Dưỡng đế

Chương 89:
 
Tiếu Nương tốn sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng đè được phụ thân Chử Thận xuống, lại mời Ngự y đến xem vết thương, quả nhiên vết thương suýt chút nữa đứt chỉ, lại phải xử lý một phen.
 
Hai cha con tạm thời không đề cập tới hôn sự Ngự tứ này nữa, dù sao cũng để tang Thái tử, vẫn còn một năm giảm xóc, sự việc nói không chừng vẫn có thể xoay chuyển.

 
Chỉ là lúc Tùy Phong tới thăm Chử Thận, Chử Thận dò xét ý tứ của hắn, muốn hỏi xem hắn có bất mãn với hôn sự này không.
 
Tùy Phong biểu hiện mười phần trung quân ái quốc, mở miệng một tiếng sấm chớp mưa móc đều là quân ân, hắn vui vẻ chịu đựng.
 
Ngày đó Tiếu Nương nấu cháo cá thịt băm vô cùng hợp khẩu vị cho cha, mà Tiểu Quận vương ở lại ăn chực chỉ có cơm nguội thêm một khối chao thối ngâm sa tế.
 
Tiểu Quận vương quả nhiên là người làm việc lớn, trước giờ hắn không thích những đồ ăn Trung Nguyên có mùi lạ này, nhưng lại vui vẻ chịu đựng ăn.
 
Vì vết thương của Chử Thận quá nghiêm trọng, tạm thời không quay lại Tây Bắc được. Tiếu Nương viết thư cho mẫu thân Hồ thị đang ở Tây Bắc, dù không viết rõ tình trạng vết thương của cha nhưng cũng thông báo mơ hồ một chút, hi vọng mẫu thân nhanh chóng đến Kinh thành.
 
Hồ thị là thê tử của kế phụ. Hắn bị thương nặng như thế, Hồ thị sao có thể không phụng dưỡng ở cạnh? Hơn nữa tính toán một chút, lúc mẫu thân tới thì vết thương của cha cũng đã khép lại, nhìn qua sẽ không khiến người ta cảm thấy khó qua khỏi nữa.
 
Lúc Hồ thị mang theo nhi tử nữ nhi đến Kinh thành, nhìn thấy vết thương Chử Thận, dù khép lại nhưng vẫn kinh khủng, cả người lả đi, cũng đoán được hung hiểm ngày đó.
 

Hồ thị dịu dàng lần này cũng không chịu nổi, âm thầm trừng mắt với Chử Thận: "Lần sau cho dù Thiên vương lão tử bị chém trước mặt chàng, chàng cũng phải cân nhắc đến mẹ con chúng ta một chút! Nếu như chàng chết ta nhất định sẽ tìm người mới, để kế phụ đánh chửi con của chàng!"
 

Chử Thận bị nói đến nghẹn, trợn mắt nói: "Nàng dám!"
 
Mặc dù Hồ thị bị trừng chột dạ, vẫn cả gan nói ra câu trước đó Tiếu Nương dạy cho nàng: "Chàng cũng đã chết rồi, ta gả cho mười người tám người chàng cũng không xen vào được!"
 
Chử Thận thấy Hồ thị sợ tới mức như chim cút rụt cổ, lại vẫn đỏ mắt lớn tiếng với hắn, trong lòng càng là một trận trìu mến, lôi kéo tay nàng nói: "Phu quân của nàng là người phúc lớn mạng lớn, bất tử để chiếm lấy nàng!"
 
Về sau lúc Hồ thị mô phỏng lại cho Tiếu Nương nghe, Tiếu Nương im lặng trợn trắng mắt, dặn dò mẫu thân về sau phải ba lần năm lượt thỉnh thoảng nhắc nhở trước mặt cha. Nếu không cha là người hay tái phạm, luôn ở thời khắc nguy cấp chẳng màng gì cả mà cứu người!
 
Bởi vì mẫu thân tới, có thể xử lý việc vặt vãnh trong phủ, nên cuối cùng Tiếu Nương cũng có thể thả lỏng một hơi.
 
Tính toán một chút, từ khi cung biến xảy ra, đã năm tháng rồi nàng chưa ra khỏi phủ.
 
Trong thời gian này, Hồng Bình thường sang đây thăm nàng.
 
Bên ngoài phủ, tình hình như thế nào nàng không rõ lắm. Vừa lúc Trác Hồng San đưa thiệp mời tới, nàng ấy vừa sinh con, muốn làm đầy tháng, đáng tiếc đúng lúc để tang Thái tử, không thể làm tiệc rượu, chỉ mời một số bạn bè quen biết đến nhìn đứa bé, uống chén trà thôi.
 
Lúc trước, lần đầu tiên Tiếu Nương đến Kinh thành, một nha đầu nông thôn, hai mắt đen thui, được Trác Hồng San tiểu thư khuê các giúp đỡ, cho nên chén trà này nàng muốn uống, hồng bao thật to cũng muốn đưa.
 
Thế là nàng sai người chuẩn bị một bộ khóa vàng nhỏ, vòng đeo tay hình cá chép quấn quanh, sau đó ngồi xe đi xem con gái mới sinh của Trác Hồng San.
 
Lần đầu Trác Hồng San sinh cũng là con gái, vốn trông cậy lần này sinh con trai, không ngờ lại thất bại, nụ cười trên mặt cũng lộ ra mấy phần cô đơn.
 
Cha của nàng Trác Tướng quân, trong lúc cung biến cũng bị lừa vào cung cùng cha con Tiêu gia. Lúc đó Nhị Hoàng tử buộc võ tướng chiến đội tỏ thái độ. Nhưng cha của nàng là người quen thói khôn khéo, tự có đạo làm quan, là lúc biến cố đừng có xông về phía trước, đợi một chút, tuyệt không làm chim đầu đàn là được.

 
Lấy ý chí yếu ớt đó viết văn thư, lúc mấy người miệng la to trung can nghĩa đảm bị kéo ra ngoài chém đầu, Trác Tướng quân nhanh trí, trộm lấy quả dứa bày biện trong cung điện bọn họ bị nhốt ăn. Trước kia hắn bị dị ứng khi ăn dứa, chưa đến một khắc, toàn thân đều phát bệnh sởi, hắn lại giả vờ run rẩy hô hấp khó khăn, một bộ dáng sống không nổi.
 
Dáng vẻ mặt mũi sưng đỏ khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, Nhị Hoàng tử lập tức sai người lôi hắn đến một phòng khác, vốn là cách ly một chút, chờ hắn khỏe lại thì để hắn viết văn thư.
 
Nhưng sau đó Hoắc Tùy Phong thống lĩnh người công thành, Nhị Hoàng tử cũng quên mất vị Trác Tướng quân bị nhốt này.
 
Thế là một quả dứa bảo toàn lòng trung thành cho Trác tướng quân, miễn cho hắn bị Hoàng đế hỏi tội như những võ tướng viết văn thư kia.
 
Nhưng hắn có quan hệ cá nhân thân thiết với Tiêu Thăng, nên vẫn bị Hoàng đế lạnh nhạt, bây giờ bị đều đến Binh mã tư quản lý quân chính hậu cần, làm những việc như sao chép gửi văn thư, điều tra nghiên cứu quân lương các nơi.
 
Cha có lên chức hay không thì biểu hiện rõ ràng qua vòng xã giao của nữ nhi. Trác gia một đường xuống dốc, phủ của Trác Hồng San cũng vắng lặng hơn rất nhiều, lần đầy tháng này của đứa bé không có mấy người đến chúc mừng.
 
Cho nên Tiếu Nương tự mình đến, Trác Hồng San bất ngờ ngoài ý muốn, trong lòng cũng cảm động một phen. Bây giờ mới biết, trong đám bạn thân cũng chỉ có vị Đại tiểu thư của Chử gia này mới là người có thể kết giao.
 
Bây giờ trong Kinh Thành, chạm tay có thể bỏng chính là Chử Thận Tướng quân có công hộ giá, mà nữ nhi Tiếu Nương được phong làm Huệ Mẫn Huyện chủ, lại thêm kim ngọc lương duyên (*) Ngự tứ gả cho Sùng Chính Quận vương.
 
(*) 金玉良缘 - Kim ngọc lương duyên, thành ngữ; dùng để chỉ một mối nhân duyên tốt đẹp (Theo Baidu). Editor giữ lại cụm này vì thấy hay, xin cảm ơn.
 
Một lão cô nương sắp hai mươi ba lại gả cho thiếu niên Quận vương hào hoa phong nhã, ngay cả kịch bản hí kịch cũng không dám viết như thế! Nhưng lại phát sinh trên người Tiếu Nương.
 
Sau khi cảm động hoài niệm Tiếu Nương đến đây thăm hỏi, Trác Hồng San không thiếu được chúc mừng Tiếu Nương có được lương duyên tốt. Nói thẳng cơm ngon không sợ muộn, so với mối nhân duyên bây giờ, thì lần trước nàng định thân với thư sinh gia đình một tiểu lại, đúng là không thể nào so sánh được.

 
Nhưng trên mặt Tiếu Nương cũng không hề vui mừng, chỉ trêu chọc đứa bé mới sinh, trực tiếp ngắt lời cho qua.
 
Nữ nhân rảnh rỗi tụ tập không thích nói chuyện phong vân biến ảo trên triều đình, chẳng qua chỉ nói chuyện trong nhà thôi. Phu quân của Trác Hồng San, Thẩm Thượng Hiền, vốn đang làm chức quan nhỏ trong Lại bộ, bây giờ chịu liên lụy vì nhạc phụ, đường làm quan không mấy suôn sẻ, thêm cái bụng của Trác Hồng San thua kém, liên tục sinh hai nữ nhi, nhất thời quan hệ phu thê hai người cũng không hòa thuận như trước kia.
 
Bà bà lại ngay lúc nàng ấy vừa ra cữ, trực tiếp nói muốn nạp thiếp cho nhi tử Thẩm Thượng Hiền. Vốn là muốn khiêng người ngoài phủ vào, nhưng vẫn là Trác Hồng San xem xét thời thế, dốc hết sức đề cử nha đầu hồi môn của mình, màn đêm buông xuống thì để nha đầu kia vào thư phòng của tướng công.
 
Trác Hồng San nói vô cùng hời hợt nhưng mặt vẫn lộ vẻ đau khổ, mà Tiếu Nương cũng nghe đến âu sầu trong lòng.
 
Trác Hồng San lấy kinh nghiệm người từng trải dặn dò Tiếu Nương: "Bây giờ ta và ngươi không còn là thiếu nữ mười sáu mười bảy xinh tươi mơn mởn nữa, nhìn mọi việc cần thiết thực một chút. Vì sao tiểu thư các phủ lúc xuất giá đều phải tỉ mỉ chuẩn bị nha đầu hồi môn? Quy củ tổ tiên truyền thừa này đều có đạo lý. Nhận đám nữ nhân xa lạ không biết gốc rễ ngoài phủ về, còn không bằng chọn nha đầu mình dạy dỗ cho đỡ lo. Tương lai dù có con cái cũng phải thuộc dưới danh chính thê, chỉ cần lập được quy củ thì trong phủ trạch sẽ thanh tịnh... Ngươi cũng phải để ý một chút, dù sao Quận vương cũng còn trẻ như vậy, con đường của các ngươi... dài lắm."
 
Tiếu Nương cũng không phát biểu ý kiến gì đối với lời nói của Trác Hồng San, nhưng đi ra từ Thẩm gia, lúc ngồi trên xe ngựa Hàn Yên lại tỏ thái độ với tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, tương lai nếu như người sắp xếp thông phòng cho Tiểu Quận vương cũng đừng có sắp xếp em."
 
Tiếu Nương giương mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hàn Yên, trêu ghẹo nói: "Sao vậy, vị hôn phu Hoàng đế phối cho ta không hợp khẩu vị của em à?"
 
Đầu Hàn Yên lắc như trống bỏi nói: "Tiểu thư, người biết dáng vẻ em không xứng với Sùng Chính Quận vương. Hơn nữa đi cùng người từ nông thôn tới bây giờ, phần tình nghĩa này em trân trọng lắm. Nếu thành thông phòng chẳng phải tư vị bị thay đổi sao? Em nghĩ một chút thôi đã cảm thấy buồn nôn..."
 
Tiếu Nương cười khúc khích, thực tình cảm thấy tam quan của quý nữ khắp Kinh thành không đoan chính bằng nha đầu xuất thân từ nông thôn này.
 
Nàng mở miệng nói: "Bạc của ta còn chưa đủ để mua áo, đâu ra tiền dư mua nha hoàn phục vụ cho hắn..."
 
Cũng may là nàng gả cho vị tiểu trượng phu tự mang hoa đào, không cần nàng hao tâm tổn trí thu xếp cũng tự có cô nương như hoa như ngọc ái mộ hắn.
 
Đến lúc đó tất nhiên nàng sẽ hiền lành nhường nhịn, không cần cùng một đám tiểu nha đầu tranh đoạt một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, một lão cô nương như nàng miễn cưỡng giành phần diễn trong bộ phim thần tượng thanh xuân sao?
 
Đang đắm chìm trong suy nghĩ tưởng tượng, đột nhiên giọng nói của nam chính Jack Sue (*) trong kịch bản phim thần tượng thanh xuân truyền vào trong kiệu: "Nàng tốt nhất là không có tiền dư, bớt can thiệp vào những chuyện vô dụng này đi..."
 

(*) Phiên bản nam của Mary Sue.
 
Tiếu Nương vén rèm nhìn, không biết từ lúc nào Hoắc Tùy Phong đã cưỡi ngựa đi bên cạnh xe nàng.
 
Nghĩ đến chuyện mấy lời nàng vừa nói với Hàn Yên đã lọt vào tai của hắn.
 
Mấy ngày nay, Tiếu Nương không hòa nhã với hắn, nhưng tức giận cũng đã tức giận rồi, mắng cũng đã mắng, đánh cũng đánh rồi, sau đó vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
 
Bây giờ Tiếu Nương nhìn lại tiểu trượng phu mà Hoàng đế tứ hôn cho nàng, tâm thái bình thản hơn nhiều, cũng không đề cập tới vừa rồi mình nói gì, chỉ hỏi: "Không phải gần đây ngươi bề bộn nhiều việc sao, sao lại rảnh rỗi lắc lư trên đường thế này?"
 
Tùy Phong móc từ trong ngực ra bao giấy dầu đưa cho nàng nói: "Vừa rồi đi Chử gia tìm nàng, có người nói nàng đi Thẩm gia uống hỷ trà. Ta nghĩ trong lúc Quốc tang, Thẩm gia nhận hồng bao cũng sẽ không giữ nàng lại ăn cơm, nên nghĩ dọc theo đường đi nói không chừng có thể gặp xe ngựa của nàng, thật đúng là để cho ta gặp được... Đây là bánh kếp nhân cao mỡ vịt nàng thích ăn, trước ăn tạm lót dạ một chút."
 
Tiếu Nương đúng là đang đói bụng, đưa tay nhận sau đó nói: "Gần đây ít đi lại, lười ăn, chỉ một cái bánh này cũng có thể no một bữa. Đêm nay nương dặn dò đầu bếp chặt thịt heo rừng ngươi đưa tới, trộn với nấm hương làm nhân bánh, muốn gói sủi cảo, Kiều Y cũng đang về nhà ngoại ở hai ngày, nếu ngươi không có việc gì thì tới ăn đi."
 
Tùy Phong rất thích sủi cảo Hồ nương tử gói, thế là gật đầu, đang chuẩn bị về phủ cùng Tiếu Nương, ở Chử gia chọc mèo đùa chó giết thời gian đến chiều, thì đường đối diện đột nhiên có người gọi tên họ của hắn.
 
Tùy Phong ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là đám thần tử của Binh bộ quen biết nhau đang tụ tập trên tửu lâu uống rượu, nhìn thấy hắn trên đường nên gọi hắn lên lầu cạn một chén.
 
Tùy Phong không muốn đi nhưng Tiếu Nương lại nói: "Bây giờ ngươi được Vạn tuế coi trọng. Nếu không để ý tới người ta, người ta không thấy ngươi cao ngạo mà chỉ cảm thấy ngươi nhận được Hoàng sủng, lỗ mũi vểnh lên trời không nhận người. Cứ đi uống đi, dù sao ta cũng phải tiếp đón Kiều Y, nương lại bận chăm sóc cha, không ai tiếp đãi Quận vương ngươi."
 
Hoắc Tùy Phong nghe mấy lời nói không hề trau chuốt của vị hôn thê, không nhịn được mà trừng nàng một cái, quay người xuống ngựa, sau khi giao dây cương cho gã sai vặt thì đi lên tửu lâu.
 
Lúc dừng lại mới phát hiện, Tiêu Nguyệt Hà cũng ở trên bàn rượu.
 
HẾT CHƯƠNG 89.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui