vào bàn, cái bàn văng xa. (mọi người xung quanh trái tim băng giá, chiêu này hình như đã từng thấy a. . . Lúc ấy đối tượng bị ám toán hình như là Vân Kích Tiêu. . .) (không nhớ!!!)
“Đau quá. . .” Hỏa Da Tác cau mày, sờ sờ đầu, không chú ý đến nghiên mực cũng theo lực quán tính của cái bàn bị văng xa mà bay lên, rớt trúng đầu Hỏa Da Tác.
Nhìn Hỏa Da Tác hôn mê, Lệ Lẫm Sát đem kiếm thả lại bên hông, nhìn về Thụy Âm đứng ở một bên chân tay luống cuống, “Hôn quân, như vậy không phải đang ngủ sao?”
Thụy Âm vốn đang vô cùng lo lắng, vừa nghe lời này, nhất thời cảm thấy có đạo lý, tuy rằng phương pháp hơi có vấn đề, nhưng kết quả rất tốt, người mất ngủ lâu ngày rốt cục cũng ngủ được, “Vất vả các ngươi, tốt lắm, đem hắn mang về nơi hắn trụ đi.” Phất phất tay, chuẩn bị kêu Lethona đem chủ tử của mình mang về. Thạch Dục Lam cười, “Âm Âm, để Lẫm Sát đưa hắn về đi. Là Lẫm Sát giúp hắn ngủ, người tốt phải làm đến cùng, không phải sao?”
“Dục Lam, ngươi là thiên tài!” Thụy Âm dựng thẳng ngón cái, hướng Lệ Lẫm Sát sắc mặt xanh mét xưa nay chưa từng có nói, “Lẫm Sát, giao cho ngươi !”
“Thạch Dục Lam. . .” Phẫn hận trừng mắt nhìn Thạch Dục Lam tao nhã vén tóc bên tai, Lệ Lẫm Sát bất đắc dĩ cúi xuống, cau mày, chán ghét nắm chân Hỏa Da Tác kéo ra ngoài, còn cố ý để đầu Hỏa Da Tác đụng vào cánh cửa.
“Uy uy! Lẫm Sát! Ôn nhu một tí!!” Lo lắng Lệ Lẫm Sát hội đem Hỏa Da Tác tha tỉnh, Thụy Âm vội ngăn cản.
“Quá trình không trọng yếu, đạt tới kết quả là tốt rồi.” Lệ Lẫm Sát không thèm quay đầu lại, kéo Hỏa Da Tác đi mất.
“Đúng a, chỉ cần đem Da Tác đưa đến hành cung thì tốt rồi.” Thực dễ dàng bị tẩy não. . . Mấy tiểu công lo lắng nhìn Thụy Âm, “Dễ bị lừa như vậy, quả nhiên nên giám sát chặt chẽ thêm chút nữa. . .”
×××××× Phiền lòng phẩy phẩy quạt trong tay, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh trở lại, đôi mắt nhỏ dài mị thành một đường. Ném cây quạt qua một bên, Tể Tướng nhìn hoa quả trên bàn, một tay quét xuống đất, “Phế vật! Tất cả đều là phế vật! Chết tiệt Phù Vân Cung! Đến bây giờ còn chưa giết được Hoàng Đế! Quả nhiên không thể tín nhiệm! Xem ra phải dựa vào Hô Lợi Hải Tư điện hạ. . .” Ngồi vào trước bàn, cầm bút.
Cửa đang đóng đột nhiên bị gió thổi mở, phát ra tiếng lạch cạch.
“Ai!” Tể Tướng chột dạ ngẩng đầu, nhìn cửa, khinh thủ khinh cước đến gần, tả khán hữu khán cũng không thấy ai, nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận đóng cửa lại, “Nguyên lai là gió a, làm ta sợ nhảy dựng.” Đem cửa khóa kĩ, xác định không thể bị gió thổi mở, Tể Tướng xoay người, lại bị người đang ngồi ở phía sau dọa hoảng sợ, “Điện, điện hạ, ngài đến đây lúc nào?”
Nam tử ngồi trên ghế kim sắc trường phát (tóc vàng dài), dùng một sợi dây lụa ngân bạch buộc lại, một thân bạch sắc kim tuyến Vương phục. Đôi mắt hồng sắc nhìn Tể Tướng ở bên cạnh cúi đầu khom lưng, lại đem tầm mắt trở về bàn, ngã chén trà, uống một ngụm, “Người thấp hèn quả nhiên uống trà cũng thấp hèn. Phi.” Phun ra hết nước trà, chán ghét xoa xoa miệng, “Rác rưởi.” (Tây Vực theo Wiki thì là Trung Á, tức cũng là châu Á nhỉ?! Sao màu tóc và màu mắt lạ lùng thế?!)
“Đúng vậy, đúng vậy, trà của tiểu nhân đích xác thấp hèn, điện hạ ngài nói quá đúng.” Tuy rằng trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, ở mặt ngoài Tể Tướng chỉ có thể bồi cười gật đầu.
“Sự tình thế nào?” Hô Lợi Hải Tư đứng lên, tựa hồ ngại ghế dựa bẩn, phủi phủi, đi đến ghế thái sư nằm xuống, ánh mắt hồng sắc lại một khắc cũng không rời đi Tể Tướng.
“Tiểu nhân đã sắp xếp chu toàn, bất quá Phù Vân Cung toàn là thứ bất tài vô dụng, tiểu nhân vẫn là chỉ có thể dựa vào điện hạ mới có thể đoạt được ngôi vị Hoàng Đế a.” Bước lên phía trước nhặt lên cây quạt thay Hô Lợi Hải Tư phẩy phẩy, Tể Tướng cười đến ti tiện vô cùng.
“Hừ, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, chỉ biết dựa vào cường giả.” Hô Lợi Hải Tư lạnh lùng cười, trong mắt là nồng đậm khinh bỉ.
“Phải . .” Hơi gật đầu, Tể Tướng thử thăm dò, “Điện hạ, nếu ngài đả bại Trung Nguyên, ngài có phải hay không cho ta làm Vua Trung Nguyên?”
“Tự nhiên.” Hô Lợi Hải Tư vô cảm tình giương lên khóe miệng, trào phúng nhìn Tể Tướng, trong lòng không ngừng cười lạnh, đến lúc đó còn có thể cho ngươi sống sao!
“Tạ ơn điện hạ! Điện hạ chính là điện hạ, hơn Phù Vân Cung cẩu đông tây nhiều lắm a!” Vừa nghe đối phương đồng ý lập mình vi Vương, Tể Tướng vui đến hai mắt hoàn toàn biến thành đường thẳng.
“Xoát xoát xoát” ba mũi tên xuyên qua song cửa sổ, thẳng tắp bắn về phía Tể Tướng. Tể Tướng ngớ người nhìn mấy mũi tên phát ra lãnh quang bất thình lình lao tới, chân nhuyễn đến không thể đứng vững. Hô Lợi Hải Tư rút roi, hung hăng vung lên, đánh bay ba mũi tên kia, nhìn Tể Tướng ngồi sụp trên đất sợ tới mức một đầu đầy mồ hôi lạnh, loại này phôi chủng, nếu không phải còn có giá trị lợi dụng, thật chẳng muốn cứu.
Cửa bị một cước đá văng, một thân ảnh tử sắc hoa lệ xuất hiện ở cửa, cung trong tay đỏ như máu dưới ánh mặt trời lóe âm lãnh quang mang.
“Nga?” Hô Lợi Hải Tư nheo lại đôi mắt hồng sắc, xiết chặt roi, một cước đá văng Tể Tướng vướng bận bên chân, tiến lên hai bước, nhìn Vân Kích Huyền trước mặt hoàn toàn không thể nhìn ra nội tâm cảm thụ, “Cung tên a. . .”
Không thèm để ý đến Hô Lợi Hải Tư, Vân Kích Huyền chậm rãi rút bốn mũi tên sau lưng, lắp vào cung, đôi mắt tất hắc (rất đen, đen kịt) nhìn Tể Tướng, “Ngươi vừa mới nói gì, ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
“Điện, điện hạ, cứu ta.” Tể Tướng hoang mang rối loạn lê đến phía sau Hô Lợi Hải Tư, thanh âm run rẩy cầu cứu.
“Dám ở trước mặt ta động thủ, ngươi cũng không khỏi quá kiêu ngạo đi, ngu xuẩn.” Chán ghét nhìn Tể Tướng hèn nhát, Hô Lợi Hải Tư đi đến chỗ Vân Kích Huyền.
Rốt cục chú ý tới Hô Lợi Hải Tư, Vân Kích Huyền nhìn đối phương, lạnh lùng cười, “Động thủ? Ngươi nói nghiêm trọng quá đấy! Giết hắn chỉ khiến tay ta ô uế.” Vân Kích Huyền kéo cung, bắn tên, bốn mũi tên cắm ngay sát hai chân Tể Tướng, Tể Tướng vừa thấy liền ngất xỉu. “Có thủ hạ loại này, rốt cuộc ai mới là ngu xuẩn?” Vân Kích Huyền đối với phản ứng của Tể Tướng mà nhạo báng, “Cẩu quan, cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục có suy nghĩ động đến Âm, bằng không Phù Vân Cung ta cho ngươi biến mất mãi mãi. Còn có, ta hôm nay đến chính là muốn nói cho ngươi biết, của ngươi sinh ý, Phù Vân Cung không tiếp.” Vân Kích Huyền thu hồi cung, không thèm nhìn đến ánh mắt khiêu khích của Hô Lợi Hải Tư phía sau, xoay người bước đi.
Hô Lợi Hải Tư thấy đối phương không đếm xỉa tới mình, lửa giận bùng phát, liền huy khởi roi hướng Vân Kích Huyền phía sau lưng đánh tới, “Ngươi cho nơi này là chỗ nào!? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Vân Kích Huyền đá hòn đá nhỏ bên chân, tiếp tục hướng phía trước đi.
Roi đánh vào hòn đá nhỏ, lệch hướng.
Vân Kích Huyền ngừng lại, quay đầu, câu thần cười lạnh, “Ngươi kém hơn Hỏa Da Tác.” Nhìn đến mặt đối phương lập tức trắng bệch, Vân Kích Huyền tựa hồ tâm tình rất tốt, phi thân lên mái nhà, rất nhanh biến mất.
“Ai cũng đều khen ngợi hắn, đơn giản chỉ vì hắn là Đại Hoàng Tử, ta rốt cuộc kém hơn hắn chỗ nào?! Thứ rác rưởi kia!! Bởi vì là Đại Hoàng Tử, cho nên phụ Vương giao quốc gia cho hắn! Bởi vì hắn là Đại Hoàng Tử, cho nên ta vĩnh viễn đứng dưới hắn!!” Hô Lợi Hải Tư hung hăng quất roi vào cây cột bên cạnh, “Phụ Vương, nếu ngươi không đem Vương vị giao thứ rác rưởi kia, có lẽ ngươi sẽ không chết, ngu xuẩn, ai cũng ngu xuẩn! Hoàng huynh a, ta nhất định phải cho ngươi quỳ gối bên chân ta cầu xin tha thứ, nhất định phải một đao một đao chậm rãi lóc thịt ngươi!! Ta nhất định phải thâu tóm Trung Nguyên, xem thử rốt cuộc là ngươi cường hay là ta cường!”
××××× Tặc tặc nhìn nhìn bốn phía, tặc tặc xuất ra một cái bao, tặc tặc đem toàn bộ điểm tâm bỏ vào, lại xuất ra một cái bao khác, trùm lên đầu. Vừa lòng nhìn nhìn bản thân trong gương giống như mấy tên trộm ở Nhật Bản (muốn tìm hình minh họa mà không thấy =(( trong truyện tranh hình như có nhiều lắm), Thụy Âm cầm lên bao điểm tâm, lặng lẽ mở cửa, khinh thủ khinh cước ra ngoài.
“May quá, không có ai. Hắc hắc, đi tìm Thụ Tinh ca ca thôi ~” khắp nơi nhìn nhìn, xác định không ai canh gác, Thụy Âm vỗ vỗ ngực, dũng cảm ưỡn ngực hiên ngang bước đi.
“Nga nha, Tiểu Âm Âm, ngươi chạy đi đâu?” Một cái đầu đột nhiên xuất hiện trước mặt Thụy Âm. Vân Kích Tiêu vốn đang đu trên xà ngang chờ cơ hội lẻn vào trong phòng Tiểu Âm Âm, kết quả phát hiện Thụy Âm lại trốn ra ngoài, liền hai chân ôm lấy xà ngang, treo ngược mình xuống dưới, giống như tư thế hầu tử dùng đuôi quấn lấy thân cây treo người.
Đột nhiên xuất hiện mái tóc đen dài che khuất tầm mắt, Thụy Âm hoảng sợ vô cùng, cứ tưởng hồn ma trinh nữ xuất hiện. Lăng lăng nhìn “thứ” cản đường hắn, tầm mắt cao thấp di động, cuối cùng dừng lại trên mặt Vân Kích Tiêu, “Nguyên lai là Kích Tiêu a, làm ta sợ muốn chết. . . Không đúng!” Đột nhiên nghĩ đến hắn đang cải trang, vội xiết chặt bao trùm đầu, bóp mũi, “Ngươi nhận sai, ta không phải Âm Âm.”
Vân Kích Tiêu buồn cười nhìn long quan trên đầu Thụy Âm, lại nhìn một thân long bào kia, cười ra tiếng nhảy xuống khỏi xà ngang, vững vàng dừng trước mặt Thụy Âm, kéo bao trùm đầu của Thụy Âm ra, “Ngươi thật sự không phải Âm Âm, mà là bảo bối của ta Tiểu Âm Âm ~”
“Thiết, sao lại tinh mắt như vậy. . .” Thấy bị đối phương vạch trần, Thụy Âm căm giận hừ một tiếng, nắm thật chặt bao điểm tâm trong lòng ngực, lui về sau từng bước, “Ngươi hơn nửa đêm ở đây làm gì? Trảo muỗi ăn a?”
“Đáng ghét, nhân gia đâu phải muốn ăn muỗi! Nhân gia muốn ăn chính là. . .” Vân Kích Tiêu trang thẹn thùng che mặt trộm ngắm Thụy Âm, ngắm đến Thụy Âm tuy rằng không rõ ý tứ người kia, nhưng vẫn ra một thân mồ hôi lạnh.
Mắt đảo một vòng, biết người trước mặt không phải dễ dàng thoát khỏi, cần động não một chút, Thụy Âm chạy trở về phòng lấy ra một cái khăn, quơ quơ cho Vân Kích Tiêu xem, “Đây là khăn ta dùng rửa mặt mỗi buổi sáng, dùng thật lâu, ta cũng chưa đổi cái khác.” Nói xong liền ném cái khăn đi xa thiệt xa, “Ngươi nhặt được liền cho ngươi.” (khăn làm sao ném xa được a, này phải gói đá trong đó ấy chứ ( _ _ !!))
Vân Kích Tiêu liền hoa nhỏ đóa đóa đuổi theo, “Oa ha ha ha, khăn của Tiểu Âm Âm~”
. . . Giống như cẩu a. . . Thụy Âm lau lau mồ hôi lạnh, nhân lúc này liền nhanh chân chạy đi. Nhưng mới chạy được một đoạn, một thanh âm từ đâu cất lên, lại hại hắn phải ngừng lại.
“Hì hì, Âm Âm, đã trễ thế này ngươi như thế nào còn tại bên ngoài?” Thôi Ngôi ngồi trên nóc nhà nhìn Thụy Âm hiện tại giống như kẻ trộm, quơ quơ chân gà trong tay, “Âm Âm, lên đây ăn khuya không?”
“Không cần không cần!” Thụy Âm vội khoát tay, đáng chết, hai huynh đệ này nửa đêm ở nóc nhà ăn khuya sao?! Từ đồ nhắm đến rượu ngon đều chuẩn bị tốt . . . Hại hắn bị bắt quả tang trốn đi ngay tại trận. . . Cổ nhân ai cũng biến thái như vậy sao? Hay là chỉ có hai huynh đệ này biến thái a? Cũng không sợ té.
“Lạp lạp, thủy tinh bao ngon vậy mà ngươi không ăn?” Lục Li cắn một ngụm thủy tinh bao, ôn nhu mê hoặc nói, “Đi lên ăn đi!”
“Không cần không cần! Các ngươi từ từ ăn, ta đi trước!” Luống cuống phất phất tay, Thụy Âm chuẩn bị chạy.
“Âm Âm, làm gì gấp như vậy? Đến, cùng chúng ta ăn đi.” Lục Li từ nóc nhà nhảy xuống, dừng trước mặt Thụy Âm, vươn hai tay chuẩn bị ôm hắn.
. . . Đáng chết, đuổi đi một người, lại đến đây hai người, thiệt mệt . . . Rơi vào đường cùng, vì không muốn bị muộn, Thụy Âm chỉ có thể nói dối, “Kích Tiêu đuổi theo ta!”
“Binh binh bàng bàng” thủy tinh bao, gà nướng, cộng thêm một đống thức ăn khác đồng loạt bay xuống, cuối cùng Thôi Ngôi cũng nhảy xuống theo. Hai huynh đệ nắm chặt tay cười lạnh, “Dám đuổi Âm Âm, muốn bị đánh đây mà.” Vừa dứt lời, liền chạy ngược lại với hướng Thụy Âm đi tới.
“Kích Tiêu, thực xin lỗi, ngày mai mời ngươi ăn.” Hướng phía hai huynh đệ biến mất niệm a di đà, trong lòng vì Vân Kích Tiêu hơi chút bi ai, nhưng vẫn kiên định quay đầu chạy đi. (Âm Âm thụ, ngươi quá nham hiểm . . .)
Thụy Âm lòng tràn đầy hi vọng có thể thuận lợi chạy đến chỗ hẹn, khả chính cái gọi là thiên hữu bất trắc phong vân (người tính không bằng trời tính), kế hoạch của hắn lại bị phá hủy. Tại đây một khắc, hắn rốt cục hiểu được, cái gì gọi là người xui xẻo uống nước cũng bị nghẹn, người bất hạnh đi đường cũng đụng phải háo sắc.
Một rừng cánh hoa trong trời đêm phiêu hạ, một rừng hắc tuyến của Thụy Âm cũng theo đó mà rơi.
“Nga, thần a, vì cái gì ta may mắn như vậy, tại đây, trong đêm tối lãng mạn này gặp được nữ thần xinh đẹp, đây là duyên phận sao? Có lẽ là ta đời trước đốt dâng cũng đủ hương, cho nên mới có thể khiến thần để ý sủng hạnh ta?” (thiệt buồn nôn!!!) Miệng ngậm một bông hoa hồng đỏ rực, Hỏa Da Tác phong tình vạn chủng từ góc khuất hành lang đi ra. Thân ảnh thướt tha kia(cơ bắp rất rắn chắc), mị nhãn như hoa (nhìn vào có cảm giác áp bách mãnh liệt), bông hoa hồng bên khóe môi (đỏ rực khiến người sợ hãi), đều làm Thụy Âm toàn thân nổi da gà, giống như thấy quỷ.
“Ô, thần a, vì cái gì ta bất hạnh như vậy, tại đây, trong đêm tối như mực này gặp được hồng mao háo sắc, đây là nghiệt duyên sao? Có lẽ là ta đời trước không dâng hương bái phật, cho nên mới có thể khiến thần vô tình vứt bỏ ta?” Cắn tay áo, Thụy Âm khổ sở nhìn Hỏa Da Tác từ từ tới gần, “Đại ca, ngươi không phải là hồi cung ngủ rồi sao, mắc gì nửa đêm chạy ra ngoài trang quỷ dọa người a?”
“Nữ thần xinh đẹp, ta vì ngươi mà hàng đêm vô miên, nhắm mắt lại, tất cả đều là nụ cười quyến rũ của ngươi (uy uy, quyến rũ chỗ nào?), lúc nào cũng khao khát được nhìn thấy nụ cười mê đảo chúng sinh kia, ta làm sao có thể ngủ được? Nữ thần xinh đẹp, ngươi hiểu được tâm ý ta sao?” Hỏa Da Tác chớp chớp đôi mắt hoa đào, phóng điện lực sát thương mười phần nhìn Thụy Âm, đến mức Thụy Âm lại một thân nổi gai ốc.
“. . . Ngươi cứ việc nói thẳng ngươi mất ngủ a. . . Nột, ta có một biện pháp tốt.” Xoa xoa cằm, nghĩ rằng người kia cứ mất ngủ hoài thật không hay, hắn chậm rãi mở miệng, “Ngươi trở về, tắm rửa sau đó lên giường. . .” Nói còn chưa dứt lời, Hỏa Da Tác hai mắt liền lóe sáng, “Ta hiểu được! Ta sẽ tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ ngươi! Âm Âm, ngươi rốt cục thông suốt!”
“Cái kia. . .” Tổng cảm thấy được người kia hình như hiểu lầm, Thụy Âm vội nghĩ muốn giải thích, khả Hỏa Da Tác lại tiếp tục càng hiểu càng sai, đem lời Thụy Âm chuẩn bị giải thích bóp chết từ trong trứng nước, “Ngươi nói cái kia a? Yên tâm! Ta đã chuẩn bị tốt! Hơn nữa nó còn có thành phần thôi tình rất mạnh, bảo đảm lần đầu tiên của ngươi sẽ vô cùng thoải mái, một chút cũng sẽ không đau nga!” (. . . Lão huynh ngươi đã có chủ ý này từ lâu rồi sao?)
“A, không, Hỏa Da Tác. . .” Thụy Âm lại muốn giải thích, nhưng Hỏa Da Tác đã chạy mất, chỉ vọng lại một câu, “Âm Âm, ta đây chờ ngươi!! Ngươi nhanh lên!! Ta sẽ ngoan ngoãn ở trên giường chờ ngươi ~~” (bựa quá =)))
Nhìn bóng dáng Hỏa Da Tác chỉ còn lại một chấm đen, Thụy Âm ngây người trong chốc lát, mới chậm rãi nói tiếp câu dang dở lúc nãy, “Cái kia. . . Ta muốn nói chính là, ngươi trở về tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường uống một chén sữa nóng, sẽ giúp ngủ ngon, đâu bảo ngươi chờ ta a, hơn nữa cho dù ngươi chờ ta, ta cũng sẽ không đi, ta cũng có giường, mắc gì phải chạy tới giường của ngươi. . .” (cho nên, tiểu hồng mao công của chúng ta sau khi tẩy đến thơm phức trơn mịn sáng long lanh, nhất ti bất quải (không mảnh vải che thân) ở trên giường ôm gối ai oán đợi Âm Âm thụ của chúng ta cả một buổi tối.)
Gãi gãi đầu, đang chuẩn bị tiếp tục chạy đi, Thụy Âm bỗng cảm thấy một cỗ ác hàn mạnh mẽ đánh tới làm hắn rùng mình, lập tức rút kinh nghiệm từ giáo huấn nãy giờ, hắn tả khán hữu khán, cuối cùng cắn răng đi xuống khỏi hành lang dài, mặt xám mày tro vòng ra phía sau cây cột núp vào. Hắn vểnh tai nín thở cẩn thận nghe động tĩnh.
“Thạch Dục Lam, ngươi phải theo tới ta khi nào?!” Thanh âm lạnh lẽo của Lệ Lẫm Sát truyền tới. Thụy Âm vừa nghe đến liền run rẩy, nếu không biết chủ nhân của thanh âm này là nhân loại, hắn tuyệt đối hội hoài nghi hôm nay có phải quỷ môn quan mở hay không, để chạy đến đây một lệ quỷ bị đông chết.
“Theo tới ngươi không hề tới phòng Âm Âm mới thôi.” Dưới ánh trăng nhu hòa, thanh âm Thạch Dục Lam càng thêm nhu nhuyễn thư tâm, trước sau hai thanh âm độ ấm bất đồng, càng thêm tôn lên ôn nhu của Thạch Dục Lam, khiến Thụy Âm không khỏi trong lòng rung động, thật giống thiên sứ a ~ “Ta có cảm giác, hôn quân không có ngoan ngoãn ở trong phòng.” Thụy Âm đằng sau cây cột run run, chột dạ không thôi, XX, vì sao quỷ nam kia lại hiểu mình như vậy. . .
“Ngươi nói ngốc cái gì, đã trễ thế này Âm Âm như thế nào có thể đi ra ngoài. Ngươi đừng đem Âm Âm đánh đồng với mấy hài tử ham chơi.” Người nào đó chột dạ lợi hại hơn.
“Muốn cá hay không?” Lệ Lẫm Sát dựa vào một cây cột, lãnh nghiêm mặt hỏi Thạch Dục Lam. Nhìn đến lệ Lẫm Sát một thân hắc y, Thụy Âm cố sức co người lại, ngay cả thở cũng không dám.
“Hảo, ta cá. Âm Âm hắn nhất định ở trong phòng.” Thạch Dục Lam trong thanh âm tràn đầy tín nhiệm, thật sâu làm nội tâm Thụy Âm đau đớn, Dục Lam ca ca, ta thực xin lỗi ngươi. . .
“Ta cá là hắn không ở. Nếu ta thắng, ngươi vĩnh viễn không được can thiệp ta bính hôn quân.”
“Ngược lại, nếu ta thắng, ngươi vĩnh viễn không được đối Âm Âm động thủ động cước, động não cũng không được.”
“Thành giao.” Tựa hồ đối với đánh cuộc này song phương đều thực vừa lòng, sau khi đồng ý, liền không chút do dự nhanh chóng hướng đến phòng Thụy Âm.
“Thạch Dục Lam, ngươi chậm một chút cho ta!! Đi nhanh như vậy làm gì!?”
“Ha hả, Lẫm Sát, nhìn xem rốt cuộc là ai đi nhanh a? Rõ ràng ta là đi đằng sau ngươi a.”
Thụy Âm phía sau cây cột không tiếng động khóc rống, Dục Lam ca, ta thực xin lỗi ngươi a ——(Âm Âm thụ, ngươi tiêu rồi, một buổi tối ngươi đắc tội sáu tiểu công, còn dẫn một đầu lang nhập thất)
××××× Vân Kích Huyền ngồi trên nhánh cây, kéo kéo dây cung, nhìn nhìn chung quanh, hoàn toàn nhìn không thấy một bóng người, mặt Vân Kích Huyền dần dần trầm xuống, “Quả nhiên là như thế này sao. . . Hắn cũng chạy trốn sao. . .” Sát khí hiện lên trong mắt.
“Thụ Tinh huynh!! Ta đến đây! !” Giữa lúc mặt Vân Kích Huyền u ám như đêm ba mươi, Thụy Âm ôm một bao điểm tâm thật to lảo đảo chạy tới, dựa vào thân cây thở hổn hển, bên tai quanh quẩn vẫn là một loạt thanh âm vừa rồi nghe được, hoặc hổn hển hoặc cao hứng hoặc gầm rú, tỷ như “Hôn quân trốn, mau mau đi tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Thạch Dục Lam, ta thắng, ngươi khả ngàn vạn lần đừng hối hận.” (đây là thanh âm cao hứng duy nhất nghe được), lại như “Âm Âm, thực xin lỗi!! Ta không nên đánh cược!!”, tái như “555, Tiểu Âm Âm, ngươi như thế nào có thể gạt nhân gia, khăn này rõ ràng là hoàn toàn mới, hoàn toàn chưa từng sử dụng!!”, cuối cùng như “Hì hì / lạp lạp, Âm Âm, dám gạt chúng ta, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng bị chúng ta tóm được, bằng không, hừ hừ.”
Nhìn người kia một bên thở một bên sợ hãi vỗ ngực, cào cào tóc, Vân Kích Huyền biểu tình không tự chủ được nhuyễn xuống. Quả nhiên, nam hài trước mặt này là bất đồng, Vân Kích Huyền vươn tay, hướng Thụy Âm mỉm cười, “Âm, đi lên.”
“Di?” Thụy Âm lúc này mới phát hiện một mạt tử sắc, ngẩng đầu, phát hiện Vân Kích Huyền đang ngồi trên nhánh cây, dùng ôn nhu ánh mắt nhìn hắn, áo khoác khinh sa (lụa mỏng) tử sắc dưới ánh trăng tựa hồ phát ra nhu hòa quang mang, khiến lòng người thư phục, “Thụ Tinh ca, ngươi đã đến rồi a.”
“Chờ ngươi ni, đi lên.” Vươn tay đến Thụy Âm, ý bảo người kia đưa tay cho mình, nhưng nhận được lại là một bao to.
“Ân!” Thụy Âm nhét bao điểm tâm vào tay Vân Kích Huyền, không để ý tới biểu tình kinh ngạc của người kia, vén tay áo, giống như một chú khỉ con “thặng thặng thặng” leo lên cây, đặt mông ngồi bên cạnh Vân Kích Huyền, phủi phủi vỏ cây dính trên tay, lấy lại bao điểm tâm, mở ra.
“Nột nột, hôm nay ta mang theo nhiều điểm tâm lắm! Vì muốn cho ngươi ăn những cực phẩm này, ta vất vả cỡ nào a, ngươi phải nhớ kỹ tấm lòng của ta nga! Ân, ta nhớ rõ có một thứ ăn ngon lắm, gọi là gì long nhãn . . . A! Có!” Từ trong bao lôi ra một thứ trái như quả cầu vàng óng(trái nhãn đó), tựa dâng bảo vật nhét vào miệng Vân Kích Huyền, “Ăn thử xem! Tuyệt đối là hương vị khiến ngươi dục tiên dục tử! (Âm Âm thụ, ngươi không phải dùng sai từ a. . . Đây chính là từ đế vương công chuyên dùng a. . .)“
Phỏng chừng là bị cụm từ “dục tiên dục tử” của Thụy Âm làm cho chấn động, Vân Kích Huyền trong vô thức dùng răng nhẹ nhàng cắn long nhãn, lăng lăng nhìn Thụy Âm đang vô cùng hưng phấn.
“Phát ngốc cái gì a! Mau ăn a! Giống như vậy, nhai rồi nuốt!” Dùng miệng làm ra tư thế nhai nhai nhai, Thụy Âm vươn ngón trỏ đẩy long nhãn vào trong miệng người kia.
“Phác” chịu không nổi Thụy Âm bộ dáng đáng yêu vươn ngón trỏ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm mình, Vân Kích Huyền tay trái che miệng, bật cười.
“Ngươi cười P a, cẩn thận nghẹn.” Lại cầm lên một khối bánh hoa quế hạch nhân nhét vào tay Vân Kích Huyền, “Tự mình động thủ cơm no áo ấm, tận lực ăn, đừng khách khí! Mấy thứ này là ta chôm ở trù phòng, không ăn uổng phí!” Nói xong tự cố tự đào ra một khối điểm tâm cắn một ngụm, thoáng chốc hạnh phúc nheo mắt. Vừa thấy bộ dáng say mê kia của Thụy Âm, Vân Kích Huyền liền vươn tay ra sau lưng hắn. Quả nhiên, ngay sau đó, Thụy Âm lại nhắm mắt thẳng tắp ngã về phía sau, bất quá lần này ngã vào trong lòng ngực Vân Kích Huyền.
“Thói quen xấu này ngươi nên sửa.” Vân Kích Huyền búng cái trán Thụy Âm, ôm lấy hắn, để hắn ngồi trên đùi mình, đầu tựa vào vai mình, một tay vòng qua thắt lưng Thụy Âm, tay kia thì cầm lấy một khối cao đưa đến bên miệng Thụy Âm, “Hiện tại ngươi yên tâm ăn đi.”
“Thụ Tinh huynh, ngươi thật là bạn tốt!” Đập đập bờ ngực rắn chắc của Vân Kích Huyền, Thụy Âm ở trong lòng tận hưởng tình cảm bạn thân. (. . . Bạn thân. . . Chờ ngươi bị đè, ta xem ngươi còn có thể gọi hắn bạn thân không. . .)
“. . . Đổi xưng hô. . .” Nghe Thụ Tinh huynh như thế nào không được tự nhiên, cảm giác có điểm giống ngàn năm lão yêu. . .
“Thụ Thụ, Thụ Tử, A Thụ, Đại Thụ, Tiểu Thụ (=))).” Liệt kê một đống tên, để người chọn lựa.
“. . .” Đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, xem ra chính mình cùng thụ không thoát khỏi quan hệ a (=))). . . Tuy rằng lúc trước có từng nói với Thụy Âm mình không phải Vân Kích Huyền, mà là Thụ Tinh ca ca. . .
“Từ từ!” Tựa hồ linh quang chợt lóe, Thụy Âm đập tay, “Có! Thụ Tinh huynh mặc y phục tử sắc, vậy gọi ngươi là Tử Đằng! Được chứ, Thụ Tinh huynh?”
“. . .” Tuy rằng đối Tử Đằng tên này cũng có chút cảm mạo, nhưng tóm lại so với Thụ Tinh huynh dễ nghe hơn, quên đi quên đi, chấp nhận đi. . . “Được rồi. . .”
“Đúng rồi, Tử Đằng, Kích Tiêu nói các ngươi động bất động liền đánh hắn, vì sao a, hại hắn bỏ nhà đi bụi.” Đột nhiên nhớ tới lúc mới gặp, Vân Kích Tiêu đã kể về cuộc sống bi thảm của mình, Thụy Âm không khỏi thay Vân Kích Tiêu bất bình.
“Nhìn bộ dáng hắn ăn vạ trang đáng yêu, ngươi không nghĩ đánh hắn?”
“. . . Nghĩ muốn. . .” Ở trong đầu ảo tưởng không dưới 100 lần đánh đau tên kia, nhưng đều không có gan, không dám hành động, bởi vì như thế chỉ khiến không khí gia tăng bong bóng hồng sắc mà thôi, “Vậy ngươi vì sao bắt hắn ăn mấy thứ khó nuốt, tốt xấu cũng nên cho ăn mấy món bình thường a!”
“Bởi vì hắn tự mình ra ngoài tùy tiện đem về một trù nương mà trù nghệ kém đến mức khiến kẻ khác phẫn nộ.”
“. . . Ngươi vì sao cứ trừ tiền hắn.”
“Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt số lần hắn trang đáng yêu.”
. . . Có lẽ đó là một chủ ý không tồi a. . . Thụy Âm điểm điểm đầu, đem chiêu này ghi tạc trong lòng, “Vậy ngươi vì sao không cho hắn mặc ấm.”
“Mùa đông, hắn muốn trùm ba cái chăn đi ra ngoài, nhìn đến bộ dáng đó ngươi có thể chịu được không đánh hắn? Hơn nữa đường đường Phù Vân Cung Cung Chủ sao có thể ăn mặc giống như quả cầu.”
. . . Đây đều là tự làm bậy không thể sống a, dùng hai chữ khái quát, chính là xứng đáng, uổng công đồng tình Vân Kích Tiêu . . . Từ từ, “Phù Vân Cung Cung Chủ? Phù Vân Cung là cái gì?”
“Là nơi các sát thủ trên giang hồ tụ tập, Kích Tiêu là Cung Chủ, đồng thời cũng là giang hồ đệ nhất sát thủ.” Nhìn đến Thụy Âm hoang mang biểu tình, Vân Kích Huyền liền hiểu được, Vân Kích Tiêu chưa từng nói cho Thụy Âm. Vân Kích Huyền không nghĩ nhìn đến Thụy Âm vẫn chẳng hay biết gì, cũng không muốn nhìn có một ngày Thụy Âm biết chân tướng sẽ có một loại cảm giác bị lừa gạt, liền quyết định đem sự tình nhất ngũ nhất thập nói cho hắn, “Lúc trước có người tìm Phù Vân Cung, hy vọng cùng chúng ta hợp tác, mà đối tượng ám sát chính là Đương Kim Thánh Thượng. Bởi vì mục tiêu ám sát quá quan trọng, cho nên nhiệm vụ đó để Cung Chủ tiếp. Vốn hắn đã bắn một tiễn xuyên tim, giết được Hoàng Đế, nhưng ngươi lại đến đây. Đừng kinh ngạc, Kích Tiêu toàn bộ nói cho ta biết, ngươi cũng không phải Hoàng Đế. Vốn tưởng nhiệm vụ thất bại, cho nên Kích Tiêu đành phải trở ra lần nữa, nhưng lại bị ngươi hấp dẫn, yêu thượng ngươi, vì thế hắn quyết định không tiếp nhiệm vụ này, mà là chuyên tâm bảo hộ ngươi.” Sau khi nói xong, Vân Kích Huyền lẳng lặng nhìn Thụy Âm trên mặt xuất hiện kinh ngạc, nhưng phản ứng của Thụy Âm lại một lần nữa vượt ra ngoài dự kiến.
Điểm điểm đầu, sau khi tiêu hóa những lời Vân Kích Huyền vừa nói, Thụy Âm mới bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai các ngươi là Mafia a! Kích Tiêu quả nhiên là võ lâm cao thủ, khó trách lần trước thời điểm phi thân nóc nhà bắt người lại suất như vậy!”
“Ngươi, không tức giận? Hai chúng ta đều lừa ngươi. . .” Không rõ vì sao trên mặt Thụy Âm lúc này không có một tia lửa giận.
“Ta vì cái gì phải sinh khí a? Người các ngươi muốn giết là Hoàng Đế kia, không phải Thụy Âm ta. Hơn nữa ta cho tới bây giờ cũng không hỏi qua các ngươi đang làm gì, các ngươi không nói cho ta biết cũng là bình thường a, như thế nào gọi là lừa ta.” Cảm thấy người kia hỏi một vấn đề thực ngu ngốc, Thụy Âm tặng Vân Kích Huyền một ánh mắt xem thường.
“. . . Âm, ngươi thật sự không giống người thường. . .”
“Nói tiếp, ngươi vì cái gì muốn giết ta? Đừng đem lý do ngu xuẩn lần trước ra nói nữa.”
“Ngươi muốn biết?”
“Đương nhiên! Tổng không thể bị người đuổi giết lại vẫn không hiểu ra sao đi.” Tốt xấu cũng phải chết minh bạch a.
Thở dài một hơi, Vân Kích Huyền nhắm mắt lại, ôm chặt Thụy Âm, hồi tưởng đến chuyện Vân Kích Huyền vẫn không thể nào quên, “Ta cùng Kích Tiêu sinh ra ở Giang Nam Vân gia. Vân gia là Giang Nam danh môn vọng tộc, nhưng cũng rất bảo thủ, thực u ám, hết thảy mọi người đều âm hiểm giả dối, thậm chí không có chút gì là cốt nhục thân tình. Nhưng buồn cười chính là, Vân gia trong mắt thế nhân là biết văn biết võ, là công tử tao nhã, là giai nhân ôn nhu, nhất là cùng thế hệ với ta Vân Kích Dạ, văn võ song toàn, diện mạo cũng là có thể nói cực phẩm, nhưng hắn là người duy nhất không kế thừa huyết mạch tối tăm của Vân gia, hắn làm việc quang minh lỗi lạc, vừa nặng tình trọng nghĩa. Hắn cùng một phú gia thiên kim thành hôn, sau sinh hạ một tiểu tử mũm mĩm, chính là Kích Tiêu. Lúc hắn mới sinh ra thực đáng yêu, gặp người liền cười, hơn nữa thực yêu hướng ta làm nũng. Vốn bọn họ là một gia đình thực hạnh phúc, chính là, sau Kích Dạ lại yêu thượng một người nam nhân. Vì nam nhân kia, hắn thậm chí cùng cha đại đả động thủ, trong nhà gà bay chó sủa. Dù thế nào cũng không thuyết phục được cha, Kích Dạ đã nghĩ cùng kia nam nhân bỏ trốn, nhưng cha liền đối Kích Dạ nói, nếu Kích Dạ cùng kia nam nhân đi, đừng trách y không niệm cốt nhục thân tình. Kích Dạ không hề do dự, dứt khoát mang theo nam nhân kia ly khai. Hắn không có mang theo Kích Tiêu, vì hắn không hy vọng Kích Tiêu đi theo hắn chịu khổ, thứ hai hắn tin tưởng mặc kệ cha sinh khí thế nào, cũng không hội làm khó tôn tử của mình. Nhưng hắn nghĩ tốt đẹp cho Vân gia quá rồi. Vì phòng ngừa Kích Dạ hủy thanh danh Vân gia, cha quyết định xóa tên Kích Dạ khỏi gia phả, cùng ngày liền phái sát thủ đuổi giết hai người, mà khi đêm đã khuya, y cùng nương ở trong phòng thảo luận có nên đối Kích Tiêu xuống tay hay không. Ta ở cửa đều nghe được, lúc ấy Kích Tiêu bất quá mới chỉ là một tiểu hài tử tròn một tuổi a, cũng là tiểu chất tử ta tối âu yếm, hắn là vô tội. Tuy rằng lúc đó ta chỉ có 5 tuổi, nhưng vì Kích Tiêu, ta liền mang theo chút ngân lượng, màn đêm buông xuống liền ôm lấy hắn trốn khỏi Vân gia. Nhưng trên đường lẩn trốn, ta lại nhìn thấy cảnh tượng đời này ta vĩnh viễn không quên được.” Tựa hồ nghĩ tới chuyện không vui, Vân Kích Huyền mày gắt gao nhíu chặt, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi. (5 tuổi? Anh là thần đồng sao? Thần đồng cũng chưa chắc được vậy. Xạo quá đi = =”)
“Tử Đằng. . .” Lo lắng nhìn biểu tình dị thường của Vân Kích Huyền, Thụy Âm vươn tay lau mồ hôi cho người kia, “Không muốn nói thì đừng nói.”
Hướng Thụy Âm mỉm cười, tỏ vẻ mình không có việc gì, ôm thật chặt người trong lòng, tựa hồ như vậy là có thể tiếp thêm cho mình dũng khí, thật sâu hít vào một hơi, Vân Kích Huyền tiếp tục kể, “Ngày đó ở trong rừng, ta ôm Kích Tiêu tìm chút trái cây có thể lót dạ, lại thấy được sát thủ cùng Kích Dạ đang đánh nhau. Đối thủ nhiều lắm, Kích Dạ cũng bị thương, dần dần bị rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn lại toàn tâm toàn ý bảo hộ nam nhân bên người, không cho hắn chịu một chút thương tổn. Mà nam nhân kia, nam nhân đê tiện kia, nhìn đến Kích Dạ không thắng nổi, đã nhặt lấy bao hành lí chạy trốn, vừa chạy còn vừa hô ‘đừng giết ta, đừng giết ta! Ta cùng hắn không quan hệ!’. Kích Dạ cũng nhìn thấy, nhưng hắn lại không nói gì, sau khi thấy ta ở đằng sau cây, cũng thấy Kích Tiêu trong lòng ngực ta, dùng ánh mắt ý bảo ta không nên cử động, cũng đừng lên tiếng, sau đó vẫn như cũ toàn tâm chiến đấu. Giằng co suốt 3 canh giờ, cho dù huyết nhục mơ hồ, hắn cũng liều mạng chiến đấu, giống như là đang tranh thủ thời gian, cuối cùng Kích Dạ ngã xuống giữa vũng máu, không nhúc nhích. Đám sát thủ cũng chỉ còn lại một người, hơn nữa cũng đã thoi thóp. Ta sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại. Ta bổ nhào đến, nhưng phát hiện Kích Dạ đang cười, nhìn hướng nam nhân kia chạy trốn, vừa cười vừa thì thào tự nói ‘Kéo dài 3 canh giờ, hẳn là đã chạy được rất xa, sẽ không lại bị bắt được đi. . . Ta ở trong bao hành lí bỏ rất nhiều ngân lượng cùng thức ăn. . . Hắn sẽ không đói đi. . . ’(tình yêu vĩ đại quá, cảm động quá! *chấm chấm nước mắt*) Ta không rõ, đối với loại nam nhân phản bội hắn, loại nam nhân gặp nạn thì bỏ chạy một mình, vì cái gì Kích Dạ còn muốn bảo hộ, thậm chí trả giá bằng sinh mệnh của chính mình! Từ đó về sau, ta liền cực độ chán ghét nam nhân thích thượng nam nhân, bởi vì Kích Dạ thích thượng nam nhân, hắn mới chết, bởi vì Kích Dạ thích thượng nam nhân, Kích Tiêu mới từ nhỏ đã mất đi song thân, để một tiểu thúc chỉ hơn hắn 4 tuổi nuôi lớn. Nhìn cha mẹ người khác, hắn cũng từng hỏi qua ta ‘tiểu thúc, cha mẹ của ta đâu?’ ta thật sự không biết nên như thế nào trả lời. . . Sau khi có sư phụ, hắn thật cao hứng, nhận sư phụ làm cha nuôi, vui vẻ giữ chặt ta hô ‘ta có cha! Ta có cha!’. . . Hết thảy hết thảy, đều là bởi vì Kích Dạ yêu thượng một người nam nhân, một nam nhân bỏ hắn một mình chạy trốn! Nếu không phải như vậy, Kích Tiêu cũng sẽ không từ nhỏ ăn đủ mọi loại khổ, trở thành sát thủ, hắn vẫn như cũ là Vân gia thiếu gia, vẫn như cũ là minh châu trên tay người Vân gia, nhận hết sủng ái. . . Khi nghe đến Kích Tiêu cũng yêu thượng nam nhân, ta sợ lịch sử hội tái diễn. Cho nên, ta mới quyết định giết ngươi, cho dù từ nay về sau sẽ làm Kích Tiêu hận ta cả đời. . . Nhưng ta phát hiện ngươi là bất đồng, ngươi đáng giá để chúng ta đến yêu ngươi.” Vân Kích Huyền nở nụ cười cười, bỗng nhiên cảm thấy đầu vai ẩm ướt, vội cúi đầu, lại nhìn thấy gương mặt khóc đến thảm hề hề, “Làm sao vậy, Âm?”
“555, thực xin lỗi, khiến ngươi nhớ tới việc này, 555, Tử Đằng, ngươi không cần chịu đựng, muốn khóc liền khóc đi. Ta cho ngươi dựa vào!” Mũi đỏ đỏ, dùng y phục Vân Kích Huyền lau nước mắt, Thụy Âm vỗ vỗ ngực cùng vai hắn, thân thủ sờ sờ gương mặt kiên cường của Vân Kích Huyền, “Nhịn nhiều năm như vậy, nhất định rất khổ sở đi, đừng chịu đựng nữa, khóc ra sẽ thoải mái hơn.”
“Âm, ngươi là người thứ nhất dám bảo ta khóc, lá gan cũng quá lớn đi.” Vân Kích Huyền chôn đầu vào trong cổ Thụy Âm, thanh âm có chút run rẩy, “Âm, ngươi để cho ta dựa vào một lát, chỉ một lát thôi. . . Còn nữa, chuyện vừa rồi đừng nói cho Kích Tiêu biết, ta vẫn không nói cho hắn, ta sợ hắn khổ sở. . . Ta hy vọng hắn có thể vĩnh viễn giống một tên vô lại cười vô tư. . .”
“Ta biết. . .” Vỗ vỗ lưng Vân Kích Huyền, Thụy Âm khụt khịt, “Ngươi là một hảo tiểu thúc.”
Hai người gắt gao ôm nhau, ai cũng không nói gì, ánh trăng lẳng lặng vuốt ve hai người, bên tai chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang.
Đằng sau một cái cây cách đó không xa, Vân Kích Tiêu dựa lưng vào thân cây, hai tay khoanh lại, đứng lẳng lặng. Vừa rồi Vân Kích Tiêu căn cứ vị đạo thuộc loại Vân Kích Huyền làm cho hắn chán ghét, tìm được tới nơi này, lại nghe tới chuyện ngoài ý muốn. Vân Kích Tiêu vẫn muốn biết thân thế của mình nhưng Vân Kích Huyền lại như thế nào cũng không chịu nói. Vân Kích Tiêu gắt gao vò nát chiếc khăn trong tay, ổn định tình tự, nhưng sát khí trong đôi mắt đen kia như thế nào cũng không áp chế được, “Giang Nam Vân gia sao, nguyên lai là các ngươi giết cha ta a. . . Tiểu thúc đối với các ngươi nương tay không có nghĩa là ta cũng sẽ nương tay. (không lâu về sau, Giang Nam Vân gia không rõ nguyên nhân bị người huyết tẩy sơn trang, nhưng ở truyện này sẽ không đề cập tới) Bổn tiểu thúc, ta đã không phải tiểu hài tử . . .” Thật sâu hít vào một hơi, điều chỉnh một chút tâm tình, cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe cùng bình thường giống nhau, “Tiểu Âm Âm ~ ngươi chạy đi đâu ~~ nhân gia tìm ngươi thật khổ sở nga ~ nột nột, Tiểu Âm Âm, nhân gia nhìn thấy ngươi rồi, mau ra đây đi ~ nếu không ra nhân gia liền đối với khăn của ngươi không khách khí!!”
Ngồi trên nhánh cây, hai người nghe thấy thanh âm của Vân Kích Tiêu. Thụy Âm khẩn trương nhìn xung quanh, “Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi, cái khăn mới tinh kia sẽ hại chết ta, ta thế nhưng lừa hắn nói cái khăn kia ta đã dùng thật lâu. . .”
“A! Tiểu Âm Âm! Di? Ngươi đồ tiểu nhân vô sỉ!! Vì cái gì vẻ mặt háo sắc ôm Tiểu Âm Âm của ta điềm điềm mật mật ngồi trên nhánh cây!!!” Trợn mắt há hốc mồm mà chỉ vào hai người đang ôm chặt nhau, Vân Kích Tiêu tức giận đến tay run rẩy, “Ngươi cái này gọi là kẻ thứ ba! Phá hoại hôn nhân của nhân gia! (uy uy uy, hôn nhân?) Ta phải bắt ngươi! Lần trước TV ở nhà Tiểu Âm Âm có nói ‘Ngươi có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì ngươi nói có thể và sẽ được sử dụng để chống lại ngươi trước tòa án! ’” (囧, Tiểu Vân vân, ngươi đã coi cái gì a? Hết kẻ thứ ba rồi hôn nhân lại đến tòa án. . .)
“Âm Âm?” Nghe được tiếng hô rung trời của Vân Kích Tiêu, mấy người kia cũng lục tục chạy tới, vừa nhấc đầu nhìn đến hai người trên nhánh cây, liền như bị sét đánh, thật lâu phát không ra thanh âm, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn hai người kia.
Im lặng. . .
Im lặng. . .
Thụy Âm cứng ngắc nâng tay chào mấy người phía dưới vừa mới bị hắn đùa giỡn xoay quanh, cứng ngắc cười cười, tuy rằng cười so với khóc còn khó coi hơn, “A, các vị, sao đêm nay rất sáng nga.”
“Hôn quân, ngươi tìm thử một ngôi sao cho ta xem.” Chỉ chỉ bầu trời đêm không có một ngôi sao nào, Lệ Lẫm Sát không chút khách khí vạch trần.
Thạch Dục Lam thật vất vả mới phản ứng lại được, đi đến dưới tàng cây, hướng Thụy Âm vươn hai tay, ôn nhu cười, “Âm Âm, xuống đây đi, ta tìm ngươi thật lâu. Khuya như vậy cẩn thận cảm lạnh.”
Bởi vì đối Thạch Dục Lam tràn đầy áy náy, Thụy Âm vội ngoan ngoãn nhảy xuống, rơi vào cái ôm ấp áp của Thạch Dục Lam.
Nhất thời, tất cả tầm mắt dời về Thụy Âm trong lòng ngực Thạch Dục Lam.
“Âm Âm, ta hy vọng ngươi cho chúng ta một lời giải thích hảo hảo nga.” Lục Li lắc lắc phi đao trong tay, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thụy Âm, trừng đến Thụy Âm một thân mồ hôi lạnh.
“Đem chúng ta đùa giỡn xoay quanh, chỉ vì tới gặp một người nam nhân? Ngươi như vậy thực quá phận a. . . Ngươi hy vọng bị chúng ta xử phạt như thế nào đâu?” Thôi Ngôi cười lạnh nhìn Thụy Âm.
Một đám người nộ hỏa tăng vọt, ánh mắt như kim châm toàn bộ tập trung tới một điểm. . . Mà điểm đó chính là Thụy Âm. . .
“Ân. . . Kia gì. . . Ân. . . Ân. . .” Thụy Âm lắp bắp. . .
Bị Thụy Âm lắp bắp đến mức nộ hỏa mau biến thành dục hỏa (???). . .”Hôn quân, có chuyện nói mau!” Lệ Lẫm Sát biểu tình cực độ khó chịu.
“Cái kia. . . Các vị, cám ơn các ngươi một mực bên cạnh bảo hộ ta.” Hướng mọi người cúi đầu thật sâu, Thụy Âm nở nụ cười, “Mặc kệ như thế nào, đều cám ơn các ngươi, ở thời điểm nguy hiểm cũng không bỏ rơi ta, toàn tâm toàn ý bảo hộ ta.” Nghe xong cố sự của Vân Kích Huyền, Thụy Âm từ tận đáy lòng vô hạn cảm kích mọi người một mực bên cạnh bảo hộ hắn, “Ta yêu các ngươi.”
Vốn là một câu nói cảm kích thực bình thường giữa bạn thân với nhau, nhưng lọt vào lỗ tai đám lang kia lại thành nghĩa khác. Cái gì nộ hỏa, tất cả đều không còn, dục hỏa nhưng lại bốc cao, cao đến tận trời a, một đống móng vuốt sói tặc hề hề vươn ra.
“Các ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của ta!” Một câu, làm cho dục hỏa vừa mới bốc lên thoáng chốc lụi tàn sạch sẽ, tất cả móng vuốt sói vô lực buông xuống, chúng lang đại thán con đường phía trước còn rất dài nha.
“Phác” Vân Kích Huyền nhìn cảnh tượng bên dưới, nhịn không được cười lớn.
♥ ♥ ♥
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...