Dương Gian Phán Quan

Cả hai nắm tay nhau xuống tới tầng năm, đứng ngốc năm phút mà vách tường đối diện vẫn chưa mở ra lối thông đạo, cái này không giống với tình huống ở các tầng bên trên chút nào.

Đoán chừng kẻ thủ hộ nơi đây đã hết kiên nhẫn ngồi xem, có khả năng sắp sửa chạm mặt đối phương, Cao Cường liền quay sang đánh mắt ra hiệu để Bạch Tuyết nâng cao cảnh giác.

Đúng như hắn phán đoán, vài giây sau tầm mắt bất chợt nhòe nhoẹt, đến khi thị giác khôi phục thì cả hai đã bị chuyển di tới một gian phòng tràn ngập hỏa diễm bốc cháy hừng hực.

Hỏa diễm có màu xanh lam, tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng khiếp người.

Chưa kể tới bầy dị thú ngưng tụ từ hỏa diễm đang tỏa ra khí thế áp bách khó chịu vô cùng.

Cao Cường cảm tưởng thứ hỏa diễm này khủng bố hơn hỏa diễm mà sư phụ nắm giữ. Điểm trọng yếu là hắn nhận thấy sự uy hiếp, liền phóng xuất lôi điện bao phủ quanh thân thể.

Nhiệt lượng nóng bỏng như muốn hong khô vạn vật khiến Bạch Tuyết khốn khổ hơn hắn nhiều.

May mắn thay trận pháp cấm linh cấm thần không bao trùm gian phòng này, tu vi vừa được giải khai phong ấn, Bạch Tuyết không chút nghĩ ngợi liền tức thì biến trở về bản thể.

“Kiuuuuuu..”

Trong hình hài Bạch Điểu với bộ lông trắng muốt lộng lẫy kiêu sa, Bạch Tuyết ngửa cổ gáy vang một tiếng bộc lộ cảm xúc đầy phẫn nộ, rồi vỗ mạnh đôi cánh bay vọt lên không trung.

Ngay sau đó nàng vừa giang rộng cánh chao liệng vòng vòng, vừa há mỏ không ngừng phun hàn khí dội xuống hỏa diễm, chẳng mấy chốc thì tiếng xèo xèo văng vẳng khắp phòng.

Ngặt một nỗi không dập tắt được hỏa diễm, lại còn khiến hơi nước bốc lên mù mịt cản trở tầm nhìn.

“Aizzz..” – Cao Cường khẽ thở dài một tiếng, nhìn hướng không trung kêu gọi:

“Bạch Tuyết, đừng lãng phí sức lực, trở xuống được rồi đấy”

“Kiuuuuuu..”

Bạch Tuyết nuốt không trôi cơn tức, liền gáy vang thêm một tiếng thay cho lời nguyền rủa, rồi mới mang theo hậm hực thu cánh đáp xuống sau lưng hắn.

Vội vã biến thân làm rách mất bộ váy điệu đà diêm dúa, nàng nổi khùng là điều có thể đoán trước được, hắn đành phải quay lại đưa tay vỗ về an ủi nàng.

“Ta không việc gì rồi” – Bạch Tuyết có chút cảm động khẽ nói.

Cao Cường hướng nàng gật đầu mỉm cười, sau đó híp mắt nhìn về phía đám dị thú hỏa diễm tụ tập nhung nhúc, rồi mới nhếch miệng nhàn nhạt nói:

“Nếu bởi vì hai chúng ta không thích hợp tiếp nhận truyền thừa thì cứ nói một câu là được, đâu cần phải bày trò hù dọa vớ vẩn dễ gây mất hòa khí thế này?”


Hắn vừa dứt lời, toàn bộ hỏa diễm liền như thủy triều nhanh chóng rút về chiếc lô đỉnh tại giữa phòng.

Sau giây lát, nhiệt lượng nóng bỏng khiếp người không còn sót lại chút gì.

Hiển lộ ra gian phòng rộng rãi với hàng trăm chiếc quang đăng gắn trên trần chiếu rọi ánh sáng, cùng một chiếc lô đỉnh ba chân đen kịt trơ trọi ở giữa phòng.

Ngoài ra còn có một lão giả khoác trường bào đỏ rực đang bay lơ lửng ngay trên miệng lô đỉnh. Chỉ có điều lão không phải là thực thể, mà là một linh thể.

Lão giả chăm chú nhìn hắn một hồi, rất lâu sau mới mở miệng áy náy nói:

“Thực xin lỗi, lão phu truyền thừa là đan đạo, nhìn ngươi chiến đấu là đủ hiểu tính cách không phù hợp. Còn nàng là băng phong song hệ, khó lòng đi xa trên con đường đan đạo. Lão phu bần cùng bất đắc dĩ đành phải dùng hạ sách để khiến các ngươi rút lui”

Hóa ra là đan đạo.

Aizzz, cứ tưởng truyền thừa luyện khí hoặc là trập pháp.

Phớt lờ lão giả đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy lo lắng, Cao Cường cẩn thận quan sát chiếc lô đỉnh, nhanh chóng phát hiện lớp đen kịt là đồ ngụy trang.

Chứng tỏ chiếc lô đỉnh này không phải thứ tầm thường, và truyền thừa đan đạo cũng là như vậy.

Xem đến đây, Cao Cường ngước lên nhìn lão giả, tặc lưỡi nói:

“Nếu ta đoán không lầm thì ngươi từng thề thốt điều gì đó. Để rồi chính việc này vô tình trở thành rào cản khiến ngươi không thể tùy ý lựa chọn truyền nhân?”

Đáng lẽ lừa dối vài câu cho qua chuyện, nhưng chẳng hiểu sao từ khi gặp mặt trực tiếp, lão giả vẫn luôn cảm nhận thấy khí tức cực kỳ đáng sợ tỏa ra từ hắn.

Hay đúng hơn là trên người hắn cất giấu thứ gì đó khiến bản năng sợ hãi trong lão trỗi dậy.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, lão đành gật đầu thành thật nói ra:

“Bắt nguồn từ việc con rùa khốn kiếp chặn cửa vào suốt bốn vạn năm, đến khi nó bị lôi kiếp đánh chết, lão phu mừng quá thế là buột miệng thề độc vài câu”

“Khục..” “Khục..”

Cao Cường với Bạch Tuyết nghe xong liền liên tưởng tới hình ảnh lão giả khi đó chỉ tay lên trời to mồm hống hách tuyên bố, thiếu chút bật cười thành tiếng.

Báo hại lão giả nhìn mà cực kỳ muốn rơi nước mắt, đáng tiếc không có nước mắt để mà rơi nữa rồi.

Khó khăn lắm mới bình ổn được cảm xúc, Cao Cường tặc lưỡi nói:


“Ngươi nhìn nhận hoàn toàn chính xác, ta không có nửa tia hứng thú với đan đạo. Có điều ngươi nên biết rằng nơi này đã bị chiếm lĩnh bởi thế lực Tà Tu cường đại nhất tinh cầu. Sớm muộn gì bọn chúng sẽ tìm tới đây và dùng mọi thủ đoạn thu lấy truyền thừa”

“Không phải lừa gạt lão phu đấy chứ?” – Lão giả nghi hoặc vội hỏi.

“Hắc..” – Cao Cường cười nhạt một tiếng, xuất ra Dream Come True, nhếch miệng nói:

“Ngươi tin tưởng liền tốt, mà hoài nghi cũng chẳng sao. Sau ba hơi thở chưa nhận ta làm chủ, vậy thì rất xin lỗi, ta bắt buộc phải ra lệnh để nó hủy diệt ngươi”

“Thần.. Thần.. Thần Khí..”

Lão giả nhìn thấy Dream Come True liền run giọng thốt ra từng từ, có xúc động hiển hóa ra hai hàng nước mắt để thể hiện cảm xúc cực độ sợ hãi lúc này.

Bản thân lão vốn là tu sĩ nhân loại, nhưng trước khi cạn kiệt thọ nguyên, liền nhờ bằng hữu dung nhập linh hồn vào lô đỉnh để còn tồn tại trong dạng khí linh.

Chính điều này giúp lão vừa liếc mắt đã biết Dream Come True là Thần Khí.

Trọng yếu hơn hết là khí linh cũng có phân chia thứ hạng cao thấp, mà với đẳng cấp chênh lệch quá lớn, chỉ cần một tiếng khẽ rung thôi là lão tiêu tan luôn rồi.

Mẹ nó, thảo nào cứ thấy tiểu tử hỉ mũi chưa sạch này tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Khốn nạn lời thề, chó chết lời thề, lại còn không được phép đem trục xuất nữa chứ? Rốt cuộc cảm xúc tuôn trào, lão giả liền hiển hóa ra hai hàng nước mắt.

Cơ mà điều khiến lão giả cay cú nhất là tiểu tử này cũng quá là biết cách trêu tức người khác.

Nói đại một câu lừa dối là rất thích luyện đan thuật để lão phu xuôi tai thì mất cái gì đâu? Đằng này lại thẳng thừng tuyên bố không có hứng thú với đan đạo.

Bây giờ lão phu nhận hắn làm chủ, chẳng khác gì “hoa nhài cắm bãi phân trâu”.

“Oa.. Oa.. Oa..”

Lão giả chợt nghĩ đến viễn cảnh “hẩm hiu” sau này, liền ngửa mặt lên trời bật khóc như đứa bé.

Trong khi Bạch Tuyết há mỏ cười khúc khích, Cao Cường bắt đầu cảm thấy khó chịu lão này rồi đấy.

Căn bản không lấy gì làm đảm bảo Tiên Phủ chỉ cử tới mỗi hai gã bị hắn chém chết kia. Việc nên làm nhất lúc này chính là nhanh chóng chuồn đi chỗ khác.


Không muốn dây dưa thêm nữa, Cao Cường liền gằn giọng lạnh lùng nói:

“Tưởng lão tử thiết tha cái truyền thừa đan đạo rác rưởi của ngươi đấy à? Cho cơ hội mà không biết điều nhận lấy, vậy thì triệt để biến mất khỏi thế gian này đi”

“Uỳnh..”

Tiếng sấm nổ chợt vang, Dream Come True tức thì biến lớn, trong nháy mắt cán búa kéo dài ra hai mét, thân búa thì phình to như cột nhà, còn hai mặt búa lớn như chiếc mâm.

Kèm với đó là khí thế khủng bố ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa tựa như giông bão ồ ạt khuếch tán ra xung quanh, khiến không gian nơi đây bỗng nhiên chợt rung lắc dữ dội.

Mặc dù nhìn Cao Cường khiêng búa trông hơi tội, tuy nhiên không vì thế mà giảm bớt oai phong.

Nhất là lôi điên tuôn ra ầm ầm, tiếng nổ lách cách vang lên không ngừng, cái này dọa người vô cùng.

“Xiuuuu..”

Không chút huyền niệm, lão giả liền bay tới quỳ gối trước mặt hắn:

“Chủ nhân tại thượng, được hầu hạ ngài là phúc phận của lão nô, cầu ngài thu nhận lấy”

Nhìn lão mặt mũi mếu máo cố gắng buông lời nịnh nọt, Cao Cường khó khăn lắm mới nhịn được cười, phải nhanh chóng vươn tay bức ra một giọt máu nhỏ vào trán lão.

Đến nước này thì lão giả không dám kháng cự nữa rồi, thậm chí còn ra sức phối hợp, thành ra chỉ mất vài phút thì nghi thức tích huyết nhận chủ được hoàn tất suôn sẻ. 

- -- 

Nửa giờ sau.

Chiếc ca nô lao đi vun vút trên tuyết trắng.

Hiện giờ đã cách xa hồ nước vào khoảng hơn trăm dặm, có thể phần nào yên tâm được rồi. Cao Cường liền gõ gõ chiếc nhẫn màu vàng trên tay, lạnh nhạt nói:

“Chui ra đi, có chút chuyện cần hỏi thăm ngươi đây”

Thực ra chiếc nhẫn này là một dạng biến hóa của tòa kim tự tháp, đeo trên tay sẽ thuận tiện liên hệ với lão giả hơn là nhồi nhét vào trong không gian đan điền.

Chủ nhân cho gọi, lão giả nào dám chậm chễ, gần như ngay lập tức chui ra:

“Chủ nhân có việc gì xin cứ phân phó”

Cao Cường khẽ gật đầu hài lòng, mỉm cười nói:

“Ta đang tiến tới Băng Tộc cổ thành, ngươi ngốc nơi đây đã lâu như vậy, có biết chút thông tin gì về thứ đáng sợ tồn tại nơi đó không? Như nó là gì chẳng hạn?”

Lão giả nghe vậy thở phào một hơi, sau đó nói:


“Nó là một đầu Hung Điểu, nghe đồn đã ngủ say dưới lòng đất từ những thời đại trước nữa. Xưa kia đã không thiếu những kẻ ngu ngốc quấy rầy nó để rồi phải chết oan uổng. Con rùa từng kể Băng Tộc gì đó cũng bởi vô tình đánh thức nó, nên mới gặp họa diệt tộc”

“Lão nô rất mong chủ nhân nghĩ lại, nó thực lực đã siêu việt phàm trần, không thể chống chọi được đâu. Trừ khi trong tay ngài có Tuyết Liên Tiên Hoa, để lão nô luyện chế Tuyết Thiên Đan cho nàng ăn vào, bằng không thì đừng có bén mảng tới Băng Tộc cổ thành”

Tuyết Liên Tiên Hoa? Trùng hợp hay là ý trời đây?

Cao Cường với Bạch Tuyết không khỏi quay sang nhìn nhau.

Vấn đề là.. Cao Cường liền nhíu mày hỏi lão giả:

“Tại sao lại liên quan đến nàng? Ngươi nói cho rõ ràng ra xem nào”

Không chút chần chừ, lão giả ngay lập tức trả lời:

“Bởi vì đầu Hung Điểu đó chính là Phong Tuyết Thần Điêu, mà nàng phục dụng Tuyết Thiên Đan liền giống như Giao Long nuốt Long Châu vậy đó. Tuy nhiên tỉ lệ thành công là khá thấp, nhưng được một cái là thất bại cũng chẳng sao, vẫn thu lợi ích không hề nhỏ”

“Hắc..” – Cao Cường khẽ cười một tiếng, híp mắt hỏi:

“Ngươi chôm chỉa ở đâu ra loại đan phương thần kỳ này vậy?”

“Aizz..” – Lão giả nghe vậy liền thở dài, buồn bực nói:

“Dù gì lão nô khi sống cũng là Thiên Cấp Đan Sư, chủ nhân không nên nghĩ xấu vậy đâu”

“Aizz..” – Cao Cường cũng thở dài, ngản ngẩm nói ra:

“Ngươi khoe khoang đến lần thứ ba rồi đó, đừng có đánh trống lảng, thành thật nói mau”

Không còn cách nào khác, lão giả cúi gằm mặt trả lời:

“Đan phương là do lão nô mày mò nghiên cứu sáng tạo. Nguyên nhân bắt nguồn từ thực lực quá yếu, mới nảy ra ý nghĩ bồi dưỡng thú sủng cường đại bảo vệ bản thân. Không chỉ Tuyết Thiên Đan thôi đâu, còn có nhiều loại đan áp dụng cho những chủng tộc khác”

Nghe vậy là đủ hiểu rồi.

Thực tế là từ tu vi Hóa Thần Kỳ trở đi, muốn dựa vào đan dược cày kéo tu vi là việc còn khó hơn hái sao trên trời. Hay đúng hơn là đừng mơ mộng làm gì cho khổ.

Tất nhiên là cũng có những loại đan dược công hiệu nghịch thiên, vấn đề là móc đâu ra chủ dược gồm toàn những Tiên Thảo có khi chết già cũng chưa tìm thấy?

Lão nghĩ tới biện pháp tự bồi dưỡng “bảo kê” cũng phải thôi.

Trong lòng có chút hiếu kỳ, Cao Cường cười tủm tỉm hỏi:

“Phải chăng chính ngươi đã lai tạo ra con rùa khốn nạn gì kia?”

Bị động chạm tới vết thương lòng, lão giả hiện giờ đã không còn lòng để mà đau, đành phải hiển hóa ra hai hàng nước mắt để bộc lộ cảm xúc đau thương tột cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui