Chương 17
Triệu thị nhìn thấy nhi tử bị đạp một cái không dậy nổi, ngay lập tức càng thêm tức giận, chỉ đứng lên đẩy Kiều Y ra, muốn liều mạng với Chử Thận.
Chử Thận cũng không tiện động thủ với một phụ nhân, chỉ tức giận gọi Đổng ma ma tiến lên, đỡ Triệu thị đang nổi điên.
Tiếu Nương nhìn thấy tiểu tử Tùy Phong đang tức giận, cũng muốn áp sát giúp đỡ cho nghĩa phụ, tranh thủ thời gian kéo hắn lại. Sau đó cầm lấy một ít bạc vụn, dắt tay hắn cùng đi đến phủ nha bên cạnh báo quan.
Mở cửa hàng làm ăn, vẫn luôn luôn chuẩn bị mối quan hệ tốt với nha môn.
Chử Thận là người có tính cách hào phóng sảng khoái, lại chịu chi tiền. Chưa đến mấy ngày hắn đã thân quen với sai dịch đứng đầu huyện nha. Hai ba ngày lại mời họ uống rượu.
Mấy người đang trực ở nha dịch cũng nhận ra hai đứa nhỏ Chử gia.
Thật sự mà nói, Chử Thận hào phóng, nữ nhi này của hắn chẳng khác là mấy. Gặp mặt còn chưa nói gì, trước hết đưa vào trong tay từng người một ít bạc vụn, mới nói: “Tiền nhạc mẫu của cha ta đến đây gây náo loạn, đập nát cửa hàng. Bây giờ cha ta đang bị bọn họ cuốn lấy, xin mấy vị quan gia đến đó chủ trì công đạo.”
Mấy vị đang trực lập tức cầm gậy gộc thẳng một đường phi nước đại đến Hối Bảo Trai.
Bọn họ cũng mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, chỉ muốn xem ai là điêu dân to gan. Bước đến mấy bước, quát to Nhạc gia muốn giết người, muốn bắt bà nương đanh đá đền mạng.
Triệu lão thái thái cùng với nhi tử bị quan sai đè xuống, cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí.
Nhưng mà phải cái Nhạc Côn tự cho mình có lý, hơn nữa bây giờ tỷ phu của hắn là một lão gia hương thân, chắc hẳn quan sai cũng phải cấp cho chút mặt mũi, tranh thủ thời gian giải thích: “Chư vị quan gia, cái này quả thật là chuyện trong nhà. Cháu ngoại nữ của ta nhỏ tuổi dễ bị bắt nạt, bị mẹ kế của con bé ức hiếp. Ta thân là cữu cữu đương nhiên là muốn làm chỗ dựa cho con bé.”
Nhưng mấy vị quan gia này cũng lười nghe hắn nói nhảm, chỉ trói mẫu tử hai người lại.
Tiếu Nương đột nhiên cất cao giọng nói: “Quan gia, những người ở đây đã chứng kiến đầy đủ, vẫn là lên tiếng hỏi một chút trước khi đi. Hôm nay ta ở ngoài này trông cửa hàng cho cha ta, hai người bọn họ bước vào lớn tiếng quát tháo. Sau đó muội muội Kiều Y đi ra, vị thái thái kia đưa một gói bánh ngọt chiên cho muội muội ăn. Muội muội không ăn muốn đưa cho ta, hai người bọn họ như lên cơn điên mắng to không ngừng, còn đập phá đồ đạc…”
Láng giềng hai bên đều ở đây, nếu như chuyện hôm nay không nói một cách rõ ràng, chẳng phải là để cho miệng lưỡi người ta nói Hồ thị ngược đãi kế nữ hay sao?
Ngô Tiếu Tiếu sống hai đời, am hiểu ngôn luận của người đời đáng sợ đến mức nào, đương nhiên là muốn giành lại sự thanh bạch cho Hồ thị.
Triệu lão thái thái nghe xong, liền phì phò nói: “Ngoại tôn nữ nhà ta thích ăn nhất là cái này, lại bị một quả phụ nuôi con hoang hà hiếp đến mức không dám ăn một miếng. Như vậy thì ngày thường tiểu quả phụ kia có cho ngoại tôn nữ của ta ăn cơm no không? Hôm nay cho dù gặp quan gia ta cũng không sợ. Ngược lại ta muốn nhìn xem, ban ngày ban mặt, ai dám bắt nạt ngoại tôn nữ của ta?”
Chử Thận nghe Tiếu Nương nói kiểu này, lập tức hiểu rõ, liền phất tay gọi Kiều Y tới, lau nước mắt cho nàng, sau đó hỏi: “Con nói thử xem, ngoại tổ mẫu của con cho con bánh ngọt, sao con không ăn?”
Kiều Y cảm thấy hôm nay mọi chuyện nguyên bản đang tốt đẹp, nàng cũng chả hiểu vì sao mà chỉ trong chốc lát lại trở nên huyên náo đến long trời lở đất, liền nức nở nói: “Vừa nãy ở trong phòng Hồ thẩm ăn mứt khô cùng nước đường, bụng căng cứng, ăn không nổi nữa.. nên để cho Tiếu Nương ăn…”
Nói đến một nửa, lại khóc đến gấp gáp, vì vậy phun ra một bãi, nước cùng đồ ăn đều là đồ ngon.
Tiểu nha hoàn vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, đưa nước cho nàng súc miệng.
Những người đang đứng vây quanh xôn xao cười nói một chút, thật sự là không phải vậy! Con bé này ăn quá no! Chịu đói chỗ nào?
Khuôn mặt của Triệu lão thái thái cũng không nhịn được.
Trước kia Tiếu Nương chỉ biết là làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng sau khi xuyên vào cuốn sách này thì nhận ra làm con cũng phải trở nên mạnh mẽ.
Trong hiện thực, mẹ của cô vừa xinh đẹp lại vừa bản lĩnh, quản cha cô ngoan ngoãn, còn có một đống lam nhan trông mong như sao trời, mong muốn làm mặt trăng lấp vào chỗ trống kia của bà quả phụ.
Nhưng tính tình của vị Hồ thị này lại hoàn toàn khác biệt, mềm mại yếu đuối rất dễ bắt nạt.
Hồ thị cũng khác hoàn toàn so với Nhạc Nga, không có nhà ngoại mạnh mẽ hung hãn để dựa vào. Nếu như thật sự chịu ấm ức ở Chử gia, cũng chỉ biết tự mình chịu đựng.
Hôm nay nhà mẹ đẻ của tiền thê, vì hiểu lầm Kiều Y chịu ấm ức liền đến cửa náo loạn, ném đồ đạc còn đánh người. Sau đó còn phải chịu đựng một đống lời đàm tiếu. Nếu như không có Chử Thận, Hồ thị chẳng phải là phải chịu thiệt thòi lớn hay sao?
Bây giờ nàng mặc dù là nữ nhi của Hồ thị, nhưng vẫn có ảo giác như bản thân vẫn chưa thoát khỏi công việc lúc trước. Làm người đại diện toàn năng, không riêng gì quản lý hình tượng của nghệ sĩ, mà còn có con đường phát triển, phải sắp xếp nhân lực, ngăn chặn tai họa ngầm.
Bây giờ Nhạc gia chính là tai họa ngầm của một nhà vui vẻ an ổn Chử gia. Nếu như không để cho bọn họ biết lợi hại, biết kiềm chế, chẳng phải là sau này sẽ một tấc lại muốn tiến thêm một thước hay sao?
Đã như vậy, để bọn họ bồi thường theo giá chỗ lộc nhung dược liệu một chút, dẹp bỏ cái kiểu lưu manh hương dã kia.
Thế là lại lên tiếng nói: “Cả gia đình nhà chúng ta đều dựa vào làm ăn buôn bán. Bọn họ xông tới, đập vỡ đồ đạc, không lẽ không phải là đạo phỉ hay sao? Sao mà xem như chuyện trong nhà được?”
Sau khi Kiều Y nói xong lời kia, Triệu lão thái thái cũng tự biết lần này mình đuối lý. Nhưng khí tràng không hề thua kém, chỉ mạnh miệng nói: “Chẳng qua chỉ là chút lâm sản thôi sao, bao nhiêu tiền, bồi thường cho ngươi!”
Tiếu Nương chỉ chờ mấy lời này, vừa rồi nàng giữ im lặng đã tự mình tính toán qua. Lúc này cất cao giọng nói: “Đáng giá nhất là cây nhân sâm bị gãy kia, định giá năm trăm lượng. Mấy món khác tính chung, không nhiều không ít, vừa vặn một ngàn lượng.”
Tiếu Nương vừa dứt lời, Nhạc Côn liền trợn mắt gào lên: “Tiểu tạp chủng này! Muốn lừa gạt người khác? Ta cũng chẳng phải một đứa không biết gì, bình thường trong hiệu thuốc cũng chỉ mấy lượng bạc một củ thôi. Nếu ngươi muốn bồi thường, ta sẽ mua liền cho ngươi mấy củ!”
Lúc này không đợi Chử Thận lên tiếng, trong đám người vây xem có một người cười lên tiếng. Thì ra là một vị chưởng quỹ trong mấy tiệm thuốc đến đây mua hàng, vừa đến đã gặp trận phong ba này.
“Mấy củ nhân sâm ngươi nhìn thấy làm sao có thể so sánh với cái này? Vị tiểu thư kia nói năm trăm lượng là đã nương tay rồi đó. Chỗ này chỉ là một trấn nhỏ chốn hương dã. Nếu như trong Kinh thành, không thiếu quan to vinh hiển, định giá một ngàn lượng cũng có người muốn tranh đoạt!” Một ông lão râu bạc trắng nói.
Một vị chưởng quỹ mập mạp khác có vẻ luồn cúi, hắn nhìn thấy củ nhân sâm kia tuy bị gãy nhưng dược tính chưa tính là giảm đi, liền lập tức nói: “Ông chủ Chử, cái củ nhân sâm bị gãy này, ta nguyện bỏ ra bốn trăm lượng mua, ngươi có bằng lòng bán cho ta hay không?”
Ông lão râu bạc kia là người lỗi lạc, chỉ đưa tay nói: “Nhà ta có người sinh bệnh, đang muốn dùng nhân sâm tốt. Không chờ được ông chủ Chử nhập hàng mới, cái này ta ra giá gốc năm trăm lượng.”
Chử Thận thấy đây là khách quen, dĩ nhiên cũng không thể nào đánh vào mặt mũi của người ta, hơn nữa người nhà ông còn sinh bệnh, liền gật đầu đồng ý.
Ông lão kia thanh toán ngân lượng ngay trước mặt, đặt cây nhân sâm kia vào hộp gấm, nâng lên như một đồ quý giá.
Mẫu tử Nhạc gia ở một bên nhìn choáng váng. Lúc nãy, bọn họ không coi trọng cái cửa hàng không có chút nhân khí, làm ăn buôn bán thưa thớt. Bây giờ mới biết, chỗ này mua bán lâm sản, bán ra một món đã đủ cho một nông hộ bình thường ăn cả năm trời.
Nhưng nhân sâm giá trên trời mà cũng có người mua, những lâm sản kia bề ngoài cũng không tốt, không có người muốn mua, dĩ nhiên là muốn mẫu tử Nhạc gia bồi thường.
Quan sai nói: “Bồi thường năm trăm lượng bạc cho người ta. Nếu không liền áp giải hai người các ngươi vào nhà giam của huyện nha ngồi, chờ người nhà của các người cầm bạc lên chuộc người.”
Mẫu tử Nhạc gia sao có thể đem theo một đống tiền như vậy bên người? Lập tức gào lên Chử Thận làm bậy, cuối cùng cũng bị đưa đi huyện nha.
Đúng lúc này, có lẽ là bị Kiều Y bị ảnh hưởng, Hồ thị đột nhiên cũng ọe lên vài tiếng, thân thể hơi chùng xuống, đôi chân dường như cũng hết mất sức lực.
Chử Thận nhìn thấy khuôn mặt của Hồ thị bị dọa đến trắng bệch, rất đau lòng, sau khi an ủi xong để tiểu nha đầu Hàn Yên đỡ Hồ thị trở về phòng nghỉ ngơi, lại tìm một lang trung đến xem.
Hắn dẫn Đổng ma ma cùng Tùy Phong thu thập chỗ bừa bộn dưới đất.
Lúc này đám người đã tản đi, Kiều Y cũng thanh tỉnh, khóc sướt mướt kéo vạt áo Chử Thận: “Ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu cũng không có cố ý. Cha, người tha cho bọn họ đi, đừng để quan sai bắt bọn họ.”
Cái trò hề hôm nay đều là do Kiều Y gây nên, oán giận trong lòng của Chử Thận chưa tan đi, đương nhiên cũng tức giận, chỉ nhăn mày nói: “Nếu như đau lòng bọn họ, ta sẽ đưa ngươi đi vào huyện nha, cho ngươi đến trước mặt ngoại tổ mẫu mà tận hiếu!”
Kiều Y trừng mắt với cha mình, lập tức òa khóc một tiếng, khóc lóc chạy vào trong phòng.
Tiếu Nương nhẹ nhàng đẩy Tùy Phong: “Ngươi đi khuyên nhủ Kiều Y đi.” Dù sao thì mười mấy năm nữa cũng ở bên nhau, bây giờ thể hiện chút năng lực bạn trai, đây đúng vừa khéo là lúc tạo ấn tượng tốt.
Tùy Phong lấy khăn che mặt, đi quét dọn ngược về phía bãi nôn của Kiều Y, nghe mấy lời này, trợn mắt nhìn Tiếu Nương một cái: “Ta khuyên nó? Còn không bằng đưa cho nó một đĩa thịt khô, còn tác dụng hơn!”
Tiếu Nương không dám sai sử Chử thiếu gia, hơn nữa chuyện này là chuyện phu thê nhà người ta, không đến lượt một người dưng là nàng nhảy vào, tiếp tục tính toán sổ sách.
Đợi đến khi kế phụ thu dọn cửa hàng xong xuôi, nàng đưa sổ sách cho Chử Thận duyệt qua, tùy tiện lơ đãng hỏi: “Ngày mai nếu như Nhạc gia đến cầu tình, cha… người sẽ để cho người ta thể diện?”
Chử Thận ngồi ở bàn bên cạnh, mở quyển sổ ra, ngoại trừ chữ viết bằng bút lông xấu một chút, những khoản ghi chép lại trật tự rõ ràng.
Đừng nhìn đứa nhỏ Tiếu Nương này cả ngày không nói tiếng nào, nhưng vào những lúc mấu chốt lại tự nhiên hào sảng. Mới vừa rồi Nhạc Côn gào thét vào mặt nàng một hồi, Hồ thị bị dọa đến mức xém chút xíu nữa là té xỉu, nhưng lại không thấy đứa nhỏ này luống cuống, thật sự là thú vị.
Vì thế hắn ngước mắt nhìn Tiếu Nương nói: “Con nói xem, ta nên làm gì?”
Tiếu Nương đắn đo đúng mực một chút, nhỏ giọng nói: “Theo lý thuyết thì ta là tiểu bối không nên chen vào nói. Nhưng mà hôm nay người Nhạc gia lại hiểu lầm ta cùng mẫu thân khắc nghiệt với muội muội. Chuyện như vậy, nương ta xem như moi tim mổ bụng, thẳng thắn đối đãi với người Nhạc gia, chỉ nói bản thân xem Kiều Y như thân nữ nhi, bọn họ cũng không tin tưởng. Chẳng qua chỉ là mấy miếng bánh ngọt, bọn họ đã muốn đánh người. Nếu như sau này nương ta bắt đầu quản giáo muội muội thì chẳng phải là không có cách nào hay sao? Coi như nương ta mặc kệ, thì người là cha cũng nên quản muội muội, nhưng người ta lại hiểu thành nương ta nói xấu muội muội với người. Cân nhắc đến việc này, đừng nói ta náo loạn không lý lẽ, chỉ sợ nương ta không biết… Hết thảy còn phải nghe thử xem cha giải quyết như thế nào…”
Chử Thận không phải là nam nhân không có chủ ý, nhưng mà cái nhìn của đại trượng phu khác biệt rất nhiều so với nữ nhân. Có mấy lời, nếu như không nói sợ là Chử Thận không nghĩ đến.
Hồ thị là kế nương cũng không tiện nói chuyện với Chử Thận. Tiếu Nương chỉ xem như mình còn nhỏ tuổi, trẻ con dại miệng, nói toạc ra với Chử Thận, nhìn chằm chằm xem thử hắn xử lý như thế nào.
Chử Thận nhìn Tiếu Nương một chút, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc không nói gì.
Tiếu Nương thản nhiên tiếp tục nói: “Nếu ai nấy đều mặc kệ không quan tâm đến Kiều Y muội muội, dĩ nhiên tất cả mọi người đều vui vẻ, đều thoải mái. Nhưng mà muội muội lớn lên cũng phải lấy chồng. Nếu như bên nhà chồng có tính cách như người được thì rất tốt. Nếu như gặp phải chỗ có tính tình không tốt, ta sợ tính của muội muội như thế sẽ phải chịu thiệt.”
Chử Thận không ngờ Tiếu Nương chỉ là một tiểu cô nương, vậy mà nghĩ sâu xa như vậy, không nhịn được mà nhìn nàng một chút.
Lời này của Tiếu Nương đánh trúng tâm tư của hắn. Đã trải nghiệm một nữ nhân có tính tình như Nhạc Nga, Chử Thận thật sự nghĩ không ra một nam nhân có tính tình tốt nào có thể chịu đựng được bản tính của nữ nhi.
Đúng lúc này, mặt mày Hàn Yên vui mừng tìm đến Chử Thận: “Đông gia, lang trung bắt mạch cho phu nhân, bảo là hỉ mạch!”
HẾT CHƯƠNG 17.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...