Buổi chiều Cao Cường gọi điện nhờ vả Lão Phệ bận bịu vụ xây trường học. Lão ca mập mạp lập tức tranh thủ rủ rê ra ngoài ăn cơm hàng một bữa.
Bất chợt nghĩ tới viễn cảnh tương lai với những chuỗi ngày nay đây mai đó. Sống hay chết, cái này thực sự cũng chẳng biết đường nào để mà lần đâu.
Vả lại cắm đầu cắm cổ tu luyện một thời gian, giờ đây hơi bị lạc hậu mất rồi.
Thanh niên tuổi đôi mươi gì đâu mà cứ mỗi khi ra đường là lại thấy mình lạc lõng giữa dòng người?
Không phải sự khác biệt giữa tu sĩ với phàm nhân đâu, mà là bởi guồng quay cuộc sống chạy với tốc độ quá nhanh, xu hướng biến đổi theo từng ngày.
Mấy tháng không để ý gì tới, giờ nhìn lại cứ ngỡ đã trải qua mấy trăm năm. Trạch nam thêm vài tháng, không khéo thành người tiền sử cũng nên đấy.
Thỉnh thoảng cần đổ đốn một chút, tiện bề ngắm nhìn xã hội đổi thay. Cao Cường không chút chần chừ liền nhận lời Lão Phệ, tối lên đồ và lên đường.
Nhận thấy Tiêu Diễm Phượng với bộ ba HKT còn nông dân hơn cả mình.
Vậy là hắn liền rủ rê bọn họ đi cùng cho vui, mở mang đầu óc cũng phải có đoàn có đội mới được á.
---
8 giờ tối.
Hoàng Đại Hùng nhẹ nhàng vặn tay lái cho chiếc Land Rover rẽ vào con đường ven hồ Hoàng Ngưu.
Chẳng mấy chốc thì dừng đỗ trước cửa M&M, một nhà hàng vô cùng nổi tiếng.
Nhà hàng thực chất là một chiếc du thuyển chở khách to vật vã. Khẳng định khi trước phải chia thành từng mảnh nhỏ rồi mang tới đây ghép lại.
Nói chung nhà hàng này được dựng lên như nào không quan trọng. Chỉ cần biết rằng tầng lớp đại gia thường hay đến đây ăn nhậu thế là được.
Cứ nhìn bãi đậu xe ở đối diện nhà hàng mà xem, toàn là những chiếc xe xịn lòi cả mắt luôn.
Land Rover so với tầng lớp lắm tiền nhiều của thì chẳng tính là gì, nhưng giá cả không hề bèo bọt đâu, thành ra nhân viên trông xe niềm nở lắm.
Khổ nỗi phục sức của cả đội có hơi bình dân quá đà. Nhất là Cao Cường với bộ ba HKT chuyên mặc hàng chợ, rèn luyện có rách cũng đỡ tiếc.
Kết quả có thể nghĩ, cả đội nhận ngay cái ánh mắt khinh thường của mấy cô nàng tiếp viên.
Ai gù, còn mấy ngàn bạc thì hôm nọ mua điện thoại cho đồng đội hết luôn rồi. Hiện đang nghèo mạt rệp, trên răng dưới ca tút chính là đây chứ đâu.
Cao Cường khe khẽ thở dài, đúng kiểu trong lòng có nỗi buồn, nhưng mà không thể nói ra.
Đi ngay bên cạnh, Tiêu Diễm Phượng vỗ vỗ vai hắn, mười phần phú bà nói:
“Đưa số thẻ ta gửi cho mấy triệu bạc mà tiêu tạm”
Không hiểu tình huống ra sao, Hoàng Đại Hùng đi phía sau liền hỏi với lên:
“Láo xược ngươi thiếu tiền à? Ta trong thẻ đang có mấy chục triệu, cần dùng thì cầm lấy luôn này”
Dứt lời mặt hàng này trên tay xuất hiện tấm thẻ ngân hàng màu đen bóng bẩy. Nhưng đừng thấy màu đen mà coi thường, màu thẻ vip cao cấp đấy a.
Các ngươi đánh mặt cô nàng tiếp viên dẫn đường, hay là đánh mặt ta đây? Xua tay ngăn cản ngốc tử muốn ném thẻ tới, Cao Cường hiếu kỳ hỏi:
“Các ngươi làm quái gì mà lắm tiền vậy? Lúc làm nhiệm vụ thuận tay cầm?”
Thuận tay cầm? Tiêu Diễm Phượng khoé miệng khẽ giật, trừng hai mắt nói:
“Công việc nhiều nguy hiểm, tất nhiên phúc lợi phải cao. Mỗi lần hoàn thành đều nhận một khoản tiền, nhớ không lầm thì ít nhất là được một triệu”
“Nhiều vậy?” – Cao Cường giật mình, trong đầu chợt nhớ, tức giận khẽ nói:
“Ta cũng hoàn thành mấy lần nhiệm vụ còn gì, sao một xu cũng chẳng thấy? Cái này không được rồi, phải nhờ lão nhân gia đòi lấy về mới được”
Tiêu Diễm Phượng nghe xong liền lắc đầu, rồi hạ thấp giọng nói cho hắn biết:
“Phần của ngươi được quy đổi hết thành sắt và chuyển thẳng tới Nhàn Vân Các. Lần trước ta hỏi thì thấy phó thống lĩnh nói vậy, chắc sẽ không sai”
Hoá ra sư phụ sớm đã thu gom sạch sẽ. Cao Cường bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Ta học tập luyện khí tiêu hao quá nhiều phôi sắt, đã thế đồ vật làm ra còn chưa có thời gian đem bán. Sư phụ đổi tiền thành sắt cũng phải thôi a”
“Sao không bán cho Cấm Quân?” – Tiêu Diễm Phượng thấy khó hiểu liền hỏi.
Ai mà biết sư phụ tính toán cái gì trong đầu. Cao Cường nhún vai tuỳ tiện nói:
“Sư phụ không muốn bán ra, ta cũng chẳng biết lý do là gì. Mà thôi, Lão Phệ mập ú thùng phi đây rồi, chúng ta tập trung giúp hắn đốt tiền cái đã”
“Ngươi nói ai là thùng phi?” – Đang ngồi tại bàn, Lão Phệ quắc mắt lên mắng:
“Cái đê ma ma nhà ngươi, càng ngày càng hư đốn. Phệ Ca là béo khoẻ béo đẹp có biết không hả?”
Mặc kệ Lão Phệ lên cơn, Cao Cường gật đầu chào hỏi Hà Đông xong, liền cùng mọi người ngồi xuống. Tiện thể đưa mắt quan sát phía bên ngoài.
Lão Phệ không chơi đặt phòng riêng, mà lựa chọn bàn tại trên boong thuyền. Vừa lộ thiên thoáng mát, lại vừa có tầm nhìn rộng rãi, không gò bó.
Đập vào mắt hắn là mặt nước long lanh, kèm với đó còn có con đường phía bên kia hồ Hoàng Ngưu. Hay đúng hơn là những toà biệt thự bề thế.
Cao Cường không khỏi liếc mắt nhìn qua Lão Phệ.
Gọi xong món ăn, thấy hắn nhìn tới, Lão Phệ liền khẽ cười và nói:
“Thường xuyên ngắm nhìn đỉnh núi, cảm nhận vẻ đẹp của nó, rồi lấy đó làm động lực để mà leo lên”
Bật lên ngón tay cái, Cao Cường hướng mắt nhìn lên bầu trời, nói:
“Các vị thần luôn tìm đỉnh núi mới để chinh phục. Phệ Ca, chúc ngươi gặt hái được nhiều thành công”
“Tạch.. Tạch.. Phừng..” – Chuỗi âm thanh khá quen thuộc vang lên.
Cao Cường nhìn lại thì thấy đúng như dự đoán, Lão Phệ vừa quẹt lửa châm điếu xì gà. Hiện giờ đang bày ra cái dáng dấp một vị lão đại hắc bang.
Kéo lấy một hơi thật dài, Lão Phệ há miệng nhả ra làn khói đặc quánh. Làn khói tuôn ra từ từ, khi nhìn sẽ có cảm tưởng như dòng suối chảy ngược.
Không rảnh ngồi xem mập lão ca làm trò, Cao Cường xua tay nói:
“Phệ Ca, ngươi cứ ngồi đó rít cho hết điếu xì gà đi, không cần để ý chúng ta”
“Cái đê ma ma” – Đang hay thì đứt dây đàn, Lão Phệ mất hứng nói:
“Phệ Ca lâu lắm mới được chơi vui. Vậy mà ngươi nỡ lòng vùi dập giữa chợ?”
“Hắc hắc, rồi rồi” – Cao Cường cười như nắc nẻ, nhân tiện nói ra:
“Thôn làng kia thực sự quá thảm, Phệ Ca xem có cách thì hỗ trợ bọn họ phát triển kinh tế. Nhưng đừng phá hư khung cảnh yên bình nơi đó là được”
“Khó làm đấy” – Lão Phệ nhả xong làn khói, liền thở dài giải thích:
“Muốn phát triển kinh tế mà không động chạm tới môi trường thì quá khó. Vả lại khi có tiền trong tay, chính bọn họ sẽ nghĩ tới biện pháp góp phần tăng gia sản xuất. Trừ khi thôn dân tự có ý thức giữ gìn, ngoài ra không còn cách nào khác nữa đâu”
“Đúng là khó” – Cao Cường tặc lưỡi đáp, tiếp theo thản nhiên nói:
“Suy cho cùng thì có những việc nằm ngoài khả năng của dân đen chúng ta. Nếu đã không có cách nào thì bỏ qua việc phát triển kinh tế đi vậy. Có điều Phệ Ca cứ đầu tư một điểm trường cho thôn làng đó đi, thứ này tuyệt đối không thể để thiếu được”
“Yên tâm” – Lão Phệ hướng mắt nhìn lên bầu trời, cười nhạt nói:
“Ngay trong chiều Phệ Ca cùng cộng sự đã lên kế hoạch cụ thể cả rồi. Sẽ có trường học khang trang, sách vở trang thiết bị đầy đủ, kèm với giáo viên trình độ cấp quốc gia. Dám khẳng định toàn bộ đám nhóc sẽ được cha mẹ chúng cho tới trường học”
“Nhẹp.. Nhẹp.. Nhẹp..”
Tán dương ca ngợi gì đó đâu rồi? Sao toàn âm thanh kỳ quặc thế nhỉ? Lão Phệ nói xong đợi mãi không thấy ai lên tiếng, mang theo nghi ngờ quay lại nhìn.
Hoá ra phục vụ đã mang món ăn lên rồi.
Hiện giờ đang có sáu kẻ vùi mặt ăn uống, thô tục không chịu nổi.
Cơ mà Cao Cường với nhóm đồng đội tham ăn tục uống đã đành, thế quái nào Hà Đông cũng góp vui? Hay là ăn kiểu tranh giành sẽ thấy ngon miệng hơn?
Gọi tiểu tử ngươi ra ngoài ăn uống để tâm sự cho vui, vậy mà ngươi vùi mặt như lợn ăn cám thế kia? Tính ăn xong về cho sớm? Thế ăn ở nhà cho rồi a.
Lão Phệ vừa ngồi nghĩ, vừa thở dài thườn thượt.
May mà thư ký xinh đẹp không giống bọn họ, kể ra cũng đỡ cô đơn.
Nghĩ đến đây Lão Phệ mặt béo mập quay sang mỉm cười với nàng thư ký. Nào ngờ thấy nàng ta tay nắm chặt đũa, dáng vẻ rõ ràng muốn gia nhập bầy lợn.
Lỡ nàng ta không kìm được, chẳng phải mình sẽ lạc lõng hay sao?
Bất cứ giá nào rồi, Lão Phệ vớ lấy đôi đũa, đối với nàng thư ký nói:
“Không nhanh là chẳng còn gì mà ăn. Chúng ta cũng liều mạng thôi”
Lúc trước chỉ tranh nhau gắp mà thôi, Lão Phệ gia nhập liền thêm vào chửi bới um tỏi. Khiến đám người xung quanh nhìn xem mà mắt muốn rơi khỏi tròng.
“XOẢNG..” – Bất chợt có tiếng đồ vật bằng thuỷ tinh rơi vỡ vang lên.
Nhưng không phải là do nhóm Cao Cường làm ra, mà là bởi một chai rượu từ đâu bay tới.
Ném chai rượu tưởng mà ghê gớm sao? Ngay cả liếc mắt xem kẻ nào gây sự cũng lười làm. Cả nhóm không thèm đếm xỉa, tiếp tục công cuộc ăn uống.
Ngoài mặt là vậy, chứ thực ra Cao Cường thả thần thức dò xét rồi.
Là một nhóm thanh niên ngồi ở dãy bàn trên nóc thuyền, vị trí có vẻ sang chảnh hơn tại boong nhiều.
Không rõ kẻ nào ném chai rượu, nhưng nhóm này ngay sau đó liền đứng dậy rời bàn. Và với cái dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, khẳng định sắp sửa có trò vui.
Đúng như dự đoán, chưa đầy hai phút sau, nhóm thanh niên này xuất hiện tại boong. Rồi hướng thẳng phía bên này đi tới, mặt mũi âm trầm thấy sợ ấy.
Vừa đi đến nơi, một thanh niên mái tóc xoăn tít liền nhìn Lão Phệ, nhếch miệng nói:
“Lão tử còn tưởng thần thánh phương nào, hoá ra là mập mạp ngươi ồn ào. Có phải làm xong mấy cái công trình phúc lợi, được đám nghèo hèn mạt vận tôn thờ, mập mạp ngươi liền tưởng rằng mình to lắm? Có cần lão tử giúp ngươi biết mình là ai không?”
Dùng khăn ướt lau sạch dầu mỡ dính tại trên miệng. Sau đó dưới ánh mắt hằn học của đám thanh niên, Lão Phệ ngậm lấy điếu xì gà, giọng điệu khinh khỉnh nói:
“Ngay đến cụ tổ ngươi sống lại cũng không đủ tuổi làm việc đó. Một kẻ vô dụng như ngươi có thể sao? Cảm thấy tự tin vậy tới đi, ta sẵn lòng đón nhận”
Không nổi điên chửi bới như tưởng tượng, thanh niên tóc xoăn nghe xong liền híp mắt nhìn chằm chằm Lão Phệ. Thật lâu sau hắn mới lần nữa nhếch miệng nói:
“Tại thành phố Tân Long này, ngươi là kẻ đầu tiên dám khinh rẻ Hoàng Gia. Mập mạp ngươi rất giỏi, đêm nay không để ngươi bơi vài vòng hồ, ta liền không họ Hoàng nữa”
Thanh niên tóc xoăn nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu kiên định vô cùng, nghe rất là đáng tin.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời thì..
“Hoàng Gia là lũ chó ghẻ” – Lâm Tiểu Tùng dõng dạc hô lên.
“Hoàng Gia chó dâm lợn” – Đỗ Khải cũng ngửa mặt rống lên.
“Hoàng Gia là.. thánh họ” – Hoàng Đại Hùng vừa hô thì chợt nhớ một điều, vội hướng đồng đội nói: “Không được rồi, ta cũng họ Hoàng. Ta mà chửi thì nghe kỳ cục lắm”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...