Vân Diệp đánh giá lại thái tử điện hạ, thắc mắc: - Ta nhớ nửa tháng trước ngươi còn đau khổ ngày đêm không ngủ vì phú hộ xâm chiếm đất đai của bách tính, nay sao thay đổi rồi?
- Thứ nhất, lúc ấy khác lúc này khác, nhìn người dân nghèo khổ, ai mà chẳng xót, nhưng mà những người này thiếu chút tiền cũng chẳng chết đói, ngược lại đông cung hiện giờ ba vạn quan cũng không có, đó mới là chuyện cấp bách.
Người Lý gia toàn thân là đạo lý, Vân Diệp tất nhiên không thể để thái tử điện hạ bị lão bà ép ra đường vất vưởng, lợi ích người của mình phải đảm bảo, Trình gia, Ngưu gia, Tần gia, Trường Tôn gia, Lý Tích gia, Lý Tịnh gia đều phái người đáng tin cậy đưa tiền tới, đang ở trên thuyền của thủy sư Lĩnh Nam, Lý Thừa Càn ném cho một sấp hối phiếu không ngó ngàng gì nữa, những nhà khác cũng thế, chỉ đợi tân thành xây xong tới nhận sản nghiệp.
Tới tháng tám thời điểm hoa quế tỏa hương, thủy sư Lĩnh Nam đã tới đủ, tân thành đã san nền xong, chuẩn bị chính thức xây dựng, không ngừng có lưu dân trong rừng sâu ra, tụ họp ở Nhạc Châu. Quan Đình Lung tóc bạc phơ bôn ba khắp nơi, Hàn Thành và Tiền Thăng cũng bắt đầu san đất ngoài thành, trên bình nguyên Lưỡng Hồ chó ăn đá gà ăn sỏi, một mảnh đất đang kéo dài ra ngoài.
- Hầu gia, hiện giờ lưu dân đăng ký đã lên tới hai vạn hộ, hơn cả nhân khẩu trong thành, làm sao đây, nếu phân chia không đều thì họa ngay trước mắt.
Quan Đình Lung trông càng già hơn trước kia, khuôn mặt vốn hồng nhuận đầy nếp nhăn, trông như chưa bao giờ được ngủ ngon.
Thôi Cửu thì lại rất khỏe mạnh, dầu sao cũng là người trẻ tuổi, công việc nặng nề lại khơi lên toàn bộ sức sống của hắn, một người trẻ tuổi không tệ, ai nói đại hộ chỉ có hoàn khố chứ?
- Quan Đình Lung phán đoán sai lầm, làm công trình kéo dài, tạm đình chức biệt gia, tới Lĩnh Nam nghỉ ngơi, chức biệt giá sẽ do Thôi Diễm thay thế, không được trì hoãn.
- Vân hầu, đa tạ ý tốt của ngài, lão hủ chịu được, lưu dân đã ở kín xung quanh công trường rồi, không kiếm được chỗ an bài bọn họ, sẽ thành đại họa.
- Quan tiên sinh, lần này xây thành bố trí lưu dân là một quá trình lâu dài, hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện phiền toái còn ở đằng sau, nếu bây giờ ông khuỵu xuống đó, làm sao kiên trì tới cuối? Khai phát Lưỡng Hồ do ông khởi xướng đầu tiên, nếu để bản thân gục ngã bên đường, không thấy được thành quả của mình sẽ nuối tiếc nhường nào.
- Khai khẩn đất đai, đốt núi làm ruộng, có vô số công việc phải làm, chính khoa của thư viện đã chế định lưu tình công tác của lưu dân, không phải lo, bọn chúng sắp tới Nhạc Châu thực tập, sẽ có nhân thủ giúp ông làm mọi việc, đợi tân thành xây nên, nông nghiệp xung quanh cũng bắt đầu hưng thịnh, gạo ba vụ ở Lĩnh Nam tuy không thể trồng ba vụ ở đây, nhưng hai vụ thì không thành vấn đề, hạt giống đã vận chuyển tới, quan viên ti nông tự dạy bách tính trồng trọt đang xuôi dòng tới đây, hiện trồng một vụ vẫn kịp.
Cảm giác của Vân Diệp với ông già này rất phức tạp, không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét, nhưng một người đem sinh mạng hiến dâng cho lý tưởng, phải có sự tôn kính tối thiểu.
Thấy Vân Diệp đã có sách lược ứng phó với nguy cơ, Quan Đình Lung thi lễ lui ra, cùng quân sĩ tới hạm đội bên hồ, tại đó ông ta có thể nghỉ ngơi cho tốt một thời gian.
- Thôi Diễm, ngươi hiểu chức trách của mình chưa? Vân Diệp hỏi Thôi Cửu:
- Học sinh hiểu rồi, dẫn lưu dân mới tới khoai hoang trồng trọt, tìm kiếm thức ăn, xây nhà ở, đồng thời thí nghiệm tình hình sinh trưởng của gạo ba vụ ở Lưỡng Hồ.
- Biết rồi thì đi làm đi, thời gian này cẩn thận an toàn, ra ngoài phải mang theo hộ vệ, Nhạc Châu không an toàn đâu. Vân Diệp căn dặn.
Chuyện chuyên môn có chuyên gia làm, Vân Diệp tuyệt đối không đi can thiệp vào mấy chuyện như xây nhà ra sao, nông điền quy hoạch thế nào, bố trí cuộc sống người dâ... Đó là chức trách của quan địa phương, họ tự có cách làm, dù Vân Diệp có thể làm tốt hơn họ chục lần, nhưng y tuyệt đối không làm, vì làm thế được không bằng mất. Trước kia mình góp ý xây dựng điện Vạn Dân, bị Công Thâu Giáp cười mấy ngày liền, thế thì việc quái gì phải tốn công? Uống rượu vui chơi với đám phú hộ từ thành phố lớn tới mới là công việc của mình.
Người giàu qua lại luôn chu đáo, gặp mặt không thể thiếu một hộp quả, mặc dù là nơi sơn cùng thủy tận, nhưng yến hội trên thuyền vẫn xa hoa vô cùng, cần cái gì cũng có, có cả nha hoàn khuôn mặt xinh xắn đeo lục lạc leng keng, có rượu nho đỏ sậm róc rách rót vào ly pha lê, cho thêm hai cục đá trong suốt, uống thấm vào tận gan ruột, Vân Diệp ngồi một mình một bàn, món ăn đủ cả cua cá thú rừng, Vân Diệp đoán chừng vì bữa tiệc này mà chủ nhân hao tổn hết tâm tư.
Thuyền lớn chậm rãi đi trên hồ, đèn màu treo cao, âm nhạc du dương, có người nâng chén hát lớn, có người lắc lư ngâm nga! Chủ nhân luôn mồm mời rượu, lúc rượu ngà ngà, ca kỹ trong nhà tha thướt nhảy múa, lắc hông, đem ống tay áo dài tung về phía lang quân như ý, ánh mắt u oán, thứ sử hầu gia chẳng hiểu phong tình, cứ cùng chủ nhân trò chuyện cảnh trí nam bắc.
Trên bữa tiệc có người phóng khoáng bỏ mũ cởi áo, tay cầm bút lớn, muốn ghi lại trên giấy chuyện vui hôm nay, có người tự lấy tỳ bà soạn khúc phổ, thú vị nhất có người tửu lượng kém, đuổi theo ca kỹ, muốn lấy tú hoa hài của người ta làm đồ uống rượu....
Chủ nhân gõ kẻng, tức thì bốn bề tĩnh lặng, một mô hình tân thành được đưa ra, đó mới là món chính hôm nay, người viết thơ vứt bút lông ra hồ, người soạn nhạc nằm gác lên tỳ bà, nhân vật phong lưu vốn bắt được ca kỹ đang vuốt ve mơn trớn, buông mỹ nhân đã nhũn người ra, mắt sáng như sao, có say chút nào đâu?
Thứ sử hầu gia say rồi, cười vỗ mô hình nói làm không tốt, tỉ lệ không đúng, tân thành đâu nhỏ như vậy, mọi người đồng thanh hùa theo, thoáng cái đã đem đất đai mình muốn mua tăng lên rất nhiều, thứ sử hầu gia đồng ý hết, lúc nhận lời hết sức phóng túng, chia cắt tân thành như xẻo thịt dê, tòng lại đi theo mặt vàng ệch, nhiều lần khuyên giải, hôm nay say rồi, mai hẵng bàn chuyện, nhưng bị quát mắng, đạnh hậm hực bỏ đi.
Từng phong văn thư đất đai bị thứ sử hầu gia say khướt ký tên, giao dịch tại chỗ, tòng lại tuy khóc như cha chết, nhưng kiểm nghiệm vàng bạc chẳng lơ là, đây là thứ duy nhất hầu gia có thể trả lời với triều đình.
Tiệc tàn khách tan, chỉ có thứ sử hầu gia nằm trên đống kim tệ hét quá đã, hôm nay muôn đắp kim tệ ngủ, thuyền lớn biến mất trong màn đêm, để lại mùi hương mãi không phai.
Hàn Thành, Tiền Thăng dậm chân đấm ngực, nổi giận chỉ mặt hầu gia say ngất ngưởng chửi mắng, đột nhiên phát hiện hai mắt hầu gia sáng ngời nhìn về chiếc thuyền âm u khủng bố, chẳng lẽ có huyền cơ? Nhớ lại cảnh ngộ của mình trước kia, toàn thân không ngừng run rẩy, giờ mới nhớ ra, nếu đám thương cổ kia là lũ sói đói, thì vị này là mãnh hổ tiếu ngạo sơn lâm, thấy hầu gia nhìn mình, vội khom lưng cúi đầu không dám nói nữa.
- Đất đai đã bán đánh dấu cho kỹ, vàng bạc bảy phần cho vào sổ công, ba phầm cho vào nha môn thứ sử, đợi bồi thường cho những người kia. Vân Diệp nhận lấy bầu nước trong tay Lưu Tiến Bảo, súc hơi rượu trong miệng, rồi định đi.
- Hầu gia, vì sao bảy phần vào sổ công, ba phần vào châu phủ, liệu có ít không? Thuộc hạ biết hầu gia không định bán đất đai cho bọn chúng, nhưng công khai quịt nợ quốc gia thế này khó mà nói thông được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...