Dương Cửu

Dương Cửu ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, uống thuốc rồi, thành ra ngủ không biết trời trăng gì luôn, đến khi tỉnh lại đã đến Munich rồi.

Hắn thong thả tản bộ dọc con đường nở đầy hoa chuông, tiếng đàn phong cầm du dương phiêu lãng trong quán bar nhỏ, nghệ thuật đồ đồng bộc lộ từ bảng hiệu đến mái hiên quán, khách ngồi trò chuyện cười nói, ai nấy đều có một cốc rượu lớn trên tay. Con đường rải gạch xanh dài như bất tận, ở một đầu xa tít còn nhìn thấy được nóc cây thánh giá khổng lồ trên nóc một giáo đường, nhưng chẳng biết còn phải đi bao nhiêu lâu nữa mới chạm tay được đến cánh cửa men thủy tinh cao sừng sững ấy.

Cha xứ ngồi sau cửa xưng tội, tay cầm thánh giá bạc. Giáo đường trần cao, và sâu hun hút, bước vào theo con đường trải thảm đỏ, hàng ghế ngồi thật dài hai bên không một bóng người. Đầu tít trong là một bức tranh hình Chúa Jesus chịu khổ hình kéo dài tới trần nhà, quanh bức hình là những thiên sứ nhỏ, chúng cười, vỗ đôi cánh trắng muốt, lông vũ bay rợp, bao phủ khắp mọi nơi ánh mắt người ta có thể vươn đến, khiến ta cảm giác như trong khoảnh khắc mình đã chạm bước lên thiên đàng.

Cha xứ nói: “Con à, con tin Chúa, người sẽ yêu con.”

Dương Cửu thấy một chiếc bàn dài, trải khăn trắng, bên trên có bày rượu và bánh thánh. Hắn cầm cái ly bạc lên, gật đầu mời cha xứ, rồi ngửa đầu uống cạn.

“Tiếc là tôi không phải quỷ hút máu, nếu không ngài đã có thể dùng cái này đâm vào tim tôi rồi.”

Dương Cửu bước lên bậc thang chật hẹp dẫn vào phòng xưng tội, những khe đá ghép toát ra hương vị xưa cũ đầy ám ảnh. Trong phòng xưng tội, một bức tranh lớn treo sau lưng cha xứ, ***g khung bạc cũ kĩ, trong tranh là một người đàn ông mặt nhợt nhạt, ôm một thiếu nữ ***, bước ra từ rừng rậm.

Cha xứ bình thản nhắm mắt: “Con à, không khí quanh con còn buồn thảm hơn quỷ hút máu nữa kia. Tin Chúa đi con, chỉ cần một phần trong con tin tưởng Chúa, người sẽ yêu thương con bằng mười phần nhân từ trong người.”

Dương Cửu cười phá lên, hỏi lại bằng tiếng Đức trôi chảy: “Tôi xử ác vô cùng với một người, vậy mà người ấy lại yêu tôi bằng cả trái tim, bất kể trước mắt gai góc ken đầy, người đó cũng sẵn sàng phát quang cho tôi một lối đi rộng rãi. Tôi nhìn con đường ấy, mà không biết nó dẫn tới đâu; trông qua thì có chim hót hoa nở đấy, có giọng nói giục giã tôi rằng: cứ bước lên thôi, người đó yêu tôi, bất kể giữa chừng có bao nhiêu cạm bẫy trắc trở, rồi cũng chỉ như những trường đoạn ngăn cách vô thưởng vô phạt trước hạnh phúc mà thôi. Nhưng cha này, rốt cuộc là tôi phải đi đâu đây?”

“Chúa chúc phúc cho tất cả những người yêu nhau.”

“Nhưng tình yêu cần máu thịt làm vật tế để nuôi dưỡng nó.”

Cha xứ đột nhiên mở mắt. Ngài nhìn người đàn ông tuổi trẻ điển trai này, hắn mặc áo măng tô đen, sắc mặt tái nhợt nhưng cương quyết, ngài không nhìn rõ ánh mắt hắn, vì mọi biểu cảm của hắn đều khuất sáng với ngài; chỉ thấy sau lưng hắn là hình ảnh thiên đàng thênh thang, rực rỡ.


Cha xứ đưa tay ra với hắn: “Con à, dù con đứng trong bóng tối, chỉ cần con nghĩ trong lòng con còn ánh sáng, thì nơi con đang ở, đó là thiên đàng.”

Dương Cửu quay lưng bỏ đi, áo măng tô phất lên thành một vệt dài vì gió lùa. Hắn đặt một tờ giấy bạc xuống hộp quyên góp, rồi đẩy cửa bước ra. Trong khoảnh khắc tiếng chuông gió ngân lên, xuyên qua những hàng song thủy tinh đủ màu sắc, rồi vút ra vòm trời bên ngoài, biến mất.

Dương Cửu bước xuống bậc thềm, xe ngựa chạy lắc lư trên con đường trước mặt, hai con ngựa trắng gõ móng cộp cộp, tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng chuông ngân, đến lúc đó hắn mới nhận ra di động trong túi đang rung.

“Ờ, Ivy à?”

“Dương Cửu cậu ở đâu rồi? … Đức à? Munich hả?” Giọng Ivy bị ngắt quãng vì tín hiệu chập chờn ở góc đường, “… La Tuấn cho người chặn xe của Tiêu Trọng Giản giữa đường… giờ bọn họ đã đến Tiêu gia rồi, lần này là để trả thù vụ đốt nhà chính của La gia hồi trước… La Tuấn và người nhà Chu gia… bọn họ muốn giết Tiêu Trọng Giản…”

_

Tiêu Trọng Giản bị giữ ngoài cổng lớn.

Thực ra lần này hắn đã có linh cảm trước, nhưng hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị. Hắn thật không ngờ La Tuấn lại ra tay nhanh vậy, trong suy nghĩ của hắn, La Tuấn vẫn còn là đứa nhỏ bấn loạn trong tang lễ của La Vinh Thận, chỉ biết nấp sau lưng Dương Cửu mà thôi. Có thể nó có chút thủ đoạn đấy, nhưng nếu không có Dương Cửu nó chẳng là gì hết, sao có thể uy hiếp hắn được.

Tiêu Trọng Giản ngồi trên ghế sau xe, kính chống đạn ngăn cách với tài xế đã được kéo lên. Mấy người thuộc hạ thân tín ngồi hai bên trái phải, ai nấy đều cầm súng trong tay, đạn đã lên nòng, chỉ chờ xông ra mở đường máu.

Bên ngoài có vài tiếng súng, hắn biết xe La Tuấn cũng ở đây, có lẽ La Tuấn đang định đốt nhà trước, rồi mới quay qua đòi mạng hắn.

Giang Lăng gọi xong cuộc điện thoại, cúi đầu nói: “Ta không quay xe lại được, đường phía sau bị chặn cả rồi, kẹt ở đây không đi được.”

Tiêu Trọng Giản đột nhiên nhớ lại tình cảnh tương tự thế này ở Đài Bắc trước kia, gần như giống hệt, chỉ là xung quanh không có một ai, ngoài hắn và Dương Cửu. Khi ấy hắn tuyệt nhiên không thấy sợ, vì hắn biết dù có phải chết xuống địa ngục, vẫn còn Dương Cửu luôn ở bên hắn.


Hắn cho rằng không có Dương Cửu mình sẽ đau khổ tột cùng, nhưng thực tế không phải vậy.

Trước giờ phút sống còn đích thực, hắn lại thấy may mắn vì Dương Cửu không ở bên mình lúc này, giờ thì dù hắn chết, Dương Cửu vẫn còn được sống.

Tiếng súng bên ngoài ngày càng gần, đột nhiên có tiếng nổ lớn sau xe. Người ngồi trong tất cả đều bị chấn động, vậy tức là địch đã tập kích đến nơi, tình thế của bọn họ giờ vô cùng nguy hiểm, nếu tiếp viện chậm trễ, có thể tên tuổi mấy trăm năm của nhà họ Tiêu sẽ bị chôn vùi tại nơi này.

Tiêu Trọng Giản đột nhiên thở hắt ra, nói: “Mở cửa ra, chúng ta xuống xe.”

Giang Lăng khựng lại: “Lão đại…”

“Mở cửa ra.”

Giang Lăng do dự đưa mắt ra lệnh, vệ sĩ liền mở cửa, Tiêu Trọng Giản cười phá lên, rồi kiên định bước xuống.

Bãi đất trống ngoài cổng Tiêu gia đậu đầy xe dã chiến, có lẽ đều là người La Tuấn đưa đến, bọn họ đã hoàn toàn bị bao vây. La Tuấn và mấy tên thủ hạ đứng cạnh xe, đứa nhỏ năm xưa khóc lu loa giữa tang lễ La Vinh Thận đã sớm thoát vỏ thiếu niên, nếu không phải mấy năm gần đây thường phải gặp mặt, không chừng Tiêu Trọng Giản khó mà nhận ra được hắn.

Gương mặt La Tuấn khá bình thường, không thể nói hắn xấu, chỉ nhìn qua thì mắt mũi miệng đều đàng hoàng vừa vặn, thậm chí còn có chút điển trai; nhưng chẳng hiểu vì sao nằm cùng trên một khuôn mặt lại thành ra một vẻ trúc trắc, biểu cảm của hắn luôn luôn mang chút kiêu ngạo lẫn cố chấp, khiến người ta không ưa mắt, nhiều khi mới nhìn đã muốn khó chịu.

Điểm này hoàn toàn trái ngược với La Vinh Thận, La Vinh Thận rất khéo léo, nhiều khi lại hơi mềm yếu; La Tuấn thì giống một người lãnh đạo hơn, nhưng hắn lại có phần cố chấp và cực đoan, ương ngạnh thái quá tự nhiên thành ra ngựa non háu đá.

Tiêu Trọng Giản nghĩ vậy, còn nhẹ nhàng phất tay, lên tiếng bắt chuyện với hắn: “Vẫn khỏe chứ?”


La Tuấn cười lạnh: “Đương nhiên là tôi khỏe, mà hình như Tiêu lão đại ra trận hơi thong thả quá đấy.”

Tiêu Trọng Giản đáp: “Thực ra tôi không suy sụp như cậu đang nghĩ đâu… đàn ông muốn ly hôn đương nhiên sẽ có chuyện, chờ đến lúc cậu kết hôn sẽ hiểu. Chuyện thường cả, tôi lo được.”

“Tôi sẽ không kết hôn.” La Tuấn chậm rãi nói, “Tôi không giống ông, ông thích đi đường mòn, tôi đâu định bước lầm theo.”

Tiêu Trọng Giản biết ý hắn ám chỉ chuyện gì, chỉ cười cười, hỏi lại: “Dương Cửu đâu rồi? Nghe nói cậu ấy ra ngoài chơi phải không?”

“Phải, tôi không muốn để anh ấy dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến ông, bất quá tôi nghĩ ảnh cũng chẳng thích đâu, thế nên anh ấy đi rất vui vẻ. Chờ chừng nào mộ ông xanh cỏ chắc anh ấy về đó.”

Tiêu Trọng Giản gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Có một chuyện tôi vẫn nghĩ không ra, có thể hỏi cậu được chứ?”

Dù sao La Tuấn vẫn là người suy nghĩ bình thường, hắn không thực sự thích nghi được lối nói chuyện tùy tiện này, hơn nữa tình hình đang khẩn cấp, hắn còn chưa tu luyện đến mức súng kề thái dương còn tỉnh bơ được, bởi vậy liền vô thức đáp cứng nhắc: “Việc gì?”

Tiêu Trọng Giản hỏi: “Tôi vẫn muốn biết, cậu muốn giết tôi là để trả thù cho La Vinh Thận, hay là vì Dương Cửu?”

La Tuấn sững người.

Tiêu Trọng Giản hoàn toàn không hoảng sợ, thậm chí hắn còn châm một điếu thuốc, chậm rãi hút. Người không hiểu tình hình nhìn vào lúc này không chừng còn tưởng người bị uy hiếp ở đây là La Tuấn chứ chẳng phải hắn.

Không phải là La Tuấn dở, có điều so bì tuổi tác và sự từng trải… có nhiều lúc thực sự hắn tinh tường hơn, sắc bén hơn nhiều so với những tay già đời trên thương trường; nhưng chỉ cần có người dồn ép được hắn, rồi sẽ nhận ra thực tế không phải hắn táo bạo, mà hắn bị kích động, và còn thiếu kiên nhẫn.

La Tuấn không nhịn được nới rộng cổ áo, khô khan đáp: “Cả hai lý do. Nhưng dù không có Dương Cửu, sớm muộn tôi cũng tìm ông tính sổ mối huyết thù đó.”

Tiêu Trọng Giản cười phá lên: “Không có Dương Cửu căn bản cậu đâu giết được tôi, cả khả năng báo thù cậu còn chẳng có.”

Hắn quăng điêu thuốc, dang rộng hai tay, thản nhiên đứng đó: “Được rồi, tới giết tôi đi. Nhớ lấy, không phải tôi chết trong tay cậu, người thực sự giết tôi, là Dương Cửu.”


La Tuấn hầu như giận muốn điên người, thiếu điều giật súng trong tay vệ sĩ, xông đến đánh Tiêu Trọng Giản tơi tả. Nhưng đúng lúc ấy, một gã thuộc hạ chạy đến, ghé tai hắn thì thào: “Cậu chủ, cậu Cửu gọi điện thoại vệ tinh cho cậu!”

La Tuấn nhíu mày: “Anh ấy có việc gì?”

“Không biết, nhưng cậu Cửu nói cậu về nghe máy ngay! Mặc kệ đang làm gì cũng bỏ đó, cậu ấy muốn gặp cậu ngay lập tức!”

La Tuấn đưa mắt nhìn Tiêu Trọng Giản, thầm chửi thề một tiếng, ném khẩu súng xuống đất rồi quay đầu bước vào một cái xe dã chiến.

Trong xe có một thiết bị tiếp sóng vệ tinh cỡ nhỏ, nhấc máy lên, lập tức màn hình hiển thị hình ảnh Dương Cửu. Nhìn qua có vẻ hắn đang ngồi trong văn phòng của một công ty Đức, sau lưng là cửa kính.

Hắn đã hút rất nhiều thuốc, dưới sàn vương vãi đầy đầu lọc. Nhưng tinh thần vẫn tàm tạm, hai mắt nhìn thẳng vào La Tuấn trên màn hình, mặt còn như có ý cười.

La Tuấn cầm mic lên, nhìn hắn: “Cuối cùng là có việc gì? Nếu định kể chuyện Châu Âu của anh hay chuyện tán được bao nhiêu em rồi thì thôi, giờ tôi đang bận lắm, lát nói chuyện với anh…”

“La Tuấn.” Dương Cửu ngắt lời hắn, “Có một việc tôi đã nghĩ rất lâu, có lẽ ngày hôm nay nên nói cho cậu thôi. Tôi không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, mười phút là đủ.”

La Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, lại đưa mắt nhìn bọn Tiêu Trọng Giản bên ngoài, rồi quay lại màn hình: “Sao nào?”

Dương Cửu cúi đầu, “… hồi đó tôi nói với cậu, là Tiêu Trọng Giản giết La Vinh Thận.”

Hắn duỗi tay, thái độ vô cùng tiếc nuối. Thậm chí điều hắn nói tiếp theo nghe cũng đầy hối hận, lọt qua cùng những tạp âm lạo xạo rất khẽ của đường truyền, và rung động rõ mồn một đến tai La Tuấn.

“Thực ra, người giết La Vinh Thận, là tôi.”

——



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui