Dưỡng đế

Chương 79:
 
Ngày tháng sống ở Tây Bắc trôi qua cũng rất nhanh, mới hôm nào chồi non vừa nhú mà giờ đã đến giữa hè.
 
Chử Thận đến Tây Bắc ngắn ngủi trong vòng nửa năm, ngày ngày thao luyện binh mã. Sau mấy tháng bế doanh thao luyện, mấy tên tướng sĩ mập mạp trắng trẻo, lúc quay về lại là nhà dáng vẻ đen nhẻm gầy gò, làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà nhất thời không nhận ra cha.

 
Từng người từng người với dáng vẻ gầy gầy đen đen tinh anh nghiễm nhiên trở thành tiêu chí của quân Chử gia.
 
Một đội quân tinh nhuệ như thế cần một khoản quân lương cực lớn để bù đắp, gia sản nhiều năm của Chử Thận đã vơi đi hơn phân nửa. Hắn đã mấy lần gửi tấu chương cho triều đình, khẩn cầu nhanh chóng phát xuống quân lương thiếu nợ mấy năm liền, nhưng không hề nhận được hồi âm.
 
Tiếu Nương quản lý tiền bạc của mấy cửa hàng trong nhà, đương nhiên biết còn lại bao nhiêu. Nếu như không nghĩ ra được biện pháp, chẳng mấy chốc sẽ phải đụng đến khoản bạc dành lại để nhập hàng của mấy cửa hàng.
 
Nhưng trên phố xá lại có những lời châm chọc khiêu khích đối với quân của Chử gia.
 
Ngày hôm đó khi Tiếu Nương cùng Hồng Bình đi lại trên phố, sau khi mua đồ xong bước lên kiệu, mơ hồ nghe được mấy lời lải nhải bên ngoài cỗ kiệu: “Bách tính cùng khổ đến mức không có cơm canh để ăn, nhưng mấy tiểu thư nhà quyền quý lại an nhàn đến mức đi chọn đồ đạc.”
 
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đây chính là gia quyến của phủ Chử Tướng quân. Người ta là thiên kim quan gia, đương nhiên là muốn cái gì thì mua cái đó!”
 
“Tướng quân chó má, cả ngày co đầu rút cổ bên trong giày vò một đám binh lính, chẳng hề thấy hắn lên núi diệt phỉ, chính là một tên quan lại tầm thường không xứng chức, tham sống sợ chết…”
 

Lời này vừa nói ra lập tức có vô số giọng phụ họa theo.
 
Hồng Bình nghe được lông mày đều nhướng hết cả lên, muốn ngay lập tức xuống kiệu giáo huấn đám người này, lại bị Tiếu Nương kéo lại.
 
Nàng chỉ nói một câu: “Bây giờ trong mắt bách tính, chúng ta là người phủ Chử Tướng quân. Nếu như sơ sẩy một cái thì danh dự của cha ta sẽ bị bôi đen, bọn họ nói cũng không sai, xem ra sau này chúng ta nên hạn chế ra ngoài… Cuộc sống của bách tính không mấy dễ chịu, muốn nói cái gì cũng không có cách nào chặn miệng của bọn họ…”
 
Hồng Bình nghe xong tức giận: “Chử bá phụ đã tự móc tiền túi ra bổ sung vào quân lương, chi phí tiêu xài trong phủ cũng giảm đi không ít. Nếu như lúc trước, ngươi đường đường là Chử Đại tiểu thư, sao phải đến mức tự mình ra khỏi phủ mua loại vải vóc này để làm chăn cơ chứ? Bọn họ cũng không xem thử ngươi mua cái gì mà chỉ ngồi đó nói mấy lời châm chọc.”
 

Tiếu Nương không nói gì, vì lúc này có nói gì cũng vô dụng, nàng đang chờ mà phụ thân cũng đang đợi.
 
Năng lực ở Tây Bắc cũng chỉ có như thế, không chịu thêm được một lần thất bại nữa.
 
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cả ba đều không thể nào thiếu được.
 
Đợi khi mùa đông giá rét đến, bọn đạo phỉ đã cướp bóc đến độ béo tốt rắn chắc, sẽ rúc sâu vào bên trong núi chuẩn bị ngủ đông.
 
Đội quân của Chử gia ẩn núp thật lâu cuối cùng cũng có thể hành động.
 
Vào một ngày trời đổ tuyết lớn, rất nhiều quan binh tập kích lên núi. Mặc dù địa hình núi non phức tạp, đạo phỉ có thể kịp thời chuyển đi, thế nhưng khắp ngọn núi đều có tuyết rơi, bọn chúng có trốn kiểu gì cũng để lại dấu vết.
 
Trong bảy ngày liền bị vây quét cùng đàn áp, trước tiên quan binh đánh thẳng giết gọn vào hang ổ lớn nhất của một nhóm đạo phỉ. Vì phải chiến đấu không kịp di chuyển lương thảo, quan binh dứt khoát dùng một mồi lửa thiêu sạch đống lương thảo bọn đạo phỉ chuẩn bị để qua mùa đông.
 
Sau đó bao vây chặn đánh từng kẻ một, bắt sống hơn hai trăm người.
 
Mặc dù chỉ dẹp yên được một ngọn núi, nhưng lại chém được đầu tên thủ lĩnh của bọn đạo phỉ được thần thánh hóa nhiều năm ở nơi này.
 
Tin tức được truyền ra, phạm vi trăm dặm xôn xao.
 
Bách tính chư trấn Tây Bắc, đến giờ đều chưa từng nghĩ vị trưởng quan địa phương mới đến lại có thể thần võ như thế!
 
Lúc đội quân diệt thổ phỉ của Chử gia trở về, phố dài hay cuối hẻm đều chật ních bách tính. Rất nhiều bà lão tóc trắng, đưa cái giỏ lên cao muốn tặng màn thầu mới hấp cho binh sĩ khải hoàn trở về ăn.
 
Cũng có người quỳ sát bên đường, nhìn đến cái xác cao gầy của tên trùm đạo phỉ được phủ quân kỳ mà gào khóc, thẳng thắn gọi trời xanh có mắt, nhìn xem kẻ đã giết chết thân nhân của họ, oán thù của bọn họ đã được báo, thân nhân ở trên trời có linh thiêng cũng được an ủi.
 
Thật ra, cũng không thể nào trách được nhóm binh lính lúc trước cấu kết làm chuyện xấu, bỏ mặc chết sống của bách tính.
 
Nạn trộm cướp ở nơi này đã tồn tại quá lâu, lòng người cũng bị sự hung tàn thô bạo của nhóm đạo tặc làm cho kinh sợ, cảm thấy nơi này cách xa Hoàng đế tại thượng, không ai có thể gạt bỏ được khối u ác tính là nạn trộm cướp này. Chẳng bằng thần phục dưới chân những tên đạo tặc, còn có thể giữ được bình an cho thê tử cũng nữ nhi của mình.
 

Còn bây giờ, Chử Thận lãnh đạo bọn họ đánh thắng trận này, không chỉ là tiêu diệt được hang ổ sơn trại của đạo phỉ, quan trọng hơn là làm lòng người phấn chấn, gợi lên cảm giác vinh dự đã bị phủ bụi thật lâu trong lòng bọn họ ---- Đó cũng chính là nhiệt huyết của nam nhân khi bảo vệ gia viên, dùng hết động lực từ bầu nhiệt huyết cuối cùng.
 
Ở bữa tiệc ăn mừng chiến thắng, cuối cùng Chử Thận có thể buông lỏng một hơi, thoải mái uống rượu cùng các tướng sĩ trên bàn tiệc trong đại giáo trường.
 
Tiếu Nương đi theo mẫu thân Hồ thị, chỉ huy nhóm đầu bếp làm thuê dựng một cái lều bên trong đại giáo trường, mổ heo lấy máu, cắt thịt hầm thức ăn.
 
Trong ngày đông giá rét, thức ăn được nấu bên trong một cái lều vải dựng tạm cho tiệc ăn mừng, xào rau bưng ra ngoài sẽ nhanh chóng nguội ngắt. Tiếu Nương sai người bưng chậu than cùng nồi sắt đặt bên trên. Bên trong nồi có hầm một miếng thịt heo lớn, còn có khoai tây cùng cải trắng. Mấy món khác cũng không quá nhiều, dù sao thì năm nay trời đông giá rét quân lương thiếu thốn, mọi thứ đều phải cắt giảm.
 
Ít nhất cũng có một nồi thịt nóng hầm hập, rượu nóng hôi hổi được đưa đến, bầu không khí liền nóng lên, cứ khao các tướng sĩ như vậy là được.
 
Dù sao thì sau này, có vô số chiến dịch lớn nhỏ còn đang chờ bọn họ, nhất định phải kết thúc trong lúc trời đông giá rét, tiêu diệt bình ổn nạn trộm cướp.
 
Nhưng rượu có ngọt ngon đến thế, cũng không khiến người ta say mê bằng mỹ nhân.
 
Trong quân Chử gia có rất nhiều quan binh trẻ tuổi chưa thành gia lập thất, nhìn thấy Chử Đại tiểu thư thắt một bím tóc đơn giản, quấn quanh bằng một miếng vải bố màu xanh, đang bận bịu tứ phía, phải nói là rượu thịt trong miệng còn quên nuốt xuống, đôi mắt cũng không dời ra được.
 
Gió Tây Bắc khô lạnh thấu xương, nhưng Tiếu Nương vẫn luôn ru rú trong nhà, còn dùng thuốc cao Tùy Phong đưa cho nàng, làn da kia vẫn trắng nõn mịn màng như cũ.
 
Mà hai mươi mốt tuổi, dù với chuyên kết hôn ở cổ đại có chút quá lứa lỡ thì, nhưng lại là tuổi tác đẹp nhất của thiếu nữ.
 
Nàng không trang điểm nhưng vẫn là môi hồng răng trắng, nước da sáng sủa. Huống chi Tiếu Nương bẩm sinh đã cực kỳ xinh đẹp.
 
Không chỉ xinh đẹp còn thật sự giỏi giang, không hề có cái kiểu nũng nịu giống như tiểu thư quan gia, chỉ cần gió thổi qua đã ngã.
 
Tiểu thư nhà Tướng quân xinh đẹp như thế, vậy mà không lấy chồng, thật có chút khó hiểu, khiến cho người khác ngo ngoe muốn động thủ.
 
Vì thế bên cạnh lý do tiêu diệt đạo phỉ, còn thêm một cái nữa --- Sớm ngày lập được quân công, tranh thủ giành chức hiền tế của Chử Tướng quân.
 

Còn có kẻ gan lớn, mượn hai chén rượu, lấy cớ đi lấy thêm đồ ăn, chui vào bên trong lều, quấn bên cạnh Tiếu Nương.
 
Ngay lúc một quan binh trẻ tuổi bước đến cạnh Tiếu Nương muốn bắt chuyện, đột nhiên có người lạnh lùng nói: “Nhường một chút.”
 
Cái tên lính đến bắt chuyện bị đẩy sang một bên.
 
Tiếu Nương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cao lớn đang đứng sau lưng nàng. Trên người hắn khoác một cái áo lông chồn màu đen, cổ viền một lớp lông cáo, bên trên lớp lông cáo còn đọng vài vụn băng, cũng không biết đã phải đi bao xa mới đến được đây. Bên trong lộ ra trang phục thợ săn cùng màu, chân mang đôi bốt da trâu có đế dày, vì hắn đang đội mũ lông chồn cùng kiểu nên chỉ lộ ra một đôi mắt sắc lạnh.
 
Đợi đến khi thấy rõ đôi mắt của người vừa đến, Tiếu Nương không khỏi nghẹn ngào kêu lên: “Tùy Phong? Sao ngươi lại đến Tây Bắc?”
 
Người vốn nên ở Mạc Bắc, Sùng Chính Quận vương Hoắc Tùy Phong lại có mặt ở đây.
 
Cũng gần một năm không gặp, tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh kia lại lớn lên không ít. Có lẽ là do rèn luyện trong quân doanh, cả người hắn cơ bắp tráng kiện, cộng thêm làn da phơi đen nhánh, hoàn toàn không có vẻ yếu ớt của thiếu niên, nhìn qua như lớn hơn bốn năm tuổi so với tuổi thật.
 
Nhưng lúc Hoắc Tùy Phong mở khăn lông chồn che mặt ra, Tiếu Nương lại cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại. Gặp lại sau một thời gian xa cách, cuối cùng nàng đã phát hiện ra tại sao nàng vẫn luôn thấy Tùy Phong quen mắt.
 
Ngũ quan rõ ràng, góc cạnh như tạc, mang theo hơi thở cùng khí chất xâm lược không sai đi đâu được, giống như đúc với ảnh đế Thân Viễn khi mặc cổ trang!
 
Khoảnh khắc này, mồ hôi sau gáy Tiếu Nương túa ra hỗn độn, nàng nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi trước mặt không nói lời nào.
 
Lúc nàng xảy ra tai nạn xe cộ, Thân Viễn cũng ở trên xe, sau đó ý thức mông lung, dường như Thân Viễn có gọi tên nàng.
 
Thế nhưng những chuyện sau đó, nàng hoàn toàn không hay biết.
 
Đến khi nàng mở mắt ra là đã xuyên đến thế giới xa lạ này. Nàng tự nhận là mình đã chết, theo bản năng cũng không hề nghĩ đến kết cục của Thân Viễn.
 
Nhưng bây giờ, tạo hóa trêu ngươi, lại cho nàng một đòn đau đến thế. Hoắc Tùy Phong khi trưởng thành lại giống với Thân Viễn đến thế!
 
Trong lòng nàng đột nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ… Thân Viễn cũng xuyên qua thế giới này như nàng, trở thành nam chính bên trong cuốn sách này?
 
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên mở miệng nhìn Tùy Phong gọi: “Thân Viễn!”
 
Tùy Phong cởi khăn quàng cổ lông chồn ném qua cho nàng, nhướng mày nói: “Bày tỏ nỗi oan (*) cái gì? Từ khi nào nàng trở thành trưởng quan thay cha rồi? Mặc dù ta áp tải lương thảo vất vả nhưng không cảm thấy oan uổng gì cả.”
 
(*) Tên của anh zai này là Thân Viễn - 申远 đọc là shēn yuǎn còn bày tỏ oan ức là 伸冤 đọc là shēn yuān.

 
Tiếu Nương thấy hắn không hề phản ứng, nhất thời lại sững sờ. Nếu như Thân Viễn thật sự xuyên đến đây, chắc không có lý do gì giấu giếm nàng. Dù sao nếu hai người cùng xuyên đến cổ đại lạ lẫm, có thể cùng nhau sưởi ấm, trò chuyện để nhớ về hiện đại cũng tốt.
 
Có lẽ… giống như mẫu thân Hồ thị của nàng, dù có tướng mạo tương tự nhưng linh hồn lại không giống nhau.
 
Tiếu Nương nhất thời nghĩ mãi không ra, lúc này Chử Thận lại đi đến.
 
Vừa rồi hắn thấy Hoắc Tùy Phong đi vào trong giáo trường, chỉ nghĩ rằng Tùy Phong chào hỏi một tiếng với Hồ thị, Tiếu Nương xong sẽ đến.
 
Ai ngờ Đại nữ nhi lại nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, khiến người ngoài sinh ra hiểu lầm.
 
Tuấn nam mỹ nữ vốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, huống chi Tiểu Quận vương và Chử Đại tiểu thư đứng cùng một chỗ lại có cảm giác hết sức xứng đôi vừa lứa.
 
Lúc này, lòng ái mộ của vô số nam nhân nhiệt huyết vừa mới dâng lên đã vỡ toang thành từng mảnh vụn. Rượu mạnh kia uống vào trong miệng cũng thoáng chút vị chua của hũ giấm lâu năm.
 
Chử Thận nhìn không vừa mắt, vội vàng bước đến chào hỏi Tùy Phong, sẵn tiện kéo hắn đi.
 
Trong lòng đại gia trưởng Chử gia cũng sầu muộn. Đã qua hơn một năm, nếu Tùy Phong chỉ là nhất thời hồ đồ cũng nên tỉnh táo lại rồi. Nam nữ trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao bọn họ phải kết thành một đôi để nghe người ta chỉ trích?
 
Quan trọng nhất chính là, dù lòng trung thành của ông với Tùy Phong vẫn không hề thay đổi, nhưng thân là người cha nhân từ, ông vẫn hy vọng nữ nhi của mình được gả cho một người trưởng thành, an ổn gia đình.
 
Còn đời này của Hoắc Tùy Phong, đã định sẵn là vô duyên với hai chữ “an ổn”, hắn cùng thúc phụ tranh đấu nhất định là một mất một còn.
 
Hắn còn nhỏ hơn Tiếu Nương nhiều như vậy, bộ dáng lại anh tuấn, tương lai nếu như khôi phục thân phận Mạc Bắc Vương, chuyện kết thông gia với mấy bộ lạc xung quanh cũng không thiếu được, tùy tiện chọn một người thì thân phận cũng tôn quý hơn Tiếu Nương.
 
Nhân duyên kiểu này, có thể nói là không đáng nghĩ đến chút nào. Đối với nữ tử chỉ một lòng muốn cuộc sống gia đình an ổn qua ngày, đó không khác gì hố lửa.
 
Hơn nữa, Chử Thận chưa từng có tâm tư bám lấy cạp váy nữ tử để đổi lấy vinh hoa. Cho dù tuổi tác hai người tương đương nhau, Chử Thận cũng không muốn tiểu chủ tử của mình yêu dính lấy ái nữ của hắn.
 
Nữ nhi Tiếu Nương của hắn, nhất định phải gả cho một người biết điều đáng tin cậy, sẽ không cùng Hoắc Tùy Phong liều mạng kiếm tiền đồ, rồi còn phải thay hắn quản lý yến yến oanh oanh trong Vương phủ.
 
HẾT CHƯƠNG 79.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui