Đường Chuyên

Lưu Phương thấy sự tình đã nằm ngoài sự khống chế của mình, đành quỳ một chân xuống xin lệnh Hàn Triệt, tướng lĩnh không nghe lệnh, trận này chưa đánh đã thua quá nửa.

Hàn Triệt cười khẽ:

- Không sao, chúng ta cứ nhìn là được rồi, quan quân chỉ thăm dò thôi, mưa lớn cũng ảnh hưởng tới bọn chúng, cho dù dây cung được làm khô trước khi tấn công thì giờ cũng ướt rồi, chúng ta nhiều người, tử thương một chút có là gì, bọn chúng chủ động xuất kích là không tệ.

Lưu Phương kinh ngạc chốc lát rồi lập tức ngậm miệng, cùng Hàn Triệt lên đài cao quan sát chiến sự đằng xa, nhìn cũng vô ích, màn mưa bạc trắng ngăn cản tầm nhìn, chỉ thấy thủy tặc hò hét, quan binh thì im phăng phắc, trừ thi thoảng vang lên tiếng trống trận, không ai hò hét gì cả, càng làm người ta thấy áp lực.

Thủy trại đầu tiên đã chật kín thuyền t hủy tặc, trên chiến thuyền quan quân, một lão tướng râu bạc gật đầu nói:

- Được rồi, mưa lớn sắp ngớt, ném dầu đi, thiêu hết đám người này là chúng ta về, hầu gia không cho chúng ta giết sạch thủy tặc, nói còn dùng. Kẻ địch thế này giết cũng mất hứng.


Tiếng trống trầm hùng truyền tới, máy ném đá trên thuyền lớn toàn diện khởi động, vải dầu trên đó được kéo ra, sĩ tốt nhanh chóng cho chum dầu vào giọ, vô số chum bị ném tới hàng rào thủy trại, vỡ tan tành, một số vượt qua hàng rao rơi vào ổ thuyền, dầu đen trộn với mưa lan khắp nơi. Trời mưa không dùng hỏa công, đó là kiến thức phổ thông, đồ ngốc cũng biết, hành động của quan quân khiến đám thủy tặc cười hô hố, tới Hàn Triệt cũng khẽ nhếch môi.

Khi quả cầu lửa ném vào thủy trại, quan quân không thèm để ý tới kết quả, lập tức giương buồm bỏ đi, để lại một biển lửa...

Ánh mắt Hàn Triệt lạnh băng, Lưu Phương cúi đầu thở dài, đám thủy tặc khác không kẻ nào là không kinh hoàng luống cuống, mưa nhỏ đi, như sương như khói, hỏa cầu rơi vào thủy trại, lửa lớn lại bùng lên, thủy trại đầu tiên đã thành địa ngục, không chỗ tránh, không chỗ nấp, mặt hồ cháy rừng rực, khói đen che kín bầu trời, bị gió trên cao thổi xuống, lan khắp mặt hồ, những tiếng ho xé phối truyền ra làm người ta ớn lạnh.

- Hàn tiên sinh có biết quan quân lấy đâu ra dầu hỏa mạnh thế không? Nghe nói thứ này chỉ có ở hải ngoại, vạn dặm xa xôi vận chuyển tới Trường An giá không nhỏ, vì sao Vân Diệp có nhiều đến thế?

- Lão nô không biết, hôm nay xem ra mưa lớn vẫn át được thế lửa, nhưng đám khói dày đặc kia sức sát thương quá mạnh, khác với thứ dầu hỏa mà lão nô nhìn thấy, khác quá nhiều.

Hàn Triệt gật đầu, đợi gió thổi tan khói đi mới chỉ thủy trại bất lực nói:


- Bốn tên không nghe lệnh kia không thích hợp làm thống lĩnh nữa, ông chọn trong đám người đó mấy người khác, để chúng làm phó thủ.

Lưu Phương vâng lời, tiễn Hàn Triệt đi liền lập tức hô cứu viện, sóng hồ quá lớn, chẳng mấy chốc đã làm vệt dầu loang khắp nơi, trong thủy trại chỉ còn lác đác đốm lửa đang cháy, nhưng hàng rào vẫn cháy lớn như cũ.

Rất nhiều tử thi trôi lềnh phềnh trên mặt nước, đám thủy tặc dùng móc kéo lên chất ở ổ thuyền, bốn tên đại hán áo lam dẫn quân đột kích chỉ trỏ xác chết nói gì đó, vẻ mặt rất tự nhiên, chả có chút khổ sở nào, vừa rồi khi lửa vừa bốc lên bọn chúng nhảy xuống thuyền nhỏ, vội vàng rời đi, chết bao nhiêu người chúng chẳng bận tâm.

Thủy tặc cũng là người, nhìn thấy bao nhiêu đồng bạn bị chết, dù trước kia không có giao tình cũng không khỏi này lòng thương xót đồng loại, nhìn roi trong tay người ta, giận không nói lên lời, đành cúi đầu xuống, tiếp tục đi sửa thuyền bè bị hỏng.

Lưu Phương dẫn bốn tên thủy tặc trẻ tới, nói với bốn tên đại hán áo lam:

- Truyền lệnh công tử, bốn người các người tùy tiện tiến công gây tổn thất, triệt chức thống lĩnh, do bốn người Trần gia thay thế, các ngươi làm phó tướng nghe xử trí.


Đám áo lam ngớ ra, định nổi giận nhưng nghe thấy đó là lệnh công tử, liền tùy tiện chắp tay coi như nghe thấy, đám thủy tặc đang thu dọn chiến trường nghe thấy sắc mặt thay đổi hẳn. Bốn người trẻ tuổi chẳng thèm để ý đám áo lam, đi chỉ huy bộ hạ của mình, tăng tốc làm việc, hiện giờ trời dấu hiệu trạnh ráo, nếu thuyền đại quân tới, sẽ là một thảm họa.

Hàn Triệt chẳng để ý tới lần thất trận đầu tiên trên chiến trường, hắn đang ở sơn động kiểm tra tiến trình chuẩn bị mặt nổi giận, Tam Phong Tử hiện giờ như tác phẩm nghệ thuật, bị đặt trên bàn đá, toàn thân trên dưới không có gì che đậy, lông tóc bị cạo hết, thân hình tráng kiện quét lớp dầu, hiện ra mỹ cảm, có người đang trộn sơn lót, tỉ mỉ quét lên vết thương, cho tới khi không thấy dấu vết nào nữa mới thôi.

Hàn Triệt nắm một nắm bột vàng, nghiền rất mịn, thêm vào keo bóng cá là có thể trát lên người, sau đó mặc y phục, làm thành tư thế ngồi khoanh chân có thể mang tới cho Vân Diệp rồi.

Hàn Triệt nhìn thi thể, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện trên Ngọc Sơn liên quan tới Vân Diệp, Ngụy Trưng tới Vân phủ, Vân Diệp kiêu ngạo không đón, chỉ bảo quản gia đưa tới một bát canh, chẳng hề nhiệt tình. Khi Ngụy Trưng nói phụng lệnh hoàng đế tới, Vân Diệp đành lệnh quản gia pha trà đưa lên, khi nghe Ngụy Trưng nói tới phong thưởng cho Vân gia lão phu nhân, lập tức vui vẻ ra mặt, sai người bày tiệc, đích thân pha trà khoản đãi. Ngụy Trưng trước khi đi đùa: Cớ gì trước kiêu ngạo sau cung kính thế? Vân Diệp cười: Khác nhau nhiều, khác nhau nhiều mà.

Mới đầu mình chỉ nghĩ giết chết Vân Diệp là xong, ai ngờ từ lúc giao phong tới giờ mình chẳng chiếm được phần hơn, ngược lại còn thua thiệt lớn, đành nâng thân phận y lên cao, tới giờ đã ngang hàng với mình. Cách làm này giống Vân Diệp chiêu đãi Ngụy Trưng. Hàn Triệt thấy thú vị lắm, mình và Vân Diệp quá giống nhau, nếu khống phải vì cái Bạch Ngọc Kinh đáng chết kia thì đã thành hảo hữu, cùng nhau hại cái thế giới này sẽ thành chuyện vui sướng nhường nào.

Mưa lớn chỉ dừng chốc lát lại trút xuống ào ào, như là trời thủng lỗ vậy, lửa ở hàng rào cuối cùng không địch nổi cơn mưa dữ dội, dần dần tắt ngấm, bốc ra làn khói xanh, rồi tịt hẳn.


Thủ lĩnh thủy tặc trẻ tuổi để thân trần, dẫn đám thủy tặc đội mưa tu sửa doanh trại, tuy công việc gian khổ, nhưng không kêu ca một câu, chỉ muốn sửa xong công sự phòng ngự bảo vệ mạng sống này.

Quân Sơn, đây là vùng đất tốt, Vân gia sớm định trồng trà ở nơi này, nơi này khí hậu ẩm ướt, ấm áp, nhiều mây nhiều mưa, là đất trồng trà lý tưởng, hiện giờ Vân gia không thiếu trà, chỉ thiếu trà chất lượng cao. Vân Diệp nói đây là đất tốt trồng trà, Lưu Phương đương nhiên là tin, ổ thuyền, bến tàu, nhà ở, kho hàng, đều là thứ tương lai cần, lấp hồ cũng hợp lý, dù sao trong hồ quá nhiều muỗi.

Đám thủy tặc đều tiếp nhận sự chỉ huy của Lưu Phương, dù sao những việc này đều là để mình sống thoải mái hơn, từ khi lấp hồ, hình như muỗi ít hơn hẳn, không còn tới tối là phải dùng sa mỏng che mặt nữa, cơm nước cũng được cải thiện, quân sư nói trên đảo phải san đất làm ruộng, sau này bắt được nông phu ở Nhạc Châu sẽ mang tới đảo trồng lương thực cho mọi người ăn, chẳng may đại quân triều đình phong tỏa hồ, cũng không tới mức chết đói.

Những việc Lưu Phương làm đều lọt vào mắt Hàn Triệt, hắn không hiểu, Hàn tiên sinh là một bậc trí giả hiếm có, vì sao làm chuyện ngu xuẩn, gây dựng hòn đảo hoang? Ưu thế của lưu tặc là phiêu hốt vô chừng, làm quan phủ không đề phòng được, làm thế này khác gì lắp gông lên cổ? Chỉ có thể hình dung lợi ích làm mê muội, có điều cũng tốt, có bộ hạ dã tâm không phải là chuyện xấu.

Một ít thủy tặc cao tuổi còn lén lút tự khai khẩn một mảnh đát nhỏ, chuyện này được Lưu Phương cổ vũ, thế với đám lão tặc, khi nào Quân Sơn còn ở trong tay mình, đất đai ai khai khẩn được là của người đó.

Nhạc Châu ra sức khai hoang làm ruộng, đám thủy tặc cũng tưng bừng lấp đất, tuy ai cũng biết một trận đại chiến đã gần kề, nhưng con người luôn chuẩn bị cho tương lai của mình.

Vân Diệp sau khi nghe thấy chuyện này hạ nghiêm lệnh thủy sư Lĩnh Nam không được phá hoại nữa, đều là sản nghiệp của mình cả, phá hỏng chỉ mình thiệt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui