Chương 94:
Tiếu Nương vừa gõ vừa đánh, rốt cuộc người của Đại phòng cũng ấm ức quay về.
Đoạn đường này đã hết sức mệt mỏi, Tiếu Nương cũng lười biếng chẳng muốn phí sức với đám thân thích nịnh hót này nữa. Vì trang viên quá lớn nên quản sự chuẩn bị mấy cỗ kiệu mềm, mời các vị phu nhân tiểu thư ngồi lên, rồi sai người đưa đến viện riêng từng người.
Trước đó bọn hạ nhân đã đun nước sẵn, sau đó lại rải thêm hoa khô, mời các vị chủ tử đi ngâm nước nóng.
Lúc Tiếu Nương thay y phục, chợt nhớ đến một chuyện, vì thế lập tức kêu người đến nói với Kiều Y đừng tắm rửa vội để lang trung chẩn mạch đã.
Dọc đường đi, Kiều Y luôn cảm thấy không có khẩu vị dù ăn bất cứ món gì, hơn nữa nàng ta lại rất thích ngủ, vẫn nên xem qua một chút cho thỏa đáng.
Kết quả chỉ một thời gian ngắn, Hàn Yên đã vô cùng vui vẻ mà báo rằng lang trung chẩn ra hỉ mạch, Đan cô gia vui vẻ đến mức múa may quay cuồng luôn rồi.
Tâm lý Tiếu Nương cũng được thả lỏng phần nào, nàng để Hàn Yên báo cho mẫu thân biết, chờ đến khi phụ thân uống rượu trở về thì báo tin tốt này cho hắn là được.
Ngày hôm sau Kiều Y mang khuôn mặt vui mừng đi tìm Tiếu Nương.
Tiếu Nương vừa ăn điểm tâm xong, sáng sớm và chiều muộn ở nông thôn rất lạnh nên nàng khoác áo choàng, ngồi xếp bằng trên giường, hai tay gảy bàn tính trên bàn nhỏ.
Kiều Y bước đến phía trước, thoáng cái giật lấy bàn tính của nàng rồi nói: "Đã là Huyện chủ rồi mà vẫn còn tính toán giống như kế toán phòng thu chi trong cửa hàng là thế nào, chuyện vui của ta chắc ngươi cũng biết rồi chứ."
Tiếu Nương bất đắc dĩ một tay cầm bút một tay cầm sổ ghi thêm một khoản vừa mới tính xong, mới nói: "Hôm qua lúc gọi lang trung đến cho ngươi, sao có thể không biết được? Ngươi cũng sắp làm mẫu thân rồi sao vẫn còn xúc động như vậy? Mau bỏ bàn tính xuống, ngồi xuống cẩn thận chút."
Tiểu nha hoàn đi bên cạnh Kiều Y thấy thế, vội vàng nhận lấy cái bàn nhỏ cho phu nhân nhà mình, kiểu dáng giống như của Chử Đại cô nương như đúc.
Tiếu Nương thu dọn sổ sách một chút rồi nói: "Tuy là trước đó, Vạn tuế ban ân lệnh để Hộ bộ nhanh chóng bổ sung quân lương đã thiếu nợ Tây Bắc. Cuối cùng tiền bạc trong nhà cũng có chút dư dả, nhưng có thể tiết kiệm được cái nào thì hay cái đấy. Dù sao thì các khoản chi tiêu cho từ đường nhiều như đám rừng, cũng cần phải tính toán rõ ràng một chút, mới tránh được chuyện dối trên lừa dưới, thiếu hụt tiền bạc.”
Rõ ràng Kiều Y vẫn còn chìm đắm trong niềm vui bất ngờ hôm qua, chỉ ngồi bên cạnh Tiếu Nương, huých vai nàng nói: “Cái người mệnh danh thánh thủ phụ khoa mà ngươi tìm đến thật sự thần kỳ. Chỉ mới mấy thang thuốc mà đã có, nếu như mời đến sớm hơn thì bây giờ có khi hài nhi của ta đã có thể chạy rồi."
Tiếu Nương nghiêm mặt nói: "Nhưng mà vị thần y kia nói, lúc đầu ngươi sảy thai nên có chút tổn hại đến nguyên khí. Nếu như hoài thai sớm hơn thì ngươi cũng vẫn phải chịu khổ, còn không bằng điều dưỡng chăm sóc thân thể thêm mấy năm cho ổn định. Nếu sớm biết ngươi đã có thai, thì cho dù ngươi có khóc đến chết trước mặt phụ thân, ông nhất định cũng sẽ không đồng ý cho ngươi về quê. Thời gian ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất, ngươi chịu khó an thai ngay trong trang viên, ngoài ra thì đừng đi đâu nữa. . ."
Kiều Y nghe xong mấy lời này trên mặt lộ ra chút do dự. Đương nhiên Tiếu Nương biết nàng ta đã sớm hẹn sẽ quay về Nhạc gia thăm người thân, chuẩn bị dẫn theo Đan cô gia về gặp mặt thân mẫu.
Mặc dù nàng biết Kiều Y không thích nghe, nhưng cân nhắc tình cảm với phụ thân, Tiếu Nương vẫn muốn nói hết mấy lời này một lần cho thỏa đáng: "Ban đầu khi ngươi mang thai, vị Nhạc phu nhân kia tự nhiên lại muốn đến thăm nhà chồng ngươi một thời gian. Mặc dù bà ấy là thân nương của ngươi, tất nhiên trong lòng cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, nhưng dù sao bà ấy cũng đã sống ở nông thôn quá lâu, có rất nhiều thứ bà ấy nghĩ chưa chắc đã đúng. Ngươi là tiểu thư khuê các đã được học nữ học đàng hoàng. Bây giờ lại đang ở Đan gia, ngươi suy xét một chút cách xử sự làm người của công công bà bà ngươi, sao có thể đi theo đường của mẫu thân ngươi? Đến nhà mẫu thân ngươi thăm một chút, tận hiếu không phải là không được, nhưng nếu ngươi quá mức nghe lời mẫu thân thì cũng chỉ khiến ngươi lại về làm loạn với cô gia. Vậy thì ta thấy kiến thức của ngươi ở Kinh thành rốt cuộc là bỏ không, không bằng ngươi quay về nông thôn nuôi heo, mỗi ngày tìm mấy bà thím mà ngươi không vừa mắt, cách bờ tường mà chửi nhau cho đã miệng . . ."
Mấy lời này có thể nói là một kim thấy máu, Kiều Y dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời người khác, còn nghe được mấy lời này vô cùng rõ ràng. Thực ra suy nghĩ một chút, chưa chắc nàng ta không biết chuyện mẫu thân mình kiến thức hạn hẹp lại nhiều tật xấu, nếu không như thế thì ban đầu bà ấy đã không bỏ rơi phụ thân mà về quê tái giá với lão hương thân.
Bây giờ nhớ lại bản thân mình, nghe lời mẫu thân rồi đi gây chuyện để nảy sinh mâu thuẫn với công công bà bà và phu quân, khiến cho lòng người có ngăn cách. Lần này nếu không phải do cha được thăng chức, chỉ sợ hắn đã nghe lời bà bà mà nạp thiếp rồi.
Vì thế dù Tiếu Nương nói chuyện không nể mặt, nhưng đều nói đến những khúc mắc trong lòng Kiều Y, nàng ta hiếm khi không phản bác chút nào.
Nàng ta chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó có chút do dự thương lượng với Tiếu Nương: "Nhưng mà trước đó mẫu thân gửi thư cho ta, bảo ta dẫn cô gia về thăm bà ấy, dù sao cũng là bà ấy có ý tốt … Cũng không thể không về thăm mẫu thân đúng không?"
Tiếu Nương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì nói cho bà ấy biết, thời gian này ngươi cần phải dưỡng thai, chỉ cần cho người đưa đồ đạc với ngân lượng đến cho bà ấy là được. Dù sao thì bà ấy ở Uông gia có lẽ cũng không có nhiều tiền trong tay, ngươi đưa ngân lượng cho bà ấy so ra còn có ích hơn tự đến thăm. Còn về cô gia, ngươi không dẫn hắn đi thì tốt hơn, vốn dĩ hắn với mẫu thân ngươi không hòa thuận, cớ gì phải làm chuyện góp thêm thị phi?"
Bởi vì Kiều Y từng để mất hài tử một lần nên lúc này vô cùng lo lắng cho đứa bé trong bụng, nay hiếm khi lại nghe theo lời Tiếu Nương, sắp xếp người đưa ngân lượng cho Nhạc gia.
Mặc dù Kiều Y không thể ra khỏi trang viên, nhưng cũng khó cản nổi tâm tư áo gấm về làng của nàng ta.
Nàng ta phát thiệp mời một đám tiểu thư học cùng nữ học ngày xưa, đến trang viên ngắm cảnh trò chuyện.
Chẳng qua những người bạn học cùng khi xưa, nay đều đã lập gia đình con cái đề huề, sớm không còn là những thiếu nữ xanh tươi mơn mởn nói nói cười cười với nhau như thuở ban đầu, nhưng sau một hồi cùng nhau nhớ lại mấy chuyện vui vẻ khi còn ở trường thì đều trò chuyện say sưa.
Tuy nhiên trong mấy vị tiểu thư cùng học ngày xưa tụ tập, lại thiếu mất tiểu thư Thịnh gia Thịnh Tuyết Nghiên.
Thật ra những người ngồi đây đều hiểu rõ nguyên nhân, vì Thịnh gia và Chử gia đã hủy hôn, gặp lại cũng chỉ thêm xấu hổ, nên dù trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng cũng không ai mở miệng đả động đến vấn đề này.
Trong lòng Kiều Y thật sự có chút ngạc nhiên, nhân lúc Tiếu Nương phải thay y phục, tranh thủ hỏi thăm bạn học tình hình của Thịnh Hiên một chút.
Một vị tiểu thư bĩu môi một cái, nói: "Thịnh công tử có dung mạo đẹp tựa Phan An, vừa có tài có học thức, ở chỗ chúng ta có thể coi là một nhân vật trăng sáng giữa trời sao, sau này hắn đến Kinh thành rồi đính hôn với tỷ tỷ ngươi. Mọi người đều cho rằng hắn nhất định tiền đồ vô lượng, nhưng không ai ngờ được khi hắn quay về, không những không thi đậu lại còn nạp thêm thiếp thất tên Bích Hoàn gì gì đó. Lúc bấy giờ bọn ta mới biết việc hôn sự của hắn và Chử đại cô nương bị đứt gánh giữa đường.”
Kiều Y nghe xong cười lạnh: "Một nhân vật như Thịnh Đại công tử, tỷ tỷ nhà ta không trèo cao nổi, chỉ là vị công tử này cũng thật thú vị, còn chưa cưới thê tử đã nạp thiếp, quả thật bên ngoài ngọc ngà nhưng bên trong lại thối nát. . ."
Thực ra mà nói, mấy vị tiểu thư đều biết hiện giờ Chử gia Đại tiểu thư đã hơn hai mươi ba nhưng vẫn chưa gả, cũng không biết nàng có hôn ước chưa, nên vẫn vô cùng tri kỷ hiểu lòng người mà không hỏi đến.
Nhưng bây giờ Tiếu Nương không có ở đây, có người thực sự không nén nổi tò mò, lập tức hỏi Kiều Y xem rốt cuộc Chử đại tiểu thư đã hứa gả cho người ta chưa.
Thời gian Kiều Y ở Kinh thành cũng không phải là ăn không ngồi rồi, mà đã trải qua rèn luyện thực sự, nàng ta không còn là tiểu cô nương thích khoe khoang y phục trang sức nữa. Dù nàng ta có lòng muốn khoe khoang, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng như gió, vừa cầm chén trà lên vừa không để ý nói: "Phụ thân được Vạn tuế gia coi trọng, ta đã gả đi từ sớm nên không có phúc được hưởng quân ân. Nhưng tỷ tỷ lại được Vạn tuế gia quan tâm, ngài bảo phụ thân không thể vội vàng gả tỷ tỷ cho người khác, sau này vẫn là Vạn tuế gia tuyên chỉ, làm chủ tứ hôn cho Sùng Chính Quận vương."
Lúc kể chuyện này nàng ta dùng giọng hết sức thản nhiên, nhưng lại khiến cho tất cả mấy vị tiểu thư phu nhân ngồi đó kinh ngạc không thôi, mãi đến khi có người thốt lên Huệ Mẫn Huyện chủ quả là có phúc khí, chờ được đến khi Vạn tuế tứ hôn cho Vương hầu Hoắc gia. Mối lương duyên như vậy dù có bắt các nàng chờ đến hai mươi bốn hay hai mươi năm tuổi thì các nàng cũng đồng ý.
Trong lúc đó cũng có người hỏi vị Sùng Chính Quận vương này là nhân vật cỡ nào, Kiều Y cũng không trả lời tiếp mà lại nhẹ nhàng như gió cắt ngang câu chuyện.
Dưới con mắt của Chử Nhị tiểu thư thì khoe khoang vừa đủ là được, không cần quá mức. Nếu người khác nghe được Hoắc Quận vương kia thật ra chính là Hoắc Tùy Phong con nuôi nhà bọn họ, thì lập tức sẽ nảy sinh hoài nghi vô bổ, không thể hiện được sự vinh dự khi được Hoàng gia tứ hôn.
Sau đó Tiếu Nương nghe Kiều Y kể lại, sao nàng không hiểu được chút tâm tư nhỏ này của nàng ta chứ, nàng chỉ trán nàng ta một cái rồi nói: "Coi ngươi có tiền đồ chưa này. Sau này đừng nhắc đến Thịnh gia nữa, nếu đã giải trừ hôn ước rồi đương nhiên nam cưới nữ gả không còn liên quan gì nữa."
Nhưng không lâu sau khi Tiếu Nương nói như vậy với Kiều Y, trong lúc lơ đãng, nàng gặp lại Thịnh Hiên sau nhiều năm không thấy.
Ngày ấy Tiếu Nương ra khỏi phủ để kiểm tra nơi đặt Từ đường, sau khi tốn một số tiền lớn mời phong thủy tiên sinh đến xem, hướng Đông Nam của thôn là tốt nhất, dương khí ngút trời, phía sau không có thôn xóm ruộng đất hay nhà cửa, vừa lúc có thể áp chế âm khí thần quỷ của Từ đường.
Chử Thận chống quải trượng, sau khi đi một vòng với phong thủy tiên sinh xong thì không còn sức chịu đựng nữa, về nghỉ ngơi trước. Tiếu Nương ngồi trong mái hiên che nắng, nhìn thợ mộc đóng cọc xem thử đây có thích hợp để dựng nền không.
Đúng lúc này, nàng vô ý liếc mắt nhìn qua, thì thấy một thiếu niên cao gầy đang đứng ngay dưới tàng cây nơi sườn núi mà nhìn nàng chằm chằm.
Ở giây phút nhìn sang thấy hắn, Tiếu Nương thiếu chút không nhận ra. Thiếu niên gầy gò ôn nhã trong ấn tượng, bây giờ lại mang theo ánh mắt thâm trầm, ngay trước chân mày in đậm một dấu lạc ấn.
Nhưng đến khi cẩn thận nhìn lại thì dường như đó vẫn là thiếu niên trong học đường nhìn nàng với vẻ mặt thẹn thùng.
Chỉ là những ngọt ngào khi đó, hôm nay cũng chỉ còn lại vị mốc meo không ăn được do bị bỏ xó quá lâu mà thôi.
Tiếu Nương yên lặng quay đầu sang chỗ khác, không nhìn về phía hắn nữa.
Thế nhưng hắn vẫn mãi không chịu đi, mãi cho đến khi Tiếu Nương đứng dậy chuẩn bị lên kiệu, hắn mới đi đến nhưng bị thị vệ cản lại không thể đến gần nàng.
Hắn vội vàng cất giọng nói: "Chử tiểu thư, có thể làm phiền nói chuyện với tiểu thư một chút không?"
Hàn Yên đứng bên cạnh Tiếu Nương lạnh nhạt cất giọng: "Hiện nay tiểu thư nhà ta đã được Vạn tuế thân phong là Huệ Mẫn Huyện chủ, xin vị công tử này hãy tôn kính phong hào của tiểu thư nhà ta."
Thịnh Hiên mắt thấy Tiếu Nương sắp bước vào kiệu thì vô cùng nóng nảy nói: "Lúc đó là do ta còn trẻ không hiểu sự đời nên mới ngu ngốc giải trừ hôn ước với nàng, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, nàng… nàng còn hận ta không? Hơn nữa ta cũng đã thăm dò được, vốn dĩ nàng được tứ hôn cho Tùy Phong, cái này… cái này làm sao mà xứng được … Đây đều do ta hại nàng. . ."
Có lẽ trong mắt Thịnh Hiên mà nói, Tùy Phong chính là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh đi theo lưng hắn đến học đường. Vì sao cuối cùng Tiếu Nương lại tứ hôn cho Tùy Phong chứ?
Không lẽ vì nàng bị hắn trì hoãn mà không gả cho ai được, Tùy Phong vì muốn báo đáp ân tình nên mới cưới Chử gia tỷ tỷ? Nghĩ đến đâylòng Thịnh Hiên lại không nhịn được, cảm thấy khổ sở không thể nói thành lời.
Tiếu Nương lại không muốn nghe hắn nói nên chỉ cất cao giọng: "Nếu hôn ước đã được giải trừ thì ta cùng ngài không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Công tử ngài cũng đã nạp Bích Hoàn, thành toàn tâm nguyện muốn chịu trách nhiệm đến cùng, chăm sóc cho nàng ấy đến hết đời này. Còn nhân duyên của ta, có Vạn tuế và phụ thân làm chủ, tất nhiên không cần nhọc lòng công tử quan tâm, hơn nữa cũng không liên quan gì với ngài hết."
Nói xong những lời này, nàng ra lệnh cho kiệu phu nhanh chóng nâng kiệu rời đi.
HẾT CHƯƠNG 94.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...