Đường Chuyên

Sư mặt đen lần đầu tiên lộ vẻ hoảng sợ, Vân Diệp cụt hứng, bỏ ra cái giá lớn như thế không phải để chinh phục đại dương, khai sáng đường biển, mà để tuyên truyền phật pháp, vậy mà lịch sử đời sau lại ra sức tán dương. Giống như phát mình ra la bàn không đi thám hiểm thế giới, lại dùng tính toán phong thủy, thuốc nổ đem làm trò mua vui mê tín, chẳng biết nói gì hơn.

Chợt nhớ Diêu Tư Liêm nói một chân không thể đi xa được, văn hóa Hoa Hạ tới Đại Đường gần như đạt đỉnh cao của thế giới rồi, nhưng toán học, vật lý, thiên văn, hóa học đều lạc lối, nên bị phương tây ngày càng hoàn thiện bỏ xa, đó là hậu quả việc diệt trừ bách gia, độc tôn nho giáo...

Đời sau Đại Minh tự xa hoa lộng lẫy là một minh chứng, mà hải thương cùng thời xuất hiện trên biển bị quan phủ truy đuổi cùng đường hết lối, đem chặt đầu lại nói là vì dân trừ hại.

Sống ở đất vàng quen rồi, người ta vô cùng sợ hãi biển rộng xanh lam, luôn cảm thấy chân dẫm trên mặt đất mới ai toàn, có phải là đại lực sĩ trong truyền thuyết Hi Lạp cổ đâu, cớ gì mà nhất định phải dẫm chân trên mặt đất.

- Vân hầu cho rằng làm thế không ổn?

Sư mặt đen cẩn thận hỏi Vân Diệp cụt hứng:

- Tùy tiện đia, mạo hiểm truyền bá phật pháp là chí nguyện của các ngươi, người có chí nguyện đều đáng kính. Hòa thượng, các vị muốn vượt biển, không xung đột với chuyện ta ra biển, sao chép hải đồ cho ta một bản, thủy sư Lĩnh Nam không biết gì về ngoài biển, sau này bọn ta khám phá ra chuyến đường biển mới cũng sẽ cho các vị một phần.

Sư mặt đen đành phải gật đầu, đó là giới hạn của Vân Diệp, nếu bọn họ không thức thời, người của Bách kỵ ty sẽ tiếp nhận, chuyện Vân Diệp sai bảo Bách kỵ ty như chó thì ông ta cũng rõ.

Lão nãi nãi bái phật xong, lòng thỏa mãn chuẩn bị về thành, Vân Diệp và Đạo Pháp vỗ tay ba lần cũng rời đi, mười ngày sau Vân Diệp sẽ có hải đồ, nhưng y thấy những hải đồ đó cực kỳ không hoàn thiện, Giám Chân đi Nhật Bản sáu chuyến mất mấy chục năm mới thành công, chẳng biết thứ hải đồ đó rác rưởi thế nào.


Về trạch viện mà Trịnh Sảng chuẩn bị, không ngờ đám Tân Nguyệt chưa về, dọc đường Hàn Triệt rất muốn hỏi làm sao Vân Diệp đoán ra được đám hòa thượng muốn vượt biển truyền pháp, nhưng thấy mặt y âm trầm, nên thôi.

Về tới trạch viện cùng Vân Diệp nằm xuống ghê trúc mới không kìm được nữa hỏi nhỏ:

- Ta phát hiện ngươi chẳng thông minh hơn ta, vì sao ngươi đoán được ý định của đám hòa thượng, còn ta thì không?

Vân Diệp xoay người đi, đáp không đầu không cuối:

- Hàn Triệt, thông minh là thứ không đo đếm được, ta cho rằng thông minh là tổng hợp của học thức, kiến thức và kinh nghiệm nhân sinh. Học thức và kiến thức của ngươi ta không hoài nghi, cái ngươi thiếu là kinh nghiệm tiếp xúc với con người, từ từ thôi, biển khơi hỉ nộ vô thường, ngươi có thể khống chế biển khơi, đoán chừng cũng có thể khống chế lòng người.

- Nghe người ta nói hải dương còn rộng lớn hơn mặt đất, bầu trời còn lớn hơn hải dương, ý chí con người còn lớn hơn bầu trời, nói ngược lại, nếu ngươi bao dung được cả thế giới thì ngươi là vô địch thiên hạ.

Hàn Triệt không hiểu, đến cả Vân Diệp cũng không biết là mình muốn biểu đạt ý tứ gì thì làm sao hắn hiểu cho được, y chỉ thuận miệng cảm khái thôi, Hàn Triệt chỉ thấy câu này rất có đạo lý, lời có đạo lý thì hắn luôn muốn làm rõ, đó là chỗ ngu xuẩn của người thông minh.

Lúc này Tân Nguyệt rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ, nào có chuyện chà đạp con người như thế, nữ tử lộ da lộ thị bị người ta bày trên đài dắt đi dắt lại trên đài như gia súc, đi hơi chậm một chút là ăn roi.


Chẳng những nàng phẫn nộ mà Tiểu Nha, Tiểu Vũ, Tiểu Miêu, Đông Tây Nam Bắc đều cực kỳ phẫn nộ, đám Hồ thương khốn kiếp không coi người ta là người, cho dù bán nô tỳ cũng không thể vén quần áo người ta cho người khác xem, Đại Đường sao lại có cảnh kinh tởm này, các phó phụ tuổi cao vội che mắt các tiểu nương tử lại, sợ làm bẩn mắt.

Những tên nam nhân tướng mạo hung ác kia đi trên đài dùng đủ từ dâm uế, Tân Nguyệt trừng mắt nhìn Hi Mạt Đế Á dẫn mình tới chỗ bán đấu giá này.

Hi Mạt Đế Á chẳng thèm để ý tới hiện trường hỗn loạn, vẫn ngồi trong phòng bao nhàn nhã uống trà, còn thi thoảng thì thầm với Na Mộ Nhật ở bên cạnh mấy câu, có vẻ đang bình luận vóc dáng Hồ cơ.

Tân Nguyệt bỗng dưng tát Na Một Nhật một cái, theo Hi Mạt Đế Á học thành cái gì rồi, thấy Na Mộ Nhật ngoan ngoãn đứng sau lưng mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn Hồ cơ nữa mới nguôi giận một chút.

Một tên Hồ thương đầu quấn khăn vải trắng thì thẩm cái gì đó, một nữ nô liền bị bị lột trần truồng đứng trước mặt mọi người.

Tiểu Vũ vô cùng phẫn nộ cầm bán ném lên đài, tên phú thương kia lách mình né, tựa hồ chuyện này xảy ra thường xuyên, hắn chẳng hề bận tâm, khom người, tiếp tục giới thiếu làn da nữ tử đó trắng thế nào, vóc dáng đẹp đẽ ra sao v... v..v..

- Tân Nguyệt, cô đừng giận, bán nô lệ là như thế đấy, ở đây là Đại Đường, bọn họ kiềm chế bớt rồi, ở quê ta, còn quá đáng hơn nhiều, cô nhìn đi, ở đây đâu chỉ mỗi mình cô là quan gia quý phụ, sau màn kia nhiều lắm. Người ta có thể xem thì cô cũng xem được, phải biết ở phương tây đó là đặc quyền của quý tộc.


- Hi Mạt Đế Á, chẳng trách phu quân ta nói cô bị ném vào sàn đấu đánh nhau với sư tử không oan chút nào, nữ nhân phải lương thiện, cô không hề có, sau này dám dạy đám Tiểu Nha Tiểu Vũ thứ kỳ quái thì biết tay ta.

Hi Mạt Đế Á thấy Tân Nguyệt nổi giận thật rồi, thè lưỡi nói nhỏ:

- Vậy chúng ta chọn vài đứa mang về, coi như phóng sinh. Bọn chúng nói không chừng tới từ chiến tranh nô lệ của Sắc Liệt, cái chủng tộc đó bị người ta mua đi bán lại, đó là nguyên tội.

Tân Nguyệt chỉ mười mấy nữ tử trên đài:

- Ta bất kể nguyên tội hay không, những người đó trông không khác gì cô, có hai người tóc vàng, ta thích, coi như mua phóng sinh cũng không phải chuyện lớn. Hi Mạt Đế Á, nếu cô có thù oán với họ, cứ lấy đao chém là được, triều đình giết tội phụ còn che rèm, không thể tùy tiện chà đạp người khác, Lão Triệu đâu?

Lão Triệu vội vàng chạy tới, cúi đầu nghe phu nhân huấn thị.

- Mua hết những phụ nhân kia, mang cả về nhà, không cho thiếu một ai, đã bán cho nhà khác cũng mua lại, bỏ thêm tiền là được, dám không bán, bảo Đông Ngư xử lý.

Cực kỳ có khí chất của chủ phụ:

Chẳng bao lâu Tân Nguyệt thấy Lão Triệu ưỡn bụng lên đài, đằng sau có mấy hộ vệ, mỗi người cầm miếng vải lớn, chùm lên che người nữ nô, Lão Triệu nói với thương nhân:

- Còn bao nhiêu, nhà ta mua hết.


- Chỉ còn chừng này, bán cả rồi, ngài muốn nữa phải đợi thuyền sau mới có.

Nhìn hộ vệ Vân gia, tên thương nhân nô lệ đã thấy chuyện không ổn, vì Lão Triệu cười vô cùng âm hiểm.

- Số nữ nô đó bị ta mua rồi, huynh đài nếu muốn đợi lượt sau đi.

Một hán tử cao gầy đứng lên, trông dáng vẻ là nhân vật loại quản sự.

Lão Triệu không thèm nhìn tên đó, vén rèm lên, nhìn ra sau, đúng là không còn nữ nô nữ, mới hài lòng chuẩn bị đem về nhà.

- Huynh đài, làm gì cũng phải có trước sáu chứ, những người này gia chủ nhân cần, huynh muốn thì đợi lượt sau đi.

Hán Tử kia đứng dậy ngăn trước mặt Lão Triệu:

Lão Triệu không nghe thấy phu nhân bảo dừng, đẩy kẻ đó ra, tiếp tục ra ngoài, Vân gia mua mấy nữ nô làm gì có chuyện phải đợi đợt sau, đến giải thích cũng chẳng thèm, tên đó mặc hắc y, chẳng biết thổ tài chủ ở đâu, giải thích với hắn làm mất thân phận.

Tên buôn nô lệ đuổi theo van vài Lão Triệu trả nữ nô cho người ta, nhìn bàn tay lông lá sắp chạm vào mình, Lão Triệu nổi giận đá một phát, trúng bắp chân, dày da trâu, đá không thể nhẹ được, tên buôn nô lệ gào lớn ngã xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui