Dưỡng đế

Chương 97:
 
Sau này Ngô Tiếu Tiếu mới biết, ngày ấy trên đại đường xảy ra tranh luận kịch liệt gay cấn.
 
Cuộc đời của Chử Thận là động đao nhiều nói chuyện ít. Cũng may trước khi đi Đại cô nương trong nhà cho hắn xem lời chứng, thậm chí còn viết cả bản thảo cho hắn trình tự mạch lạc rõ ràng.

 
Việc đầu tiên hắn phản bác là trưởng nữ nhà mình ức hiếp thiếp thất của người khác, chỉ nói việc này đã trình báo cho phủ nha địa phương, nhân chứng rõ ràng, thiếp thất kia vẫn chưa hề có thai mà là dùng túi máu để lừa gạt vu khống.
 
Hơn nữa việc này mới xảy ra có nửa tháng, hắn cũng mới vừa trở lại Kinh thành. Vì sao đã có người bẩm báo việc này, cho dù viết một bản tấu chương cũng phải cân nhắc hết một đêm chứ! Giống như đằng sau có người sai khiến, gấp gáp không đợi được hồi âm của người ở nông thôn, đã mưu hại người nhà của hắn, mưu toan thật thật giả giả bôi đen Chử gia.
 
Nhưng lại không dự đoán được Chử Thận lại về nhanh thế này, tính sai mà thôi, đây là có dụng ý gì?
 
Chử Thận là một võ tướng, lại có thể ép hỏi quan viên viết tấu chương kia đến hai mắt trợn to, khí thế mười phần.
 
Quan Ngự sử bị đẩy lên sàn làm người tiên phong không cam lòng yếu thế, vội vàng truy hỏi việc Chử Thận không tu đức, cưới con hát làm thê, nhân tiện kéo luôn cả chuyện con riêng của thê tử hắn lừa gạt Thánh ân. Thậm chí ngay cả chuyện Chử Thận phú quý lên liền muốn phân gia, không hiếu kính huynh trưởng cũng bị bới ra.
 
Lúc trước Chử Thận cũng chưa từng kết giao với quan văn, cho nên đối với đám quan văn tay trói gà không chặt lại cả ngày ở nhà vắt óc bày mưu đặt kế, nên bôi đen người như thế nào cũng không mấy hiểu biết. Mà hiện tại hắn bội phục công lực bôi nhọ thanh danh người khác của đám người này đến cúi đầu sát đất.
 
Nhưng cái khiến hắn bội phục hơn chính là khuê nữ Tiếu Nương nhà mình. Trước lúc khởi hành, Tiếu Nương đưa một xấp bản thảo thật dày đến mức có thể so được với sổ sách vào tay hắn, hắn còn hơi giật mình kinh ngạc, thật sự cảm thấy Tiếu Nương có hơi lo lắng quá mức. Nàng chỉnh trang lại những chỗ của Chử gia có khả năng bị người lên án, ngay cả làm như thế nào, trả lời phản bác ra sao cũng viết đến rành mạch.
 

Bởi vì sợ hắn không xem, nàng còn chỉ vào đôi mắt đã mơ hồ hiện tơ máu, nói rằng để viết ra những thứ này nàng đã thức suốt một ngày một đêm, nếu cha không xem thì đã phụ lòng của người làm nữ nhi như nàng.

 
Chử Thận xem những bản thảo đã được chuẩn bị này suốt dọc đường, lại nghe vị Quan ngự sử kia bắt đầu công kích thê tử yêu thương của mình, lập tức không chút do dự đáp lại: "Chuyện thê tử Hồ thị vốn là con hát thần đã bẩm rõ ràng với Vạn tuế, chưa từng có gan che dấu Thánh nhan, còn xin Bệ hạ minh xét!"
 
"Còn về chuyện chia nhà với huynh trưởng, lúc đó thần vẫn là một tên tiểu tốt vô danh vừa về quê, tiền bạc kiếm được bao năm đều gửi về hết cho huynh trưởng, sản nghiệp trong nhà của tổ tiên cũng chỉ chia có một căn phòng rách nát. Từ đó về sau, tuy rằng làm quan bận rộn không thể trở về quê nhưng lễ vật tiền bạc đều không đưa thiếu, ở đâu ra chuyện không hiếu kính huynh trưởng?"
 
Nói xong, hắn khẩn cầu Vạn tuế chấp thuận cho hắn để gã sai vặt trình văn thư phân gia lúc trước được cất giữ trong nhà, tiền bạc phòng ốc phân chia như thế nào đều ghi rõ trong đó. Mỗi lần tặng quà dịp lễ Tết, hắn đều dùng dịch mã của dịch trạm nên đều có ghi chép đầy đủ. Ngoài ra không thể không nhắc đến lá thư yêu cầu hắn đừng liên lạc vì sợ bị liên lụy của huynh trưởng.
 
Đến tột cùng ai là người bạc tình bạc nghĩa, người sáng mắt đều có thể nhìn rõ rành rành.
 
Gần đây thân thể Vạn tuế gia mỏi mệt, ban đêm không ngủ ngon giấc, ai ngờ sáng sớm đã có một đám quan Ngự sử tập kết nã pháo vào Chử ái khanh.
 
Triều định chính là một phiên bản giang hồ tràn ngập đao quang kiếm ảnh. Thật ra thì loại quan Ngự sử thích xem náo nhiệt này, chuyện tóm được một quan viên xui xẻo để xâu xé là quá thường thấy.
 
Quan Ngự sử đều là răng sắt miệng đồng (*), cắn được ai, dù không thể cắn chết cũng phải lột của người ta hết một tầng da. Cho nên vừa mới bắt đầu Vạn tuế gia còn có chút đau lòng ân nhân cứu mạng của mình, sao lại chọc đến những tên quan Ngự sử này.
 
(*) 铁齿铜牙 - Răng sắt miệng đồng, chỉ tư duy logic mạnh, năng lực biểu đạt ngôn ngữ tốt, phản ứng nhanh nhạy, có sức thuyết phục khiến cho người khác bội phục (Theo Zhidao).
 
Nhưng không ngờ đến Chử ái khanh võ nghệ cao cường, công phu miệng lưỡi cũng không hề yếu, có lý có chứng, nên trừng mắt thì trừng mắt, mắng đến mức quan Ngự sử dẫn đầu phải nói lắp.
 
Mà đêm hôm cung biến khi ở trên cây, Chử ái khanh tự biết không thể thoát thân bèn tán dóc cùng Bệ hạ để nâng cao tinh thần, chính lúc đó đã nói rõ một năm một mười chuyện nhà mình với Bệ hạ.
 
Sau khi trải qua cung biến tranh quyền của Nhị Hoàng tử, Vạn tuế gia đã rất thất vọng với tình thân.
 

Mà Chử ái khanh có phú quý đến mức nào cũng không chịu vứt bỏ thê tử có xuất thân ti tiện, đối xử với kế nữ không khác gì thân sinh, trí tuệ phẩm hạnh như vậy không phải người thường có thể làm được. Cuộc đời này của Vạn tuế gia rất ít khi kính nể ai, nhưng Chử Tướng quân - người lúc trước ông cũng không coi trọng này - lại là một hán tử quang minh lỗi lạc đến vang dội, làm thần làm bạn đều khiến người an tâm.
 
Lúc này nghe quan Ngự sử dùng thê tử và kế nữ công kích Chử Thận, Vạn tuế gia trầm mặt: "Chử ái khanh cũng không phải là người có xuất thân không tầm thường như chư vị trong triều, từng bước thi đậu khoa cử mà có. Hắn thân ở nông thôn, xuất thân vốn không cao. Hắn đã từng nói với trẫm, một hán tử dẫn theo nữ nhi sống những ngày nghèo khổ như hắn, có thể tái giá đã là chuyện may mắn, sao có thể lựa chọn xuất thân của nữ tử chịu gả cho mình khi còn nghèo túng, hiền lương biết quản gia là thê tử tốt rồi, cả đời yêu kính nhau..."
 
Nói đến đây Vạn tuế gia có chút thở không nổi, ho khan hai tiếng lại nói: "Mà trẫm cũng muốn nói, thân là Tướng quân, có thể ra trận giết địch, tận trung báo quốc đã là một Tướng quân tốt! Chư vị ái khanh không bàn việc quốc gia đại sự lại không ngủ không nghỉ mà chuyên tâm để ý việc nhà Chử Tướng quân, thật sự là ăn no rỗi việc!"
 
Lúc này có quan Ngự sử không phục: "Nếu là làm quan cùng triều sao lại phân văn võ? Bản thân không tu đức thì đáng bị người lên án, đáng khiển trách, để tránh người bắt chước làm theo."
 
Chử Thận ở bên cạnh chắp tay nói: "Thần cũng cảm thấy bất công! Quan Ngự sử đều xuất thân từ văn sĩ, hiểu ngụy biện, lấy ngôn ngữ công kích võ quan, những người thô kệch không đọc được bao nhiêu sách như chúng ta đây nên ngăn cản thế nào? Nếu nói đến công bằng, thần xin Bệ hạ ân chuẩn, để thần và bọn họ phân cao thấp trên giáo trường, nếu bị bọn họ đâm trúng thần cũng không oán trách một lời!"
 
Quan Ngự sử dẫn đầu kia vừa nghe đã nóng nảy, thầm nghĩ: Ngươi như vậy mà gọi là không am hiểu ngụy biện? Nhân chứng vật chứng có đủ đều cãi lại được, cuối cùng còn muốn bắt ta đến giáo trường? Ta lấy đâu ra bản lĩnh đâm ngươi một đao, thấy sát khí lúc ngươi trừng người ta, sẽ bị băm thành thịt vụn mới đúng!
 
Trông thấy Vạn tuế gia đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của văn đấu võ đấu, rốt cuộc có người nói lời ba phải.
 
Binh bộ Tiêu Nguyệt Hà dẫn đầu nói, quan Ngự sử một lòng vì nước, cẩn thận khảo sát phẩm hạnh của văn võ bá quan đáng làm gương tốt. Mặt khác nếu đạo đức của Chử Tướng quân không có gì sai trái vậy thì bỏ đi.
 
Vạn tuế gia đã mệt mỏi, không để ý đến quan Ngự sử đang dây dưa, vẫy vẫy tay áo, lập tức tuyên bố bãi triều.
 
Tuy rằng trên triều Chử Thận hùng biện toàn thắng, nhưng bí mật về xuất thân của thê tử cùng thân thế của Tiếu Nương rốt cuộc đã bại lộ sạch sẽ.
 
Lời nói của con người thật đáng sợ mà!
 

Hắn cũng không dám tưởng tượng, một tiểu thư khuê các như Tiếu Nương sẽ bị những lời đồn đãi trong Kinh thành vùi dập thành cái dạng gì. Cho nên Chử Thận nhanh chóng quyết định viết thư cho Hoắc Tùy Phong, kêu hắn đi đường vòng một chút, dẫn theo cả Tiếu Nương cùng đi Mạc Bắc, đợi sau khi kết thúc Quốc tang thì lập tức thành hôn.
 
Tiếu Nương đang hỏi thăm nguyên nhân sự việc cho rõ ràng, đang định thở phào một hơi thì nghe được phụ thân sắp xếp nàng đi Mạc Bắc. Nàng lập tức nói: "Ta không cần phải đi, những lời nói vô thưởng vô phạt đó không ảnh hưởng đến ta được."
 
Đáng tiếc hiện tại Tiểu Quận vương dầm mưa mà đến đang cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, danh chính ngôn thuận đến đón tỷ tỷ Chử gia. Cho nên hắn chỉ nghe những lời hắn muốn nghe, đối với lời Tiếu Nương làm như mắt ngơ tai điếc, chỉ nói với Hàn Yên và tiểu nha hoàn đang chờ: "Theo lời dặn của lão gia các ngươi, mau chóng chuẩn bị chút đồ quan trọng cho tiểu thư, còn lại đến Mạc Bắc lại đặt mua."
 
Tiếu Nương nóng nảy, trừng mắt: "Đây là nhà ta hay là nhà ngươi, đến lượt ngươi sai bảo người?"
 
Hoắc Tùy Phong vừa chậm rãi bước về phía nàng vừa cười: "Đến nàng cũng sắp là của ta, còn phân chia trong ngoài gì với ta chứ..."
 
Lời còn chưa dứt hắn đã khiêng Tiếu Nương lên vai, nhận lấy cây dù giấy dầu mà gã sai vặt Tu Trúc ở bên cạnh đưa qua, chạy như bay khiêng Tiếu Nương đi mất.
 
Từ nhỏ Hoắc Tùy Phong đã lớn lên ở Chử phủ, nô bộc nội ngoại viện đều coi hắn là thiếu gia nhà mình, cho nên hắn đột nhiên khiêng Đại cô nương đi mất cũng không ai có chút phản ứng nào.
 
Tiểu Quận vương cũng là chân dài bước như bay, trong chốc lát đi ra khỏi viện, trực tiếp đặt Tiếu Nương vào xe của hắn, đến hành lý cũng không cần, chỉ hô lớn với người đánh xe: "Lên đường!"
 
Xe ngựa lập tức giống như đàn đứt dây, chạy như bay mà khởi hành.
 
Chỉ là dưới tiếng mưa như trút nước, dường như có tiếng ai đang đau khổ gọi tên Tiếu Nương.
 
Hoắc Tùy Phong giữ chặt tỷ tỷ Chử gia đang giãy giụa, nhìn ra bên ngoài thăm dò, thấy Thịnh Hiên đang chạy đuổi theo xe ngựa bị mưa xối đến chật vật.
 
Hóa ra sau sự kiện Bích Hoàn lừa gạt vu hãm Tiếu Nương, tinh thần Thịnh Hiên đại loạn, đã nhiều ngày cứ bồn chồn đứng trước trang viên Chử gia, trông mong có thể gặp lại Tiếu Nương một lần, giải thích bản thân không biết gì cả.
 
Không ngờ đến đêm nay hắn mất ngủ, đến trước trang viên lại trông thấy Tiếu Nương như một đứa trẻ bị Tùy Phong khiêng trên vai, lại bị nhét vào trong xe ngựa...
 
Điều này một lần nữa chứng minh Tiếu Nương không muốn gả cho Hoắc Tùy Phong!

 
Chử Đại tiểu thư, một cô nương đoan trang tao nhã như vậy, giờ bị đối đãi thô lỗ như thế. Việc này... việc này sao mà được chứ?
 
Nghĩ vậy hắn ném cây dù trong tay xuống, bất chấp tiếng gọi lớn của gã sai vặt sau lưng mình, chỉ chuyên chú nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo chiếc xe ngựa kia.
 
Chỉ là ngựa kia đều là tuấn mã tái ngoại (*), chạy nhanh như bay, hắn sao có thể đuổi theo kịp? Chỉ có thể bị nước bùn bắn tung tóe lên đầy người, dưới chân vừa trượt té gục trên mặt đất mà thôi.
 
(*) 塞外 - Tái ngoại, khu vực phía Bắc Vạn lý Trường thành, còn gọi là Tái Bắc, thuộc cao nguyên Mông Cổ (Theo Baidu).
 
Trong trận mưa thu lạnh giá, Thịnh Hiên nắm chặt tóc mình, thống khổ gào khóc...
 
Ở bên này, trong lòng Tiểu Quận vương cũng không thoải mái. Hắn đè Tiếu Nương đang muốn ngăn cản đánh xe lại, lập tức hỏi: "Vì sao Thịnh Hiên kia lại ở trước cửa trang viên Chử gia?"
 
Hắn không nói thì Tiếu Nương còn không biết chuyện Thịnh Hiên đuổi theo. Nghe hắn nói xong, nàng muốn đi thăm dò xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng lại bị Tùy Phong giữ lấy cổ không cho phép.
 
Thật ra tính tình Tiếu Nương không tốt chút nào, đặc biệt là khi đối mặt với tên hỗn trướng Hoắc Tùy Phong, giờ phút này nàng thật không thể nhịn được nữa, chỉ giữ chặt lấy cánh tay hắn, hung hăng cắn một miếng to trên mu bàn tay sau đó mắng: "Cha kêu ngươi đón ta như vậy à? Quả thực không khác gì thổ phỉ Tây Bắc! Nếu trong tay ta có binh lính, nhất định sẽ tiêu diệt ngươi!"
 
Tùy Phong thấy nàng không đau lòng cho Thịnh học huynh đang nằm sấp trên mặt đất đầy bùn mà đau khổ, trong lòng lập tức thả lỏng, chỉ dựa vào thành xe, tứ chi dang rộng, nói với Tiếu Nương: "Đến đây, tiêu diệt đi, ta tuyệt đối không chống cự, Chử gia tỷ tỷ..."
 
Chỉ là khi nói lời này, mắt hắn hơi nheo lại, chân dài hơi cong, vạt áo rộng buông lơi, vô cùng lười biếng, giọng nói khàn khàn, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ quyến rũ người.
 
Nếu thật sự nhào lên để tiêu diệt thì giống như dùng bánh bao đánh chó, cho chó ăn mà thôi!
 
HẾT CHƯƠNG 97.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui