Chương 74:
Tiếu Nương vô thức dứt khỏi ánh mắt đang chạm nhau với hắn, chỉ nói: “Chuyện người Tiêu gia phức tạp, lại có chút làm cho Vạn tuế kiêng kỵ, ngươi qua lại với người nhà hắn vẫn phải chú ý chuẩn mực một chút, đừng chọc ra mấy chuyện nghi kỵ vô vị.”
Nói xong liền đứng dậy, để tránh mắt đối mắt với Tùy Phong.
Nhưng nàng vừa đứng dậy, liền nghe được sau lưng có người nói: “Hóa ra Chử tiểu thư trốn ở đây, mẫu thân của ta tìm ngươi đi nếm thử cá lát. Bà mới tìm được một đầu bếp, là người có kỹ thuật dùng dao rất giỏi, lát cá như tuyết mỏng cho vào miệng là tan ra. Nếu như ngươi không đi là bỏ lỡ mỹ thực rồi.”
Tiếu Nương quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tiêu thế tử, cũng không biết từ khi nào đã tìm tới, vừa nhìn thấy Tiếu Nương đã mở miệng gọi.
Cái chuyện đi tìm người này vốn không phiền đến Thế tử gia. Nhưng hắn không sợ mấy lời nghị luận của người khác mà lại tìm tới.
Lần trước bị Tiếu Nương áp chế trong ngõ nhỏ, ban đầu Tiêu Nguyệt Hà tức giận một hồi lâu, trong lòng muốn treo Tiếu Nương lên mà đánh cho đã. Nhưng một thời gian sau lại cảm thấy trong lòng sôi trào, luôn cảm thấy chuyện bị Chử gia đại cô nương ngăn lại trong ngõ nhỏ, mặt đối mặt áp chế thật ra cũng không tệ.
Đáng tiếc Tiếu Nương đối với hắn vẫn luôn là sợ tránh không kịp, cho dù trong lòng hắn nhớ nhung cũng không thể nào gặp được.
Không ngờ hôm nay muội muội mở được khả năng thần thông, mời được vị khách yêu kiều như thế đến, Tiêu Nguyệt Hà đương nhiên là tận dụng mọi thời cơ, muốn bày ra hết mặt tốt với Tiếu Nương.
Thế nhưng không đợi hắn đi đến nơi, tên đệ đệ khác họ của Tiếu Nương đã bước đến trước một bước, đứng trước mặt Tiếu Nương, chỉ cúi đầu hỏi Tiếu Nương: “Không phải là hôm qua mới nổi sởi hay sao, lang trung không cho ăn đồ sống…”
Từ trước đến nay Tiếu Nương ăn uống không hề kiêng kỵ chay mặn, nhưng nàng hiểu được lời nói của Tùy Phong là muốn đưa cho mình bậc thang, thế nên biết điều nói: “Ngươi không nói ta suýt nữa quên mất, đáng tiếc ý tốt của Thân Dương Quận chúa…”
Từ trước đến nay Tiêu Nguyệt Hà nhìn Hoắc Tùy Phong không thuận mắt lắm. Mặc dù gần đây Hoắc Tùy Phong được phong Vương, thế nhưng lại là một tên Quận vương nghèo túng, rõ ràng chỉ là Vạn tuế thuận tay khiến Mạc Bắc Vương Hoắc Nham Lôi khó chịu.
Ai kêu tên Hoắc Nham Lôi kia đoạt lấy tuấn mã của Vạn tuế, vậy cũng đừng trách Vạn tuế gia thổi một hạt cát vào trong mắt hắn ta, khiến hắn ta ngày ngày ăn ngủ không yên.
Nhưng mà vị Tiểu Quận vương này đi Mạc Bắc chẳng khác nào làm bánh bao thịt đút cho sói đói, nếu như chống đỡ không nổi chỉ sợ sẽ bị Hoắc Nham Lôi kia chém chết ở mấy vùng đất hoang vu.
Cả triều văn võ đều thấy rõ ràng, do đó chẳng ai coi vị Sùng Chính Quận vương này ra gì.
Cho nên Tiêu Nguyệt Hà nhìn Tùy Phong đưa cho Tiếu Nương bậc thang, trong lòng cực kỳ không vui, chỉ hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Sùng Chính Quận vương thanh nhàn như vậy. Bây giờ đã phân phủ ra ngoài từ Chử phủ, vậy mà cũng quản Chử gia tỷ tỷ ăn uống như thế nào.”
Tùy Phong không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: “Giao tiếp công việc ở Mạc Bắc bận rộn. Nếu nói là thanh nhàn cũng không thể nào thanh nhàn bằng Thế tử gia, thay nha hoàn chạy việc vặt, mời người ta đi ăn cá…”
Lời này vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Nguyệt Hà không thể nào nhịn được nữa, ánh mắt có ánh sáng lóe lên, cười lạnh nói: “Phải đứng đắn nghiêm túc mà bận rộn đi. Mấy ngày trước ta nghe nói, thúc thúc của ngươi biết ngươi còn sống, kích động đến mức ngày đêm không thể nào an ổn được, muốn đón tiếp ngươi trở về cung đình Mạc Bắc Vương, hỗ trợ hắn bình ổn mấy bộ lạc của Nhu Nhiên đang làm loạn. Lần này đi Quận vương phải chú ý đến thân thể, dù sao thì đao kiếm cũng vô tình!”
Tùy Phong khẽ thở dài một cái mang theo phiền muộn nói: “Kiếp sống của người làm quân sự chính là như thế, so đấu chính là bản lĩnh chân chính, không thể nào thanh nhàn tự tại bằng khoa khảo. Nếu như tốt số, cho dù thi rớt cũng không chừng còn được bổ sung thêm vào vị trí còn trống, chen chân vào thi Đình…”
Một đao kia của Tùy Phong đâm thật là hung ác! Người trong Kinh thành ai nấy đều biết chuyện Tiêu Nguyệt Hà được bổ sung vào vị trí do Thịnh Hiên để trống, cho nên hắn khó khăn lắm mới có thể thi Đình. Nhưng cũng có người ngầm suy nghĩ, không chừng là Tiêu gia dùng phương pháp nào đó thì Tiêu Nguyệt Hà mới được thêm vào chỗ trống đó.
Bây giờ Tùy Phong nhắc đến, rõ ràng trào phúng tư cách thi Đình của Tiêu Nguyệt Hà là bất chính.
Cao thủ so chiêu, trong giây lát đã thấy đao dính máu. Mắt thấy pháo hoa của CP Phong Nguyệt văng khắp chốn, bộ dáng hai nam nhân trừng mắt nhìn nhau chăm chú, cực kỳ giống tình yêu… Nam nhân lao vào choảng nhau, thật sự không có liên quan gì đến nữ nhân.
Tiếu Nương thấy việc đã xong tự giác rút lui, thừa dịp hai người kia còn đang khẩu chiến, một đường nhẹ nhàng linh hoạt bước khỏi nơi câu cá.
Hôm nay xem như nàng đến nhầm nơi, thật sự mong chờ cát vàng đầy trời nơi Tây Bắc! Cũng tốt hơn Kinh thành nơi giấu giếm bao nhiêu đao kiếm âm thầm.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi, vị Lương công tử kia lại vui mừng hớn hở chạy đến: “Xin Chử tiểu thư dừng bước!”
Nói xong hắn lệnh cho gã sai vặt mang một cái lồng sắt được phủ vải đen đến nói: “Nghe nói Hồng tiểu thư ở nhờ trong Chử phủ, từ trước đến nay nàng ấy thích ăn rắn đen, cho nên ta sai người mang đến một lồng từ Điền Nam cho nàng ấy, kho tàu cùng chiên lên đúng hương vị… Cũng tiện thể mời Chử đại nhân cùng gia quyến nếm thử đồ tươi mới! Đúng rồi, còn có hai vò cơm rượu làm từ nếp than. Là dùng nếp than lên men, ủ được mười lăm năm rồi, một vò bay hơi thành nửa bình rượu tinh chất, vừa nồng lại ngọt, các tiểu thư có uống cũng không thương tổn thân thể…”
Lương công tử thật sự am hiểu tính tình của Hồng Bình, tặng quà cho một giai nhân ‘trâu bò’ như thế không cần son phấn hương hoa gì, mà lại là một lồng thịt rắn cộng thêm vài hũ rượu ngon, dường như đúng theo sở thích của Hồng Đại tiểu thư.
Tiếu Nương để gã sai vặt nhận lấy chiếc lồng cùng hai vò rượu, đột nhiên hiểu được vì sao lúc nói đến vị hôn phu tương lai, mặt mũi Hồng Bình lại tràn đầy suy nghĩ ngọt ngào.
Vị Lương công tử này thật sự là rất biết dỗ dành người khác.
Đêm hôm đó, Tiếu Nương cùng Hồng Bình mở cái bếp nhỏ ăn cơm trong viện của mình. Đầu bếp đang đun canh rắn. Lấy nước dùng của gà, bào ngư cùng mấy loại nấm ăn kèm, một nồi lẩu đựng trong niêu đất sôi sùng sục được bưng lên. Đầu tiên dùng một cái chén nhỏ thêm hoa cúc tía cùng trái nam việt quất, sau đó múc một thìa canh nóng cho vào chén, cứ như vậy mà uống, đậm đà cực ngon miệng.
Tiếu Nương uống đến nước mắt rơi đầy mặt, sau khi lót dạ bằng một bát canh rắn thì có thể ăn thử thịt rắn tươi ngon. Hồng Bình ăn đến mức sóng mắt dập dờn, vừa uống canh vừa mỉm cười xuất thần.
Đợi đến khi hai người đệm dạ dày xong, lại mở ra một vò rượu nếp than. Uống vào bụng một ngụm rượu đen thui, hương vị kia còn lưu lại trong miệng.
Hồng Bình hỏi thẳng Tiếu Nương cảm thấy Lương công tử thế nào.
Tiếu Nương nghĩ nghĩ nói lên tình hình thực tế: “Thật sự là người có đầu óc linh hoạt, thế nhưng bộ dáng quá tốt, về sau ngươi sẽ vất vả đi đập ong bướm.”
Hồng Bình xem thường: “Muốn nhào tới ư? Phải hỏi là đao trong tay ta có đồng ý không đã, đừng có để nó vẽ hoa lên khuôn mặt nhỏ của các cô nương…”
Nàng ấy cũng không giấu giếm vẻ mặt háo sắc của mình, lại thấp giọng nói: “Không chỉ riêng bộ dáng tốt, dáng người cũng tốt… Bọn ta đã cùng nhau bơi vượt sông…”
Tiếu Nương nghe được giật nảy mình, tranh thủ thời gian nhấp ngụm rượu bình ổn tâm trạng: “Không phải ngươi nói là chưa gặp qua mấy lần sao?”
Hồng Bình không tán thành nói: “Lần đầu tiên gặp chính là thuyền nhà bọn họ bị hỏng, ta cùng cha ta ngồi thuyền đi ngang qua, thuận tay cứu một thuyền người bọn họ.”
Tiếu Nương đột nhiên nhớ tới Hồng Bình đi theo phong cách Thư kiếm ân cừu lục (*), so với phong cách điền viên ở trạch viện hoàn toàn không giống nhau. Ước chừng chính là nữ nhân giang hồ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, vẫn là không nên hỏi đến.
(*) Tên một tác phẩm của Kim Dung.
Thế nhưng Hồng Bình lại chủ động cung cấp thông tin liên quan đến công công tương lai của nàng.
Mặc dù Hồng gia không cho nàng sử dụng thuộc hạ, nhưng nàng lại để cho nha hoàn của mình đi trà lâu đầu ngõ kia uống liền mấy ngày trà.
Mấy ngày sau, vị Lương Hàm kia lại đi đến ngõ đó mấy lần, mỗi lần đều tìm một vị vũ cơ hơi gầy gầy tên là Tô Liên Phương.
Đi vào bên trong cái ngõ kia làm gì có chuyện đi tay không? Đều mang theo mấy cái rương to to nhỏ nhỏ mang theo không ít thứ.
Nhìn ra là các loại y phục phục sức, mỗi lần đều ở lại qua đêm, nhìn tình hình không phải chỉ là cùng khách nhân qua lại xã giao, mà chính là vụng trộm nuôi tiểu phụ.
Lương gia lập nghiệp đều dựa vào quan hệ của Tưởng thị, hiện nay Lương Hàm lại lén lút chính thê ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, khó tránh khỏi chuyện làm cho lòng người lạnh lẽo.
Tiếu Nương thừa cơ hội này cũng nhắc nhở Hồng Bình cô nương, công công làm những việc như vậy, nói không chừng nhi tử cũng học theo như thế.
Nếu như trong tương lai Lương Vân Sinh cũng vậy, nên làm thế nào cho phải.
Hồng Bình cảm thấy Tiếu Nương suy nghĩ quá nhiều, nói: “Không cần lo trước lo sau như thế. Chuyện ngày sau ai có thể nói chắc chắn được? Nếu như mọi chuyện đều lo trước lo sau thế, chi bằng nằm vào bên trong quan tài từ sớm chờ chết là được.”
Dưới góc độ của Hồng Bình, Lương công tử có tướng mạo sáng sủa đẹp đẽ, đang lúc xuân xanh còn có tài hoa, hơn nữa còn là một người cẩn thận săn sóc, nói thế nào cũng là một vị hôn phu lý tưởng. Vậy thì cứ gả thôi, nhân lúc còn sớm nếm chút đồ ăn tươi mới mới tốt.
Hôn sự này là do Lương công tử nhờ phụ thân hắn chủ động cầu thân với phụ thân nàng ấy, thật sự không có đạo lý nào lại đi cự tuyệt.
Nếu như sau này không còn tình cảm nữa thì cùng lắm mỗi người một ngả, ai sống cuộc đời người đó mới đúng. Hồng Bình cảm thấy mình không cần dựa vào Lương gia để ăn cơm, lo lắng mấy cái này làm gì?
Nghe được lý do thoái thác của Hồng Bình, Tiếu Nương trầm mặc một chút. Nàng đột nhiên cảm thấy, không biết từ lúc nào mình trở nên thật sự bảo thủ.
So ra mà nói, cách làm việc của Hồng Bình giống quan niệm hiện đại hơn nàng nhiều.
Bản thân mình một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Bởi vì tình cảm thất bại liền lo được lo mất, giậm chân tại chỗ, không còn ôm ảo tưởng với tình yêu, cũng không tùy tiện nếm thử, luôn luôn trốn bên trong thế giới của mình, như con đà điểu vùi đầu vào cát, không hề quan tâm đến bên ngoài.
Trái lại Hồng Bình làm việc rất phóng khoáng, hợp thì ở không hợp thì tan, thoải mái lạnh nhạt, đủ mười phần mười bộ dáng của một nữ tử hiện đại tự lập tự cường.
Nếu như không liên quan đến quốc hận gia thù, Tiếu Nương thật sự cảm thấy Lương công tử trắng trẻo sạch sẽ như Đường Tăng kia thật xứng đáng để mạo hiểm một lần, không cần quan tâm gì khác cứ gả qua.
Thế nhưng… lỡ như Lương Hàm kia thật sự cấu kết với Võ Đức ti thêu dệt nên tội danh cho Hồng gia, như vậy Hồng gia sẽ thật sự gặp phải tai họa ngập đầu!
Nhớ đến chuyện trong nguyên tác, nữ thổ phỉ Hồng Hận hận quan lại của Đại Tần thấu xương, còn hình thức ngược đãi lột da đốt đèn trời (*) kia, Tiếu Nương không nhịn được mà rùng mình một cái. Nàng thật sự ngóng trông bên chỗ Tùy Phong có thể tra được một ít manh mối gì đó, vừa hy vọng Hồng Bình căn bản không có liên quan gì đến Hồng Hận, chỉ là một nữ nhi gia bình thường được hạnh phúc cả đời.
(*) Lột da đốt đèn trời là một hình thức dùng hình tàn khốc của thời xưa. Lột sạch quần áo của phạm nhân, bao lại bằng vải bố ngâm trong một bể dầu qua một đêm. Hôm sau cột phạm nhân vào một cột gỗ cao bắt đầu đốt cháy từ dưới chân, cùng lúc rót đầy dầu mè trong miệng, rồi dẫn bấc ra từ trong miệng bật lửa (Theo Zhidao).
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Hoắc Tùy Phong quả thực là một người làm được việc. Hắn thật sự làm được việc rút củi dưới đáy nồi, đầu tiên nói chuyện này cho Lương gia Tưởng thị.
Ban đầu Chử Thận cũng không biết chuyện này, mấy ngày nay Hồng gia cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi được một chút, ở tại Chử phủ mấy ngày với Chử Thận, sau đó phải tiễn Chử huynh đi Tây Bắc.
Nhưng đến hơn nửa đêm, có người đến gõ cửa, nói là Lương gia Tưởng thị đang ở ngoài cửa, có chuyện mời Hồng gia đi một chuyến.
Đúng lúc Chử Thận đang uống rượu đêm với Hồng gia, do đó cũng đi chung đón Tưởng thị vào cửa.
Nàng mang theo không ít người, kêu loạn, náo loạn đến mức Tiếu Nương cùng Đại cô nương đang nằm trên giường tâm tình cũng đứng dậy đi xem.
Chỉ nhìn thấy trên người Tưởng thị mặc một cái áo ngắn ôm vào người, bím tóc hơi thô cuộn lại sau đầu, trên chân mang một đôi ủng da. Bởi vì hàng năm chạy đi chạy lại trên thuyền nên làn da ngăm đen thô ráp, đôi mắt lóe lên ánh sáng ôm quyền nói: “Lão gia của ta gặp chút phiền phức, xin Hồng gia đi theo ta một chuyến làm nhân chứng.”
HẾT CHƯƠNG 74.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...