Lần thứ hai nhìn thấy Bỉ Nặc cùng bầu bạn đã từng mê man giờ đã hồi tỉnh trở lại là vài ngày sau.
Vào lúc này, bọn Thường Cảnh dưới sự hướng dẫn của quản gia đi dạo hết triệt để từ trong ra ngoài tòa thành này.
Ngày hôm nay.
Chân lắc lư, Thường Cảnh trong lòng ngực ôm lấy Bony, ngồi ở trong phòng khách bày trên bàn đầy bánh ngọt —— đây là thức ăn tương đối giống như ở địa cầu, có cảm giác thân thiết lắm.
Thường Cảnh ăn đến bụng căng tròn, lại cầm lấy hồng trà đặt ở một bên trút xuống một ngụm lớn, thỏa mãn thở dài nói: “Nhân sinh chính là như vậy, nhàn nhã ngồi ăn bánh kem cùng uống hồng trà —— a, quả thật là tuyệt đỉnh hưởng thụ.”
Bony bị Thường Cảnh ôm vào trong ngực, nghe xong những câu nói này, khinh thường cất tiếng nói, “Nhân tộc quả nhiên cũng chỉ là Nhân tộc, không có mục tiêu cực kỳ ngu xuẩn!” Thân thể của nó bé nhỏ, nếu nhìn kỹ, mặt nó tương tự như mặt con ngựa khinh thường người khác.
Tuy rằng, muốn một con thú Tiểu Mao mọc đầy lông xù mềm mại trên mặt nhìn thấy vui vẻ độ khó không thua gì ở thế giới này tìm được một người xuyên qua đến đây —— ờ, cũng có, tỷ như bầu bạn của Bỉ Nặc…… Cho nên, Thường Cảnh xác thật ở trên mặt Bony nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ.
“Ờ…… Ta muốn nói, mi là một con Linh Thú, đôi khi thỉnh thoảng dùng lời trào phúng người khác, thật sự thích hợp sao?” Cúi đầu chọc bụng Bony, Thường Cảnh chơi vô cùng vui vẻ.
“Hừ, ngô là Linh Thú có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như nhữ nên cứ mà cười trộm đi.” Cào cào móng vuốt chính mình, đuôi Bony như muốn nhếch lên trời.
Thường Cảnh đang cười trộm: “……”
Phát hiện chính mình đang so đo với Linh Thú ôm trong lòng ngực, không lẽ chỉ số thông minh của y đang tuột dốc không phanh?
—— vậy mình không tính toán với con Linh Thú này là được rồi ╮(╯▽╰)╭
“Khụ khụ, không thèm nghe mi nói nữa.”
“Đó là nhữ nói không lại ngô, muốn nhận thua sao.”
“…… Ai nói, mi mới nói không lại ta, nhận thua quần què ấy.”
“Ngô sẽ hào phóng tha thứ cho nhữ, Nhân tộc ngu xuẩn à, nhanh đến phủ phục dưới chân ngô đi.”
“……!!”
Đột nhiên phát hiện gần đây mình trở nên có chút ngốc nghếch, Thường Cảnh ngẩn ngơ, lập tức cúi đầu liếc mắt nhìn Linh Thú nằm trong lòng ngực —— thông minh của y càng ngày càng hạ thấp Σ( ° △ °|||)
Quá hoảng sợ, Thường Cảnh vội vàng đem tư duy chính mình kéo trở lại bình thường, chớp chớp mắt, quay đầu chăm chú nhìn Thiên Dịch từ đầu đến cuối chỉ yên lặng nhìn y, hỏi: “Gần đây có phải anh không giữ được bình tĩnh?”
“Bình tĩnh, là cái gì?” Thiên Dịch hỏi ngược lại.
“…… À, nghĩa của nó là trầm ổn ấy.” Trong khoảng thời gian ngắn không cẩn thận buột miệng thốt ra ngôn ngữ kỳ quái, Thường Cảnh gãi gãi đầu chính mình, nói: “Anh gần đây cùng Bony ngốc nhìn như có vẻ choáng váng nhỉ?”
Không muốn dùng từ ngốc để hình dung chính mình, trạch nam xuẩn manh Thường Cảnh đặc biệt đau trứng…… Haizz, y cảm khái, nhân sinh tịch mịch như tuyết.
Thiên Dịch nghe xong, mỉm cười, lắc đầu, “Không đâu, Tiểu Cảnh như vậy, rất là đáng yêu.”
Hình như nhân vật có khác đi một chút, Thường Cảnh sau khi tỉnh lại, tính cách phát sinh rất nhiều thay đổi —— đại khái bắt đầu từ lúc chính mình đem tính cách bộc lộ ra ngoài.
Đấy là điều Thiên Dịch nghĩ đến.
Từ lúc mới bắt đầu là hiền lành, sau đó sẽ tới làm nũng, hiện tại là người có tấm lòng yêu thương giàu lòng nhân ái nhưng lại quen thuộc ỷ lại chính mình, Thiên Dịch cảm thấy, mỗi một tính cách của vợ mình, cậu đều thích hết.
Càng cảm giác mình tựa hồ bước đi theo chiều hướng tan vỡ, Thường Cảnh bắt đầu suy nghĩ lại, làm sao chỉ trong chớp mắt y lại không dấu kín bản tính của mình, cứ từng điểm từng điểm, chậm rãi đem bản tính của mình bộc lộ ra bên ngoài cơ chứ?
Là bởi vì hoàn cảnh quen thuộc, người cũng quen thuộc…… Cho nên, mới có thể như vậy đi?
—— Ừm, đại khái chắc là như vậy!
Thường Cảnh vẫn còn đang ngây ngốc, chờ y thời điểm hoàn hồn trở lại, liền phát hiện trước mặt mình xuất hiện thêm hai người, một là bị người ôm vào trong ngực, một là ôm người trong ngực.
“Hai anh đến đây từ lúc nào?” Thường Cảnh ngạc nhiên lên tiếng.
“Tiểu Cảnh,” Thiên Dịch đưa tay đem Thường Cảnh ôm vào trong ngực còn Bony bị xách lên vứt ra bên ngoài đất trống trải, lúc này mới tiếp tục nói: “Vừa rồi trong lúc em ngây ngốc, nên không thấy bọn họ đến đây.”
Trong lòng ngực trống trơn, Thường Cảnh nhìn thấy Bony vòng một đường parabol bay đến bên ngoài, sau đó bộp bộp rơi xuống đất, bên tai truyền đến tiếng nói ôn hòa, y chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt…… Sau đó, gò má nổi lên hai đóa hoa đỏ bừng.
Bỉ Nặc ôm Tuần Thuyền, ở trước mặt hai người ngồi xuống.
Tuần Thuyền bị Bỉ Nặc ôm vào trong ngực, giữa hai lông mày còn có chút mệt mỏi, trên người da dẻ lộ ra bên ngoài, cũng quá trắng đi —— người ngủ say trăm năm, rất ít nhìn thấy mặt trời, cho nên không trắng mới là lạ ấy.
Tuần Thuyền đôi mắt hàm chứa ý cười, nhìn kỹ Thường Cảnh trước mặt mình, há miệng thở dốc, thốt ra mấy chữ, không rõ ràng, làm cho người khác không thể nào hiểu được.
Có điều, Bỉ Nặc nghe hiểu.
Hắn vỗ vỗ sống lưng người trong lòng ngực, lập tức dựa theo ý tứ của Tuần Thuyền đem lời nói của y thuật lại: “Jojo nói: Cậu chính là người nắm giữ thể chất giống như tôi sao?”
“Hả?” Nghĩ tới Bỉ Nặc đã từng nói cho bọn họ biết bầu bạn của hắn cũng có được thể chất giống y như vậy, vì thế Thường Cảnh rất thức thời, y mỉm cười, gật gật đầu, “Chào anh, em tên là Thường Cảnh.”
Tuần Thuyền nói nhờ Bỉ Nặc phiên dịch: “Chào cậu, tôi tên là Tuần Thuyền, Tuần là Chu Ngô Trịnh Vương Tuần, Thuyền là chiếc thuyền ngược dòng nước.”
Thường Cảnh nghe xong lời giới thiệu như vậy, trong lòng kinh hỉ như sóng to gió lớn nhảy dựng lên —— Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, đây là Bách Gia Tính; học như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, đây là lời răn danh ngôn.
Lúc còn học tiểu học bắt buộc y phải thuộc lòng mấy thứ này, nên khi Tuần Thuyền tự giới thiệu mình, hoàn toàn chính là nói cho y biết, đến đây đi, mau tới nhận mặt nhau đi, tôi cũng là người xuyên qua nha.
Ừ, có lẽ là vậy.
Đại khái thấy vẻ mặt Thường Cảnh quá mức kinh hỉ, khiến Tuần Thuyền trong khoảng thời gian ngắn rất là kinh ngạc, y há miệng, hỏi: “Thường Cảnh, cậu sao thế?”
“Ờ, có chút.” Thường Cảnh nghiêng đầu thấy Thiên Dịch vẫn chăm chú không chớp mắt nhìn mình, lại quay đầu nhìn Tuần Thuyền bị Bỉ Nặc ôm vào trong ngực ý cười ấm áp đầy mặt.
Cuối cùng nghĩ đến một đề tài tương đối an toàn, nói: “Em có thể kiểm tra thân thể anh một chút được không?”
—— y rất là chăm chú cùng tận chức thực hiện nghĩa vụ làm một bác sĩ tốt!
Linh lực chữa trị tuần hoàn trong thân thể đi một vòng, sau đó sung sướng trở lại bên người chủ nhân nó.
Tiếp đó, Thường Cảnh đang nhắm mắt liền mở ra.
“Anh đã hoàn toàn khôi phục rồi, a, đây chính là, do quá lâu không có vận động, nếu muốn đi lại bình thường anh phải học lại những bài học cơ bản về cách bước đi.”
“Không sao hết.” Tuần Thuyền trả lời như vậy.
“Ừ, phục kiểm gì đó nên ngồi nhiều một chút là tốt rồi.” Thường Cảnh cười híp mắt tiết lộ ra từ ngữ trên địa cầu, rất tự nhiên.
Sau khi nói ra câu này, y lại nhìn thấy trên vẻ mặt Tuần Thuyền bắt đầu biến hóa, tuy rằng móng tay y bị Thiên Dịch nắm lấy —— ờ, đại khái là có ý định muốn phát tác chiếm hữu dục đây mà.
Thỏa mãn nhìn thấy trên mặt Tuần Thuyền đầu tiên là mờ mịt sau đó là giật mình cuối cùng chuyển thành kinh hỉ, Thường Cảnh bắt đầu yên lặng vì sự thông minh của mình nhấn cho mình một cái like.
Không khí trong lúc đó ngay lập tức liền yên tĩnh, thời gian từng chút một trôi qua……
Sau đó, rất lâu sau.
Thường Cảnh nghe được Tuần Thuyền kích động a a a a, không ngừng nói cái gì đó, thế nhưng bởi vì ngủ đến tận trăm năm dẫn đến khi nói chuyện như đang tập nói bi bô, khiến người khác không nghe rõ.
Cảm giác tâm tình người trong lòng ngực đang kích động, Bỉ Nặc cầm chặt tay Tuần Thuyền, hắn nhẹ giọng nói: “Jojo em muốn nói gì, cứ từ từ nói, ta giúp em đem toàn bộ những lời muốn biểu đạt đưa đến cho Thường Cảnh.”
“Tiểu Cảnh, ta không thích cảm giác như thế này.”
Giữa lúc Thường Cảnh tập trung tinh thần nghiêm túc muốn nghe Tuần Thuyền biểu đạt ý tứ, Thiên Dịch bỗng nhiên không đầu không đuôi thốt lên một câu nói như vậy.
“Làm sao vậy, Thiên Dịch?” Thường Cảnh có chút mơ hồ.
“Tiểu Cảnh, em không nên nói những điều mà ta không thể nào hiểu được có được không.” Cau mày, Thiên Dịch nói.
Thiên Dịch càng ngày càng khó chịu, không còn dáng vẻ đáng yêu ngốc manh thỉnh thoảng như một bé shota hay thẹn thùng, Thường Cảnh chỉ có thể thở dài, sau đó liền động viên vuốt lông.
“Thiên Dịch, chúng ta cũng không hề nói gì.” Thường Cảnh mỉm cười, đưa tay véo gò má Thiên Dịch, tâm ý thân mật hiện rõ ngay trên mặt.
“Ở thế giới này, người anh để ý nhất, luôn luôn là cậu.”
Thiên Dịch nghe xong lời này, trên mặt lộ ra ý cười thỏa mãn.
—— người vợ nói quan tâm mình nhất, hắc hắc hắc.
Mà bên này, Tuần Thuyền muốn đem ý tứ biểu đạt nói rõ ràng cho Bỉ Nặc biết.
Sau khi y nói xong liền cười ha ha nhìn Thường Cảnh cùng Thiên Dịch giữa hai người động chạm vào nhau, cười rất ôn hòa.
Sau khi Thường Cảnh dỗ dành được Thiên Dịch, thời điểm y quay đầu, nghe thấy Bỉ Nặc đang giúp Tuần Thuyền phiên dịch lời của y muốn nói.
“Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có một mình tôi bước vào lỗ hỏng thời không đi đến nơi này, không nghĩ tới còn có người giống như tôi. Cậu đến đây từ lúc nào, cậu đến đây đã bao lâu rồi? Cậu cùng Tinh Linh phía sau là mối quan hệ bầu bạn sao? Xem ra hắn rất quan tâm đến cậu.”
Tuần Thuyền liên tiếp hỏi ra ba vấn đề, Thường Cảnh suy nghĩ, trả lời: “À, chỉ có một mình em đến đây, có điều thời điểm nhìn thấy anh em thật sự rất vui.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Đại khái em đã đến đây mấy tháng rồi, em cùng Thiên Dịch…… Vẫn không tính là mối quan hệ bầu bạn, Thiên Dịch còn chưa thành niên đâu.”
Không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, trả lời như vậy, chỉ có thể nói là ổn thỏa.
“Còn chưa thành niên sao? Nhưng ngoại hình hắn cùng giống đực thành niên gần như là giống nhau.” Tuy rằng Tuần Thuyền thể chất đặc thù, thế nhưng trên bản chất vẫn là Nhân tộc bình thường, nên cũng không phát hiện Thiên Dịch đã sớm thức tỉnh linh lực.
Nghe bầu bạn của mình lần thứ hai nhắc tới Thiên Dịch, Bỉ Nặc ánh mắt nhanh chóng lóe lên.
Hắn cúi đầu, tiến đến bên tai Tuần Thuyền, nói: “Jojo, Thiên Dịch đã sớm thức tỉnh linh lực, có điều em quá mức chú ý đến giống đực khác, ta sẽ không vui.”
Tuần Thuyền: “……”
Đồng thời Thường Cảnh cảm giác tay mình lần thứ hai bị nắm chặt: “……”
Sau một lúc lâu.
Thiên Dịch đột nhiên lên tiếng: “Nếu bầu bạn ngươi đã thức tỉnh, ta cùng Tiểu Cảnh không cần phải lưu lại đây nữa, chúng ta ngày mai sẽ rời đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...