- Dưới đỉnh Độc Long, phong cảnh không tệ, đạo sĩ phong thủy nói là đất lành thượng hạng, ta lấy cầu gỗ làm vật bồi táng cho chúng.
Vân Diệp gói xong cái sủi cảo cuối cùng, phủi bột trên tay, ngồi xuống đối diện với Hàn Triệt:
- Cám ơn ngươi, rất nhiều hàm nô bị ném vào miệng núi lửa biến thành tro bụi, hơn nữa là ném vào khi còn sống, bọn chúng có phần mộ là may mắn lớn rồi.
Liếc nhìn Hàn Triệt mặt mày đau khổ, Vân Diệp lại nhìn cửa khoang thuyền, Tiểu Linh Đang vẫn chưa ra, nói:
- Bớt nói vài câu đi, có biết nói nhiều ắt sai không, một miệng núi lửa đủ để toa khóa chặt mấy vị trí trên lãnh thổ Đại Đường, hiện chúng ta là kẻ địch, nếu bị ta biết sào huyệt thì các ngươi toi đời.
Hàn Triệt cười lớn:
- Ngươi biết thì sao, sớm muộn gì ngươi cũng phải đi.
- Không đi, nếu ta muốn tắm suối nước nóng thì Trường An cũng có, ngươi ngửi mùi lưu huỳnh ở đó dễ chịu không? Núi lửa xưa nay không phải thứ lành, cẩn thận có ngày nó phun trào, không cần ta đi tìm các ngươi, tự các ngươi đã chết queo rồi, thông thường ta không tới gần ba trăm dặm quanh núi lửa.
Tiểu Linh Đang đi ra, Vân Diệp liền chuẩn bị nước chấm, chỉ đợi nước sôi là cho sủi cảo vào, Tiểu Linh Đang thi lễ với Hàn Triệt xong liền tới giúp.
- Tẩu phu nhân đúng là ngoài xinh đẹp trong thông tệ, Vân huynh có phúc lắm.
- Tất nhiên, ta có tới bốn cái phúc này, ha ha ha, coi như có thể khoe khoang trước mặt ngươi, từ chuyện hàm nô mà xét thì ngươi định cưới thân thích nào?
Tiểu Linh Đang nghe phu quân mắng người thì áy náy nhìn Hàn Triệt, nhưng thấy Hàn Triệt cười khổ:
- Nếu như ta cưới thân muội muội của mình thì Vân huynh có đi chúc mừng ta không?
- Không, nếu có thể, ta sẽ giết ngươi trước đó, để tránh ngươi phá hỏng luân lý làm người.
- Nói phải giữ lời đó, nếu tới lúc ta nhất định phải cưới muội tử của mình, Vân huynh nhớ ra tay tàn nhẫn một chút, tim của ta ở bên phải, không phải ở bên trái, ngàn vạn lần đừng nhầm, nếu ngươi có thể chặt được đầu là tốt nhất.
Hàn Triệt nghiêm túc dặn dò;
Tiểu Linh Đang phát hiện mình không hiểu hai bọn họ nói cái gì, một muốn cưới thân muội tử của mình, một muốn giết người, người kia vui vẻ để bị giết, phu quân làm sao thế?
Vân Diệp lấy vợt vớt sủi cảo ra, cho vào đĩa, Tiểu Linh Đang đưa tới bên Hàn Triệt, mang cả những món rau, nước chấm tới.
Hàn Triệt chưa bao giờ dự tiệc nhà, hơi lúng túng, nhưng mau chóng trấn định lại, chấm nước chấm, đưa lên miệng, nhắm mắt lại thưởng thức.
- Không tệ, không tệ, ngon hơn tất cả vằn thắn ta ăn trước kia, có lẽ đây mới là cách ăn vằn thắn chính xác, thứ đỏ đỏ kia là gì, vị hơi giống thù du, nhưng đậm hơn.
Vân Diệp không biết mình phải đính chính điều này bao nhiêu lần rồi:
- Đây là sủi cảo, thứ ăn liền cả canh mới là vằn thắn, còn hấp là bánh bao. Thứ màu đỏ là hạt tiêu, hiện giờ người trồng không nhiều, hình như chỉ mỗi Vân gia trang có.
Phụ nhân không thể ngồi bàn lớn, Tiểu Linh Đang cầm bát sứ nhỏ, ngồi ở bàn nhỏ nhìn phu quân và khách nói chuyện, hình như rất hòa thuận, thế là tốt, chỉ cần không cãi nhau là tốt rồi.
Ăn sủi cảo xong, uống canh sủi cảo, Tiểu Linh Đang đọn dẹp bàn, mang lên cho bọn họ vò rượu nho, đã ướp đá.
Hôm nay sóng Động Đình Hồ không lớn, vạn dặm quang mây, tuy không có nhạn kêu, cá nhảy, nhưng cũng có chim cốc bắt cá, trong bụi lau có chim sẻ bay vụt lên trời cao biến mất.
- Ta nói thật đấy, nếu như ta phải cưới muội tử ta thật, hãy giúp ta, giết ta.
Vân Diệp gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Ta cũng nói thật, ta sẽ không khoanh tay nhìn thảm kịch nhân gian xảy ra, nếu ngươi thấy giết ngươi không tốt, ta có thể giết muội tử của ngươi, dù sao chỉ cần giết một, sẽ là sự giải thoát với người còn lại.
- Giết ta đi, lần này ta thất bại, ngươi sẽ đưa ta đi gặp hoàng đế, sau này không còn địa vị trong tộc nữa, tiểu muội thì khác, còn có thể tiếp tục phong quang, nó không biết thống khổ của ta, sống thoải mái hơn một chút, lấy một sinh mệnh thống khổ đổi một sinh mệnh khoái lạc, tính thế nào cũng thấy lãi.
Vân Diệp đưa ly thủy tinh tới gần mắt nhìn bầu trời đằng xa, trời đất biến thành màu đỏ sậm, như bị máu tươi thấm ướt, nhìn con bói cá đâm đầu xuống nước, tha một con cá béo múp bay lên, vượt qua vùng trời đỏ máu, trở lại trời xanh, Vân Diệp vô cùng vui vẻ.
- Nếu ta đưa ngươi về Trường An, ta đảm bảo có thể đưa ngươi nguyên vẹn vào hoàng cung, nhưng mai hoàng đế phái người khác tới đón, ta chẳng cần vượt chức phận, giao ngươi cho họ là được. Hàn Triệt, xem ra cuộc chiến giữa chúng ta chưa kết thúc, ta thích chiến đấu với ngươi, luôn có thu hoạch mới.
Hàn Triệt kiêu ngạo nói:
- Nếu ngươi không dùng những cách kỳ quái kia, nói không chừng ta sẽ bỏ chạy.
- Liên quan gì tới ta, chỉ cần ngươi không chạy thoát trong tay ta là được.
Hai người mỉm cười chạm cốc uống cạn.
Hàn Triệt ăn no, ẩn mình trong bóng tối của phòng mình, chỉ có đôi mắt lóe hàn quang, chuyện gấp hiện nay là mau chóng khôi phục thể lực, thủ đoạn của Vân Diệp không thể nói là tàn độc, chỉ khiến mình ngủ trên giường mười mấy ngày thôi, làm gân cốt đều buông lỏng, muốn khôi phục sự linh hoạt, ít nhất cần mười ngày.
Vô Thiệt hỏi nhỏ:
- Ngươi định làm gì? Sao ta thấy ngươi đang làm theo cách với Tiểu Ưng trước kia? Kẻ này không có quan niệm thị phi, làm việc theo ý thích, chẳng lẽ ngươi muốn thu phục.
- Không, thần là thứ sinh vật không có tiết tháo nhất trên đời, có thể nhận thiện ý, có thể nhận thù hận, nhưng không nhận sự thương hại, nếu như chúng ta đem loại tình cảm này trút vào hắn, tin ta đi, chúng ta sẽ gặp phải sự báo thù tàn khốc nhất lịch sử, vì thần không cần thương hại, điều này còn khiến hắn phẫn nộ hơn cả thù hận.
Vô Thiệt gật đầu:
- Đúng vậy, sao ngươi không chém hắn một đao, cẩn thận tương lai hối hận, giống như cái tên Cao Ly, không cẩn t hận bị hắn cắn trả ngay.
- Từ xưa tới nay mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ông trời muốn thế, chúng ta không cản được. Nhưng Hàn Triệt khác, thứ nhất, ta không cần thiết đem mọi thù hận đặt lên người mình, thứ hai, bệ hạ sinh ra được người ta kính phục, thù hận này để bệ hạ và Hàn Triệt thì hơn. Ta chưa lo xong an nguy cho nhà mình nữa là, người hoàng gia chết thì gọi là quyên mình vì nước, người nhà ta chết thì gọi là gì? Ta không chơi, chức trách của thần tử cần làm trọn bảy phần thôi, ba phần phải nghĩ cho mình, cho những người bên cạnh mình, còn tan xương nát thịt vì hoàng gia hoặc hoàng gia thì giao cho đám ngốc như Ngụy Trưng làm, ta ở đằng sau vỗ tay cổ vũ là được.
Vô thiệt nghe Vân Diệp cười như cú mèo, trẻ thế đã thành tinh rồi, đạo lý trong đó ông ta hiểu hơn ai hết, kẻ một dạ trung thành chưa chắc có kết cục tốt, ngược lại những kẻ khốn kiếp không phạm sai lầm lớn, sai lầm nhỏ thì mắc liên tục mới sống thoải mái nhất. Ái hận trên đời đều có lý do, yêu vô duyên vô cớ bị người ta nghi ngờ, người chỉ biết dâng hiến không đòi hỏi không biết đã phụ hết những người bên cạnh, cuối cùng trơ trọi một mình, nói không chừng người khóc tang cũng chẳng có.
Nếu người hoàng gia cho rằng Vân Diệp áp giải không an toàn, vậy tự phái người tin cậy tới mà đón, Vân Diệp yêu chết loại thái độ nghi kỵ của hoàng gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...