Chương 91:
Kể đến, hài tử đầy nhà, nhưng chỉ có tên của một mình Kiều Y là dụng tâm đặt ra. Kiều Y là Trưởng nữ thân sinh của Chử Thận, lúc trước là cầu tiên sinh trong thôn ban tên, mới có cái tên dễ nghe như thế.
Tiếu Nương và tiểu muội không phải theo chữ “Kiều” của Kiều Y hay sao? Cho nên nghe Kiều Y không hài lòng về tên mình, trong lòng Chử Thận cũng tức giận.
Bây giờ trong nhà cũng coi như là có thể diện với người ở Kinh thành, không thiếu cái gì, nhưng nữ nhi của mình lại cứ thay đổi phương pháp tranh đoạt, giống như hắn thua thiệt nàng ta.
Trong lòng Kiều Y tràn đầy ấm ức, giải thích: “Ta nào dám tự mình đổi tên, cha thật là biết cách làm cho người ta oan uổng! Chỉ là trong nhà có thêm một Huyện chủ, ta luôn bị nhóm khăn tay chi giao hỏi, vì sao ta không có… Bây giờ hài tử trong nhà đều đổi tên, nhưng không có phần của ta, cũng không biết sau lưng các nàng ấy chê cười nữ nhi đến thế nào…”
Đan Văn Cử ngồi bên cạnh, ngượng đến độ muốn chui gầm bàn. Hắn ta không tiện đưa tay trực tiếp che miệng Kiều Y, đành phải ở phía dưới túm vạt áo của thê tử.
Nhưng Kiều Y ở trước mặt người nhà mình, cũng lười giả vờ giả vịt, chỉ vung tay một cái nói: “Làm gì vậy, kéo áo ta làm gì!”
Chử Thận thật sự không biết Kiều Y nhớ thương cái danh Huyện chủ này, nay nghe Kiều Y nói toạc ra, hắn cũng bị thân nữ nhi chọc cho bật cười vui vẻ.
Vì thế hắn ném đũa về hướng Kiều Y nói: “Vạn tuế gia ân thưởng không chỉ vì là nữ nhi của ta, mà còn là vị hôn thê của Sùng Chính Quận vương, phong cho nàng là Huyện chủ, chính là đang cho Sùng Chính Quận vương thể diện vì có công bình định. Nếu như con thấy hâm mộ thì hầu hạ phu quân con thật tốt, để hắn không cần quan tâm chuyện nội trạch, một lòng làm việc vì triều đình, được khen ngợi tấn thăng. Đến lúc đó dù con muốn cáo mệnh hay là Huyện chủ, hiển nhiên đều có.”
Đan Văn Cử cũng vội vàng nói: “Là tiểu tế không biết cố gắng, hiện thời chỉ là một ngũ phẩm biên tu, không thể cho nhạc phụ thể diện.”
Lúc này Chử Thận mới phát hiện mình không cẩn thận đã lôi Nhị hiền tế vào, vội vàng tự rót cho Nhị hiền tế một chén rượu, nói: “Lúc trước ông thông gia đồng ý cưới nữ nhi không nên thân của ta, ta đã mang ơn. Đến bây giờ, gia đình con vẫn tử tế với con bé, ta cũng là cảm động biết ơn. Cả nhà chúng ta chỉ có mình con là quan văn, về sau tiền đồ của con còn tiến xa lắm, sao lại nói không biết cố gắng chứ. Ngược lại, phu thê hai đứa hòa thuận, gia đình an bình, mới là cái mà người làm phụ thân như ta trông mong…”
Lúc này, rốt cuộc sự ganh tị so đo của Kiều Y cũng dừng lại khi nghe mấy lời cha nói, người một nhà hòa thuận mỹ mãn ăn bữa sủi cảo thịt heo rừng xong, Đan Văn Cử liền từ biệt nhạc phụ nhạc mẫu, để Kiều Y ở lại vài ngày, một mình ra về.
Sở dĩ Kiều Y ở lại là vì lúc trước tìm kiếm một vị lang trung giỏi về điều hòa kinh nguyệt, đúng lúc Kiều Y cũng ở nhà nên xem bệnh luôn, để cho lang trung điều trị thân thể, làm tốt chuyện khai chi tán diệp cho Đan gia.
Bụng của Kiều Y vẫn không thấy động tĩnh gì, lúc trước Đan gia phu nhân đã mua nha hoàn, trong hai ngày bà đã chuẩn bị tục chải tóc, sắp xếp đưa đến phòng của nhi tử, không ngờ cung biến xảy ra.
Mắt thấy phụ thân của Kiều Y một đường nước lên thuyền lên, trở thành Đại quan Nhất phẩm sủng ái có thừa của Vạn tuế, tính khí của Kiều Y dần dần bộc lộ ra, đánh chửi nha hoàn đã được chải tóc không còn hình dáng.
Lại thêm Quốc tang, nếu nhi tử nạp thiếp, chẳng phải là chứng cứ rành rành của việc không để ý đến Quốc tang chỉ lo hưởng lạc? Cho nên Đan phu nhân ước lượng trái phải, vài ngày trước lại bán nha hoàn này ra ngoài.
Đan gia nể tình, nhưng người nhà Chử gia không thể xem đó như lẽ đương nhiên được, hiển nhiên là phải sớm chữa bệnh cho nữ nhi, sớm ngày khai chi tán diệp cho Đan gia mới phải.
Kiều Y khắp nơi đỏ mắt hâm mộ Tiếu Nương, thật ra Tiếu Nương cảm thấy mình nên hâm mộ Kiều Y mới đúng. Nàng ta có công công bà bà đủ phúc hậu, muốn nạp thiếp cho nhi tử cũng nạp không được, thật sự ở cổ đại có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được.
Nếu có thể, nàng thật muốn hoán đổi với Kiều Y, mang cái danh Huyện chủ này phiền chết được, một chút nàng cũng không thấy quý.
Sau khi tiễn Đan Văn Cử về, Tiếu Nương xoay người nói với Hoắc Tùy Phong như miếng cao da chó vẫn luôn dính ngấy phía sau: “Quận vương, sắc trời không còn sớm, ngài cũng cần phải trở về.”
Khi tiễn người chỉ có hai người là nàng và Hoắc Tùy Phong, bây giờ trước cổng ngoại trừ người đứng gác, cũng chỉ có hai nha hoàn.
Hoắc Tùy Phong đưa tay kéo nàng một cái, đến chân tường tối tăm.
Tiếu Nương không phòng bị mấy chiêu trò của hắn, bị hù nhảy dựng, buồn bực nói: “Ngươi làm gì?”
Hoắc Tùy Phong đột nhiên cúi đầu, thơm lên má phấn của nàng một cái: “Ta cũng phải đi rồi, muốn nói chút chuyện riêng tư với nàng.”
Hiện tại vì Thánh chỉ được hạ xuống, Quận vương có phần nắm chắc thắng lợi, coi Chử gia tỷ tỷ như miếng thịt thơm trong mâm của mình. Tuy là chưa tới giờ cơm, không thể ăn ngấu ăn nghiến, nhưng thò ngón trỏ chấm miếng nước canh nếm thử chút hương vị, luôn luôn phải có.
Hắn vừa nói xong, mắt thấy lại muốn hôn xuống, Tiếu Nương vội vàng đưa tay chặn miệng hắn lại, thấp giọng buồn bực nói: “Nghĩ là đang đi dạo ở ngõ nhỏ son phấn à? Muốn hôn liền hôn? Không sợ ta nói lại với cha?”
Đáng tiếc bây giờ lấy Chử Thận ra cũng không hù dọa được Tiểu Quận vương, hắn chỉ tủi thân nói: “Lúc uống rượu, các đồng liêu luôn nói đôi môi son của nữ nhân còn ngọt hơn rượu. Ta lớn đến vậy rồi, còn chưa biết mùi vị, nàng để cho ta thử một chút cho biết, sau này sẽ không mạo phạm nữa.”
Tay kia của Tiếu Nương đổi thành dùng sức bóp mặt hắn: “Kiểu đồng liêu gì mà lại nói mấy cái này! Ngươi đi tìm hoa nương hầu rượu, bên trong miệng ngậm cả bình mật đấy! Náo loạn nữa, ta liền tâu với Vạn tuế, để cho ngài ấy biết trong lúc Quốc tang ngươi làm ra chuyện gì…”
Lúc này, Tiểu Quận vương rốt cuộc buông tay, nhưng vẫn giữ lấy Tiếu Nương, trong bóng tối dưới chân tường kỳ kèo thật lâu.
Đợi đến khi Tiếu Nương tiễn tiểu ôn thần kia đi, Hàn Yên ở bên cạnh đi đến nhỏ giọng nói: “Cô nương, tóc tai rối hết rồi…”
Tiếu Nương đành phải nhờ vào cái gương nhỏ Hàn Yên mang theo bới gọn tóc lại, vừa chải trong lòng vừa giận dỗi. Nhớ ngày đó khi nàng định ra hôn ước cùng Thịnh Hiên, không hề thấy Thịnh công tử háo sắc như vậy. Hai người vẫn quy củ, đối đãi theo lễ. Chỉ có trong thư là hơi to gan lớn mật hơn chút, càn rỡ nói ra tình yêu trong lòng.
Ngẫm nghĩ lại ngày đó, cái loại tình yêu Plato, nói chuyện yêu đương qua thư từ say đắm thuần khiết giống như thủy tinh vậy, so với cái vị thiếu điều vươn đầu lưỡi chảy nước miếng như chó săn vừa rồi, thật sự là khác nhau một trời một vực!
Hơn nữa còn to gan lớn mật, đang ở trước cửa phủ Chử gia mà làm càn, có thể thấy không hổ là nam chính trong áng văn hậu cung ngựa giống, sau quyền mưu lục đục với nhau, là tận dụng mọi cơ hội để trộm hương cắp ngọc (*), tuyệt đối không lãng phí một tấc trang bìa nào.
(*) 偷香窃玉 - Trộm hương cắp ngọc, thành ngữ; dùng để chỉ hành động dụ dỗ nữ nhân hoặc nam nữ âm thầm tư thông tình cảm (Theo Baidu). Ở đây có nghĩa thứ nhất.
Tiếu Nương chải búi tóc gọn gàng, lại thấy trong gương hai má hơi đỏ lên, cả người có chút khô nóng vô hình, vì thế nàng không gấp gáp quay về, ở cổng hứng gió lạnh, lúc này mới xoay người vào cửa.
Ngày mai Kiều Y chuẩn bị xem bệnh, cần lau sạch người trước, sau đó châm cứu điều trị mạch. Vì thế trước tiên tắm sạch sẽ, sáng sớm hôm sau có thể xem bệnh ngay.
Lúc này nàng ấy tắm rửa xong, đang ngồi ở tiểu viện ăn nho, nhìn Tiếu Nương mới trở về, nhịn không được nói mát: “Đưa một người thôi mà lâu như vậy, có cái gì mà nói không hết, chẳng lẽ trước kia hai người cùng nhau chơi đùa còn chưa nói đủ sao?”
Tiếu Nương nhịn Kiều Y cả một buổi tối, giờ không muốn nhịn nữa, xoay người trở về viện của mình, nhưng Kiều Y lại thấy không rõ sắc mặt, lập tức tiến lại, có chút tò mò đi theo Tiếu Nương nói: “Ngươi nói xem vì sao Hoàng đế lại phối hôn ngươi cho hắn? Chẳng lẽ không biết hai người kém nhau nhiều tuổi như vậy sao? Ngươi và phụ thân trở về Kinh thành trễ hơn Hoắc Tùy Phong mấy ngày, có thể không biết, lúc trước Thiều Hoa Công chúa coi trọng Hoắc Tùy Phong, mấy lần trong yến tiệc đều nói chuyện với hắn, nữ nhi ma bệnh kia của bà ta cũng theo sát, trông nom Hoắc Tùy Phong gọi biểu đệ, nhìn cũng có vẻ thích hắn, không ngờ cuối cùng Hoắc Tùy Phong lại cưới ngươi…”
Tiếu Nương hiểu rõ phẩm hạnh của vị Thiều Hoa Công chúa này hơn Kiều Y, bà ta sẽ không tự tức chết. Cho dù có chết thì trước đó bà ta cũng phải băm thây cái người làm mình tức ra trăm mảnh.
Quan trọng nhất là, lúc trước Công chúa coi trọng Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu Nguyệt Hà thầm mến nàng, dẫn tới việc vị Công chúa này làm to chuyện, mua chuộc bọn buôn người đến bắt cóc nàng.
Bây giờ bà ta lại coi trọng Hoắc Tùy Phong, Hoắc Tùy Phong lại muốn cưới nàng, chẳng phải là trực tiếp chọc vào phổi của vị Công chúa kia hay sao?
Có điều Tiếu Nương hỏi Kiều Y, Công chúa có mở miệng cầu thân với Tùy Phong hay không, Kiều Y lại không biết rõ tình hình. Chỉ nhớ tới chuyện hình như tại bữa tiệc cuối cùng trước cung biến, Hàm Vận Huyện chủ Uyển Uyển chỉ ngồi ở buổi tiệc rượu một hồi, sau đó không thấy bóng dáng.
Từ đó về sau, không thấy mẫu nữ bà ta xuất hiện nữa.
Nghĩ đến thủ đoạn độc ác của vị Công chúa kia, Tiếu Nương lập tức lo lắng không thôi, thế là ngày hôm sau hỏi Tùy Phong đang vác mặt đến ăn chực: “Thiều Hoa Công chúa có từng đề cập chuyện thông gia với ngươi không?”
Hoắc Tùy Phong nhìn dáng vẻ như lâm vào đại địch (*) của nàng, mỉm cười: “Ta đây chỉ là một họ hàng xa của Hoàng thất, lại suy thoái nghèo túng, nhất định không dám đắc tội ái nữ của Vạn tuế, vừa vặn tương xứng với nữ nhi ma bệnh của bà ta, bà ta hiển nhiên có đề cập qua.”
(*) 如临大敌 - lâm vào đại địch, giống như đang đối mặt với kẻ thù cực mạnh, chỉ những tình huống không đến mức nghiêm trọng mà lại nóng nảy gấp gáp như đang gặp nguy hiểm gì ghê gớm (Theo Baidu).
Tiếu Nương nghe lời này đầu đau hết cả lên, chỉ hỏi: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”
Tùy Phong giở trò xấu, cố ý không nói lời nào, chờ đến khi Chử gia tỷ sốt ruột, không còn kiên nhẫn muốn nắm chặt lỗ tai mình, lúc này mới không nhanh không chậm nói ra: “Bà ta vừa mở miệng, nữ nhi của bà ta đã uống rượu say mất lý trí ở cung yến, còn cẩu thả với con trai trưởng của Nhị Hoàng tử ngay trong thiên điện, bị cung nhân bắt gặp, báo thẳng cho Vạn tuế. Vạn tuế tức giận, kêu Thiều Hoa Công chúa đến Ngự thư phòng mắng một trận, nói là mẹ nào con nấy, gia phong không đứng đắn, bại hoại cung đình. Bà ta đương nhiên không quan tâm đến chuyện dây dưa cùng ta nữa.”
Thật ra Hoắc Tùy Phong nói đơn giản thôi. Ngay lúc trò hề kia diễn ra, người nào biết chuyện đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Con trai trưởng Hoắc Uy của vị Hoàng tử kia đã nạp chính thê. Cũng vì thế mà kết cục không mấy tốt đẹp. Thiều Hoa Công chúa muốn Hoắc Uy hưu thê, cưới nữ nhi của bà ta làm chính thất.
Đáng tiếc chính thê của Hoắc Uy vốn là nữ nhi của thân đệ đệ Thiên Huệ Quý phi quá cố -- thân mẫu của Nhị Hoàng tử, cũng coi như thân càng thêm thân.
Nhạc phụ của Nhị Hoàng tử chính là thân đệ đệ của Thiên Huệ Quý phi, vị quốc cữu gia này từ nhỏ đã được Hoàng đế cưng chiều, căn bản không sợ Thiều Hoa Công chúa điêu ngoa.
Nghe nói Công chúa khuyến khích hiền tế bỏ nữ nhi của hắn. Hắn đuổi cùng giết tận đến tận cửa, chưa kể đến chuyện ầm ĩ thành một đống với Công chúa, còn một kéo cắt tóc của Công chúa, sau đó chạy đến trước bài vị của vong tỷ khóc lóc kể lể tỷ tỷ đi sớm, toàn gia bây giờ bị khi dễ thành dạng này.
Thiều Hoa Công chúa đâu chịu nổi cơn tức giận oan uổng đến cỡ này? Cũng náo loạn đến trong cung, đưa đỉnh đầu như chó gặm xin Vạn tuế làm chủ, tất nhiên muốn Hoắc Uy bỏ chính thê, lập nữ nhi của bà ta làm chính.
Sau đó xảy ra chuyện cung biến với Nhị Hoàng tử. Thiều Hoa Công chúa và nữ nhi của bà ta cũng bị Liên Phi lừa gạt vào cung.
Nghe nói lúc ấy bọn thị vệ đều tụ trong một gian phòng, chà đạp mẫu nữ hai người quá chừng, vừa nhìn là biết do quốc cữu gia giở trò xấu cho hả giận.
Khi cung biến kết thúc, lúc tìm được mẫu nữ hai người họ thì ai nấy đều đã điên điên khùng khùng. Vạn tuế gia cũng không chịu nổi loại chuyện xấu này trong nhà, thương lượng cùng phò mã, muốn che đậy tai mắt người khác, đưa mẫu nữ hai người đi thật xa.
Cũng rất lâu về sau Tiếu Nương mới sắp xếp suy nghĩ chuyện này một cách rõ ràng, nàng không thể nào giải thích được chuyện Nhị Điện hạ vội vàng tạo phản, có phải là do ả đàn bà chanh chua - Thiều Hoa Công chúa - thúc ép hay không?
Chỉ là vì sao Uyển Uyển Huyện chủ lại muốn cùng biểu ca bụng phệ hèn mọn Hoắc Uy tư tình, cũng là bí ẩn chưa có lời giải đáp.
HẾT CHƯƠNG 91.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...