Đại Sư thuyết phục Phất Lan Đức để Sử Lai Khắc Bát Quái tạm thời gia nhập học viện Thiên Đấu Hoàng Gia nhằm tham gia Hồn Sư Viện tinh Anh Đại Tái.
Trở lại học viện, trước khi giai đoạn ba huấn luyện bắt đầu, Đường Tam phảu vội vàng bàn bạc về vấn đề ám khí với Trữ Vinh Vinh.
Hai tháng sau, mọi người Sử Lai Khắc rời khỏi Sử Lai Khắc học viện, xuất phát đến học viện Thiêm Đấu Hoàng Gia.
Lúc bọn họ đến được thủ đô phương nam của Tây Nhĩ Duy Tư vương quốc, Tây Nhĩ Duy Tư thành.
Phất Lan Đức muốn Sử Lai Khắc Bát Quái tham gia thì Đấu Hồn.
Chiến đội nề hà ở cấp 30 Kim Đấu Hồn quá thưa thớt, ít nhất ở Tây Nhĩ Duy Tư thành không có.
Lúc biết được chỉ có thể cùng chiến đội Kim Đấu Hồn cấp 40 chiến đấu, Phất Lan Đức không thể không từ bỏ suy nghĩ để Sử Lai Khắc Bát Quái đi Đấu Hồn kiếm kim hồn tệ.
Nhưng đúng lúc đó Đại Sư lại ngăn cản.
Phất Lan Đức nhíu mày nói: “Tiểu Cương, ngươi đùa à.
Điều này sao có thể chứ? Ngươi cũng không phải không biết là chỉ kém một Hồn Joàn thì đã có chênh lệch sao.
Chẳng lẽ ngươi lại muốn bọn trẻ chịu chết? Ngươi đừng quên trong bọn chúng có ba người còn chưa đến ba mươi cấp, đối mặt với đội ngũ hồn sư cấp bốn mươi, bọn họ sẽ không có cơ hội.”
Đại Sư lắc đầu nói: “Ta đương nhiên không làm bọn nhỏ phải mạo hiểm đâu.
Phất Lan Đức, trong cấp bốn mươi, chiến đội cũng có nhiều chỗ khác nhau.”
Vừa nói xong Đại Sư chuyển hướng công tác viên nói: “Vừa rồi ngươi nói cho chúng ta tùy tiện lựa chọn đối thủ, không có vấn đề gì chứ?”
Công tác viên gật đầu nói: “Đương nhiên không vấn đề gì.
Hơn nữa ta cam đoan trận đoàn chiến Đấu Hồn này sẽ tiến hành tại trung tâm của Đại Đấu Hồn Tràng.”
Tình huống đoàn chiến khiêu chiến vượt cấp rất ít khu xảy ra.
Trong lịch sử Đấu Hồn Tràng tình huống khiêu chiến vượt cấp cũng không mấy khi xuất hiện, cũng không có lần nào thành công khiêu chiến vượt cấp.
Vì vậy loại khiêu chiến này sẽ càng thu hút ánh mắt người xem và tạo cho người xem cảm thấy hưng phấn.
Chỉ cần tin tức này phát ra, tại trung tâm của đấu hồn tràng khẳng định sẽ không còn chỗ ngồi.
Loại chuyện tốt như vậy, đấu hồn tràng làm sao có thể cự tuyệt?
Đại sư tiếp tục nói: “Đội ngũ cấp bốn mươi trong này của các ngươi đội ngủ nào đặc biệt hung tàn, mỗi lần ra tay đều sát thương đối thủ hay không? Chúng ta cần tỉ lệ sát thương càng cao càng tốt.”
“A?” Nhân viên công tác giật mình nhìn đại sư trong lòng thầm nghĩ người này tại sao lại muốn cho bọn họ đấu với đoàn đội có tỉ lệ sát thương cao? Hắn vốn nghĩ đại sư sẽ lựa chọn một đội có thực lực yếu nhất trong bốn mươi cấp đoàn đội.
Không ngờ ông lại nói ra lời như vậy.
Phất Lan Đức tóm lấy bả vai đại sư gầm nhẹ: “Tiểu Cương, ngươi điên rồi à? Ngươi muốn cho bọn trẻ đi chịu chết hả?”
Đại Sư cười lạnh nhạt nói: “Phất Lan Đức, ngươi cho rằng ta sẽ làm cho Tiểu Tam Tiểu Tu đi chịu chết sao? Yên tâm đi, ta đều đã có dụng ý.”
Nhân viên công tác tìm tới một đội ngũ: “Hung Thần chiến đội, sau khi đạt được cấp bậc ngân đấu hồn chiến đội, đánh tổng cộngbốn mươi sáu trận, thắng ba mươi mốt trận.
Tổng cộng đánh chết đối thủ có sáu mươi ba người, đánh đối thủ bị thương nặng mười tám người, được xưng là hung khí trong ngân hồn chiến đội.
Đại bộ phận ngân đấu hồn đội ngũ đều không muốn gặp phải họ bởi vì bọn họ vô cùng hung lệ.”
Đại sư vừa lòng gật đầu nói: “Được, nhóm của ta liền khiêu chiến Hung Thần chiến Đội.
Chiến đội của chúng ta tên là Sử Lai Khắc Bát Quái, tổng cộng có tám đội viên xuất chiến.”
Sử Lai Khắc Bát Quái nghe được Đại Sư Điểm Mặt mà cổ quái nhìn nhau.
Thẩm Tu mơ hồ đoán được ý đồ của Đại Sư, cũng biết Đại Sư vì kiểm tra đo lường tố chất tâm lý bọn họ.
Chỉ là… Tối nay khẳng định sẽ có không ít người mất ngủ.
Vừa mới bắt đầu Đấu Hồn, Hung Thần chiến đội hung hăng nhào tới.
Sử Lai Khắc Bát Quái đối diện đứng thủ thành một hàng dài hơn một thước, có một hồm đen nhìn qua không chút thu hút chỉa về Hung thần chiến đội.
Hộp đen kia chính là ám khí duy nhất Đường Tam chế tạo suốt hai tháng, Gia Cát Thần Nỏ.
“Phóng — –” Đường Tam hét lớn một tiếng.
Những đội viên Hung Thần chiến đội đều nghe được một loạt âm thanh kì quái.
Giống như tiếng kim loại va chạm leng keng, còn có vù vù.
” Ông…!”
Bảy cỗ Chư Cát Thần Nỗ đồng thời rống lên giận giữ, mỗi một cái Chư Cát Thần Nỗ tại đấu hồn tràng trước đây đã gây kinh hoàng lớn, bây giờ có đến một trăm mười hai mũi nỏ cùng tiến, phá không lao tới như một bầy ong lớn đen sì.
Hung Thần chiến đội hồn sư đều ngoài cấp bốn mươi, tất nhiên có thể thấy được những bóng đen đánh tới, nhưng bọn hắn nào có thể nghĩ ra đây là loại hồn kĩ này?
Cái gì là Phong Cẩu (chó điên) chiến thuật, bất luận là địch nhân công kích mạnh đến đâu đi nữa, cũng sẽ phát động tấn công chí mạng.
Hôm nay Hung Thần chiến đội cũng vẫn là như vậy, bọn họ căn bản không vì công kích của đối thủ mà dừng lại, ngược lại càng tăng tốc nhanh thêm.
Đưa tay lên bảo vệ đầu, ngực cùng một số bộ phận quan trọng, nhanh chóng vọt lên.
Ngạnh kháng luôn là những cái bọn hắn am hiểu nhất.
Phốc Phốc Phốc Phốc Phốc Phốc Phốc….
Cùng với tiếng vang kỳ quỷ liên tiếp, khán giả đang điên cuồng hò hét giống như đột nhiên bị chặt mất yết hầu.
Toàn trường ở kia trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, ở kia đáng sợ yên tĩnh thừa thác hạ, đại bồng huyết vụ tựa như pháo hoa giống nhau tại đây chủ đấu hồn trên đài nở rộ.
Leng keng leng keng leng keng leng keng — –.
Dày đặc những lỗ hổng màu đen xuất hiện sau lưng Hung Thần chiến đội, trên vách tường của chủ đấu hồn thai, vô số mũi nỗ toàn thân đen nhánh đang dày đặc cắm trên tường.
Mưa máu tựa pháo hoa kia chính là nở rộ từ trên người Hung Thần chiến đội đã dừng bước chân.
Không chỉ người xem kinh ngạc đến ngây người mà cả bản thân Sử Lai Khắc cũng ngơ ngẩn.
Máu tươi, từ những chỗ trên cơ thể bọn họ bị Chư Cát Thần Nỗ xuyên qua chen chúc ra khỏi người.
Dòng máu tựa như một con giun màu đỏ, nhanh chóng lan tràn khắp đầu hồn thai, khiến một mảng khu vực lớn nhiễm hồng.
Nháy mắt đã gục!
Đoàn chiến hồn đấu ngắn ngủi như vậy, trong lịch sử của tất cả Đại đấu hồn tràng cũng tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nhưng hồn tràng này mặc dù thời gian diễn ra ngắn ngủi nhưng cũng cấp cho người xem một rung động không thua một hồi trường đấu hồn.
Trong phòng khách quý, Phất Lan Đức đã giật mình mở to hai mắt, Đại sư chậm rãi nhắm mặt nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi thôi, bây giờ có lẽ bọn họ muốn tìm chúng ta.” Nói xong những lời này hắn liền hướng ra bên ngoài đi.
Hiển nhiên những phát sinh trước mắt hết thảy đã sớm nằm trong tính toán của hắn.
Ngoại trừ Đường Tam, trong Sử Lai Khắc Bát Quái chỉ có Chu Trúc Thanh và Thẩm Tu đã sống hai đời, giữ tấm trí thành thục là tỉnh táo lại sớm nhất.
Giống như chuyện gì cũng chưa từng sảy ra, xoay người tiến đến lối vào Đấu Hồn đài, một bàn tay vẫn còn dùng lực che miệng mình.
Người thứ hai chạy ra là Ninh Vinh Vinh, ngay sau đó là Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ.
Chỉ còn lại Đường Tam, Thẩm Tu, Đái Mộc Bạch ba người ở trên đài Đấu Hồn.
“Ta đi xem Trúc Thanh.” Thanh âm có chút quái dị của Đái Mộc Bạch cất lên.
Đường Tam gật đầu.
Đái Mộc Bạch cũng lập tức xoay người đi.
Nhìn về phía người chủ trì đã hoàn toàn ngây ngốc lở lửng trên không trung, Đường Tam tận lực đè nén âm thanh của chính mình: “Có thể công bố kết quả của tràng đoàn chiến Đầu Hồn này được chưa?”
Người chủ trì như tỉnh mộng, thanh âm vốn thanh thúy giờ trở nên nghèn nghẹn: “Đoàn, đoàn chiến đấu hồn Sử Lai Khắc thất quái và Hung Thần chiến đội, Sử Lai Khắc thất quái khiêu chiến thành công.”
Có được đáp án vừa lòng, Đường Tam mặt vô biểu tình kéo tay Thẩm Tu bên người, lúc này mới đi về lối ra đài Đấu Hồn.
Người xem bởi tiếng người chủ trì tuyên bố nhất thời tỉnh táo lại, cả đấu hồn tràng hoàn toàn sôi trào.
Các loại âm thanh dò hỏi, tiếng thở dài, những lời khâm phục cùng chửi mắng đều có cả.
Đường Tam kéo theo Thẩm Tu tới hậu trường thì phát hiện ngoại trừ Đái Mộc Bạch ra, còn năm người kia đều đang không ngừng nôn ọe.
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, sắc mặt Đái Mộc Bạch rõ ràng cũng tái nhợt, tinh thần rõ ràng có chút không bình thường.
Trong nháy mắt gϊếŧ tám tên đối thủ, một màn máu tươi bắn tung tóe, ánh mắt địch nhân lúc sắp chết có vẻ đã khắc sâu ở bên trong lòng mỗi người Sử Lai Khắc thất quái.
Cái loại cảm giác này không cách nào xóa đi được.
“Đường Tam, chúng ta đã gϊếŧ người.
Đúng không?” Đái Mộc Bạch có chút gian nan, khó khăn hỏi.
Đường Tam gật đầu:” Đúng vậy, chúng ta đã gϊếŧ người.”
Thẩm Tu sắc mặt cũng cực kì tái nhợt, rốt uộc y vẫn là người sống ở thời đại hòa bình.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng… Thẩm Tu hút sâu một hơi, áp xuống cảm giác ghê tởm không ngừng dâng lên trong lòng: “Nhưng bàn tay những kẻ đó cũng lây nhiễm rất nhiều mạng người…”
Ninh Vinh Vinh sắc mặt tái nhợt ngước đầu lên nói: “Dù vậy đó cũng là bảy mạng sống mà, trước đó một khắc thì tràn đầy hung bạo, nhưng sau đó một khắc thì lại biến thành một thi thể.
Ta…..oa….”
“Chúng ta đã thật sự gϊếŧ người, đã gϊếŧ người.” Áo Tư Tạp một bên vỗ ngực mình, một bên thở hổn hển nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...