Chương 102:
Thị vệ kia nhận mệnh lui ra, không lâu sau có một vị tiểu thư đầu đội mũ sa, dưới sự nâng đỡ của nha hoàn bước từ xe ngựa xuống.
Trong lúc nàng bước xuống, bách tính xung quanh có chút xôn xao, có người hô to: “Mau nhìn đi, đó chính là tiểu thư Công Tôn Cầm thần cơ diệu toán.”
“Là Công Tôn Cầm tiểu thư! Nhanh… Nhanh nhanh cúi chào đi, đây chính là thần tiên hạ phàm, nghe nói cúi lạy nàng có thể đuổi bệnh trừ tà…”
Trong đám người ồn ào, thật sự có mấy người tuổi tác đã cao cũng thành kính quỳ xuống, hướng về phía Công Tôn Cầm liên tiếp quỳ lạy…
Nói thật thì Tiếu Nương thật sự có chút tò mò với vị tiểu thư Công Tôn Cầm này.
Bởi vì nàng nhớ rõ trong cốt truyện gốc, Công Tôn Cầm thật sự là am hiểu trận pháp, nhưng dường như cũng không hiểu rõ thiên văn địa lý đến mức này, còn có bản lĩnh thông hiểu được sự thay đổi của khí hậu.
Bây giờ, Công Tôn cô nương không trổ hết tài năng nơi chiến trường mà lại thăm dò đào miệng giếng chốn dân gian, đúng là trở thành nhân vật thần tiên. Tình cảnh được người ta nhiệt tình theo đuổi cổ động đến mức này, thật sự khiến cho Ngô Tiếu Tiếu - thân là một người hiện đại - cảm thấy có chút tâm linh tà ác.
Nàng còn đang kinh ngạc chưa thể bình tĩnh lại, Công Tôn Cầm đã cùng nha hoàn chậm rãi bước lên đài cao.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Nương gặp mặt Công Tôn Cầm, cẩn thận đưa mắt nhìn, thấy thân hình thướt tha, làn da trắng nõn, bờ môi không tô mà đỏ, quả thực là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Ánh mắt của Công Tôn Cầm cũng quét lên người Tiếu Nương mấy lần, sau đó thản nhiên nhìn về phía Sùng Chính Quận vương.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiếu Nương cảm thấy ánh mắt Công Tôn Cầm nhìn về phía mình dường như dừng lại lâu hơn một chút. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc cũng không nói lên được gì.
Tùy Phong vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, chỉ ngồi ở ghế chủ vị hỏi: “Công Tôn cô nương, làm sao biết được sẽ có gió lốc xảy ra?”
Công Tôn Cầm nhẹ nhàng phúc lễ, thấp giọng nói: “Từ nhỏ ta đã thích mưa, vẫn luôn ngóng trông trời mưa xuống thật to, hơn nữa còn thích nhìn mây trời. Ngoài ra, còn học qua phương pháp quan sát sao trời mây mù của tiên sinh, vì vậy chuyện quan sát vân tượng có chút lĩnh ngộ cùng thể nghiệm. Quận vương nhìn xem ở đây mây nhẹ mà cao, ở đằng xa kia mây nặng mà thấp. Chỗ gần đây mây nhạt mỏng, đằng xa thâm dày. Chỗ gần bồng bềnh rời rạc, ở đằng xa lại ngưng đọng tụ lại. Quan sát tầng mây cao thấp không đồng đều, hình như có hiện tượng dị thường, bây giờ còn có gió Tây Nam, tầng mây nơi xa sẽ nhanh chóng lan đến, do đó tiểu nữ phán đoán sẽ có gió bão đột kích, cả gan mời Quận vương sơ tán mọi người.”
Tùy Phong cùng Tiếu Nương ngẩng đầu lên nhìn trời, phát hiện cho dù là ở gần hay ở đằng xa đều là một mảnh trời xanh, phía trên còn được điểm xuyết từng đám mây trắng. Mặc dù Tiếu Nương không hiểu nhiều lắm, cũng biết được sơ sơ là thông qua tầng mây có thể đoán được tình hình mưa gió, thế nhưng chỉ nhìn tầng mây có thể phán đoán được gió lốc? Dường như có chút huyền học.
Tùy Phong cúi đầu xuống, dường như đang cân nhắc lý do thoái thác nàng ta, trầm ngâm một lát, dặn dò nói: “Phái người đi thông báo một chút, sợ là có gió bão, hủy bỏ lễ hội, chọn một ngày khác để làm lễ, yêu cầu tất cả bách tính giải tán, nhanh chóng về nhà.”
Dưới đài cao bách tính vốn là đang vui vẻ phấn chấn đến xem tranh tài, cảnh tượng có chút ầm ĩ, bây giờ càng náo loạn hơn, có người đi về nhà, có kẻ đứng yên bất động, còn có người giữ chặt người khác không cho đi. Thậm chí Tiếu Nương còn nghe được có người cách đó không xa nói: “Giữa ban ngày, làm sao mà có gió lốc được. Nơi này của chúng ta tuy có rất nhiều bão cát, nhưng chưa từng thấy qua gió lốc giữa thanh thiên bạch nhật.”
Tùy Phong phái thêm binh lính động viên hướng dẫn bách tính, duy trì trật tự, tình cảnh mới chậm rãi ổn định lại.
Không lâu sau, bầu trời đang trong xanh, một khắc trước vẫn không hề có gió, vậy mà chỉ một khắc sau đột nhiên bắt đầu cát bay đá chạy. Gió lớn gào thét, thỉnh thoảng còn có cuồng phong xoáy thành vòng thổi qua.
May mắn là Hoắc Tùy Phong am hiểu địa hình nơi này, trước lúc bầu trời biến đổi đã dẫn bọn người Tiếu Nương cùng Công Tôn cô nương đi tìm một cái động rộng rãi ở lối rẽ dưới vách núi, tạm lánh.
Trong lúc bên ngoài cát bay đá chạy, Hoắc Tùy Phong ôm chặt Tiếu Nương, vỗ vỗ nhẹ sau lưng nàng nói: “Đừng sợ… Gió không thể nào tiến vào được trong động ngóc ngách thế này đâu.”
Tiếu Nương bị hắn ôm đến mức không thở nổi, không khỏi buồn bực nói: “Chưa cần gió cuốn ta đi, đã bị ngươi siết chặt đến mức không thở được rồi này.”
Tùy Phong thấy bộ dạng sưng mặt lên của Tiếu Nương, không nhịn được mà đưa tay véo má nàng.
Có là đều là tuấn nam mỹ nữ, dính cùng một chỗ với nhau nhìn rất đẹp mắt.
Vô tình Tiếu Nương thoáng nhìn qua, thấy vị Công Tôn cô nương lúc này đã lấy cái mũ sa trên đầu xuống, thẳng tắp nhìn qua chỗ bọn họ.
Chỉ là khi nàng đưa mắt nhìn qua, Công Tôn cô nương liền liễm mi cúi đầu, phi lễ chớ nhìn.
Không lâu sau, mấy cơn gió xoáy ở đằng xa tụ họp lại một chỗ, tạo thành một cái vòi rồng chạm mặt đất, bên trên lại sát lên tới trời. Gió xoáy đen ngòm, giống như một con rồng đen đang hút nước.
Tiếu Nương ngẩng đầu chui ra từ trong ngực Tùy Phong, thoáng nhìn qua cơn gió lốc đang phập phồng kia. Nơi vòi rồng đi qua, dù là nhà cửa, súc vật hay những món đồ bằng đá mài đều bị cuốn vào bên trong cơn lốc, nhanh chóng xoay tròn từ mặt đất lên tới không trung, sau đó bị ném ra xa.
Cũng may là vòi rồng chỉ kéo dài một lát liền tan đi, sau đó mưa to đổ xuống.
Ở hiện đại Tiếu Nương đã xem qua video về vòi rồng, cũng biết chỉ cần không ở trong mắt vòi rồng thì không sao cả, mặc dù có chút kinh hãi hoảng sợ nhưng cư xử không hề rối loạn.
Hàn Yên thì ngay cả vòi rồng cũng chưa hề nghe qua, mới rồi nhìn thấy tình hình gió lốc bên ngoài, sợ đến mức vỗ vỗ ngực, ngồi bệt xuống đất hồi lâu không đứng dậy nổi. Sau đó miễn cưỡng đứng dậy, nhìn mưa to bên ngoài cửa động, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Công Tôn cô nương này thật sự là thần tiên.”
Phản ứng của Hàn Yên như thế, không cần đề cập đến sự sùng kính của bách tính đối với Công Tôn cô nương như thế nào.
Nhưng Ngô Tiếu Tiếu dù không phải là nhà thiên văn học thì cũng chẳng phải kẻ vô tri thất học. Một vị cô nương tuổi tác quá trẻ, chỉ vẻn vẹn xem tầng mây không thể nào phán đoán ra vòi rồng được. Cho dù ở xã hội hiện đại, cũng chỉ có một số ít chuyên gia kết hợp ảnh tầng mây qua vệ tinh mới có thể đoán được một hai, nhưng cũng không thể có bản lĩnh phán đoán chuẩn xác từ trước, để có thể kịp thời báo cho người đi sơ tán.
Chẳng lẽ Công Tôn tiểu thư này thật sự là Gia Cát tái thế, có bản lĩnh thần tiên… Hay là, nàng ta đã biết từ trước nơi này sẽ xảy ra một cơn bão?
Ngay lúc này Tiếu Nương nghĩ không ra, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Công Tôn Cầm, người cùng vào bên trong sơn động lánh gió lốc, cũng đang chuẩn bị theo bọn họ hồi phủ.
Vừa nãy bên ngoài vừa trải qua một cơn gió lốc tàn sát tứ phương, đá núi bị phá tan cây cối bị tróc gốc, nhưng trên khuôn mặt của Công Tôn cô nương vẫn giữ nguyên biểu cảm nhàn nhạt, rất đúng kiểu ‘một phen mưa gió đột kích, ta đây vẫn lù lù bất động’.
Tiếu Nương vốn cho rằng trải qua lần này, Tùy Phong đương nhiên sẽ coi trọng vị nữ Gia Cát này, trịnh trọng nói lời cảm tạ với nàng ta, đồng thời thể hiện sự coi trọng to lớn.
Thế mà Tùy Phong đến nhìn cũng không nhìn vị nữ thần cơ diệu toán kia, chỉ đi ra ngoài nhìn một chút cơn gió lốc đã qua, sau đó dặn dò người đưa xe ngựa ra khỏi sơn động, một lần nữa chuẩn bị ngựa xe, nhanh chóng lên đường trở về.
Lúc Tùy Phong đi ngang qua tiểu thư Công Tôn Cầm, cũng không nói chuyện với nàng ta. Tiếu Nương rõ ràng nhìn thấy, vị cô nương có thể trầm tĩnh bất động trước vòi rồng, lúc này lại lộ vẻ thất vọng.
May mà chỗ đến của vòi rồng cũng không phải là quận thượng nơi phòng ốc nhà cửa đông đảo, mặc dù trước cửa hàng hai bên đường phố đều phủ đầy cát, nhưng phòng ốc nhà cửa cũng không có quá nhiều tổn thất.
Nhưng mấy thôn xóm khác không may mắn như thế, sau khi Hoắc Tùy Phong đưa Tiếu Nương an toàn về phủ, lập tức đi vào phủ nha, sắp xếp tướng sĩ đi đến những thôn xóm gặp nạn xem xét tình hình, sắp xếp nơi ở cho bách tích trôi dạt khắp nơi.
Bởi vì người ở lại phủ Quận vương chưa kịp thời biết được chuyện gió lốc đột kích, nên rất nhiều cửa sổ phòng ốc đều để mở, bay vào rất nhiều đất cát, không thể nào tránh được phải giặt giũ màn cửa, lau dọn từ trong ra ngoài một phen.
Gần đây Tiếu Nương mới chỉnh đốn nô bộc từ trên xuống dưới, ai nấy đều cảm thấy không an tâm, sợ chủ tử hỏi tội, nên tranh thủ thời gian nhanh chân lẹ mắt lau dọn.
Tiếu Nương hồi phủ, tranh thủ thời gian tắm rửa gột bỏ bụi bặm trên người, đang định nghỉ ngơi một chút rồi dùng cơm tối, thì có người truyền lời nói Công Tôn cô nương muốn tới vấn an Huệ Mẫn Huyện chủ.
Thân đã ở cổ đại lâu như vậy, Tiếu Nương cũng coi như thấy qua đủ loại người, nhưng đến bây giờ chưa từng gặp nhân vật nào khó lường như thế, lòng hiếu kỳ không khỏi dấy lên.
Không lâu sau, Công Tôn cô nương chậm rãi đi đến, tay phải nhẹ giơ lên, trong lòng bàn tay kéo ra một bát canh nhỏ nhắn tinh xảo, thi lễ với Tiếu Nương, sau đó nói: “Công Tôn từng nhận được lời chỉ điểm của thần y, được nhận viên dưỡng sinh đan được. Hôm nay gặp phải vòi rồng, Công Tôn sợ Huyện chủ gặp kích thích mà sợ hãi, do đó đặc biệt hòa tan đan dược, chế biến thành một bát canh an thần khiết tịnh thân thể. Nếu như Huyện chủ không chê có thể dùng một chút để xoa dịu tinh thần.”
Tiếu Nương cười mời Công Tôn cô nương ngồi xuống, nói: “Đầu tiên cảm ơn ý tốt của Công Tôn cô nương. Cơm tối cũng vừa chuẩn bị xong, chắc ngươi cũng chưa ăn, mong Công Tôn cô nương cùng dùng bữa.”
Công Tôn cô nương nói qua vài lời từ chối khách khí một chút, sau đó ngồi xuống dùng bữa.
Bữa cơm này, không thiếu được nói đến trận cuồng phong vừa xảy ra kia, Tiếu Nương rất khéo léo mà lấy lòng Công Tôn cô nương một phen.
Ngược lại Công Tôn cô nương rất khiêm tốn, chỉ nói lần này chẳng qua là chút kỹ năng nhỏ bé không đáng kể mà thôi. Trò chuyện một chút, chẳng biết từ khi nào, Tiếu Nương phát hiện Công Tôn cô nương vô tình hay cố ý hướng chủ đề đến Tùy Phong. Công Tôn hỏi: “Nghe nói Huyện chủ cùng Quận vương là thanh mai trúc mã, bây giờ kết thành phu thê thật sự là nhân duyên trời định, chỉ là không biết khi nào Huyện chủ quen biết với Quận vương?”
Tiếu Nương cười cười nói: “Có gì mà biết hay không biết? Nương ta gả cho nghĩa phụ của Quận vương, cứ như vậy đùa giỡn từ nhỏ mà lớn lên thôi.”
Công Tôn Cầm nghe vậy, chậm rãi nâng chung trà lên, nắp cốc từ từ trượt trượt trên vành, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế… Nghe nói đến nghĩa cử của Hồ phu nhân đã từng cứu Chử Tướng quân, lại không biết tình hình lúc đó, là cơ duyên nào giành được lương duyên này?”
Tiếu Nương cầm miếng mứt hoa quả trong đĩa được nha hoàn bưng lên, lấy một miếng mứt kim quất làm thanh miệng, ngậm vào nói lời hàm hồ không rõ: “Khi đó ta còn nhỏ, cả ngày chỉ biết chơi, cũng không nhớ được nương cứu phụ thân ta thế nào. Sau này đợi phụ thân ta đến, có thể thay tiểu thư hỏi qua một chút.”
Công Tôn Cầm nghe vậy, không khỏi hé miệng cười một tiếng: “Chẳng qua là nhàn rỗi nói đến chuyện này, sao có thể phiền Huyện chủ hỏi đến Tướng quân phu nhân… Sắc trời không còn sớm, ta cũng không quấy rầy Huyện chủ nghỉ ngơi.”
Nói xong nàng ta phúc lễ lui ra ngoài.
Tiếu Nương chậm rãi nuốt miếng mứt hoa quả trong miệng, cẩn thận suy nghĩ mấy lời kia của Công Tôn Cầm.
Thật ra so với bất kỳ ai khác nàng đều hiểu rõ hơn, lúc trước mẫu thân cứu Chử Thận, chính là một bước ngoặt làm thay đổi vận mệnh rất nhiều người.
Câu Công Tôn Cầm vừa hỏi, đến cùng là cố ý hay vô tình?
HẾT CHƯƠNG 102.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...