“Ngươi…”
“Ngươi rốt cuộc là ai!” Đầu ngón tay Thẩm Tu run rẩy chế trụ mạch máu đối phương.
Ngẩn đầu ánh mắt vô tình, cười lạnh nói.
Trên mặt đối phương mê man: “Tiểu Tu, ngươi nói gì vậy? Ta là Đường Tam!” Tiếng nói còn mang theo vài phần ủy khuất.
Thẩm Tu nghiêng đầu, có chút khó hiểu lầm bầm: “Làm sao có thể… Rõ ràng rất kì quái… Chẳng lẽ ta…”
Trên mặt Thẩm Tu hiện lên một tầng đỏ ửng, ngón tay khẽ buông lỏng như muốn buông ra hạn chế với đối phương, trong mắt lướt qua một dải ngân bạch lưu quang.
Nhưng chỉ dưới một khắc, một đạo ánh sáng tử quang xuyên thấu ấn đường hắn.
“Ta còn không phân biệt được Tam ca sao…” Thẩm Tu cười nhạt một tiếng.
Y đã sớm hoài nghi.
Nếu Đường Tam biết y tu luyện suốt nửa năm mà còn yêu cầu hắn kể chuyện ở Độc Cô Bạc, nếu là Tam ca đã sớm giục hắn đi ăn cơm… Hơn nữa, hệ thống vốn là một món đồ gian lận ╮(╯▽╰)╭.
Đôi mắt nhu hòa, Thẩm Tu nhìn thân thể trên mặt đất hóa thành các điểm bạch lưu quang, giây tiếp theo y lại ở trên bãi có xanh.
Liễu Nhị Long đã chờ ở một bên, điềm đạm tươi cười còn mang theo chút kinh ngạc: “Tiểu Tu, ngươi ra rồi.
Vừa vặn nửa năm thiếu một ngày.”
“Đương nhiên, ta cũng không dám lơ là.
Nếu không nghĩa phụ sẽ trừng phạt ta ~” Thẩm Tu cười hì hì nói: “Đúng rồi, nghĩa mẫu.
Ta ca đã về chưa?”
Xưng hô nghĩa mẫu này là một lần Thẩm Tu buột miệng, Đại Sư lại chỉ mất tự nhiên trầm mặc chứ không phản đối, Thẩm Tu cứ thế gọi luôn.
Mặc dù đã nghe rất nhiều lần, Liễu Nhị Long vẫn hơi đỏ mặt: “Vẫn chưa.
Tiểu Tu, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Ôm bụng, Thẩm Tu gật đầu liên tục: “Được được được.
Nghĩa mẫu, ta ở bên trong không có thấy đói cũng kì…”
Ngồi ở trong nhà ăn ăn uống thỏa thích, Thẩm Tu nghe Liễu Nhị Long giải thích.
Hóa ra cản phòng màu trắng kia gọi là , năm đó Hoàng Kim thiết tam giác đi hành tẩu đoạt được, có thể giúp Hồn Sư hệ phụ trợ dưới cấp bốn mươi nâng cao năng lực sinh tồn.
Sở dĩ gọi là bởi vù ở thời điểm người bên trong kết thúc chiến chiến đấu thả lỏng sẽ xuất hiện một ảo cảnh.
Cực kì chân thật, tựa như Mộng Yểm hiện ra chuyện trong lòng người đó ước muốn nhất, khiến người troing ảo cảnh say mê, không muốn thoát ra.
Chuyện ước muốn nhất… Y quả nhiên vẫn ôm một tia hy vọng xa vời sao? Thẩm Tu lắc đầu cười khổ.
Đương nhiên, cái hôn kia không phải Thẩm Tu cho.
Trên xi linh trang phục có một kĩ năng có thể phục chế thể.
Phục chế thể hiệu quả trong một phút, mà khi dùng phục chế thể hình thức tjnh thần Thẩm Tu vẫn là bản thể.
Không thể không nói đó là một kĩ năng thần kì.
Nụ hôn đầu tiên sao có thể tùy ý cho người khác được ╮(╯▽╰)╭.
“Tiểu Tu cấp ba mươi lăm.” Liễu Nhị Long thấy Thẩm Tu ăn xong, mỉm cười nói: “Tiểu Cương đang chỉ đạo huấn luyện bọn Tiểu Vũ, chúng ta đi tìm họ hay ngươi muốn về nghỉ ngơi cho tốt?”
“Đi tìm nghĩa phụ.” Thẩm Tu đắc ý cười: “Ta cực khổ đạt thành quả như vậy đương nhiên muốn nghĩa phụ phải khen thưởng ta chứ ~”
Thẩy vẻ mặt Thẩm Tu cầu khen ngợi, Liễu Nhị Long phụt một cái cười ra tiếng.
Nhéo khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Tu, giọng mềm mại: “Được, chúng ta đi thôi.”
Nếu như… Nếu như sau này nàng và Tiểu Cương có hài tử, liệu có ngoan ngoãn đáng yêu giống tiểu Tu? Liễu Nhị Long trong lòng mơ hồ nghĩ, nhấp môi cười ngọt ngào.
Tới sân luyện tập của Tiểu Vũ lại không thấy Đại Sư đâu, Liễu Nhị Long có chút kì quái: “Chẳng lẽ Tiểu Cương đi chỗ khác?”
Tiểu Vũ từ trong cây cối vụt ra, gương mặt mượt mà phấn nộn mang theo nụ cười: “Dì Nhị Long, tiểu Tu, hồn lực ngươi… Cấp mấy rồi?”
“Ta tới tìm nghĩa phụ.
Cấp ba mươi lăm rồi.
Tiểu Vũ tỷ cũng phải cố lên!” Thẩm Tu lúc này vẫn chưa đổi y phục xi linh, một bộ quần áo tím sẫm phản chiếu lên khuôn mặt tinh tế trắng nõn, mặt mày linh động cố ý giả vờ thần bí cùng khóe môi khiêu khích.
Điều này cùng với bộ dáng nhuyễn manh bình thường hay thanh lãnh khi chiến đấu đều người ta khó có thể dời mắt.
Ít nhất, khiến người đang tới kia bị mê hoặc.
“Tiểu Tu.” Thanh âm Đường Tam nỗ lực bình tĩnh lại khó nén kích động vang lên, Thẩm Tu kinh ngạc quay đầu lại, xoạt một cái đã thẳng tắp vọt đến nhào vào lòng Đường Tam.
Mũi Thẩm Tu có chút chua xót: “Tam ca, ta rất nhớ ngươi…”
Bọn họ trước giờ chưa từng tách nhau lâu như vậy.
Đường Tam gắt gao ôm Thẩm Tu, mãn nhãn sủng nịch mở miệng nói: “Tiểu Tu, ta thề.
Trừ khi ta chết, nếu không sẽ vĩnh viễn không bỏ ngươi!”
Bên tai là từng câu từng chữ mềm nhẹ kiên định, Thẩm Tu đột nhiên đỏ hốc mắt: “Tam ca.
Nói rồi đó, vĩnh viễn không rời xa nhau, vĩnh viễn!”
Tiểu Vũ đứng ở một bên che miệng cười trộm, đột nhiên nhớ tới một gia hỏa trầm mặc cao cao tại thượng; Đại Sư và Liễu Nhị Long đối diện, tình ý tràn đầy, đáy mắt lại có chút lo lắng.
“Khụ khụ.” Thấy Đường Tam với Thẩm Tu bộ dáng nhão nhão dính dĩnh không muốn buông tay, Đại Sư phải ho nhẹ hai tiếng.
Thẩm Tu phản ứng đỏ mặt đẩy Đường Tam ra, Đường Tam có chút đấu hổ, có điều vẫn lôi kéo tay Thẩm Tu không buông: “Lão sư, chúng ta đi tìm những người khác đi.”
Gom đủ tám người, Đường Tăm nói sơ qua ước định của hằn và Độc Cô Bác.
Biết được Độc Cô Bác muốn đến Sử Lai Khắc làm cố vấn mọi người đều rất kinh ngạc.
Tiểu Vũ cúi đầu không nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
Dường như, Phong Hào Đấu La có thể nhìn thấu chân thân của mười vạn năm hồn thù phải không… Thẩm Tu để ý thấy Tiểu Vũ bất an che giấu, lo lắng nhíu mày.
Vậy Tiểu Vũ làm sao đây?
“Đái lão đại.” Đường Tam quay đầu nhìn về Đái Mộc Bạch: “Lão sư nói ngươi nên thử đánh sâu vào bình cảnh cấp bốn mươi.
Ta nghĩ, ta có cách.
Ta từ Độc Cô Bác mang về vài dược vật, dối với tám người chúng ta đều có lợi.”
Đại Sư sau khi tự hỏi nói: “Sử dụng dược vật tăng lên thực lực có tác dụng phụ nào không? Trước kia cũng có một vài Hồn Sư tu luyện, nhưng kết quả không tốt lắm.
Các ngươi bản thân vốn là thiên tài, không cần đi lối tắt như vậy.
Lỡ như đốt cháy giai đoạn ngược lại không tốt.”
Đường Tam đã tính toán trước: “Lão sư, ngài yên tâm đi.
Ta muốn tặng đồ cho mọi người là căn cứ vào đặc tính bất đồng mà hái, tuyệt đối sẽ không có tâc dụng phụ.
“Được, nếu vậy chúng ta đến chỗ ở của Nhị Long trước.
Chỗ đó an tĩnh, sẽ không bị quấy rầy.” Đại Sư do dự một chút cũng đồng ý, ông hiểu đệ tử này của mình có sự trầm ổn cơ trí hơn tuổi.
Đi vào sâu trong rừng cây, đến bên trong căn nhà gỗ.
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ mang theo bóng cây rải rác lạc vào phòng.
Không khí tươi trong từ khe cửa truyền vảo, tiếng chim hót líu lo mang theo hơi thở của sự sống.
“Bắt đầu đi, ta hộ pháp cho các ngươi.” Đại Sư nói với Đường Tam.
Đường Tam gật đầu.
Từ trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một cái hộp.
Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tam, tất nhiên rất tò mò cùng chờ mong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...