Chương 25
Sau khi nhìn thấy rõ, Tiếu Nương tính toán kịp thời ngăn chặn tổn hại, kéo Chử Nhị tiểu thư đang định đi khắp nơi lại, chọn một chỗ thanh tĩnh ngồi xuống, để tránh cái váy thật dài của mình va phải sự ganh tị của kẻ khác.
Đáng tiếc là Chử Kiều Y không hề phát hiện váy áo mình không ổn, một mực có ý khoe khoang, còn tính đi dạo tứ phía.
Tiếu Nương không có cách nào, cũng không tiện đả kích tâm tư nho nhỏ của kế muội, chỉ có thể dỗ dành nói với nàng: “Lúc nãy trời nổi gió, mấy phiến đá lót trên mặt đất đóng không ít bụi. Nương nói, y phục của chúng ta chất liệu quý giá không thể bị giặt giũ quá nhiều, bằng không sẽ phai màu nhanh cũ. Ngươi quy củ ngồi ở đây sẽ lộ ra sự đoan trang tao nhã, cũng không làm bẩn váy, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”
Nghe Tiếu Nương nói như vậy, Kiều Y lập tức bất động, nhớ lại những gì La ma ma đã dạy, thẳng lưng, hai tay hoa lan hơi vểnh lên đặt lên đùi, cằm hơi thu lại, đôi mắt cũng không nhìn loạn sang hai bên, tư thái trang nhã, nghiễm nhiên quay về bộ dáng của một khuê tú con nhà giàu có.
Tiếu Nương nhìn thấy Kiều Y nghe lời, cười cười muốn nói: Người mới ra mắt lần này thật sự là khó dìu dắt nha!
Ngay lúc hai nàng trốn một bên, ngồi trong góc uống trà ăn bánh, muốn yên ổn làm một đôi tỷ muội ở trong góc không ai hỏi han, thì bên tai lại nghe một người khẽ cười nói: “Lúc nãy nghe La ma ma nói, hai người chính là thiên kim của ông chủ Hối Bảo Trai ở Lâm trấn, không biết ta có nhận nhầm không?”
Tiếu Nương nghe nói vậy đưa mắt nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy bàn bên cạnh các nàng có một tiểu cô nương mặc một bộ váy áo màu vàng nhạt ôn hòa nhã nhặn, người vừa nói cũng chính là tiểu cô nương đang mỉm cười này.
Nhìn tình hình của nàng ấy, dáng vẻ ước chừng cũng mười ba mười bốn tuổi, đi theo sau có tiểu nha hoàn. Bên cạnh còn có một phụ nhân đang ngồi, đầu đeo ngọc trâm, cũng đang nhìn tỷ muội các nàng, chắc hẳn đây là mẫu thân của vị tiểu thư mặc y phục vàng nhạt kia.
Tiếu Nương vội vàng đáp lời: “Không nhận nhầm. Không biết là tiểu thư nhà ai, lúc trước trên lớp dường như chưa từng gặp qua.”
Cô nương váy vàng nhạt cười nói: “Gia phụ là Thịnh Vạn Thạch thư lại kho lúa Thông Châu, gia huynh chính là Thịnh Hiên đang ở tư thục trong nhà ngươi dự thính. Vì ta mới trở về từ quê quán, lúc trước chưa từng đi học nữ học, nhưng mà mẫu thân ta cùng La ma ma là người quen cũ, cho nên hôm nay đến đây góp vui, ngươi không nhận ra ta cũng đúng.”
Thì ra tiểu cô nương này là Thịnh Nghiên Tuyết, chính là thân Nhị muội của Thịnh Hiên công tử.
Dù Thịnh Hiên là nhi tử của người quen cũ của Tôn phu tử, nhưng được Chử gia đồng ý cho Thịnh Hiên đến dự thính, đương nhiên Thịnh gia cũng rất cảm kích.
Hôm nay khi xem danh sách tiệc trà xã giao có tỷ muội Chử gia, Thịnh Vạn Thạch phu nhân Lưu thị liền lưu ý.
Sau đó nhìn tỷ muội Chử gia hai người ngồi xuống, liền để nữ nhi của mình ngồi cạnh mở lời.
Nhưng mà nữ hài tử nhà khác đều được trưởng bối nữ quyến trong nhà đưa đến tiệc trà xã giao. Hai vị tiểu thư Chử gia này lại chỉ dẫn theo một ma ma.
Sau khi nữ nhi Nghiên Tuyết chào hỏi với hai vị tiểu thư xong, Lưu phu nhân liền cười súc tích hỏi một câu.
Tiếu Nương cũng tự nhiên phóng khoáng nói: “Gia mẫu vừa mới sinh hạ đệ đệ vẫn còn chưa ra tháng. Phụ thân lại đi xa nhà, phải hai tháng sau mới về. Theo đúng lý thì chúng ta không nên ra ngoài, phải ở bên cạnh trông nom mẫu thân mới đúng. Nhưng mẫu thân ta không đành lòng nhốt chúng ta ở nhà, nên để hạ nhân đi cùng đến đây…Không có quy củ như vậy, làm cho Lưu phu nhân cùng Thịnh tiểu thư chê cười rồi.”
Lưu phu nhân nghe Tiếu Nương chậm rãi trả lời, thấy tiểu cô nương mặc quần áo có chút quê mùa này ăn nói cũng không tầm thường, liền cười nói: “Mẫu thân ngươi làm vậy là đúng mà. Tiệc xã giao kiểu này người đến phải là các tiểu cô nương. Những người có tuổi như chúng ta chẳng qua là miễn cưỡng đến ăn ké chút bánh uống ké chút trà… Ta nghe Hiên Nhi nói Chử gia có hỉ sự sinh con trai. Lúc trước có chuẩn bị lễ để lão gia ta tự mình đến cửa chúc mừng. Nhưng nghe Hiên Nhi nói lệnh tôn đi xa nhà, nên chờ lệnh tôn trở về lại đến cửa quấy rầy. Trùng hợp là gặp được tỷ muội các ngươi ở đây, thật là một đôi tỷ muội xinh xắn, dáng dấp nhẹ nhàng.”
Tiếu Nương nghe xong đương nhiên thay phụ mẫu cảm ơn ý tốt của Lưu phu nhân. Lại nói tiếp đợi phụ thân trở về, lúc làm tiệc rượu đầy tháng bổ sung cho đệ đệ nhất định sẽ gửi thiếp mời đến Thịnh phủ, đến lúc đó còn mong Lưu phu nhân cùng Thịnh tiểu thư cùng đến, góp vui một chút.
Tuổi tác của Tiếu Nương xấp xỉ Thịnh Nghiên Tuyết, thân hình cũng không chênh lệch bao nhiêu, sau một hồi hỏi han thân thiện, cũng xem như quen biết bảy tám phần.
Tham gia tiệc trà xã giao, đương nhiên là Thịnh tiểu thư sẽ chuẩn bị mấy bộ y phục để đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.
Một lúc sau, các vị tiểu thư khác đã biểu diễn cắm hoa cùng trà đạo xong. Lúc chuẩn bị chơi đánh cầu (*), Thịnh tiểu thư chủ động mở miệng cho tỷ muội Chử gia mượn hai bộ váy áo nhẹ nhàng để thuận tiện cho những hoạt động lúc sau.
(*) 捶丸 – Đánh cầu, một môn thể thao cổ đại gần giống như golf (Theo Baidu).
Xem ra nàng cũng nhìn ra tỷ muội Tiếu Nương ngồi đây là do cái đuôi váy dài tác oai tác quái.
Tiếu Nương đương nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh, thật tâm tạ ơn Thịnh Nghiên Tuyết khéo léo hiểu lòng người.
Nhưng muốn Kiều Y cởi bỏ y phục lộng lẫy lại có chút khó khăn, nàng ta tự cho là đẹp mắt, một khắc cũng không muốn cởi. Hơn nữa cái trò đánh cầu kia nhìn qua cũng chẳng có gì hay ho, lúc trước nàng cũng chưa từng chơi qua nên chẳng có chút hứng thú nào.
Sau khi nhận được thái độ kiên quyết lắc đầu của Kiều Y, Tiếu Nương cũng chỉ có thể để mặc cô nàng. Thế là nàng đổi sang một bộ y phục màu trắng tay áo bó cùng váy ngắn đến mắt cá chân, sau đó liền kết bạn đi cùng với Thịnh tiểu thư.
Cái thú vận động tao nhã đánh cầu này, dưới cái nhìn của Ngô Tiếu Tiếu có chút giống như môn golf ở hiện đại. Trên mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, đào một vài cái hố nhỏ hình tròn, dùng cây gậy ngắn đánh quả cầu được mài phẳng từ sừng trâu để quả cầu lọt vào hố.
Nếu như đụng đến cầm kỳ thi họa, Tiếu Nương tham dự nhất định sẽ bộc lộ sở đoản của mình.
Nhưng Ngô Tiếu Tiếu thân là hội viên lâu năm của câu lạc bộ golf, kỹ thuật đánh bóng nhiều năm tôi luyện cũng không phải là thổi phồng.
Mặc dù ma sát cùng hướng đi của bóng không chuyên nghiệp bằng quả bóng golf, nhưng chỉ cần nàng chậm rãi thích ứng, hơn nữa cây gậy ngắn này cầm cũng khá thuận tay.
Sau khi Tiếu Nương đánh liên tiếp mấy cái xong, dần dần tìm được cảm giác, liên tiếp đánh ra mấy ‘cú đánh vòng cung’ có đường cong đẹp mắt. Một gậy lưu loát đánh bóng vào lỗ, làm cho một đám phu nhân cùng tiểu thư liên tục kinh ngạc hô hào.
Bây giờ nàng là một cô nương choai choai, mặc dù thân hình giống như Hồ thị cũng chẳng phải là cao lớn khỏe mạnh cân đối gì lắm, nhưng cũng không đến mức gầy ốm như Hồ thị.
Đai lưng buộc cao phác họa thân hình duyên dáng, hơn nữa động tác hơi vặn eo đánh bóng của Chử gia Đại cô nương còn làm cho mép váy bay lên, quả nhiên có một loại phóng khoáng giống như nước chảy mây trôi.
Trong tức khắc, tiểu thư các nhà khác dần dần quên chuyện lần đầu tiên tham gia tiệc trà xã giao y phục của Chử gia tiểu thư không ổn, đều tụ tập ở chỗ xem nàng đánh cầu.
Cuối cùng, vẫn là Tiếu Nương hơi nhường một chút, cùng với hai tiểu cô nương khác kỹ năng đánh cầu cũng không tệ, cùng giành vị trí thứ nhất, được La thị ngợi khen tặng thưởng ---- Trâm cài khảm đá ngũ sắc.
Đợi đến khi trận đánh cầu kết thúc, đám nữ hài tử tốp năm tốp ba bước tới nói chuyện với Tiếu Nương, muốn cùng nàng học tập động tác đánh cầu độc đáo.
Mà cách sân bãi đánh cầu không xa có một đám công tử đang chờ đợi mẫu thân cùng muội muội, ở ngay trà lâu sát bên cạnh - Cẩm Uyển - cùng nhau ngâm thơ làm phú, thưởng trà ngắm cảnh.
Tiệc trà này chỉ tiếp đón nữ quyến, đi vào thì có chút không được thỏa đáng lắm. Công tử gần đến thời gian hôn phối muốn mượn cơ hội này tự mình làm chủ một chút, tự mình tiếp cận một lần.
Bọn họ đi cùng mẫu thân cùng tỷ muội, đến Cẩm Uyển thì tách ra, ai làm việc người đó.
Nhìn từ trên cao, ngoại trừ thấy vẻ đẹp của những ngọn núi đằng xa cùng sóng nước lăn tăn bên ngoài, còn có thể nhìn thấy thân ảnh của tỷ muội nhà mình đang đánh cầu trên thảm cỏ xanh.
Những công tử đi cùng mẫu thân nhàn rỗi tụ tập một chỗ phần lớn là những công tử chưa thành thân, tươi non mơn mởn. Mặc dù là có tâm muốn nhìn nhưng lại sợ thất lễ bị miệng lưỡi người ta nói đến, chẳng qua chỉ mượn lúc thưởng trà ăn điểm tâm mà khẽ nâng đầu lướt qua mấy lần.
Nhưng mà dần dần, ở trận cầu bên dưới, kỹ thuật dẫn bóng của tiểu cô nương váy trắng quả nhiên là thu hút cái nhìn của người khác. Cũng chẳng biết từ lúc nào, mọi người đều không nói thêm gì nữa, thật sự rất chú tâm xem trận thi đấu.
Đợi đến khi trận cầu kết thúc, có người không khỏi tò mò hỏi: “Vị tiểu thư áo trắng kia là thiên kim nhà ai? Nhìn qua tuổi còn nhỏ nhưng kỹ thuật đánh cầu lại cao siêu như vậy?”
Nhưng mà cách quá xa nên đám người không thể nào trả lời được. Ngược lại Thịnh Hiên - người nãy giờ vẫn một mực im lặng không lên tiếng, dựa theo động tác chuyển động cơ thể quen thuộc nhận ra đó là Tiếu Nương.
Nhưng mà lúc người khác hỏi đến hắn cũng không mở miệng.
Tuy là ở trên trà lâu, nhưng mà nhìn trộm đã xem như thất lễ, sao có thể báo cho đám người kia tên tuổi của Chử gia Đại tiểu thư được?
Đi theo hắn còn có học đệ Tùy Phong, lúc này vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, nhìn tình cảnh kia. Nếu như hắn không lưu ý mà mở miệng nói ra tên tuổi của Tiếu Nương, dường như học đệ có thể dùng sức mạnh đã dùng để đánh gãy răng đường ca cùng hắn liều mạng.
Thấy trận đánh cầu trên đồng cỏ đã kết thúc, các vị thiếu niên cũng tốp năm tốp ba bước xuống lầu đi nghênh đón nữ quyến nhà mình, Thịnh Hiên trêu ghẹo nói: “Tùy Phong học đệ, vì sao lúc nãy ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Tùy Phong không trả lời thẳng, khóe miệng cong lên, hơi xem thường nói: “Lúc trước học huynh nói ta đi cùng các tỷ tỷ, tham gia thi hội này. Căn bản tưởng rằng đến đây đều là những người đọc đủ thứ thơ ca thi phú, ta cũng có thể đi theo học tập một chút. Ai ngờ đều là hạng người ăn chơi trác táng, thơ văn chẳng ra sao, ngược lại chỉ toàn bình phẩm nữ tử nhà người ta từ đầu đến chân.”
Thịnh Hiên không ngờ là học đệ tuổi còn nhỏ nhưng miệng lưỡi lại sắc bén như vậy. Nghĩ lại mấy lời bình thơ khi nãy, mấy thiếu niên lớn tuổi hơn bị một đứa nhỏ chín tuổi phản bác đến mức ăn nói vụng về, trong khoảnh khắc không biết nói lại thế nào, chỉ có thể cười lắc đầu nói: “Là lỗi của học huynh ta. Sau này mấy trường hợp này sẽ không mời ngươi đến nữa.”
Vị tiểu học đệ này có thể xưng là thần đồng, nhưng mà tính tình không được xem là hiền hòa cho lắm, chẳng biết tương lai sau này sẽ là một nhân vật như thế nào.
Đang nói chuyện, hai người đến cổng của Cẩm Uyển.
Các nữ quyến nhao nhao bước từ trong viện ra, lên xe ngựa các nhà.
Thịnh Nghiên Tuyết cùng Tiếu Nương có chút cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn, liền muốn sắp xếp lần đánh cầu kế tiếp, Nghiên Tuyết muốn học kỹ thuật dẫn bóng một tay tinh xảo của Tiếu Nương.
Vì Tiếu Nương vẫn còn đang mặc một thân áo trắng. Mấy vị công tử đang đón tiếp gia quyến thật sự có thể thấy rõ dung nhan chân chính của vị “cao thủ” Lư Sơn.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ, bất giác ngạc nhiên, từ khi nào mà huyện lân cận lại có một nhân vật có linh khí xinh đẹp như vậy?
Liền vụng trộm hỏi tiểu thư nhà nào. Đợi đến khi nghe được là thiên kim của Hối Bảo Trai, lại không tự chủ mà thất vọng ---- Xinh đẹp lại có linh khí như vậy, qua mấy năm nữa sẽ là dung nhan chim sa cá lặn. Đáng tiếc, thì ra cũng chỉ là nữ nhi của một thương nhân, cửa nhà này đúng là hơi thấp rồi.
Các vị công tử đều có ý theo đuổi công danh, chịu khó đọc sách Thánh hiền. Nếu không phải gia đạo sa sút, nghèo túng đến chết đói thì ai lại cưới nữ nhi của một thương hộ chứ?
HẾT CHƯƠNG 25.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...