Dương Gian Phán Quan

Dùng giọng điệu nghe thấy rợn cả người để mà gọi hắn, cứ tưởng sư phụ sắp sửa nói ra chuyện gì vô cùng quan trọng. Nào ngờ sau đó lão nhân gia lại im lìm như thóc.

Thời gian chậm rãi trôi qua.. 1 phút.. 2 phút..

Trọn vẹn sau 10 phút, giống như đã ổn định lại tinh thần, Nhàn Vân Lão Nhân dùng sức vỗ lên vai hắn vài phát, rồi chẳng hiểu ra làm sao cứ thế trở lại chỗ ngồi.

Kỳ vọng là sắc thái mà Cao Cường nhìn thấy trong ánh mắt của sư phụ.

Không khó để đoán ra Nhàn Vân Lão Nhân là muốn uỷ thác việc gì đó lên vai hắn đây mà.

Hiểu được điểm này, xong Cao Cường cũng không hỏi cho rõ ràng. Bởi sư phụ chắc hẳn phải có lý do nào đó thì mới chưa tiết lộ ra cho hắn biết được tường tận.

Tuy nhiên Cao Cường vẫn muốn tỏ rõ thái độ một chút, hắn liền đối Nhàn Vân Lão Nhân nói:

“Sư phụ, chuyện khó khăn đến mấy rồi cũng có cách giải quyết thôi. Lão nhân gia ngài đừng nghĩ ngợi quá nhiều, kẻo lại ảnh hưởng tới sức khoẻ thì khổ”

“Phụt..” – Phun nước trà ra khỏi miệng, Nhàn Vân Lão Nhân trừng mắt nhìn hắn mà quát:

“Ta tu vi này mà có cái gì ảnh hưởng được sức khoẻ? Tiểu tử ngươi biến đi, dược liệu gì đó tạm thời không cần mang về làm gì. Đầu giờ chiều mai, mà không, bắt đầu từ 7 giờ sáng mai liền đến tập luyện. Thuận tiện nhớ dắt theo tiểu miêu tinh kia tới”

Chưa gì đã đuổi người?

Còn bao nhiêu thứ muốn hỏi, xong nhìn ánh mắt đậm chất côn đồ của sư phụ, Cao Cường không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn cúi chào rồi chuồn.

Cao Cường vừa mới chân trước rời khỏi, Tống Đại Lực liền chân sau tiến vào. Rất nhanh hắn đi tới trước mặt Nhàn Vân Lão Nhân, cung kính hỏi:

“Nhàn lão có việc sai bảo?”

Nhàn Vân Lão Nhân ngay tức thì an bài nhiệm vụ:

“Ngươi tạm thời không cần đứng quầy. Điều tra chủ sở hữu căn nhà tiểu Cường đang thuê là ai rồi tiến hành mua lại. Ừm, nếu đối phương cứng cổ không chịu bán thì báo lại cho ta biết”

“Rõ” - Tống Đại Lực cung kính trả lời, không dấu nổi vẻ hào hứng hỏi dò:


“Nhàn lão, vậy sau này tiểu Cường liền là thiếu các chủ của Nhàn Vân Các chúng ta?”

Bàn tay vô thức khẽ nắm chặt lại, may mắn là lần này không có chén trà nào trong tay để mà bóp vỡ. Nhàn Vân Lão Nhân tức giận trừng mắt nhìn Tống Đại Lực, lớn tiếng quát:

“Đám nhóc con các ngươi rảnh rỗi thì tập trung tu luyện đi. Bà mẹ nó, cứ đọc tiểu thuyết cho lắm vào. Một lần nữa ta nhắc lại, Nhàn Vân Các chỉ là biển hiệu kinh doanh, không phải là tổ chức thế lực gì cả. Đừng có hở ra là lại mơ mộng các chủ với thiếu các chủ cái khỉ gió gì, biết chưaaaaaa?”

“Rõõõõ..” – Tống Đại Lực thẳng lưng dõng dạc đáp một câu, xong cũng nhanh chóng chuồn. Hắn là biết Nhàn lão nổi giận rồi, không té khẩn kiểu gì cũng bị tẩn nhừ tử luôn đấy.

---

Đúng 7 giờ sáng hôm sau, Cao Cường lái xe chở theo Lão Hổ tới Nhàn Vân Các.

Đi vào trong sân, hắn lần nữa đưa mắt quan sát dãy lầu các rộng lớn. Đoán chắc không thiếu phòng ở, nếu chuyển đến đây cư trú luôn thì sẽ thuận tiện biết mấy.

Có điều sư phụ không đả động gì đến chuyện này, Cao Cường đành tiếp tục ngây ngốc tại nhà trọ thôi. Dù sao đi đường cũng chỉ vài phút, không quá phiền toái.

Lão Hổ vốn ông kễnh như quỷ, vậy mà từ lúc tiến vào tới trong sân liền rúm ró sợ sệt. Đoán chắc là do giác quan nhạy bén, cảm nhận thấy sự nguy hiểm đây mà.

Cao Cường ngồi tại bàn ghế đá, ôm Lão Hổ trong lòng, vừa xoa đầu vừa nhỏ giọng trấn an:

“Không phải sợ, là người nhà. Sẽ không nguy hại đến ngươi”

“Meo..” – Lão Hổ khẽ kêu một tiếng đáp lại, có điều từ cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, đoán chắc nhóc này sợ hãi vẫn cứ là không hề giảm sút một chút nào.



“Sưu..” – Âm thanh không khí ma sát vang lên. Kèm theo đó một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

Bóng người này trên thân mặc bộ y phục chất liệu vải thô màu nâu, dưới chân lại còn xỏ đôi guốc mộc. Có thể nói là đậm chất xưa đến nỗi không thể xưa hơn được.

Và ở đây có phong cách thời trang như này thì còn ai khác ngoài Nhàn Vân Lão Nhân?


Cao Cường vội vàng đứng dậy chào hỏi:

“Sư phụ”

Nhẹ gật đầu một cái, Nhàn Vân Lão Nhân đưa tay nhấc cổ Lão Hổ lên. Khiến nhóc này sợ hãi kịch liệt dãy dụa, miệng không ngừng khe khẽ gầm gừ tỏ vẻ khó chịu.

Cao Cường có chút xót, liền hô lên:

“Sư phụ nhẹ tay chút a, Lão Hổ đang bị lão nhân gia ngài doạ sợ đó”

“Bách..” – Không thấy Nhàn Vân Lão Nhân có động tác gì, xong vầng trán của Cao Cường đột nhiên bị đồ vật búng cho một cú cực kỳ mạnh. Thân người cứ thế như diều ‘trúng’ gió mà bay ngược.

Chứng kiến Cao Cường bị bắn bay, hung tính của Lão Hổ giây lát liền bộc phát. Nó bất kể sợ hãi, nhe nanh bật móng hướng Nhàn Vân Lão Nhân rít gào:

“NGAAAOOOO..”

“Bách..”

“Miu..”

Kết cục giống y chang, cái trán nhỏ xíu của Lão Hổ cũng bị búng cho lật ngửa cả mặt. Khác biệt là nó đang bị Nhàn Vân Lão Nhân tóm lấy, nên không được hưởng thụ cảm giác hoá thân làm cánh diều.

Từ dưới mặt đất ngồi dậy, Cao Cường vừa xoa trán vừa oán than:

“Sư phụ, ngài làm như thế là không được a”

Chẳng thèm đếm xỉa đệ tử vui buồn ra sao, Nhàn Vân Lão Nhân nhìn chằm chằm Lão Hổ khen ngợi:

“Cũng biết hung lên bảo vệ chủ, rất không tệ. Tiểu Cường, nhóc này đáng để bồi dưỡng”


“Ồ..” – Ngạc nhiên khôn cùng, Cao Cường bật dậy chạy tới. Vừa nhận lại Lão Hổ, vừa nghi ngờ hỏi:

“Sư phụ ý tứ là có thể bồi dưỡng Lão Hổ thành yêu thú sao? Chẳng lẽ yêu thú tiến hoá còn có thể tiến hành nhân công bồi dưỡng?”

“Tất nhiên” – Nhàn Vân Lão Nhân gật đầu không chút lưỡng lự, thuận tiện giải thích thêm:

“Hiện tại Nhân Tộc với Yêu Tộc chung sống gần gũi hoà thuận hơn xưa nhiều. Tu sĩ Nhân Tộc có được phương pháp bồi dưỡng yêu tinh tiến hoá cũng là điều dễ hiểu thôi. Nói chung tiểu tử ngươi cứ chú tâm tu luyện là được. Về phần nhóc miêu này liền giao cho ta xử lý đi”

“Ta hiểu rồi sư phụ” – Cao Cường đơn giản trả lời một câu, sau đó cúi nhìn Lão Hổ và khuyên nhủ:

“Lão Hổ, nhóc ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi theo sư phụ. Lão nhân gia sẽ trợ giúp ngươi mau chóng tiến hoá yêu thú. Sau đó tu hành trở thành một Yêu Tộc vô cùng cường đại, tương lai sau này còn đi theo trợ giúp cho ta đánh đông dẹp bắc có biết không?”

“Meo.. méo.. mèo.. mẽo..” – Không rõ Lão Hổ liệu có hiểu hết ý tứ của hắn, chỉ biết nó lúc này vừa khua khoắng hai chi trước, vừa tuôn ra một tràng dài miêu ngữ đáp lại.

Đợi cho Lão Hổ trình bày xong, Cao Cường liền cứ thế đem nó chuyển sang tay Nhàn Vân Lão Nhân. Nhân tiện hắn đối sư phụ lão nhân và nói:

“Lão Hổ liền giao cho lão nhân gia ngài, có điều nhóc này ăn hơi khoẻ chút. Sư phụ nhớ tích trữ nhiều lương thực, đặc biệt là hai món gà với tôm”

Lão Hổ có mỗi bữa ăn cả con voi thì đối với Nhàn Vân Lão Nhân cũng chẳng nhằm nhò gì. Chỉ là thấy hắn với Lão Hổ giao tiếp, lão nhân hiếu kỳ gần chết liền dò hỏi:

“Nó kêu meo meo như vậy ngươi nghe cũng hiểu sao?”

Mãi không thấy trả lời, Nhàn Vân Lão Nhân quay sang nhìn thì thấy da mặt hắn giật giật. Không khó để hiểu ra vấn đề, lão nhân gia liền phúc lợi một nụ cười nhếch mép.

Cao Cường trong lòng khóc ròng.. Sư phụ, ngài sao có thể cười đểu ta?..

Trong khi hắn đang tủi thân sầu khổ tâm trạng, Nhàn Vân Lão Nhân ôm theo Lão Hổ đi tới bàn ghế đá và ngồi xuống. Lão nhân gia vắt chéo chân, hất hàm đối hắn nói:

“Ra giữa sân, đánh một bài quyền”

Đánh một bài quyền? Tại giữa sân?

Không phải sư phụ nói có chuẩn bị gì đó cho hắn tu luyện tốt hơn sao?

Gạt bỏ nghi vấn ra khỏi đầu, Cao Cường mau chóng đi tới giữa sân. Sau đó bắt đầu nắn nót lần lượt đánh ra từng chiêu thức trong bộ võ kỹ cơ sở. Mỗi quyền mỗi cước đều dứt khoát gọn gàng, có thể thấy hắn hiện tại thi triển ra bộ võ kỹ này đã vô cùng thành thục rồi.

Thế nhưng dưới cái nhìn của Nhàn Vân Lão Nhân thì còn nhiều thiếu sót.


Hay nói đúng hơn là hắn ra chiêu quá cứng nhắc, quá bài bản. Thiếu đi tính linh hoạt biến hoá cần có, thành ra từng quyền từng cước nhìn trông hết sức là vô hồn.

Tiếp diễn kéo dài, không sửa đổi thì hắn vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng chạm tới cánh cửa của [Thế].

Nhàn Vân Lão Nhân đã nói sẽ chuẩn bị cho hắn điều kiện tốt nhất để tìm hiểu [Thế], đương nhiên không phải lời nói xuông cho vui miệng. Thậm chí điều kiện mà Nhàn Vân Lão Nhân nói đã sớm được chuẩn bị từ rất lâu rồi, nhớ không lầm là từ hơn nửa năm trước đấy.

Đang mải mê đánh quyền, Cao Cường bỗng thấy sư phụ khẽ phất tay một cái. Tiếp sau động tác này, liền có năm cỗ mộc nhân đen thùi lùi xuất hiện đem vây hắn lại.

Nếu sư phụ kêu hắn đánh giá năm cỗ mộc nhân này, Cao Cường dùng ngắn gọn hai chữ thôi..

Tuyệt Tác..

Đường nét điêu khắc trạm trổ mềm mại phi thường sống động, nhìn y chang người thật. Chỉ không biết con mắt sẽ như nào bởi vì chúng vẫn còn đang khép chặt.

Tuy nhiên Cao Cường không có tâm tư để mà trầm trộ khen ngợi đâu. Đơn giản là vì từ năm cỗ mộc nhân này toả ra khí tức nguy hiểm, khiến hắn lạnh hết cả người.

Không chút chần chừ, hắn hướng Nhàn Vân Lão Nhân la lên:

“Sư phụ, lão nhân gia ngài chuẩn bị có phải hơi kỹ lưỡng quá không? Ta sợ chịu không nổi a”

“Hắc.. Hắc..” – Tuôn ra một tràng cười khả ổ, Nhàn Vân Lão Nhân cũng lớn tiếng trả lời:

“Mấy cỗ mộc nhân này chuẩn bị không dễ dàng gì cho cam. Thấy sư phụ chu đáo không? Tiểu tử ngươi phải nỗ lực luyện tập cho tốt đi, đừng có khiến sư phụ phải thất vọng. Cố lên”

“Meo.. Meo..” – Lão Hổ lúc này sợ hãi mất tiêu rồi, nó cũng ngửa cổ gào lên hai tiếng cổ vũ.

Cố lên? Lấy gì để cố?

Còn nữa Lão Hổ, nhóc ngươi cũng hùa theo cái quỷ gì a?

Có điều Cao Cường là không có thời gian để mà than vãn gì thêm. Bởi đúng lúc này linh văn đồ án trên toàn thân năm cỗ mộc nhân đồng loạt loé sáng rực rỡ. Đi kèm với đó là những cặp mắt vẫn luôn khép chặt bắt đầu chậm rãi mở ra.

Vừa mới thấy là những cặp mắt có màu xanh lục, chưa kịp quan sát kỹ càng hơn thì năm cỗ mộc nhân đã ầm ầm lao tới. Đáng sợ hơn là bà mẹ nó mộc nhân nhưng mà động tác thì lại linh hoạt vô cùng. Đã thế tốc độ còn nhanh khủng khiếp.

Cao Cường chỉ thấy hai mắt bỗng tối sầm, và rồi..

“Oành.. Oành.. Oành.. Oành.. Oành..” – Liên tiếp năm tiếng động lớn vang lên, Cao Cường không như con nhái nằm sấp nữa, mà như con gián nằm ngửa. Và ngay cả kêu than một câu cũng không kịp làm, đã bị đánh cho bất tỉnh nhân sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui