Dương Gian Phán Quan

Thực ra nhìn vào việc Tiêu Diễm Phượng được Đàm lão dành cho quá nhiều ưu ái, nếu nàng ta không phải con nhà trâm anh thế phiệt thì mới là chuyện lạ.

Lại thêm mang họ Tiêu nữa, vậy nên ngốc tử bọn họ đã phần nào dự đoán được tỉ số rồi đấy.

Mỗi tội Tiêu Diễm Phượng gia nhập Cấm Quân, ai mà ngờ công chúa sẽ đi liều mạng cơ chứ?

Điều này khiến cho ngốc tử bọn họ đinh ninh nàng ta hẳn chỉ là hoàng thân quốc thích mà thôi. 

Có điều hoàng thân quốc thích cũng được, mà công chúa thì cũng thế, cái này không mấy quan trọng. Đối với ngốc tử bọn họ, Tiêu Diễm Phượng mãi là đội trưởng.

Chính xác phải là Bà Chằn Đội Trưởng, hơi chút liền hung hăng đánh người.

Bộ ba HKT nhanh chóng bình thường trở lại, cái này rất tốt, cả nhóm tiếp tục ăn uống cười đùa vui vẻ.

Đáng tiếc không tiện tranh nhau đồ ăn, cho nên niềm vui chưa được trọn vẹn.

Bộ ba HKT có thể thoải mái, chứ mấy người Tiền Gia thì không, hiện đang ngồi khúm na khúm núm.

Nói thật là bọn họ trước nay chỉ được đứng nhìn thành viên hoàng thất từ khoảng cách khá xa mà thôi. Đã thế còn là trong những dịp đại lễ mấy năm mới có một lần.

Đùng một cái, công chúa chạy tới nhà dùng cơm, thực sự là quá doạ người.

Phải mất một hồi lâu quan sát, nhận thấy Tiêu Diễm Phượng không phải dạng công chúa đành hanh. Tiền Gia mấy người mới phần nào buông lỏng được đôi chút.

“Lão gia, lão gia..”

Đúng lúc này một người thị vệ canh cổng hấp tấp chạy vào. Nhưng mà không cần hắn phải mở miệng báo cáo đâu, mọi người cũng đã hiểu là có chuyện gì luôn rồi.

Bởi theo sau hắn còn có năm người tiến vào.

Đi đằng trước là một gã trung niên mặt có vẻ trơ trán có vẻ bóng, khoác bộ trường bào màu xanh sẫm. Gã này dáng dấp hơi bị cong, nhìn sao cũng không thấy thẳng.

Đi đằng sau là bốn gã binh lính mặt mũi lạnh tanh, trên thân mặc bộ thiết giáp bóng loáng, tại hông dắt bội kiếm. Nhìn là biết không phải binh lính phổ thông gà mờ rồi.


Thêm nữa cả năm người này đều thả ra khí tức Huyền Khí Cảnh.

Nói chung chỉ có binh lính đang công tác tại hoàng cung thì mới đạt tới tu vi này được.

Vừa nhìn thấy nhóm năm người này, Tiền Vạn Phúc và lão giả Kim Đan lập tức nhổm người đứng dậy. Chỉ có điều Nhàn lão vươn tay đè lên vai không để họ đứng lên.

Mặc dù không hiểu lý do Nhàn lão làm như vậy, nhưng Hoàng Đại Hùng vẫn cứ là nhanh tay làm theo, bàn tay to lớn nhấn cho Tiền Vạn Lộc ngồi ngoan ngoãn tại chỗ.

Tiền Vạn Thọ thì Cao Cường lắc đầu một cái, tiểu tử này liền tiếp tục gắp thức ăn cho vào mồm nhai. Đúng kiểu sống chết mặc bay, lão tử trước tiên no bụng cái đã.

Trước khi chạy tới Vương Đô, Tiêu Diễm Phượng thổ lộ không muốn “về nhà”. Mặc dù trợ giúp trẻ nhỏ chống đối cha mẹ không tốt lắm, nhưng Nhàn lão vẫn nhận lời.

Căn bản cái vụ Cấm Vệ chạy tới ám sát Tiêu Diễm Phượng khiến Nhàn lão có ác cảm đối với Tiêu Gia. Mà đã như vậy thì khỏi cần nể mặt, sớm xung đột luôn cho rồi.

Bước đầu kế hoạch, Nhàn lão cố tình để cả nhóm đi bộ vào thành, tin tức Tiêu Diễm Phượng trở về Vương Đô rất nhanh truyền tới tai đám người trong hoàng cung.

Bước thứ hai là ngồi đợi Tiêu Gia cử người tới triệu hồi Tiêu Diễm Phượng vào cung. Sau đó liền tuỳ tiện bắt lỗi rồi đánh cho một trận nhừ tử. Quá đơn giản phải không?

Cái này thông điệp quá đủ để Tiêu Gia hiểu được vấn đề rồi đi.

Đúng như dự đoán, ngồi chưa được ấm chỗ đã thấy nhóm năm người này mò mặt tới.

Với việc không một ai đứng dậy hành lễ, gã dẫn đầu ánh mắt loé lên tia lửa giận. Đáng tiếc gã không dám phát tác, và chỉ nháy mắt liền đã khôi phục lại bình thường.

Còn bốn gã binh lính thì có vẻ chẳng quan tâm cho lắm, gã nào cũng kiểu dửng dưng. Muốn bắt lỗi không dễ chút nào, Cao Cường vừa suy tư vừa nâng lên li rượu.

Năm gã nhanh chân đi tới gần Tiêu Diễm Phượng, rồi đồng loạt khom ngươi và hô lên:

“Tam Thập Lục Công Chúa ngày mới vui vẻ”

“Phụt…”

Nghe cái đám này hô vang khẩu hiểu, Cao Cường nhịn không nổi liền phun ra ngụm rượu vừa nhấp.


Vấn đề là Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng ngồi cạnh nhau, đám người này đi tới sau lưng vấn an. Hắn bởi quay lại xem nên là phun trúng giữa mặt cái gã dẫn đội.

Xin thề, hắn không hề cố tình làm như vậy đâu.

Một phần bởi tam thập lục cái này con số cũng quá là to đi. Vẫn biết hoàng đế luôn hoang dâm vô độ, nhưng mà đẻ tận ba mươi sáu người con thì chơi bời quá trớn a.

Cơ mà nguyên nhân Cao Cường phun rượu, chủ yếu lại nằm ở chính bản thân gã dẫn đội. Đúng hơn là bởi giọng nói của gã vừa the thé, vừa ẻo ẻo, bảo sao nhìn cong.

Cao Cường vội vàng quay sang hỏi Tiêu Diễm Phượng:

“Nhà các ngươi còn nuôi cả thái giám? Ta cứ tưởng cái này tuyệt chủng rồi đấy”

Tiêu Diễm Phượng lắc lắc ngón chỏ, mỉm cười đáp lại:

“Mỗi năm đều tuyển thêm một đống lớn đem về thiến, không tuyệt chủng được”

Nghe thấy chữ “thiến”, gã dẫn đội ánh mắt loé lên vẻ tàn độc. Nhưng chỉ có Cao Cường và Nhàn lão đang dùng thần thức quan sát nên mới nắm bắt được điều này.

Gã hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó khẽ nói:

“Hoàng Thượng truyền chỉ dụ triệu hồi Tam Thập Lục Công Chúa về cung. Mời..”

“Ai cho phép ngươi lên tiếng?” – Tiêu Diễm Phượng lạnh lùng cắt ngang: “Không thấy bản công chúa đang cùng bằng hữu nói chuyện sao? Thứ cẩu nô tài nhà ngươi dám chõ mõm?”

Gã lại phải hít sâu thêm một hơi, rồi lần nữa lên tiếng:

“Hoàng Thượng truyền..”

Chỉ có điều lần này gã bị ngắt lời còn sớm hơn, đối phương lại còn dùng cách thức đầy bạo lực.

Chính xác là vừa mới mở miệng ra nói, đầu liền trúng phải thô bạo công kích, đánh cho gã đập mặt xuống sàn. Va chạm mạnh đến nỗi mặt gã còn nện nát bét nền đá hoa cương.


Nhưng đây là diễn biến mà những người khác được chứng kiến. Chứ còn gã vừa trúng công kích liền mất ý thức luôn rồi, ngay cả cảm giác đau đớn cũng chẳng kịp cảm nhận chút nào.

Người xuất thủ không ai khác chính là Cao Cường, căn bản gã thái giám này kìm nén quá giỏi. Bị phun một mặt rượu vẫn còn tỉnh bơ như không, rình bắt lỗi mà thấy mệt hệt cả người.

Hơn nữa với cái ánh mắt tàn độc kia, gã thái giám này kết cục liền chỉ có con đường chết.

Cao Cường không muốn kiếm cớ này nọ nữa, cùng lắm thì bị Tiêu Gia truất quyền thi đấu thế thôi.

Đến lúc này bốn gã binh lính mới có phản ứng, cả bốn đồng loạt đặt tay lên cán kiếm. Nhưng sau cùng không có rút kiếm ra khỏi vỏ, mà bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, rồi buông tay xuống.

Tiêu Diễm Phượng ngoái lại nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói:

“Còn cử người tới làm phiền ta, đến kẻ nào chết kẻ đó. Hiểu ý ta chứ?”

Cả bốn lập tức đứng nghiêm và đồng thanh hô to trả lời:

“Hiểu!!!”

Tiêu Diễm Phượng hài lòng gật đầu, kèm với cái phất tay như đuổi ruồi.

“Mạt chức cáo lui!!!” – Cả bốn lần nữa đồng thanh hô to.

Sau đó một gã cúi xuống túm lấy cổ tên thái giám, rồi cùng nhau mau chóng rời khỏi. Lão đầu nông dân kia thả ra khí tức quá nguy hiểm, không chạy nhanh khả năng sẽ chết cả đám a.

Nhàn lão phất tay ra hiệu cho gã thị vệ rời khỏi, rồi hướng Tiền Vạn Phúc cười hỏi:

“Mập mạp ngươi lo lắng Tiền Gia sẽ bị liên luỵ sao?”

“Không phải” – Khẽ phát ra tiếng thở dài, Tiền Vạn Phúc lắc đầu, thành thật trả lời:

“Nhàn lão cứu mạng ta cũng như cứu mạng toàn bộ Tiền Gia, phải hi sinh hết thảy để báo đáp cũng không vấn đề. Chỉ là chống đối với triều đình, việc này khiến ta cảm thấy khó xử”

“Đứng có lo” – Nhàn lão vỗ nhẹ bả vai mập mạp của Tiền Vạn Phúc, mỉm cười nói:

“Không đến mức tồi tệ như mập mạp ngươi tưởng tượng đâu, hơn nữa ta sớm đã chuẩn bị chu toàn. Cam đoan dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Tiền Gia các ngươi luôn bình an vô sự”

Chỉ một vài câu nói xuông thì làm sao mà giải quyết được vấn đề. Thành ra Tiền Gia mấy người không còn sôi nổi như trước, nhưng vẫn có một trường hợp ngoại lệ đó là Tiền Vạn Thọ.


Tiểu tử mập mạp này dường như chẳng biết sợ hãi lo âu là gì.

Vừa nhai nhóp nhép, Tiền Vạn Thọ vừa hướng Cao Cường nói:

“Cường Ca, các ngươi mặc trang phục xấu quá. Chốc để ta đưa mọi người đi may mấy bộ trường bào”

Nhìn lại giáp da đang mặc trên người, dù là tự tay làm ra, nhưng Cao Cường phải thừa nhận là nhìn trông xấu xí nham nhở không chịu nổi. Có điều vẫn lắc đầu nói:

“Ta không thích cái kiểu rộng thùng thình của trường bào. Ngươi hỏi ý kiến mọi người đi, nếu bọn họ muốn thì đưa đi may vài bộ. Về phần ta thì không cần để ý tới”

“Cái này ngươi liền sai rồi” – Tiêu Diễm Phượng quay sang nói: “Đám công tử ca thường mặc trường bào kiểu dáng ôm gọn lấy thân thể, trông cũng khá là ưa nhìn đấy”

“Đúng vậy đó Cường Ca” – Tiền Vạn Thọ đỏ mắt ghen tị nói: “Nhìn đám công tử ca mặc trông khí chất nho nhã muốn chết. Chỉ đáng tiếc ta cái bụng quá phệ, Ài…”

“Liền làm mấy bộ mặc a” – Hoàng Đại Hùng đầy ao ước nói: “Hoá thân công tử hấp dẫn đống lớn mỹ nữ Vương Đô, biết đâu nhân dịp này cưới được cô vợ xinh đẹp”

“Ngốc tử ngươi không sai” – Đỗ Khải và Lâm Tiểu Tùng nghe xong lập tức bắn ngon tay cái tán thành.

Cứ mặc trường bào lên là toát ra được khí chất công tử phái đoàn thì ta xin quỳ. Cao Cường thật không biết nên nói gì cho phải, sau cùng đành gật đầu bừa đi vậy.

Dù sao chẳng mất tiền mua, thu lấy vài bộ lâu lâu đổi gió cũng được.

Vậy là cả đám nhanh chóng khoắng sạch bàn tiệc, sau đó kéo đoàn rời khỏi Tiền Gia.

Hiển nhiên Nhàn lão không tham dự vào trò quần quần áo áo này. Chỉ có những người trẻ tuổi dắt nhau đi mà thôi, trong đó bao gồm cả thanh niên Trúc Cơ sơ kỳ.

Thanh niên này mới đúng kiểu người ít nói, không như Đỗ Khải làm trò lạnh lùng boy.

Từ lúc gặp mặt tới giờ hắn mới chỉ nói đúng một câu lúc chào hỏi Nhàn lão. Và phải tới khi cả nhóm leo lên xe ngựa, Cao Cường chủ động hỏi thì hắn mới trả lời.

Cao Cường: “Ngươi tên gì?”

Thanh niên: “Vương Tuấn Kiệt”

Đáp xong liền quay mặt đi, rõ ràng không muốn nói nhiều lời.

Không nên lãng phí thời gian với chảnh chó, Cao Cường dứt khoát quay sang cùng mọi người chém gió. Cần mất nửa giờ chạy xe đấy, ngồi không để buồn chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui