Ngày Tuất Dần tháng Tân Hợi năm Nhâm Thìn, hoàng đạo đại cát, hợp xuất hành, mở chợ, nạp tài, đại lợi hướng tây.
Vân Diệp, Lý Thái mang bốn lăm chiếc thương thuyền lớn nhỏ xuất phát từ Quảng Châu, chắm thẳng tới nam hải, chuẩn bị triệt để đả thông đường kinh thương trên biển, thương lộ trên đất liền đã tới Tây Vực, Ba Tư, Hồ thương tụ tập tại Trường An, từ đó trở đi tiếng lạc đà trên cổ đạo leng keng suốt năm trăm năm.
Con đường tơ lụa trên biển có lịch sử rất dài, đáng tiếc không phát huy được sở trường của nó, chẳng nói tới so với đường bộ. Rõ ràng một chiếc thuyền có thể chở được nhiều hơn một đội lạc đà, nhân thủ cần ít hơn, thời gian cần ít hơn, vì sao thương nhân tinh minh lại không thấy?
Hồ thương đi vạn dặm đường tới Đại Đường giao dịch cần mang theo đồ tiếp tế lớn gấp mười lần số hàng, trên biển thì không cần phiền phức đến thế, chuyến đi này của Vân Diệp chính là để phát triển ưu thế mậu dịch biển tới mức tối đa.
Có hạm đội hùng mạnh bảo hộ, với thương cổ mà nói đây là chuyện ngàn năm khó gặp, huống hồ ra biển lại là Vân hầu lẫy lừng, hạm đội của y vốn là sự tồn tại vô địch.
Khi ba chiếc chiến hạm vào vịnh, xung quanh lặng ngắt như tờ, không phải là chưa thấy thuyền lớn, Mộc Lan Chu còn to hơn cũng thấy rồi, nhưng chưa ai thấy một chiến hạm hoàn toàn phục vụ cho mục đích chiến tranh, toàn thuyền trình hiện đường nét cực đẹp, mũi thuyền lóe hàng quang, có thể đâm nát bất kỳ chiếc thuyền nào chắn trước mặt nó, hai bên thuyền không có mái chèo, chỉ có chi chít nỏ tám trâu, đầu cuối hai chiếc máy ném đá, thủy thủ trèo lên trèo xuống như khỉ, nhìn thân thủ là biết toàn hạng hùm beo.
Thương thuyền trong cảng nối đuôi nhau đi ra, bám sát chiến hạm tới Tam Lan quốc, ai cũng biết đây thực chất là chuyến thám hiểm dò đường, nhưng chuyện làm ăn cũng không thể không làm.
Trên biển không chỉ có sóng gió, còn có hải tặc vô cùng hung ác, hải tặc Cao Ly, Oa Quốc, Đại Thực, nhưng đáng sợ nhất là hải tặc Tam Lan quốc, bọn chúng không chỉ cướp hàng còn giết người vô số, rất nhiều thương cổ chiến thẳng được sóng gió, nhưng chớp mắt bị đám hải tặc nuốt sạch.
Giờ không sao nữa, trái phải không là chiến hạm làm bọn họ đầy tự tin, tới lúc thương cổ phục thù rồi.
Vân Diệp ngồi trên một chiếc ghế, nâng kính viễn vòng nhìn ra sao, trước mắt là đảo Hải Nam, bên trên chỉ có ít thổ dân và phạm quan, Vân Diệp nhìn thấy rất nhiều người trên bãi biển đang nhảy cao, vẫy tay, nỗ lực để chiến hạm nhìn thấy mình, ôm hi vọng xa vời là chiến hạm đem mình rời khỏi chốn địa ngục nhân gian này.
Vân Diệp thu kính viễn vọng lại, trả Lưu Nhân Nguyện:
- Tăng tốc cao nhất đi, chúng ta không có nhiều thời gian, trở ngại lại không ít, mở được mới là chuyện quan trọng nhất.
Lưu Nhân Nguyện nhận lệnh, chẳng bao lâu tù và vang lên, thủy thủ không ngừng vẫy đủ các loại cờ, hiện giờ gió cực kỳ thích hợp, không lớn không nhỏ, quan trọng nhất là không có sóng.
Chiếc Công Chúa chỉ giương nửa buồm, buồm của thương thuyền phía sau đã căng gió, tốc độ toàn hạm đội tức thì nhanh hơn rất nhiều, xé sóng, thuận hải lưu trở lại biển rộng.
Mặt trời dần nhô lên, sàn thuyền cũng trở nên nóng rát, Vân Diệp về thương phong, thấy Vô Thiệt và Lưu Phương mỗi người ôm một cái ấm trà lớn, đánh cờ trên chiếc bàn được cố đây, đây là bàn cờ làm bằng sắt, quân cờ gắn nam châm, đặt cờ xuống là dính chặt lấy, Vô Thiệt coi nó là chí bảo, bình thường không cho người khác đặt vào.
Đơn Ưng đứng bên quan chiến, từ nhỏ hắn theo Đinh Ngạn Bình lớn lên ở Chu Sơn, chẳng lạ gì biển, nên huấn luyện thời gian qua với hắn chẳng là cái gì, khốn khổ cho Hàn Triệt và Hi Đồng, Tiểu Thiết còn giỏi hơn, mấy tháng huấn luyện đã bơi rất giỏi.
Hàn Triệt nhìn qua thì cân đối, võ nghệ phi phàm, nhưng tên này ném xuống biển là thành quả cân, không hề có ý nổi lên, được cứu lên còn đánh bị thương hai giáo úy dạy bơi. Về sau chỉ có Đơn Ưng dạy được hắn, Hàn Triệt tìm Đơn Ưng tỷ thí, đáng tiếc bị đánh một trận, bị Đơn Ưng ném vào biển hết lần này tới lần khác, đợi hắn uống no nước mới kéo lên, lâu dần Hàn Triệt phạt hiện mình biết bơi.
Tiểu Thiết từ lần đầu tiên bị Vô Thiệt đá xuống nước liền thích bơi, thêm vào hắn là người luyện võ, hơi thở dài, thích nhất là lặn, giờ chỗ có cá mập cũng dám xuống, đại đao đổi thành lao sắt, theo hắn nói, hiện luận công phu dưới nước, lão tử không kém ai.
Vân Diệp phải Đông Ngư, Nhân Hùng tới chiếc Thanh Trước, Lão Thiết đích thân điều khiển chiếc Thừa Càn mình thích nhất, ba chiếc thuyền tạo thành hình tam giác bảo vệ thương thuyền.
- Qua đảo Hải Nam, rời Vọng Hương đài là rời khỏi thủy vực của Đại Đường, hầu gia, thổ nhân đương địa sẽ ùn ùn kéo tới, không biết hương liệu ở đâu? Chỉ ba chiếc thuyền của chúng ta không có hàng, dù thế nào cũng không thể để các huynh đệ đi một chuyến tay trắng.
Lưu Nhân Nguyện rất lo đại soái lừa gạt, nếu không có hàng hóa, sẽ tạo thành đả kích trí mạng với sĩ khí.
- Yên tâm đi, lần này chuyên môn chuẩn bị năm chiếc thuyền trống là để chở hương liệu, ta chỉ lo không đủ người hái hương liệu, không lo không có hương liệu.
Cái gọi là hương liệu là đồ gia vị như đậu khấu, hạt tiêu, đinh hương. Hương liệu là thương phẩm quan trọng nhất trong mậu dịch quốc tế, từ thời Tần đã xuất hiện trao đổi hương liệu rồi, đáng tiếc tới Ngũ Hồ loạn, dân tộc trên lưng ngựa không biết làm mậu dịch trên biển, thế là một thời gian dài loài mậu dịch này đứt đoạn.
Cho tới khi thương nhân Ba Tư xuất hiện, mậu dịch hương liệu mới ngẩng đầu lên, người Ba Tư có được hương liệu từ Ấn Đồ xa xôi đưa tới Trường An, giá cả thế nào thì khỏi nói cũng biết, chuyến đi này Vân Diệp trước tiên tìm thấy hương liệu trước rồi tính sau.
Vân Diệp chỉ biết đảo hương liệu ở Xích Đạo, cách Ấn Độ Ni Tây Á ( indonesia) không xa, cái khác y không biết, nhưng biết thế là đủ rồi.
Đi đường xa là chuyện buồn chán, Lý Thái lên thuyền của Vân Diệp, một mình ở lại chiếc Thanh Tước vô vị, đội thuyền của Đại Đường không cho nữ tử lên thuyền, đó là chuyện không may, dù thủy sư Lĩnh Nam văn minh n hất cũng thế, lần trước vì cứu một đám nô tỳ Tân La, kết quả gặp rồng hút nước. Bất kể Vân Diệp giải thích hai chuyện không hề lên quan tới nhau, nhưng cả thủy thủ hiền lành nhất cũng không tin, nữ nhân là tai họa trên thuyền vẫn là cấm luật của thủy quân.
Lý Thái không thể mang mỹ nhân lên thuyền giải sầu, đành xem Vân Diệp làm giá đỗ, thời gian dài không ăn rau, bổ xung vitamin thì bệnh máu xấu là sớm hay muột, quýt tuy không tệ, nhưng không để được lâu, nhưng Vân gia có đồ hộp hoa qua đơn giản, quýt được mọi người rất hoan nghênh.
Mỗi ngày ăn ít quýt là hưởng thụ vô thượng trên biển, Lý Thái cầm một cái thìa mò ăn, hắn thích món này, nhất là nghe Vân Diệp nói trên biển thiếu thứ này sẽ bị bệnh, càng không rời nó, may mà mang rất nhiều, một mình Lý Thái ăn không hết.
Vân Diệp lấy một cái sàng cực lớn, tỉ mỉ chọn hạt đỗ hỏng vứt đi, nếu ở mặt dất lấy nước rả qua hai lượt là được, nhưng ở trên biển, không ai muốn lãng phí nước, nên Vân Diệp đành nhặt từng hạt một.
- Diệp Tử, cuộc chiến sôi máu mà ngươi kể chưa thấy đâu, trên biển chẳng có lấy chiếc thuyền nào, muốn ăn cướp cũng chẳng được. Mà ngươi nói không ăn quýt và giá đỗ sẽ bị máu xấu thật à?
Vân Diệp liếc xéo hắn một cái:
- Tất nhiên, ngươi đừng than vãn, bình an trên biển là chuyện bao người mong mỏi, có thể đi bình an thế này ta cũng không ngờ, có điều ngươi nhìn thấy ba chiếc chiến thuyền này, muốn cướp cũng chạy thật xa. Lại Truyền Phong, Dương Nguyệt Lễ ở trên thuyền của ngươi có nghe lời không?
- Không tệ, người của ngươi dễ sai bảo. Cẩu Tử cũng được, bảo với ngươi nhé, sau này để Cẩu Tử theo ta đi, tên thị vệ trưởng của ta trung thành đấy, võ nghệ cũng không tệ, có điều đầu óc ngu si.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...