Chương 86:
Tiếu Nương là Trưởng tỷ trong nhà, chưa bao giờ nuông chiều tật xấu của đệ đệ, muội muội.
Thế là nàng chỉ cơm thừa trong bát của Hoắc Tùy Phong: "Ăn đi! Đừng để thừa cơm trong bát!"
Tiểu Quận vương im lặng một lát, xong lại bưng bát cơm lên, ăn nốt nửa bát còn dư lại, chẳng qua sau khi ăn hết, hắn không vội vã rời bàn, mà vừa chậm rãi uống canh vừa chờ Tiếu Nương ăn xong.
Sau đó hắn đơn giản kể lại biến cố trong cung ba ngày qua.
Lại nói, cũng là do Vạn tuế gia chẳng phân biệt đích thứ, quá mức thiên vị Nhị Hoàng tử do sủng phi sinh ra, mới dẫn đến thế cục hỗn loạn hôm nay.
Lúc trước, Nhị Hoàng tử hành thích Trữ quân không thành, lại được Vạn tuế gia giơ cao đánh khẽ, cấp đất phong cho làm Vương gia.
Nhưng trong lòng Nhị Hoàng tử lại không yên ổn. Rốt cuộc việc hắn hành thích Thái tử, trong lòng Thái tử biết rõ. Một khi phụ hoàng trăm năm, Thái tử lên ngôi, sao có thể buông tha hắn?
Việc giết người mà không thành thì ngày đêm cũng khó an ổn, luôn muốn bổ thêm một đao.
Hơn nữa mẫu tộc nhà gã không thiếu người có dã tâm, vị Liên Phi mới được gia tộc tiến cung kia, vì cực giống mẫu thân Nhị Hoàng tử nên cũng nhận được thánh sủng, nhưng không có hài tử, đương nhiên cũng ngo ngoe rục rịch.
Vì thế Nhị Hoàng tử dựa vào danh nghĩa bái tế mẫu thân, trở về Kinh thành, sau khi mưu đồ bí mật móc nối với thủ hạ tâm phúc, hắn vào cung diện kiến Vạn tuế gia. Mà thái giám Liên Phi sắp xếp nằm vùng dùng thuốc làm Vạn tuế gia mê man, sau đó dùng ngọc tỷ giả truyền Thánh chỉ, thay đổi Cấm quân trong cung, lại truyền tất cả võ tướng trong Kinh thành vào cung.
Vốn là Chử Thận không có trong số này, nhưng chuyện hắn diệt phỉ ở Tây Bắc thật sự quá vang dội, thả một vị Tướng quân kiêu dũng như vậy ở ngoài cung khiến người ta không yên tâm, vì thế dứt khoát viết thêm một đạo Thánh chỉ, lừa cả hắn vào trong cung luôn.
Nhưng sau khi Chử Thận bị lừa vào, hắn đi qua mấy tầng cửa cung đã cảm thấy không bình thường.
Phải biết rằng trước đây hắn là Phó Chỉ huy sứ Cấm quân, phần lớn những người đang canh gác trong cung đều từng là thuộc hạ của hắn, thậm chí hắn có thể gọi được tên của hầu hết số người này.
Nhưng lần này hắn vào cung, từ khi vào Tam Trọng môn đi suốt một đường, lại thấy rất nhiều gương mặt lạ hoắc. Hắn vốn tưởng rằng một năm gần đây trong Cấm quân có biến cố, bị Thánh thượng thay máu một phen.
Nhưng khi hắn phát hiện ra, có rất nhiều Thống lĩnh Cấm quân lại thắt sai nút Uy Phong ở đai lưng, hắn lập tức thấy có chỗ không ổn.
Nên biết phần lớn Cấm quân là con em quý tộc, thường ngày ở trong cung ban sai [1] thanh nhàn, nên cả vật nhỏ trên phục sức cũng chú ý rất nhiều.
[1] 办差 (ban sai): chỉ những việc làm được vua giao.
Nút thắt Uy Phong này cũng vậy, ở bên ngoài đai lưng, phải thắt cong cong như đuôi hổ, dù cầm tay dạy cũng phải học mất mấy ngày.
Nhớ trước đây, Chử Thận không thắt được nút Uy Phong, bị Đại Thống lĩnh phạt nửa tháng bổng lộc theo quy củ. Rốt cuộc cũng là làm việc trước mặt Hoàng đế, dây lưng không thắt tốt thì còn ra thể thống gì?
Nhưng hiện tại càng đến gần tẩm cung của Vạn tuế gia, Cấm quân hộ vệ càng thắt nút Uy Phong không ra hình dạng gì, việc này thật khó mà tưởng tượng nổi... Chẳng lẽ có người giả mạo Cấm quân khống chế tẩm cung?
Nghĩ đến đây, người đã trải qua cửu tử nhất sinh, cũng kinh qua biến Mạc Bắc Vương như Chử Thận lập tức sinh lòng cảnh giác.
Hắn đã quá quen với địa hình Hoàng cung. Tuy rằng trước sau đều có người không ngừng nhìn chằm chằm, nhưng trong nháy mắt hắn đã nhảy lên, nương theo lu đồng lớn phòng hỏa hoạn trên tường cung, cứ thế làm trò trèo tường vượt viện trước mặt bao người. Khi người đuổi đến thì đã không thấy bóng dáng Chử Thận đâu cả.
Sau đó, một tên thái giám cầm cung bài tùy thân của Liên Phi đi vào tầm cung thêm thuốc mê cho Vạn tuế gia, nhưng Vạn tuế gia bị trúng thuốc mê vẫn luôn nằm trên giường lại không thấy đâu!
Nhị Hoàng tử vốn đang bận bịu ép buộc Hoàng huynh viết thư thoái vị, lại ép buộc Tiêu Thăng bị lừa vào cung viết công văn điều phối quân quyền, hắn nghe xong thì nóng nảy đến đỏ cả mắt, người sống sờ sờ to lớn như vậy, sao nói không thấy là không thấy được?
Đến khi phát hiện thái giám thân tín của Liên Phi bị đá đập chết ở Ngự hoa viên, quần áo của y bị lột hết, thi thể bị ném vào trong hang động trong núi giả.
Nhị Hoàng tử lập tức hiểu ra, có người giả mạo thái giám, vào tẩm cung trộm phụ hoàng hắn đi mất! Vì thế cung biến còn chưa có kết quả thì nhân mã của Nhị Hoàng tử đã tản ra ngoài, tìm người khắp trong lẫn ngoài cung.
Thật ra Chử Thận cũng không mang Vạn tuế gia đi quá xa. Hắn rất am hiểu đạo lý "dưới đèn thì tối", cho nên đi vòng vèo một hồi rồi trở lại tẩm cung của Liên Phi, tránh trên cây lớn trong hậu viện của nàng ta.
Hoàng đế mất tích, Liên Phi cũng nóng nảy đến đỏ mắt, làm gì có tâm tư đi ngắm hoa phơi nắng, nơi này ngược lại trở thành nơi yên tĩnh.
Tuy thân thể Hoàng đế không thể động đậy, nhưng ý thức vẫn luôn tỉnh táo, đương nhiên biết Chử Thận là người tài cao gan lớn cỡ nào mới dám dấn thân vào nguy hiểm, cứu ông ra khỏi tẩm cung. Dựa vào giữa chạc cây to rộng, dược tính dần dần lui bớt, vì chưa thoát khỏi nguy hiểm nên ông cũng không dám nhiều lời.
Chỉ là nghĩ đến việc nghịch tử của mình cấu kết với sủng phi làm ra, nước mắt rồng không nhịn được mà rớt thành hàng. Chử Thận phải thấp giọng an ủi Vạn tuế gia, tà không thể thắng chính, chỉ cần bên ngoài cung có người cảm nhận được trong cung không ổn, nhất định có thể đến cứu Bệ hạ qua cơn nguy nan.
Một lần đợi này kéo dài cả đêm. Đến buổi tối, Vạn tuế gia không nhịn được thiếp đi, Chử Thận chỉ có thể vừa ôm Vạn tuế gia vừa nhìn chằm chằm, phòng khi ông rơi từ trên cây xuống, mặt khác còn phải để ý động tĩnh lục soát trong cung.
Chử Thận biết, long thể vừa yếu vừa quý, cứ tiếp tục như vậy, Vạn tuế gia sẽ bị đói khát, sẽ tổn hại thân thể.
Vì thế Chử Thận thấy người lục soát dần dần tản ra bên ngoài, sau khi chắc chắn bọn họ đã ra khỏi cung, hắn canh thời cơ, cõng Vạn tuế gia lên, đi men theo ven tường, tìm con lạch dẫn nước từ sông vào trong cung.
Hắn dùng côn sắt lấy được từ Ngự thiện phòng, đập đứt võng sắt bố trí bên trong lòng sông, sau đó để Bệ hạ ngậm túi da đầy khí, chuẩn bị ôm ông vào trong nước bơi qua tường cung thật dày, ra khỏi cung.
Thế nhưng lúc này lại bị quân giữ cửa sông phát hiện, lão Hoàng đế kia cũng không kịp trốn, mắt thấy sắp bị chém, thì Chử Thận đang cạy lưới sắt dưới nước nhảy lên, không chút do dự thay Hoàng đế cản một đao, sau đó ôm ông nhảy vào trong sông.
Cũng do mệnh Chử Thận chưa đến lúc tận, vừa ra khỏi sông đã gặp được Tùy Phong.
Hắn đã thuyết phục được Tiêu lão thái gia, đang chuẩn bị dẫn người bơi vào trong tường thành, ai ngờ lại gặp được nghĩa phụ hắn bơi ra.
Vì thế sau khi kịp thời đón được Bệ hạ, viết xuống chỉ dụ điều phối quân coi giữ trong thành, để rất nhiều thuộc hạ cũ của Tiêu Diễn ra mặt, điều phối nhân thủ, trực tiếp pháo công cửa thành.
Bởi vì võ tướng đều bị giữ lại trong cung, nên Hoắc Tùy Phong đưa nghĩa phụ đến Thái y viện chữa trị rồi lập tức dẫn nhân mã đi công thành.
Một đợt pháo ầm vang oanh tạc cả mấy tầng cửa cung đến nát nhừ, sau khi dũng mãnh tiến vào chém giết một trận với phản quân, lập tức bắt lấy Nhị Hoàng tử cùng gian phi.
Đáng tiếc Thái tử và toàn bộ quan võ trong cung đều bị ngộ hại. Hoàng đế nghe được thì cực kỳ bi thương, chút tình yêu còn sót lại với mẫu thân đã mất của Nhị Hoàng tử đều bay sạch sẽ, chỉ có thể hạ lệnh mau chóng tróc nã toàn bộ vây cánh của Nhị Hoàng tử, sau khi thẩm vấn thì lăng trì cửu tộc hết, cho nên trên phố mới hỗn loạn như vậy.
Hoắc Tùy Phong nói nghe nhẹ như gió thoảng mây trôi, nhưng Tiếu Nương sợ hãi khiếp vía. Lúc trước xem kịch bản này, vì không đặt mình vào hoàn cảnh đó, nên tình tiết mạo hiểm cỡ nào cũng có thể lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống, cho ra mấy lời bình, tình tiết có kinh hồn đến mấy cũng chỉ là chuyện trên hai trang giấy mà thôi.
Nhưng khi bản thân nàng trở thành một nhân vật bên trong, lập trường và góc độ có sự khác biệt rất lớn. Nhớ đến chuyện nếu nàng không kịp thời đi tìm Tùy Phong, hoặc Tùy Phong không trùng hợp đứng ở bờ sông, thì phụ thân có thể đã bỏ mạng vì mất máu quá nhiều, hoàn thành số phận vì người quên mình, thay quý nhân chắn đao.
Nghĩ tới đây, nàng thấy thật sợ hãi, gáy túa ra mồ hôi lạnh. Nghe xong lời của Tùy Phong, Tiếu Nương cũng không đáp, chỉ yên lặng đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Tùy Phong nhìn dáng vẻ ngây người của nàng cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn sườn mặt của Tiếu Nương... Hắn đột nhiên không nhớ nổi, lần cuối mình không chút kiêng dè nhìn nàng như thế này là khi nào.
Sau một hồi trầm mặc, hắn đứng dậy, nói với Tiếu Nương: "Ngươi chăm sóc cha, ta muốn vào cung dò xét. Nếu không có việc gì nữa, còn phải trở về quân doanh cung nghênh Bệ hạ hồi cung, ước chừng phải qua mấy ngày nữa mới có thể trở về... Trữ quân đột tử, chỉ e trong thành còn phải tiếp tục giới nghiêm, ngươi không cần ra ngoài, cần gì cứ sai người nói với ta là được."
Tiếu Nương nghe hắn nói vậy thì đứng lên, lấy bánh bao nàng đã hấp xong gói kĩ lại, đưa cho hắn rồi nói: "Cha ở đây đã có ta, ngươi chớ nên hao tâm. Hiện tại trong cung rất loạn, không ai quản ngươi có ăn cơm chưa, tự ngươi phải chú ý, đừng để đói lả dạ dày. Nếu lúc ăn bánh bao không thể làm nóng thì lấy nước ấm ăn chung, để ta kêu Tu Trúc mang theo than trúc và ấm siêu, để hắn nấu nước cho ngươi..."
Tiếu Nương biết đệ đệ này của nàng hiện đã có thể đảm đương một phương, nhưng dù sao cũng là hài tử nuôi từ nhỏ, đã thành thói quen tự nhiên, không nhịn được lảm nhảm dặn dò hắn như mẫu thân vậy.
Nhưng Tùy Phong lại rất hưởng thụ, nghiêm túc nhớ kĩ lời của Tiếu Nương, khi được đưa đến cửa lại đột nhiên lên tiếng: "Lần này Quốc trữ qua đời nhất định sẽ cử hành quốc tang, vậy ngươi làm sao bây giờ? Lại một năm nữa không thể gả đi."
Tiếu Nương kinh ngạc, nàng căn bản không nghĩ đến chuyện này, hơi bực nói: “Hiện tại đã là lúc nào mà còn nói đến chuyện này. Tiền ta tích cóp được đủ xây tám tòa am miếu đấy, mỗi ngày đều đổi chỗ ở được, không cần ngươi nhọc lòng! Hơn nữa, ta không thể gả thì ngươi cũng không cưới được, vị tỷ tỷ Mạc gia của ngươi không chờ nổi đâu!"
Tùy Phong đột nhiên cười lên, lộ ra răng nanh nhọn nhọn, mang lại chút trẻ con mà tuổi này của hắn nên có: "Vốn tưởng rằng ngươi sẽ không nhắc đến... Thế nào, nếu ta cưới Mạc tỷ tỷ ngươi sẽ ghen sao?"
Tiếu Nương thật sự lười nói tiếp, chỉ trợn trắng mắt. Vừa rồi nàng chưa ăn no, muốn ăn thêm hai cái bánh bao, chấm nhiều nước tương, ít dấm.
Tùy Phong bước ra khỏi cửa viện, xoay người lên ngựa, nói với Tiếu Nương: "Lần này ta bình định Tam Quan (*), lúc vào Kinh diện kiến Vạn tuế gia, người đã muốn khen thưởng cho ta, nhưng ta đã từ chối những phong thưởng khác, chỉ muốn một thứ. Ngươi đoán xem, ta đã xin Vạn tuế gia thứ gì?"
(*) Tam Quan ở đây là một địa danh ở cổ đại, có thể hiểu đơn giản là biên ải ba nơi (Theo Baidu).
Tiếu Nương nghe xong lời này thì mạnh mẽ xoay người lại, lúc đang định lên tiếng thì Tiểu Quận vương đã vung roi ngựa, chạy thẳng một đường rời đi.
Để lại một mình Tiếu Nương đứng trước cánh cửa sơn son loang lổ của phủ Quận vương, tốn rất nhiều sức suy nghĩ về câu nói không mấy trong sáng của hắn.
HẾT CHƯƠNG 86.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...