Vân Diệp rất bận rộn, sau khi từ chối tất cả lời mời tiệc tùng vẫn bận, Linh Đang có thai sáu tháng mới nôn tới kinh thiên động địa, người ta có thai hai ba tháng đã nôn, nàng bụng tướng lên rồi mới nôn, Vân Diệp làm mỳ rau còn ăn được một ít, ăn hoa quả cũng nôn.
Toàn thân Na Mộ Nhật nổi rất nhiều mụn, đúng là lấy mạng nàng, Vân Mộ được Tân Nguyệt mang đi thật xa, chỉ sợ truyền nhiễm, còn muốn cách ly cả trượng phu, bị Vân Diệp mắng tối mặt, bị chút mẩn ngứa là do không hợp thủy thổ thôi, mụn tan đi là hết, tránh cái gì mà tránh.
Trong một ngày Vân Diệp phải làm cơm cho Linh Đang, xoa thuốc cho Na Mộ Nhật, mới vào thư phòng mở hải đồ ra thì nghe thấy Na Mộ Nhật lớn tiếng kêu ngứa, phải đi dỗ dành, chẳng lúc nào được nghỉ.
Hiệu suất công tác của Khâu Hổ rất cao, không ngừng có hải đồ được đưa tới, Lưu Phương xử lý xong, sẽ đánh dấu vào bản đồ mới, Vân Diệp cũng vét hết ký ức bản đồ đời sau, đem một số hải đảo mình biết điền vào.
Hải đồ của Đại Minh tự được đưa tới, muốn tìm ra thứ hữu dụng trong núi hải đồ đó là chuyện vô cùng buồn tẻ, vô cùng nhạt nhẽo, nếu không có Lưu Phương giúp, Vân Diệp muốn một mình hoàn thành là không thể.
Muốn chơi cho vui thì phải chuẩn bị rất nhiều, chuẩn bị đầy đủ rồi mới có thể làm hải tặc giỏi, Vân Diệp không muốn mình ra biển thành đối tượng bị đánh cướp, lúc này e là đám hòa thượng đã đem tin tức về Vân Diệp truyền cho Cầu Nhiệm Khách, ông ta đánh đâu thắng đó trên biển, chắc không chỉ có hư danh, huống hồ sau lưng có Lý Tịnh ngầm hỗ trợ, có được trang bị của quân đội có khi chẳng kém Vân Diệp.
Cuộc sống của Vân Diệp ở Dương Châu vô cùng phong phú, phải chăm sóc hai tiểu lão bà, còn phải trông coi đại lão bà không cho ra ngoài sinh sự, trong quan trường Dương Châu đã lờ mờ lan truyền Tân Nguyệt không có não rồi, là khách, đừng để chủ nhân quá khó xử.
Gió mùa tới đúng hẹn, sóng biển mang bọt sóng vỗ vào bãi cát, Vân gia ngang ngược cuối cùng cũng đi, người Dương Châu thở phào, đám hải thương thường ngày vênh váo cuối cùng cũng dám lộ diện.
Thuyền rời cửa Trường Giang, Hi Mạt Đế Á chỉ một hòn đảo mọc từng mảng lau sậy um tùm, nói:
- Vân Diệp, đó là hải đảo bảo bối, nghe nói trên đó có Tức Nhưỡng, lần trước ta tới không phát hiện gì hết, ngươi còn cho rằng nơi đó có Tức Nhưỡng không? Ngươi xem trên đó giờ vẫn có binh sĩ canh gác, ngươi định lừa người ta tới bao giờ?
- Ta chưa bao giờ lừa ai hết, Hi Mạt Đế Á, cô xem đi, hòn đảo đó chẳng phải lớn hơn lần cô thấy nó không? Có thể khiến một hòn đảo trong nước không ngừng lớn lên, cô nói xem trừ Tức Nhưỡng ra thì còn thứ sức mạnh thần kỳ nào nữa? Vạn sự đều có căn nguyên, trong sách của các cô có một vị lực sĩ mạnh mẽ vô song tên là Samson, sức mạnh của hắn tới từ bộ tóc của mình, bị nữ thám tử lén cắt mất tóc liền thành yếu ớt vô cùng.
- Hòn đảo này cũng thế, Tức Nhưỡng chính là suối nguồn sức mạnh của nó, nếu cô lấy Tức Nhưỡng đi, nó sẽ mau chóng bị sóng biển san bằng, kỳ tích trời cao tạo ra, chúng ta không nên quấy nhiễu, để nó dần hoàn thành sứ mạng của mình, đó là tôn kính tự nhiên nhất với trời cao.
Vốn không định nói, nhưng thấy Hàn Triệt lén lút giỏng tai lên nghe trộm, đành phải kể lại lần nữa, đã lừa người ta thì lừa tới cùng, nếu không sẽ đả kích chút lòng tin mà Hàn Triệt khó lắm mới gom lại được.
Hàn Triệt nghe xong trầm tư nhìn hải đảo trước mắt, trực giác nói với hắn không nên tin lời Vân Diệp nói, nhưng hòn đảo đó lại thực sự tồn tại, làm lòng hắn nổi sóng cồn, phải lấy được hòn đảo này, đây hẳn là nơi động tiên.
- Samson? Ngươi biết Samson à?
Hi Mạt Đế Á vén váy chạy tới, muốn ôm lấy cánh tay Vân Diệp, nhưng bị Tân Nguyệt đẩy ra.
Hi Mạt Đế Á không hề để ý, Tân Nguyệt luôn hẹp hòi, đứng vững rồi há miệng hỏi:
- Mau mau nói đi, ngươi biết gì nữa? Có biết Zeus, biết Athena không? Có biết thần mặt trời không? Còn vị thần xa hơn có biết không? Như Gaia.
Vân Diệp kéo Tân Nguyệt tới, để nàng cùng mình dựa vào mạn thuyền, nói:
- Nàng có biết thần của bọn họ đều hơi biến thái không? Vợ của chủ thần Zeus là tỷ tỷ Hera của ông ta, Athena từ trong đầu ông ta chui ra. Tóm lại ông ta là tên quỷ đói trong đám sắc quỷ, chỉ cần gặp nữ nhân xinh đẹp một chút là ông ta biến thành con trâu đức leo lên giường họ, chén xong chạy thật xa. Lão bà của ông ta và khuê nữ thần sắc đẹp thi xem ai xinh đẹp nhất...
- Oa oa oa, không ngờ ngươi biết câu chuyện quả táo vàng, vậy có biết lông cừu vàng không? Biết mười hai anh hùng không? Có biết chuyện tình yêu giữa nữ thần Đại Daphane xinh đẹp và thần mặt trời không? Mau nói đi, mau nói đi!
Lần này bất kể Tân Nguyệt kéo thế nào Hi Mạt Đế Á không chịu buông tay ra, bầu ngực nóng bóng dán vào cánh tay y, không ngực thúc giục:
- Hi Mạt Đế Á những chuyện đó cô biết hết? Sao còn muốn ta kể lần nữa? Nói nhiều sẽ bị coi là tổn hại phong hóa cho vào lồng thả trôi sông, cô không muốn ta đường đường quốc hầu lại bị tha trôi sông chứ, như thế sẽ thành chuyện cười lớn.
Thấy Vân Diệp không chịu nói, Hi Mạt Đế Á buông tay y ra, cô đơn đi tới mũi thuyền, hát một bài ca bi thương, câu từ không nhiều, nhưng du dương.
Hàn Triệt nào đã bao giờ thấy cảnh quan phương tây, nghe tới há hốc mồm, hắn cảm thấy mình làm thần tiên lâu rồi hình như bỏ lỡ rất nhiều thứ, ví như mỹ nữ thông minh uyển chuyển hay thay đổi này vì sao mình chưa bao giờ gặp. Đây mới là nữ nhân, lão tử năm nay hai mươi hai rồi, tới lúc phải lấy lão bà thôi.
Tân Nguyệt rất mẫn cảm với chuyện nam nữ, đó là do nàng luôn đề phòng đám nha hoàn phó dịch làm chuyện hỏng gia phong, trong đôi mắt sắp phun lửa của Hàn Triệt thấy được dục vọng chiếm hữu Hi Mạt Đế Á, kín đáo chọc phu quân một cái, Vân Diệp thở dài, theo Tân Nguyệt xuống dưới.
Tới tận buối tối đi ngủ Tân Nguyệt đều không cao hứng, Vân Diệp không biết mình đắc tội với nữ nhân này chỗ nào? Nghĩ mãi không ra, tới khoang thuyền Linh Đang thăm, lại tới chỗ Na Mộ Nhật gãi ngứa cho nàng, cuối cùng mới về phòng mình, Tân Nguyệt nằm chổng mông ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng.
- Lại giận dỗi rồi, muốn mắng chửi thì mắng chửi đi, im thít thế làm gì?
Vân Diệp cởi áo, chuẩn bị đi ngủ:
Tân Nguyệt bò dạy nắm tay Vân Diệp van nài:
- Phu quân, nếu chàng thích Hồ nữ thì trong nhà có mười mấy người đấy, thiếp thân không để ý đâu, đừng cưới Hi Mạt Đế Á về nhà nhé?
Vân Diệp bị nàng làm ngớ ra rất lâu, mới nói:
- Ta không định cưới lão bà nữa, hiện giờ có bốn người các nàng đã không chiếu cố kịp rồi, thêm một người nữa còn sống nổi không? Vả lại con mắt nào của nàng thấy ta thích Hi Mạt Đế Á.
Tân Nguyệt u oán nói:
- Buổi trưa trên sàn thuyền lúc gió thổi, thiếp thân bảo chàng nhìn Hàn Triệt, hình như hắn thích Hi Mạt Đế Á rồi, thiếp thân thấy chàng thở dài, tưởng chàng không muốn Hàn Triệt thích Hi Mạt Đế Á.
Té ra là thế, Vân Diệp thở dài:
- Hai người đó đừng nhìn họ ăn lụa mặc là, thực ra là hai người đáng thương, có thể nói cả hai bọn họ đều không thích hợp thành thân, với ai cũng không thích hợp.
- Vì sao? Thiếp thân thấy họ là đôi người ngọc, rất xứng đôi.
Tân Nguyệt đề phòng nhìn trượng phu, cứ thấy trượng phu có dụng tâm khác:
- Nàng biết cái rắm ấy, Hàn Triệt là thần nhân, hôm nay ta kể chuyện thần thoại, nàng không nghe ra hàm nghĩa của nó à? Lão bà của Zeus là tỷ tỷ của ông ta, hiểu chưa? Cha mẹ của Hàn Triệt nói không chừng cũng thế, nàng nói xem tương lai con cái của Hàn Triệt sẽ thế nào?
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...