Chương 78:
Đối với kiểu hả hê ác ý cười trên nỗi đau của người khác này, Tiếu Nương không mấy lạ lẫm, dù sao thì nàng cũng là người đã từng trải qua chuyện bạo lực mạng. So với cái kiểu oanh tạc dày đặc trên internet thời hiện đại, mấy lời đồn đãi vô căn cứ này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mấy ngày nay, vì nạn trộm cướp ngày càng quá đáng, công việc kinh doanh buôn bán của nàng cũng tạm dừng. Nhưng vì thế, một tiểu nhị sau khi đi thăm người thân về không may lại bị đạo tặc cướp bóc.
Chuyện như vậy, ở nơi này chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường. Phần lớn tiểu nhị chạy việc, nếu như bị bắt, ông chủ cũng sẽ không bỏ tiền ra chuộc. Cuối cùng chỉ có hai kết cục, hoặc là bị mổ bụng phanh ngực sau đó bị ném xuống chân núi; hoặc là vào rừng làm cướp, theo đạo phỉ xuống núi giết chóc phụ nữ trẻ em chứng tỏ bản thân để nhập bọn.
Tiếu Nương bỏ bạc ra, lập tức lấy tiền muốn chuộc người lại. Thế nhưng mấy tên đạo phỉ nghe nói tiểu nhị là người chạy việc cho Chử gia, thậm chí ngay cả tiền chuộc cũng không cần, trực tiếp giết, nửa đêm khi cổng thành đã đóng thì lấy dây thừng treo lên ở cổng thành.
Tiếu Nương muốn đi xem thử nhưng lại bị Hồng Bình ngăn lại, chỉ nói hình ảnh quá mức thê thảm, sợ nàng nhìn thấy sẽ bị dọa thành bệnh.
Tiếu Nương phái người đi ngăn cản thê nhi của tiểu nhị đang khóc đến mức ngất xỉu lại, rồi vẫn kiên trì tự mình đến cổng thành nhặt xác. Nàng là đông gia, tiểu nhị xảy ra chuyện, nàng muốn tránh cũng không thể tránh được!
Trước mặt người khác, Chử Đại tiểu thư không hề sợ hãi. Ngược lại nàng ung dung sắp xếp nhân sự, xử lý giải quyết hậu quả một cách tốt đẹp.
Đợi Ngỗ tác (*) dọn dẹp thi thể sạch sẽ, mặc quần áo nhập quan xong mới đưa qua cho gia quyến. Tiếu Nương hứa hẹn, sau này cô nhi quả mẫu bọn họ đều do Chử gia Đại tiểu thư dốc sức phụng dưỡng, một khoản lớn ngân phiếu cũng được đưa đến nhà của người mất.
(*) 仵作 – Ngỗ tác, dùng để chỉ người chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi thời cổ đại (Theo Baidu).
Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, về lại phủ Tiếu Nương điên cuồng ói mửa, cho dù là thịt gì đến ngửi mùi cũng không thể ngửi được.
Hồ thị lo lắng, vừa khóc vừa nói: “Hồng tiểu thư đã khuyên con không nên đi, vì sao lại bướng bỉnh như thế? Cái cảnh tượng kia ngay cả lão quan sai cũng chống đối không muốn đi, vì sao con lại đòi đi?”
Tiếu Nương cố gắng hết sức tự mình giải tỏa tâm lý, tự nhủ chẳng qua đây cũng chỉ là cảnh trong tưởng tượng. Kể từ khi xuyên vào thời đại này, đây chính là thứ ‘vũ khí ma thuật’ mà nàng thường dùng để vỗ về, để chiến thắng chính mình, có thể để bản thân thoát khỏi đám người phức tạp, đơn giản chỉ là người đứng xem.
Thế nhưng lần này, thật sự là không dùng được! Tiểu nhị kia chết quá thảm, hơn nữa gia quyến của hắn bi ai như thế, khiến cho Tiếu Nương một lần nữa cảm nhận được sâu sắc, vị trí của nàng ở thế giới này là vô cùng chân thực.
Hơn nữa, ý đồ phạm tội rất rõ ràng, giết tiểu nhị chính là đang cảnh cáo Chử gia bọn họ. Thân ở loại địa phương ác độc lạnh lùng như Tây Bắc này, nếu như cha sơ ý một chút xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô nhi quả mẫu Chử phủ sẽ thật sự bị tội phạm cướp bóc rồi bắt đi. Kết quả của các nàng sẽ không thể tốt hơn so với tên tiểu nhị bị treo ở cổng thành là bao.
Vì vậy Tiếu Nương cảm thấy hẳn nên nhắc nhở cha, thân ở trong hoàn cảnh này, nhất định phải nắm chắc lấy thời cơ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn, thận trọng từng bước.
Thế là tranh thủ lúc đưa canh gà bổ cho cha, nàng thoáng dẫn ra câu chuyện, chuẩn bị góp vài lời.
Chử Thận biết kế nữ của hắn cũng không phải là tiểu thư khuê các thông thường, cho dù là kiến thức hay mưu lược đều hơn người một bậc, hơn nữa tâm tư lại cẩn thận, thậm chí ngay cả hắn cũng không theo kịp.
Chẳng hạn như lần trước Lương phủ xảy ra chuyện, trước đó Tiếu Nương đã nhắc nhở hắn cùng Hồng gia. Thế nhưng hai nam nhân không hề để lời nói của tiểu cô nương này trong lòng. Nếu như không phải sau đó nàng căn dặn Tùy Phong ngầm tra hỏi, Hồng gia sẽ tan nát trong cái bẫy rập Võ Đức ti bày ra.
Mấy ngày trước đó, tiểu nhị trong cửa hàng xảy ra chuyện, Tiếu Nương cũng không hề có ý tứ muốn từ chối trách nhiệm, đích thân xử lý hậu sự cho tiểu nhị kia, can đảm như vậy thật sự là khiến hắn xấu hổ, càng tự trách bản thân mình thất trách, không thể ngay lập tức tiêu diệt đạo tặc, trả lại an bình cho bách tính.
Đồng thời trong lòng cảm thấy Tiếu Nương càng lúc càng giống nữ nhi của hắn, có tình có nghĩa, có can đảm có hiểu biết. Một cô nương như thế thật sự là khó tìm được nam nhi tương xứng!
Khi hắn thấy Tiếu Nương thả khay xuống nhưng không đi, dường như có mấy lời muốn nói, liền thả bút trong tay xuống: “Con muốn nói gì, cứ nói đừng ngại.”
Ban đầu Tiếu Nương lo lắng Chử Thận sẽ khiển trách nàng vượt cấp nói chuyện quân vụ, bây giờ thái độ của cha ôn hòa, liền nói: “Mấy ngày trước cha nghiêm trị nội gian tư thông với đạo phỉ, đương nhiên là chỉnh đốn lại quân uy, nghiêm minh lại kỷ luật quân đội… Thế nhưng nơi này lòng quân tan rã, nạn trộm cướp xảy ra liên tục, cũng không phải là một sớm một chiều. Chỉ sợ là sau mấy việc làm của cha, dù đánh chết mấy con chuột cùng mấy con rắn thò đầu ra, nhưng lại có nhiều rắn rết bị cử động lần này của cha dọa đến ẩn núp kỹ càng, chỉ thừa dịp ban đêm cắn người, khiến cho người ta khó lòng đề phòng.”
Thật ra mấy lời này của Tiếu Nương cũng chính là gian nan khổ cực trong lòng Chử Thận, gần đây bên trong đám quân lính, mặc dù không còn chuyện tư thông đạo phỉ trắng trợn, nhưng tinh thần của quân lính sa sút ngày càng rõ ràng. Hiển nhiên là có kẻ âm thầm lay động lòng quân, làm trái lại với hắn - một quan lại ngoại lai đến từ Kinh thành.
Sau khi nghe Tiếu Nương nói, hắn thật sự muốn nghe xem Tiếu Nương có cách gì hay.
Năm đó lúc còn đi học, Tiếu Nương đều được max điểm lịch sử và chính trị, hơn nữa về sau công ty kinh doanh to như thế, cấp dưới ít cũng phải gần một trăm người.
Còn nhớ lúc mới bắt đầu lập nghiệp cũng gặp phải chuyện mấy công ty quản lý có thực lực hùng hậu khác đào góc tường, Ngô Tiếu Tiếu đều bằng thủ đoạn cao siêu trấn an lòng người.
Ngô Tiếu Tiếu cho rằng quản lý địa phương hay công ty đều có những điểm tương đồng. Bạn dẫn dắt nhân viên công ty kiếm tiền, đương nhiên là trên dưới công ty đều một lòng. Thế nhưng nếu mấy năm liền công ty liên tục thua lỗ, cho dù là một Tổng giám đốc có mặt mày lớn cỡ nào, cũng không thể để nhân viên phí hoài thanh xuân mà bán tình cảm mãi được.
Tây Bắc này lại là một địa phương bần hàn, giống như một xí nghiệp mấy năm nay liên tục thua lỗ, phụng thuế hàng năm cho triều đình cũng không thể hoàn thành, tiền bạc của nhóm quân tốt cũng ít ỏi đến đáng thương. Đương nhiên là mèo có kiểu nói của mèo, chó có chiêu riêng của chó (*), cấu kết với tội phạm, kiếm chút bạc.
(*) 猫有猫道,狗有狗招 – mèo có kiểu nói của mèo, chó có chiêu riêng của chó, có thể hiểu là mỗi người ai nấy có phương pháp cùng năng lực khác nhau không có một khuôn mẫu nhất định (Theo Zhidao).
Cho nên khi Chử Thận hỏi đến, Tiếu Nương trả lời rất đơn giản: “Cha cần phải kết hợp cả nhu lẫn cương, thu nạp lòng người, mới có thể làm việc lớn.”
Chử Thận nhíu mày: “Cái chỗ cương thì đã hiểu, còn nhu thì thế nào?”
Tiếu Nương trả lời đơn giản rõ ràng: “Đương nhiên là dẫn dắt bọn họ kiếm nhiều tiền, nhưng tuyệt đối không nuôi kẻ vô dụng, cũng cần thay một lượt máu mới, loại bỏ những kẻ vô dụng cũ kỹ.”
Tiếu Nương nói một lời quả thực đả thông kinh mạch cho Chử Thận. Khí thế trong quân ở Tây Bắc không liêm chính, không phải dùng biện pháp nghiêm minh là có thể quét sạch được.
Vì thế ngày hôm sau, Chử Thận ra một quyết định, điều chỉnh biên chế ở các doanh trại, một lần nữa đánh giá quân hàm. Sau khi đánh giá xong, tăng quân lương lên gấp ba. Ngân khố địa phương không đủ, Chử Thận sẽ dùng tiền túi để tạm ứng.
Nạn trộm cướp của Tây Bắc chưa thể nào diệt trừ được, con đường kinh thương khó có thể thông suốt, nếu như có thể cắt bỏ được khối u ác tính, Chử Thận nguyện ý xuất tài sản cá nhân ứng quân tư.
Phụ thân lập ý làm chuyện lớn, Tiếu Nương thấy bản thân cũng không thể giữ tiền riêng, thế là lúc người một nhà ngồi ăn cơm liền nói, nàng nguyện ý xuất ra tiền để dành, móc ra tất cả ngân phiếu trong người, góp chút sức mọn.
Chử Thận sao có thể dùng tiền riêng của nữ nhi được? Chỉ quơ quơ đũa nói: “Trong nhà không phải là không có tiền, sao phải dùng tiền riêng của con? Nhưng mà nhìn Tưởng công tử kia, gần đây có thể mua được cho Hồng Bình một con tuấn mã thượng cấp, mấy đứa hợp tác mua bán chắc là không tệ nhỉ.”
Tưởng Vân Sinh vì muốn Hồng Bình nói mấy lời với hắn, thật sự là chấp nhận bất kỳ giá nào. Mấy ngày trước trong Kinh thành vừa kết toán tiền bạc, hắn thiếu nợ Tiếu Nương, cầm tiền hàng thế chấp, mượn hai tấm ngân phiếu, mua tuấn mã thượng cấp Mạc Bắc đưa qua cho Hồng Bình.
Từ trước đến nay hắn vẫn hay tặng quà nàng ấy, bộ dáng của con tuấn mã này cũng thật là tốt, chân dài, đôi mắt cũng giống như Tưởng Đường Tăng, còn liếc mắt đưa tình.
Bị ánh mắt quyến rũ của con tuấn mã nhìn, ý chí của Hồng tiểu thư có sắt đá đến đâu cuối cùng cũng buông lỏng. Giữa trưa ngày hôm qua đã cùng Tưởng Vân Sinh gặp nhau một chút trong vườn hoa.
Thế nhưng Hồ thị không cho phép Hồng tiểu thư gặp riêng công tử ngay trong phủ trạch của mình. Cho nên lúc đó có Hồ thị, Chử Thận, tính cả Thịnh Ca, tiểu muội, còn có Tiếu Nương, phải nói là người một nhà chỉnh tề tiếp khách.
Tưởng công tử có nguyên một bụng nhu tình, ngàn cân tương tư, nhưng bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm như thế cũng không thể nào thổ lộ được.
Nhưng may mắn là giai nhân cũng đã đồng ý gặp mặt, xem như nhìn thấy được tia nắng ban mai ánh rạng đông. Tưởng công tử chỉ nhìn một mình Hồng Bình ngồi bên cạnh Tiếu Nương, hận không thể khắc sâu bộ dáng của Hồng tiểu thư vào trong lòng mình.
Sau khi gặp mặt xong, Tưởng công tử lại muốn thiếu Tiếu Nương thêm hai tấm ngân phiếu nữa, chuẩn bị lấy cho Hồng Bình một bộ yên ngựa kim tuyến để nàng ấy ngồi lên khi cưỡi ngựa.
Từ trước đến nay, đối với hắn, Tiếu Nương đều là xử lý như việc công, ngân phiếu cũng không phải là cho mượn không, đều có dăm ba phần lãi.
Sau khi Hồng Bình biết được, nói Tiếu Nương tham tài, làm như thế không có chút mặt mũi.
Tiếu Nương lại nghiêm túc nói: “Hai người bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu, ta với hắn cũng không có giao tình, vì sao phải cho hắn mượn tiền không công? Nếu như hai ngươi hoàn hảo rồi, mấy tấm ngân phiếu kia một tấm ta cũng không cần, cứ xem như tiền gửi cho hai người. Nhưng nếu như hai người vô duyên, ta kiếm nhiều tiền từ trên người hắn một chút, cũng có thể để cho ngươi hả giận.”
Hồng Bình ôm Tiếu Nương hôn chụt một cái: “Quả nhiên là tiểu thư huệ chất lan tâm, nếu không… phần lời kia lại nhắc đến đi, ta nghe nói bên ngoài có khi còn lấy lãi năm phần.”
Tiếu Nương có chút buồn cười nói: “Ta chỉ sợ năm phần lời sẽ đè chết Tưởng công tử đang sống sờ sờ, đến lúc đó không phải ngươi sẽ tìm ta liều mạng hay sao?”
Hai vị tiểu thư cười cười nói nói náo loạn thành một đống, Hồ thị đang đi dạo trong vườn hoa, nhìn thấy hai người đang cười toe toét kia lại ưu sầu thở dài một hơi: “Hai đứa không gả được sao lại ôm nhau thành một cục thế kia? Cũng chẳng thấy đứa nào buồn rầu…”
Về phần Chử Thận, chuyện chỉnh đốn quân vụ đã nhận được chút kết quả ban đầu. Thấy đơn vị tăng lương, quân lính còn chưa kịp vui mừng lại thấy phải sát hạch lại cương vị, làm không tốt chính là đập bỏ chén không có cơm ăn.
Lòng của các vị binh lính, tiểu lại không khỏi bàng hoàng.
Trên bảng lớn trong quân doanh ghi lại rất rõ ràng, mỗi chức vụ quân lương bao nhiêu, mấy chức vụ cao thật sự là khiến cho người ta đỏ mắt lòng nóng bừng bừng.
Lúc này không cần Chử Thận vừa đe dọa vừa dụ dỗ hay lần lượt thẩm vấn, đống chuyện xấu, bí mật tư thông với đạo phỉ cứ thế mà tầng tầng lớp lớp bị bóc trần.
Dù sao thì tăng nhiều thịt ít (*), nếu như có thể kéo chân một số người, chẳng phải là bản thân mình có thể tiến lên phía trước hay sao, hơn nữa còn bày tỏ lòng trung thành trước mặt Tướng quân, không phải có thể khiến Tướng quân nhớ kỹ mặt mình hay sao?
(*) 僧多肉少 – tăng nhiều thịt ít, dùng để chỉ một việc gì đó số lượng có hạn nhưng lại có nhiều người mong muốn (Theo Zhidao).
Chử Thận ngồi ngay ngắn trong quân doanh, lệnh cho một tên tiểu lại văn thư ngồi đằng sau bình phong, ghi hết những lời của dòng người đến mật báo nối liền không dứt lại.
Thế nhưng Tiếu Nương vẫn âm thầm nhắc nhở cha, những lời này không thể nào tin tưởng hoàn toàn, nhất định sẽ có người tung tin đồn nhảm nhằm vu oan cho người khác, trong mười câu có thể chỉ có ba bốn câu là thật, cứ để bọn họ chó cắn chó, thăm dò nội tình, dùng người cũng nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng mà Chử Thận nghe tới nghe lui trong mấy ngày, lại cảm thấy không có ai có thể dùng được, cái đại doanh Tây Bắc này quả thực trong ngoài đều dơ bẩn!
Cũng khó trách Tướng quân đời trước chết thảm ở Tây Bắc không còn đường quay về. Chử Thận thở dài một tiếng, yên lặng nhớ lại lời nữ nhi nói với mình: “Cha, nhớ kỹ, nước trong quá ắt không có cá. Chuyện loạn lạc ở Tây Bắc không phải có thể bình ổn trong ngày một ngày hai. Cái cha có thể làm không phải là giữ mình trong sạch mà phải nhập gia tùy tục, mượn lực đánh trả lại lực mới có thể thành.”
Lời này làm cho hắn suy nghĩ thật lâu, cảm thấy một tiểu cô nương mà có thể thấu hiểu được đạo lý đối nhân xử thế đến vậy, quy luật chốn quan trường sâu như thế cũng có thể ngộ ra được, thật sự là hiếm có.
Cho nên sau khi thăm dò ngọn nguồn xong, Chử Thận liền công bố nhân sự, công bố danh sách kiểm tra đánh giá một lần nữa, đồng thời tuyên bố: Kiểm tra đánh giá sẽ làm ba tháng một lần. Đợi ba tháng sau nữa, người hiền sẽ được nâng lên, người kém sẽ bị hạ cấp. Quân lương ba tháng tới lại cao thêm một bậc.
Lúc này, lòng người lại một lần nữa ngo ngoe động đậy, ngay cả những người đang ở vị trí được người ta mong muốn cũng gặp nguy hiểm. Bởi vì y không thể nào biết được có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm y, muốn kéo y xuống để thay vào vị trí đó.
Cái tập tục tư thông với đạo phỉ, trong ba tháng tăng quân lương này cũng dần dần ngừng lại.
Trong lúc này, Chử Thận lại chiêu nạp không ít thanh niên nhập ngũ. Những thanh niên được chiêu nạp này, ngoại trừ có bản lĩnh võ công, thì quan trọng hơn chính là đều có người thân thiết bị đạo phỉ giết chết.
Trong lúc chiêu mộ, không cần hỏi đến lòng trung thành, chỉ cần nhìn đôi mắt bọn họ bị đau thương kích thích đến đỏ au như máu, liền biết những người này sẽ chiến đấu hết sức với đạo tặc, động lực từ hận thù có sức mạnh rất đáng sợ.
HẾT CHƯƠNG 78.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...